Edit+ Beta: haquynh1812Đương nhiên, đấu thú cũng phân cấp bậc.
Trận đấu của Quý Như Yên với Túc Thân vương do chính ông thả ra tiếng gió, tự nhiên có nhiều người tới vây xem.
Túc Thân vương ý muốn đả kích sự kiêu ngạo của Quý Như Yên, nên mới làm vậy.
Có điều tới tận lúc này, ông ta vẫn không biết võ công của Quý Như Yên tới đâu.
Nàng dùng một tay bóp nát cây gậy gỗ, chỉ cần tu luyện tới tầng thứ hai võ sử là có thể làm được.
Nên Túc Thân vương rất khinh địch.
Có đôi khi khinh địch dẫn tới mất mạng.
Túc Thân vương với Quý Như Yên ai bị dọa còn chưa rõ đâu.
Quý Như Yên mặc một thân quần áo đỏ rực như lửa tiến vào trường đấu, ngạo khí như một nữ hoàng.
Lúc nàng cùng Lạc Thuấn Thần tới, có người hô: “Thất điện hạ, thất hoàng phi tới.”
Cả đấu trường chợt câm như hến.
Túc Thân vương ngồi ở chỗ của mình, hai bên là các vương công quý tộc, đứng bên cạnh ông đương nhiên cổ vũ ông.
“Túc Thân vương, cháu dâu như vậy tự nhiên cần phải dạy giỗ, ngài đang lúc tráng niên, sao có thể già.”
“Đúng vậy, Túc Thân vương, hôm nay bản hầu đặt một vạn lượng cược ngài thắng!”
“Túc Thân vương chắc thắng.”
Rất nhiều người tới vuốt mông ngựa, hô to: “Túc Thân vương toàn thắng!”
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua Quý Như Yên, thấy nàng thản nhiên.”
“Khẩn trương sao?”
Quý Như Yên lắc đầu: “Có gì đâu mà phải khẩn trương.”
Nàng biết Túc vương thúc đạt tới tầng thứ tư đỉnh phong cao thủ, hơn nữa còn từ rất sớm, ở Thiên Độc cũng coi như rất có uy danh.
“Túc vương thúc mạnh khỏe.”
Lạc Thuấn thần dẫn Quý Như Yên tới nhàn nhạt chào hỏi.
Tuy rằng trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức, nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
Túc Thân vương ậm ừ gật đầu, nhưng lại giáo huấn Lạc Thuấn Thần: “Thuấn Thấn, đừng trách thúc nói cháu, không nên để lời nói của phụ nhân đè nặng, nếu không họ sẽ trèo lên đầu cháu phát uy.”
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Túc vương thúc, chẳng lẽ ngài không biết, ở Thiên Độc không nữ tử nào dám gả cho ta sao?”
Một câu khiến Túc thân vương chết nghẹn.
Đúng vậy, thanh danh của thất điện hạ tuyệt đối không tốt.
Đoạn tụ, dưỡng nam sủng, bệnh tật cuốn thân, có nữ nhi nhà nào đồng ý gả cho một tai họa như hắn?
Túc Thân vương già vờ ho khan: “Dù thế nào, bây giờ cháu đã thành thân, có biết thế nào làm trượng phu cần phải cứng rắn sao?”
“Túc vương thúc, sợ rằng cháu không làm được.”
Lạc Thuấn Thần ra vẻ khó xử.
Quý Như Yên thấy hắn ra vẻ bất cần, cũng để tùy hắn trêu đùa Túc Thân vương.
Ngay lúc Túc Thân vương muốn sâu sắc tẩy não hắn, Cao Hòa đi tới: “Hoàng thượng giá lâm.”
“Hoàng thượng giá lâm, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mọi người đều quỳ xuống, nghênh đón Hiên đế.
Mấy ngày nay, Hiên đế bận phê duyệt tấu chương, còn phải xử lý đám tàn tích do Vạn Đức hậu để lại, muốn nhàn cũng không được.
Lúc này bị Quý Như Yên với Túc Thân vương gây rối, đành dành ra nửa ngày.
Hiên đế lành lạnh: “Các ngươi đã tới đông đủ, vậy bắt đầu trận đấu đi.”
Trận đấu của Quý Như Yên với Túc Thân vương do chính ông thả ra tiếng gió, tự nhiên có nhiều người tới vây xem.
Túc Thân vương ý muốn đả kích sự kiêu ngạo của Quý Như Yên, nên mới làm vậy.
Có điều tới tận lúc này, ông ta vẫn không biết võ công của Quý Như Yên tới đâu.
Nàng dùng một tay bóp nát cây gậy gỗ, chỉ cần tu luyện tới tầng thứ hai võ sử là có thể làm được.
Nên Túc Thân vương rất khinh địch.
Có đôi khi khinh địch dẫn tới mất mạng.
Túc Thân vương với Quý Như Yên ai bị dọa còn chưa rõ đâu.
Quý Như Yên mặc một thân quần áo đỏ rực như lửa tiến vào trường đấu, ngạo khí như một nữ hoàng.
Lúc nàng cùng Lạc Thuấn Thần tới, có người hô: “Thất điện hạ, thất hoàng phi tới.”
Cả đấu trường chợt câm như hến.
Túc Thân vương ngồi ở chỗ của mình, hai bên là các vương công quý tộc, đứng bên cạnh ông đương nhiên cổ vũ ông.
“Túc Thân vương, cháu dâu như vậy tự nhiên cần phải dạy giỗ, ngài đang lúc tráng niên, sao có thể già.”
“Đúng vậy, Túc Thân vương, hôm nay bản hầu đặt một vạn lượng cược ngài thắng!”
“Túc Thân vương chắc thắng.”
Rất nhiều người tới vuốt mông ngựa, hô to: “Túc Thân vương toàn thắng!”
Lạc Thuấn Thần nhìn thoáng qua Quý Như Yên, thấy nàng thản nhiên.”
“Khẩn trương sao?”
Quý Như Yên lắc đầu: “Có gì đâu mà phải khẩn trương.”
Nàng biết Túc vương thúc đạt tới tầng thứ tư đỉnh phong cao thủ, hơn nữa còn từ rất sớm, ở Thiên Độc cũng coi như rất có uy danh.
“Túc vương thúc mạnh khỏe.”
Lạc Thuấn thần dẫn Quý Như Yên tới nhàn nhạt chào hỏi.
Tuy rằng trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức, nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
Túc Thân vương ậm ừ gật đầu, nhưng lại giáo huấn Lạc Thuấn Thần: “Thuấn Thấn, đừng trách thúc nói cháu, không nên để lời nói của phụ nhân đè nặng, nếu không họ sẽ trèo lên đầu cháu phát uy.”
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Túc vương thúc, chẳng lẽ ngài không biết, ở Thiên Độc không nữ tử nào dám gả cho ta sao?”
Một câu khiến Túc thân vương chết nghẹn.
Đúng vậy, thanh danh của thất điện hạ tuyệt đối không tốt.
Đoạn tụ, dưỡng nam sủng, bệnh tật cuốn thân, có nữ nhi nhà nào đồng ý gả cho một tai họa như hắn?
Túc Thân vương già vờ ho khan: “Dù thế nào, bây giờ cháu đã thành thân, có biết thế nào làm trượng phu cần phải cứng rắn sao?”
“Túc vương thúc, sợ rằng cháu không làm được.”
Lạc Thuấn Thần ra vẻ khó xử.
Quý Như Yên thấy hắn ra vẻ bất cần, cũng để tùy hắn trêu đùa Túc Thân vương.
Ngay lúc Túc Thân vương muốn sâu sắc tẩy não hắn, Cao Hòa đi tới: “Hoàng thượng giá lâm.”
“Hoàng thượng giá lâm, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Mọi người đều quỳ xuống, nghênh đón Hiên đế.
Mấy ngày nay, Hiên đế bận phê duyệt tấu chương, còn phải xử lý đám tàn tích do Vạn Đức hậu để lại, muốn nhàn cũng không được.
Lúc này bị Quý Như Yên với Túc Thân vương gây rối, đành dành ra nửa ngày.
Hiên đế lành lạnh: “Các ngươi đã tới đông đủ, vậy bắt đầu trận đấu đi.”