Edit + beta: haquynh1812
Quý Như Yên đâu phải ngồi không, sao có thể bị vài câu hỏi của hắn dọa đổ?
Lập tức lĩnh chỉ, rời khỏi hoàng cung.
Chỉ cần đừng bắt nàng chữa trị cho Vạn Đức hầu, giải phẫu cả đêm cũng có vấn đề gì đâu?
Nàng cầm lệnh bài ban thưởng của Hiên đế, trực tiếp tới đại lao bộ hình, yêu cầu xem xét tám xác chết kia, khiến bọn lính canh không dám ngăn cản.
Quý Như Yên phải giải phẫu tử thi, chuyện này vô cùng quan trọng, có người nhanh chóng đi suốt đêm chạy tới chùa Thanh Long đón Tống Hòa Văn về.
Tống Hòa Văn nghe thấy nàng muốn giải phẫu tử thi trong đêm, cũng nhanh chóng trở về.
Lúc về tới đại lao trời đã hửng sáng.
Quý Như Yên đã chuẩn bị sẵn sàng, đem các công cụ từ trong không gian ra.
Vì để minh bạch, Quý Như Yên còn sai Vệ quản sự mời quan khám nghiệm tử thi đám người Ngỗ Tác tới.
Bọn Ngỗ Tác nghe thấy thất hoàng phi cho mời, không ai dám ý kiến nhanh chóng chạy tới.
Quý Như Yên thấy mọi người đã tới đông đủ, liền hỏi: “Ai có thể ghi chép lại lời của ta?”
“Nô tài nguyện ý.”
Người nói lên tiếng là Vệ quản sự.
Quý Như Yên hơi bất ngờ, nàng còn tưởng rằng không ai dám.
Đã có người đồng ý, nàng cũng bắt đầu giải phẫu.
Đầu tiên nàng giải phẫu Chung ma ma.
Quý Như Yên kiểm tra xương cốt của thi thể, nói: “Người chết là nữ, tuổi từ bốn mươi tới bốn năm, cao khoảng một thước năm, phát dụng bình thường, bụng hơi béo. Xác chết đã bắt đầu phân hủy, có nổi ban đỏ, da tái nhợt, tóc đen, giác mạc vẩn đục, đồng tử co trợn ngược, miệng mũi không có vật lạ, khí quản xưng phồng bất thường, tứ chi co quắp.”
Vừa nói xong, Quý Như Yên liền hạ đao bắt đầu giải phẫu.
Hình ảnh máu me, khiến cả đám người nhắm mắt không dám nhìn.
Vệ quản sự không ngừng múa bút, liên tục ghi chép lại lời của nàng.
“Trong dạ dày người chết có dịch độc, nhìn qua, người chết bị tụ máu nghiêm trọng, không loại trừ khả năng bị người khác ép uống độc dược.”
Quý Như Yên nói rất có lý, khiến cho người khác tin phục.
Bọn Ngỗ Tác vốn muốn nhìn, nhưng Quý Như Yên thật sự rất khủng bố, tay trái cầm một cây đao đầm đìa máu, tay phải cầm dạ dày của người chết, như tu la từ địa ngục trở về.
Cả đám kinh hoàng.
Ngay cả Vệ quản sự từng trải cũng không nhịn được sợ hãi, vài người nhát gan trợn trắng mắt.
Tống Hòa Văn đứng đó, cảm thấy hai chân mình như bị đóng đinh, cả người không có sức lực.
Tốc độ giải phẫu của Quý Như Yên mỗi lúc một nhanh, tới buổi trưa đã xong tất cả, cuối cùng nhìn Vệ quản sự nói: “Vệ quản sự, những lời ta nói, ngươi đã ghi lại hết chưa?”
“Bẩm thất hoàng phi, đã viết tốt lắm.”
Vệ quản sự nhìn nàng, vẻ mặt quái dị.
Quý Như Yên đâu phải ngồi không, sao có thể bị vài câu hỏi của hắn dọa đổ?
Lập tức lĩnh chỉ, rời khỏi hoàng cung.
Chỉ cần đừng bắt nàng chữa trị cho Vạn Đức hầu, giải phẫu cả đêm cũng có vấn đề gì đâu?
Nàng cầm lệnh bài ban thưởng của Hiên đế, trực tiếp tới đại lao bộ hình, yêu cầu xem xét tám xác chết kia, khiến bọn lính canh không dám ngăn cản.
Quý Như Yên phải giải phẫu tử thi, chuyện này vô cùng quan trọng, có người nhanh chóng đi suốt đêm chạy tới chùa Thanh Long đón Tống Hòa Văn về.
Tống Hòa Văn nghe thấy nàng muốn giải phẫu tử thi trong đêm, cũng nhanh chóng trở về.
Lúc về tới đại lao trời đã hửng sáng.
Quý Như Yên đã chuẩn bị sẵn sàng, đem các công cụ từ trong không gian ra.
Vì để minh bạch, Quý Như Yên còn sai Vệ quản sự mời quan khám nghiệm tử thi đám người Ngỗ Tác tới.
Bọn Ngỗ Tác nghe thấy thất hoàng phi cho mời, không ai dám ý kiến nhanh chóng chạy tới.
Quý Như Yên thấy mọi người đã tới đông đủ, liền hỏi: “Ai có thể ghi chép lại lời của ta?”
“Nô tài nguyện ý.”
Người nói lên tiếng là Vệ quản sự.
Quý Như Yên hơi bất ngờ, nàng còn tưởng rằng không ai dám.
Đã có người đồng ý, nàng cũng bắt đầu giải phẫu.
Đầu tiên nàng giải phẫu Chung ma ma.
Quý Như Yên kiểm tra xương cốt của thi thể, nói: “Người chết là nữ, tuổi từ bốn mươi tới bốn năm, cao khoảng một thước năm, phát dụng bình thường, bụng hơi béo. Xác chết đã bắt đầu phân hủy, có nổi ban đỏ, da tái nhợt, tóc đen, giác mạc vẩn đục, đồng tử co trợn ngược, miệng mũi không có vật lạ, khí quản xưng phồng bất thường, tứ chi co quắp.”
Vừa nói xong, Quý Như Yên liền hạ đao bắt đầu giải phẫu.
Hình ảnh máu me, khiến cả đám người nhắm mắt không dám nhìn.
Vệ quản sự không ngừng múa bút, liên tục ghi chép lại lời của nàng.
“Trong dạ dày người chết có dịch độc, nhìn qua, người chết bị tụ máu nghiêm trọng, không loại trừ khả năng bị người khác ép uống độc dược.”
Quý Như Yên nói rất có lý, khiến cho người khác tin phục.
Bọn Ngỗ Tác vốn muốn nhìn, nhưng Quý Như Yên thật sự rất khủng bố, tay trái cầm một cây đao đầm đìa máu, tay phải cầm dạ dày của người chết, như tu la từ địa ngục trở về.
Cả đám kinh hoàng.
Ngay cả Vệ quản sự từng trải cũng không nhịn được sợ hãi, vài người nhát gan trợn trắng mắt.
Tống Hòa Văn đứng đó, cảm thấy hai chân mình như bị đóng đinh, cả người không có sức lực.
Tốc độ giải phẫu của Quý Như Yên mỗi lúc một nhanh, tới buổi trưa đã xong tất cả, cuối cùng nhìn Vệ quản sự nói: “Vệ quản sự, những lời ta nói, ngươi đã ghi lại hết chưa?”
“Bẩm thất hoàng phi, đã viết tốt lắm.”
Vệ quản sự nhìn nàng, vẻ mặt quái dị.