Edit+ Beta: haquynh1812
Có Hiên đế lên tiếng, Quý Như Yên kính lão nhường Túc Thân vương lên trước.
Túc Thân vương hừ lanh, trong lòng thầm nghĩ, cho dù muốn học bản lĩnh của bổn vương, ngươi còn phải luyện thêm vài năm.
Ông lập tức xoay người đi vào trường đấu.
Quý Như Yên nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này thiết kế không tệ.
Chính giữa là chỗ ngồi bên trong xây tường thành cao, phía trên còn có cửa sổ, mọi người có thể xem trận đấu.
Thời gian ước định là một nén hương.
Lúc Túc Thân vương tiến vào sân đấu, thuần thú sư thả một con báo Trụy Nguyệt Huyết Xa vào.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Quý Như Yên ngồi ở chỗ của mình, vừa ăn nho vừa thường thức.
Ăn nho không cần nhả hạt, Lạc Thuấn Thần thấy nàng ăn thật vui, đem luôn phần của mình đưa cho nàng.
Biểu hiện không tệ, Quý Như Yên cho hắn một nụ cười.
Hai người ở chung, khiến Hiên đế gật đầu.
Không tồi, ít nhất trong mắt bọn họ đều có tình ý.
Lạc Thuấn Thần có thanh danh không tốt ở Thiên Độc, nhưng ít nhất Hiên đế không nhìn thấy Quý Như Yên ghét bỏ con mình.
Nếu thấy, ông cũng không thể nào chấp nhận Quý Như Yên.
Dù sao kia là con mình, là con ruột của hắn.
Kể cả mình không coi trọng hắn, cũng không tới lượt ngời khác tùy ý xem thường hắn.
Dưới trường đấu, Túc Thân vương đã bắt đầu đánh nhau với con báo.
Đấu khí hộ thể xanh biếc, từng quyền mạnh mẽ, đánh trúng con báo.
Quý Như Yên đánh giá, Túc Thân vương cũng có chỗ lợi lại.
Quyền của ông ta nhanh tới mức con báo không kịp tới gần.
Quý Như Yên ăn nho, híp hai ắt lại.
Lạc Thuấn Thần đưa cho nàng một chiếc khăn tay sạch sẽ để lau tay.
Sau đó rót cho nàng một ly trà, tự mình nếm thử xem có nóng không rồi mới đưa cho Như Yên.
Quý Như Yên một lòng xem Túc Thân vương thi đấu, không để ý tới hành động của hai vợ chồng son, nhưng lại tiện nghi kẻ bên ngoài.
Hiên đế có chút nhức mắt.
Giả vờ ho khan, nhắc nhở hai người, đừng công khai tình thú chỉ nên làm trong khuê phòng.
Ai ngờ Lạc Thuấn Thần tự nhiên quay đầu nhìn Hiên đế: “Cổ họng phụ hoàng có vấn đề sao?”
“Có một chút, bị con trai hỏi vậy, Hiên đế có chút quẫn bách.”
“Đầu xuân hơi lạnh, nhi thần thấy Như Yên ăn thích ăn nho, hay là trái cây trước mặt phụ hoàng cũng đưa cho nàng có được không?”
Lạc Thuấn Thần vừa nói xong mắt liếc về phía đĩa nho trước mặt Hiên đế.
Cao Hòa ở bên cạnh xấu hổ, lá gan của Thất điện hạ cũng thật lớn, dám đánh chủ ý lên đầu Hiên đế.
Hiên đế gật đầu; “Cao Hòa, đưa trái cây cho thất hoàng phi đi.”
“Dạ!”
Cao Hòa cúi thắt lưng, cầm đĩa hoa quả định đưa cho Quý Như Yên, Lạc Thuấn Thần lại nhanh tay cướp mất: “Cho là được rồi, Cao tổng quản hầu hạ phụ hoàng đi, nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Quý Như Yên ngửi thấy mùi ngon, không để ý hai cha con nói chuyện gì, vừa ăn vừa xem thi đấu.
Túc Thân vương thi đấu quả thật rất phấn khích.
Trận đấu nghiêng hẳn về một phía, khiến nàng xem thật vui.
Có Hiên đế lên tiếng, Quý Như Yên kính lão nhường Túc Thân vương lên trước.
Túc Thân vương hừ lanh, trong lòng thầm nghĩ, cho dù muốn học bản lĩnh của bổn vương, ngươi còn phải luyện thêm vài năm.
Ông lập tức xoay người đi vào trường đấu.
Quý Như Yên nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này thiết kế không tệ.
Chính giữa là chỗ ngồi bên trong xây tường thành cao, phía trên còn có cửa sổ, mọi người có thể xem trận đấu.
Thời gian ước định là một nén hương.
Lúc Túc Thân vương tiến vào sân đấu, thuần thú sư thả một con báo Trụy Nguyệt Huyết Xa vào.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Quý Như Yên ngồi ở chỗ của mình, vừa ăn nho vừa thường thức.
Ăn nho không cần nhả hạt, Lạc Thuấn Thần thấy nàng ăn thật vui, đem luôn phần của mình đưa cho nàng.
Biểu hiện không tệ, Quý Như Yên cho hắn một nụ cười.
Hai người ở chung, khiến Hiên đế gật đầu.
Không tồi, ít nhất trong mắt bọn họ đều có tình ý.
Lạc Thuấn Thần có thanh danh không tốt ở Thiên Độc, nhưng ít nhất Hiên đế không nhìn thấy Quý Như Yên ghét bỏ con mình.
Nếu thấy, ông cũng không thể nào chấp nhận Quý Như Yên.
Dù sao kia là con mình, là con ruột của hắn.
Kể cả mình không coi trọng hắn, cũng không tới lượt ngời khác tùy ý xem thường hắn.
Dưới trường đấu, Túc Thân vương đã bắt đầu đánh nhau với con báo.
Đấu khí hộ thể xanh biếc, từng quyền mạnh mẽ, đánh trúng con báo.
Quý Như Yên đánh giá, Túc Thân vương cũng có chỗ lợi lại.
Quyền của ông ta nhanh tới mức con báo không kịp tới gần.
Quý Như Yên ăn nho, híp hai ắt lại.
Lạc Thuấn Thần đưa cho nàng một chiếc khăn tay sạch sẽ để lau tay.
Sau đó rót cho nàng một ly trà, tự mình nếm thử xem có nóng không rồi mới đưa cho Như Yên.
Quý Như Yên một lòng xem Túc Thân vương thi đấu, không để ý tới hành động của hai vợ chồng son, nhưng lại tiện nghi kẻ bên ngoài.
Hiên đế có chút nhức mắt.
Giả vờ ho khan, nhắc nhở hai người, đừng công khai tình thú chỉ nên làm trong khuê phòng.
Ai ngờ Lạc Thuấn Thần tự nhiên quay đầu nhìn Hiên đế: “Cổ họng phụ hoàng có vấn đề sao?”
“Có một chút, bị con trai hỏi vậy, Hiên đế có chút quẫn bách.”
“Đầu xuân hơi lạnh, nhi thần thấy Như Yên ăn thích ăn nho, hay là trái cây trước mặt phụ hoàng cũng đưa cho nàng có được không?”
Lạc Thuấn Thần vừa nói xong mắt liếc về phía đĩa nho trước mặt Hiên đế.
Cao Hòa ở bên cạnh xấu hổ, lá gan của Thất điện hạ cũng thật lớn, dám đánh chủ ý lên đầu Hiên đế.
Hiên đế gật đầu; “Cao Hòa, đưa trái cây cho thất hoàng phi đi.”
“Dạ!”
Cao Hòa cúi thắt lưng, cầm đĩa hoa quả định đưa cho Quý Như Yên, Lạc Thuấn Thần lại nhanh tay cướp mất: “Cho là được rồi, Cao tổng quản hầu hạ phụ hoàng đi, nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Quý Như Yên ngửi thấy mùi ngon, không để ý hai cha con nói chuyện gì, vừa ăn vừa xem thi đấu.
Túc Thân vương thi đấu quả thật rất phấn khích.
Trận đấu nghiêng hẳn về một phía, khiến nàng xem thật vui.