Edit: haquynh1812
Cuối cùng Tích Tiểu Mộng cũng hiểu.
Hóa ra Lạc Thuấn Thần luôn khảo nghiệm Ngũ Hàn Học.
Tất cả chỉ vì muốn biến hắn thành một đại tướng trung thành nhất với hắn.
“Ý của điện hạ, Tiểu Mộng đã hiểu, ngài tới Đan Nhân Mai, vì sao cũng để hắn theo.”
Lạc Thuấn Thần ngẩng đầu nhìn trời: “Bởi vì ta cùng Như Yên phải tới nước Bồ Đề cùng nước Di, chuyện ở Đan Nhân Mai phải có người tiếp nhận.”
“Ngay từ đầu không phải điện hạ đã chọn Hoa Hoành Phóng sao.”
“Bây giờ hắn đã là vị hôn phu tương lai của biểu muội Như Yên, nếu ta dẫn hắn tới Đan Nhân Mai, khác nào đẩy hắn tới đầu sóng ngọn gió, bất lợi cho việc che dấu thực lực của chúng ta. Dù ngày khác ta rời khỏi kinh thành, ngươi cũng cần chú ý hơn tới hướng đi của các hoàng tử khác, tận lực cho người dám sát chặt Hoa Hoành Phóng.
“Tiểu Mộng hiểu.”
Tích Tiểu Mộng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết nên làm thế nào.
Về phủ quốc sư hai người tách ra về phòng của chính mình.
Vừa vào phòng, Lạc Thuấn Thần đã ngửi thấy một mùi thơm.
Quý Như Yên tiến lên đón hắn: “Chàng vào đây, đây là canh thuốc bổ ta tỷ mỉ hầm suốt ba canh giờ.”
Lạc Thuấn Thần biết, từ lúc ở trường đấu về, Quý Như Yên luôn ở trong bếp.
Bữa tối cũng không thấy nàng đâu, nghe Hướng Y Ninh nói, nàng đang canh bếp.
Bây giờ nhìn thấy nồi canh đó cư nhiên dành cho mình.
Lạc Thuấn Thần có một cảm giác là lạ, đêm nay Quý Như Yên cười dịu dàng khác thường.
Chính là cái người ta thường gọi khác thường ắt có mưu.
Huống chi, Quý Như Yên chưa từng nhiệt tình lôi kéo hắn bao giờ.
Ngồi trên ghế, phát hiện tiểu tử kia đang nghịch chén trà.
Kỳ lạ!
Tiểu tham ăn cứ nhiên không ăn canh có mùi thơm mà nghịch chén trà.
Nhìn tình hình vậy, Lạc Thuấn Thần lên dây cót tinh thần nói với tiểu tử kia: “Tham ăn, ngươi đói không?”
“Ô!Ô!”
Đói.
“Ngươi cho ta ăn sao?”
Lạc Thuấn Thần mirn cười: “Không phải Như Yên nấu canh thơm sao? Hai chúng ta cùng ăn.”
Tiểu tử kia nghe vậy lập tức đánh rơi chén trà: “Xèo, xèo!”
Ta khinh.
Cái này ta mới không cần ăn đâu.
Nói xong, hắn mới phát giác hai người trong phòng nhìn mình mặt còn đen hơn đáy nồi.
Một người ý muốn nói ngươi nhanh mồm nhanh miệng làm bại lộ âm mưu của nàng.
Một người đang tính toán nghiêm hình bức cung Quý Như Yên.
Tiểu tử kia thấy mình gây họa, nào dám tiếp tục ở lại.
Hắn ẩn thân, nhanh chóng chạy trốn.
Lạc Thuấn Thần quay đầu nhìn Quý Như Yên, cười như có như không: “Nương tử, có phải nên giải thích với vi phu, cái này là thuốc bổ gì?”
Quý Như Yên run lênh, giả ngu: “Đây chính là đồ tốt, người khác cầu mà không được. Khó khăn lắm ta mới làm cho chàng, chàng nể mặt uống một ngụm đi.”
Vừa nói, nàng vừa múc cho Lạc Thuấn Thần một chén nhỏ.
Lạc Thuấn Thần nhìn bát canh đen đặc, không biết vì sao lòng hắn kêu gào, đừng uống.
Vì thế, hắn trầm ngâm quay đầu đối diện với cặp mắt của Quý Như Yên: “Canh này có thành phần gì?”
Quý Như Yên nhanh mồm bẩm báo: “Có đương quy, hoàng hì, cẩu kỷ, táo đỏ, thục địa, báo đơn.”
Cuối cùng Tích Tiểu Mộng cũng hiểu.
Hóa ra Lạc Thuấn Thần luôn khảo nghiệm Ngũ Hàn Học.
Tất cả chỉ vì muốn biến hắn thành một đại tướng trung thành nhất với hắn.
“Ý của điện hạ, Tiểu Mộng đã hiểu, ngài tới Đan Nhân Mai, vì sao cũng để hắn theo.”
Lạc Thuấn Thần ngẩng đầu nhìn trời: “Bởi vì ta cùng Như Yên phải tới nước Bồ Đề cùng nước Di, chuyện ở Đan Nhân Mai phải có người tiếp nhận.”
“Ngay từ đầu không phải điện hạ đã chọn Hoa Hoành Phóng sao.”
“Bây giờ hắn đã là vị hôn phu tương lai của biểu muội Như Yên, nếu ta dẫn hắn tới Đan Nhân Mai, khác nào đẩy hắn tới đầu sóng ngọn gió, bất lợi cho việc che dấu thực lực của chúng ta. Dù ngày khác ta rời khỏi kinh thành, ngươi cũng cần chú ý hơn tới hướng đi của các hoàng tử khác, tận lực cho người dám sát chặt Hoa Hoành Phóng.
“Tiểu Mộng hiểu.”
Tích Tiểu Mộng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết nên làm thế nào.
Về phủ quốc sư hai người tách ra về phòng của chính mình.
Vừa vào phòng, Lạc Thuấn Thần đã ngửi thấy một mùi thơm.
Quý Như Yên tiến lên đón hắn: “Chàng vào đây, đây là canh thuốc bổ ta tỷ mỉ hầm suốt ba canh giờ.”
Lạc Thuấn Thần biết, từ lúc ở trường đấu về, Quý Như Yên luôn ở trong bếp.
Bữa tối cũng không thấy nàng đâu, nghe Hướng Y Ninh nói, nàng đang canh bếp.
Bây giờ nhìn thấy nồi canh đó cư nhiên dành cho mình.
Lạc Thuấn Thần có một cảm giác là lạ, đêm nay Quý Như Yên cười dịu dàng khác thường.
Chính là cái người ta thường gọi khác thường ắt có mưu.
Huống chi, Quý Như Yên chưa từng nhiệt tình lôi kéo hắn bao giờ.
Ngồi trên ghế, phát hiện tiểu tử kia đang nghịch chén trà.
Kỳ lạ!
Tiểu tham ăn cứ nhiên không ăn canh có mùi thơm mà nghịch chén trà.
Nhìn tình hình vậy, Lạc Thuấn Thần lên dây cót tinh thần nói với tiểu tử kia: “Tham ăn, ngươi đói không?”
“Ô!Ô!”
Đói.
“Ngươi cho ta ăn sao?”
Lạc Thuấn Thần mirn cười: “Không phải Như Yên nấu canh thơm sao? Hai chúng ta cùng ăn.”
Tiểu tử kia nghe vậy lập tức đánh rơi chén trà: “Xèo, xèo!”
Ta khinh.
Cái này ta mới không cần ăn đâu.
Nói xong, hắn mới phát giác hai người trong phòng nhìn mình mặt còn đen hơn đáy nồi.
Một người ý muốn nói ngươi nhanh mồm nhanh miệng làm bại lộ âm mưu của nàng.
Một người đang tính toán nghiêm hình bức cung Quý Như Yên.
Tiểu tử kia thấy mình gây họa, nào dám tiếp tục ở lại.
Hắn ẩn thân, nhanh chóng chạy trốn.
Lạc Thuấn Thần quay đầu nhìn Quý Như Yên, cười như có như không: “Nương tử, có phải nên giải thích với vi phu, cái này là thuốc bổ gì?”
Quý Như Yên run lênh, giả ngu: “Đây chính là đồ tốt, người khác cầu mà không được. Khó khăn lắm ta mới làm cho chàng, chàng nể mặt uống một ngụm đi.”
Vừa nói, nàng vừa múc cho Lạc Thuấn Thần một chén nhỏ.
Lạc Thuấn Thần nhìn bát canh đen đặc, không biết vì sao lòng hắn kêu gào, đừng uống.
Vì thế, hắn trầm ngâm quay đầu đối diện với cặp mắt của Quý Như Yên: “Canh này có thành phần gì?”
Quý Như Yên nhanh mồm bẩm báo: “Có đương quy, hoàng hì, cẩu kỷ, táo đỏ, thục địa, báo đơn.”