Edit: haquynh1812
Huynh đệ Hiên đế rời khỏi trường đấu thú, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Còn Quý Như Yên sau khi về phủ quốc sư liền lúi húi trong bếp, bắt đầu làm đồ ăn cho Lạc Thuấn Thần.
Đúng vậy, nàng làm món ăn cho Lạc Thuấn Thần từ bộ phận của con báo.
Nhìn món đồ chơi kia, Quý Như Yên cười hắc hắc, tới nỗi tiểu tham ăn ở bên cạnh không chịu được.
“Ô! Ô!”
Chủ nhân, người thật dọa người.
Ta đều không chịu nổi.
“Cút đi, ai cho ngươi vào đây.”
Quý Như Yên liếc tiểu tham ăn, từ lúc ở trường đấu nó liên lục dính lấy đĩa đậu phộng, không chịu đi theo mình.
Nếu không phải trận đấu kết thúc, chỉ sợ tiểu gia hỏa này còn chưa muốn đi.
“Rầm rì!”
Ta đói bụng.
Quý Như Yên xoay người khinh thường: “Đói bụng? Ta nói này tiểu tham ăn, hôm nay tới trường đấu miệng ngươi có lúc nào ngừng ăn?”
“Xèo xèo!”
Vậy thì thế nào?
Ta chính là đói bụng.
Tiểu tử kia liếc lại Quý Như Yên, đưa tay xoa eo, kháng nghị, bộ dáng manh manh đáng yêu.
Quý Như Yên mỉm cười: “Ta đương nhiên không dám làm gì ngươi, như vậy đi, chúng ta thương lượng một chuyện.”
“Ô?”
Chuyện gì?
“Ngày mai, ngươi tới trường đấu đấu một trận. Chỉ cần ngươi thắng, ta mời ngươi ăn đậu phộng thế nào?”
Quý Như Yên dụ dỗ tiểu tham ăn, để mai hắn đấu với sủng vật của Túc Thân vương. Trước hết phải khiến tiểu tử này nghe lời, nếu không ngày mai còn gì để đánh.
Trực tiếp nhận thua cho nhanh.
Tiểu tham ăn chớp mắt: “A Ô?”
Một phòng đầy đậu phộng?
Thật sao?
Quý Như Yên hào sảng gật đầu: “Đúng vậy, một phòng đầy đậu phộng!”
“Chi!”
Ta muốn hai phòng.
Quý Như Yên biết, tiểu tử này tuyệt đối không lương thiện, rất thích mặc cả, còn không dễ thỏa hiệp.
Vì thế nàng chỉ có thể đồng ý: “Được, hai phòng, không được đòi thêm.”
Tiểu tử kia gật đầu, đáp ứng.
Đậu phộng ăn thật ngon, khiến hắn bây giờ còn thèm ăn.
Vừa nghĩ ngày mai sẽ có hai phòng đầy đậu phộng, hai mắt tiểu tử sáng như sao.
Quý Như Yên bật cười nhìn hắn đang chìm trong ảo tưởng.
Hai phòng đầy đậu phộng cũng chỉ tốn vài lượng bạc, dù sao cũng đỡ tốn hơn cho nó ăn bạc.
Quý Như Yên đặt tiểu tử kia sang một bên cười đắc ý, bắt đầu làm thuốc.
Mà lúc này Lạc Thuấn Thần đang ở trong thư phòng Tích Tiểu mộng đột nhiên cảm thấy nổi da gà, có một dự cảm xấu.
“Điện hạ, ngài xem phải xử lý thế nào.”
Tích Tiểu Mộng nhìn hắn thất thần, có chút bất đắc dĩ nhìn trời.
Vừa rồi hắn nói với Lạc Thuấn Thần, Ngũ Hàn Học đã bị phế, Bạch Võ hầu đuổi ra hầu phủ, trở thành một con chó nghèo túng lưu lạc khắp nơi.
Lạc Thuấn Thần lạnh nhạt ra lệnh: “Trước cho người bắt hắn về đã, đêm nay chúng ta tới nhìn một chút.”
“Dạ!”
Tích Tiểu Mộng gật đầu, truyền lệnh xuống dưới.
Ngũ Hàn Học kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Phản bội chủ tử điện hạ chưa từng nhẹ tay.
Có điều thật bất ngờ điện hạ còn muốn gặp Ngũ Hàn Học, tối nay hắn cũng sẽ đi theo.
Ăn tối xong, Lạc Thuấn Thần dẫn theo Tích Tiểu Mộng rời khỏi phủ quốc sư, đi tới một ngôi nhà hoang.
Huynh đệ Hiên đế rời khỏi trường đấu thú, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Còn Quý Như Yên sau khi về phủ quốc sư liền lúi húi trong bếp, bắt đầu làm đồ ăn cho Lạc Thuấn Thần.
Đúng vậy, nàng làm món ăn cho Lạc Thuấn Thần từ bộ phận của con báo.
Nhìn món đồ chơi kia, Quý Như Yên cười hắc hắc, tới nỗi tiểu tham ăn ở bên cạnh không chịu được.
“Ô! Ô!”
Chủ nhân, người thật dọa người.
Ta đều không chịu nổi.
“Cút đi, ai cho ngươi vào đây.”
Quý Như Yên liếc tiểu tham ăn, từ lúc ở trường đấu nó liên lục dính lấy đĩa đậu phộng, không chịu đi theo mình.
Nếu không phải trận đấu kết thúc, chỉ sợ tiểu gia hỏa này còn chưa muốn đi.
“Rầm rì!”
Ta đói bụng.
Quý Như Yên xoay người khinh thường: “Đói bụng? Ta nói này tiểu tham ăn, hôm nay tới trường đấu miệng ngươi có lúc nào ngừng ăn?”
“Xèo xèo!”
Vậy thì thế nào?
Ta chính là đói bụng.
Tiểu tử kia liếc lại Quý Như Yên, đưa tay xoa eo, kháng nghị, bộ dáng manh manh đáng yêu.
Quý Như Yên mỉm cười: “Ta đương nhiên không dám làm gì ngươi, như vậy đi, chúng ta thương lượng một chuyện.”
“Ô?”
Chuyện gì?
“Ngày mai, ngươi tới trường đấu đấu một trận. Chỉ cần ngươi thắng, ta mời ngươi ăn đậu phộng thế nào?”
Quý Như Yên dụ dỗ tiểu tham ăn, để mai hắn đấu với sủng vật của Túc Thân vương. Trước hết phải khiến tiểu tử này nghe lời, nếu không ngày mai còn gì để đánh.
Trực tiếp nhận thua cho nhanh.
Tiểu tham ăn chớp mắt: “A Ô?”
Một phòng đầy đậu phộng?
Thật sao?
Quý Như Yên hào sảng gật đầu: “Đúng vậy, một phòng đầy đậu phộng!”
“Chi!”
Ta muốn hai phòng.
Quý Như Yên biết, tiểu tử này tuyệt đối không lương thiện, rất thích mặc cả, còn không dễ thỏa hiệp.
Vì thế nàng chỉ có thể đồng ý: “Được, hai phòng, không được đòi thêm.”
Tiểu tử kia gật đầu, đáp ứng.
Đậu phộng ăn thật ngon, khiến hắn bây giờ còn thèm ăn.
Vừa nghĩ ngày mai sẽ có hai phòng đầy đậu phộng, hai mắt tiểu tử sáng như sao.
Quý Như Yên bật cười nhìn hắn đang chìm trong ảo tưởng.
Hai phòng đầy đậu phộng cũng chỉ tốn vài lượng bạc, dù sao cũng đỡ tốn hơn cho nó ăn bạc.
Quý Như Yên đặt tiểu tử kia sang một bên cười đắc ý, bắt đầu làm thuốc.
Mà lúc này Lạc Thuấn Thần đang ở trong thư phòng Tích Tiểu mộng đột nhiên cảm thấy nổi da gà, có một dự cảm xấu.
“Điện hạ, ngài xem phải xử lý thế nào.”
Tích Tiểu Mộng nhìn hắn thất thần, có chút bất đắc dĩ nhìn trời.
Vừa rồi hắn nói với Lạc Thuấn Thần, Ngũ Hàn Học đã bị phế, Bạch Võ hầu đuổi ra hầu phủ, trở thành một con chó nghèo túng lưu lạc khắp nơi.
Lạc Thuấn Thần lạnh nhạt ra lệnh: “Trước cho người bắt hắn về đã, đêm nay chúng ta tới nhìn một chút.”
“Dạ!”
Tích Tiểu Mộng gật đầu, truyền lệnh xuống dưới.
Ngũ Hàn Học kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Phản bội chủ tử điện hạ chưa từng nhẹ tay.
Có điều thật bất ngờ điện hạ còn muốn gặp Ngũ Hàn Học, tối nay hắn cũng sẽ đi theo.
Ăn tối xong, Lạc Thuấn Thần dẫn theo Tích Tiểu Mộng rời khỏi phủ quốc sư, đi tới một ngôi nhà hoang.