Edit+ Beta: haquynh1812
Túc Thân vương ra quyền nhanh như sao xẹt đánh vào đầu con báo, khiến đầu óc nó quay cuồng.
Bởi vậy con báo cũng lăn ra chết.
Quý Như Yên hô: “Thuấn Thần, thực lực của Túc vương thúc thúc không tồi đâu.”
Chỉ tiếc ông ta tự cho mình là kẻ mạnh, thật không là gì với nàng.
“Umh!”
Lạc Thuấn Thần lên tiếng, bắt đầu gọi người đưa nước tới, cho nàng rửa tay, sắp tới là lượt của nàng.
Quý Như Yên quay đầu nhìn lư hường.
Dùng hai phần ba thời gian một nén hương đánh chết một con báo Trụy Nguyệt Huyết Xa.
Con báo vừa chết, đám người xung quanh hô hào cổ vũ.
“Túc Thân vương thật lợi hại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đánh chết một con báo cổ thú.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
“Túc Thân vương không hề giảm khí phách so với năm nào.”
Quần chúng khen tặng, Hiên đế cũng rạng rỡ: “Thập thất đệ vẫn như vậy, không sợ cổ thú hung thần ác sát, năm đó tiên hoàng tặng đệ ý trời sinh thần lực.
Cao Hòa nhớ kỹ thời gian, nhanh chóng bẩm báo: “Hoàng thượng, Túc Thân vương dùng hết hai phần ba thời gian.”
“Hai phần ba? Đây chính là siêu nhanh, trước kia, hắn phải dùng tới nửa canh giờ.”
Hiên đế vừa lòng gật đầu, cười không ngừng.
Xem ra thập thất đệ ra tay cũng thật nặng.
Hiến đế nhìn Quý Như Yên vừa mới rửa tay xong, Lạc Thuấn Thần lập tức đưa khăn tới cho nàng lau: “Vợ lão thất, sắp tới lượt con sắp thi đấu rồi đó.”
“Đúng vậy, phụ hoàng, con dâu đã biết.”
Quý Như Yên lau tay, cười trong suốt.
Hiên đế nghĩ nghĩ vẫn khuyên: “Vợ lão thất, Túc vương thúc là người thích bao che khuyết điểm, chuyện của các ngươi ta cũng nghe nói, hay là con xin lỗi thúc ấy, việc này coi như xong? Báo Trụy Nguyệt Huyết Xa không phải để chơi, vạn nhất con bị thương, có khi Thuấn Thần lại tìm ta gây sự.”
Lạc Thuấn Thần nhanh chóng chen miệng: “Bất kể thế nào, đều là hoàng phi của nhi thần, tuyệt không tìm phụ hoàng gây sự.”
Quý Như Yên nhíu mày: “Phụ hoàng sợ Quý Như Yên mất mạng sao?”
Hiên đế đang muốn lên tiếng, Túc Thân vương đã sải bước đi tới, cười lạnh: “Lẽ nào thất hoàng phi muốn trốn? Một khi đã như vậy chỉ cần ngươi tự đánh gãy tay mình, bổn vương sẽ không truy cứu!”
Khốn khiếp.
Đánh gãy tay, còn phải nói xin lỗi?
Trò gì vậy.
Quý Như Yên hừ lạnh: “Túc vương thúc thúc thật là già nên nghễnh ngãng, ta chưa từng nói muốn chạy. Các vị đang ngồi đây có ai nghe thấy ta muốn trốn không?”
Một câu sắc bén khiến người ta á khẩu.
Hiên đế lại đau đầu, đành phất tay: “Được rồi, con đã muốn vậy thì đi đi.”
“Dạ!”
Quý Như Yên đứng dậy dẫn theo tỳ nữ, đi vào sân đấu.
Túc Thân vương vừa thi đấu xong, bên trong nồng nặc mùi máu.
Túc Thân vương ra quyền nhanh như sao xẹt đánh vào đầu con báo, khiến đầu óc nó quay cuồng.
Bởi vậy con báo cũng lăn ra chết.
Quý Như Yên hô: “Thuấn Thần, thực lực của Túc vương thúc thúc không tồi đâu.”
Chỉ tiếc ông ta tự cho mình là kẻ mạnh, thật không là gì với nàng.
“Umh!”
Lạc Thuấn Thần lên tiếng, bắt đầu gọi người đưa nước tới, cho nàng rửa tay, sắp tới là lượt của nàng.
Quý Như Yên quay đầu nhìn lư hường.
Dùng hai phần ba thời gian một nén hương đánh chết một con báo Trụy Nguyệt Huyết Xa.
Con báo vừa chết, đám người xung quanh hô hào cổ vũ.
“Túc Thân vương thật lợi hại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đánh chết một con báo cổ thú.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
“Túc Thân vương không hề giảm khí phách so với năm nào.”
Quần chúng khen tặng, Hiên đế cũng rạng rỡ: “Thập thất đệ vẫn như vậy, không sợ cổ thú hung thần ác sát, năm đó tiên hoàng tặng đệ ý trời sinh thần lực.
Cao Hòa nhớ kỹ thời gian, nhanh chóng bẩm báo: “Hoàng thượng, Túc Thân vương dùng hết hai phần ba thời gian.”
“Hai phần ba? Đây chính là siêu nhanh, trước kia, hắn phải dùng tới nửa canh giờ.”
Hiên đế vừa lòng gật đầu, cười không ngừng.
Xem ra thập thất đệ ra tay cũng thật nặng.
Hiến đế nhìn Quý Như Yên vừa mới rửa tay xong, Lạc Thuấn Thần lập tức đưa khăn tới cho nàng lau: “Vợ lão thất, sắp tới lượt con sắp thi đấu rồi đó.”
“Đúng vậy, phụ hoàng, con dâu đã biết.”
Quý Như Yên lau tay, cười trong suốt.
Hiên đế nghĩ nghĩ vẫn khuyên: “Vợ lão thất, Túc vương thúc là người thích bao che khuyết điểm, chuyện của các ngươi ta cũng nghe nói, hay là con xin lỗi thúc ấy, việc này coi như xong? Báo Trụy Nguyệt Huyết Xa không phải để chơi, vạn nhất con bị thương, có khi Thuấn Thần lại tìm ta gây sự.”
Lạc Thuấn Thần nhanh chóng chen miệng: “Bất kể thế nào, đều là hoàng phi của nhi thần, tuyệt không tìm phụ hoàng gây sự.”
Quý Như Yên nhíu mày: “Phụ hoàng sợ Quý Như Yên mất mạng sao?”
Hiên đế đang muốn lên tiếng, Túc Thân vương đã sải bước đi tới, cười lạnh: “Lẽ nào thất hoàng phi muốn trốn? Một khi đã như vậy chỉ cần ngươi tự đánh gãy tay mình, bổn vương sẽ không truy cứu!”
Khốn khiếp.
Đánh gãy tay, còn phải nói xin lỗi?
Trò gì vậy.
Quý Như Yên hừ lạnh: “Túc vương thúc thúc thật là già nên nghễnh ngãng, ta chưa từng nói muốn chạy. Các vị đang ngồi đây có ai nghe thấy ta muốn trốn không?”
Một câu sắc bén khiến người ta á khẩu.
Hiên đế lại đau đầu, đành phất tay: “Được rồi, con đã muốn vậy thì đi đi.”
“Dạ!”
Quý Như Yên đứng dậy dẫn theo tỳ nữ, đi vào sân đấu.
Túc Thân vương vừa thi đấu xong, bên trong nồng nặc mùi máu.