Edit+ Beta: haquynh1812
Phong Thanh lang vương nhìn thoáng qua tiểu tử kia, ánh mắt miệt thị.
Ngốc như vậy, còn nhỏ như vậy, sao có thể là đối thủ của nó.
Vì thế nó ra vẻ cao ngạo, bắt đầu đùa bỡn.
Lúc thì cào vài tảng đá lớn trong trường đấu, sau đó ngửa đầu nhìn trời rít gào, thể hiện mình độc lĩnh chốn này.
Nhìn thấy sủng vật của vương gia đang chiếm ưu thế, đám chư hầu lại vỗ tay hoan hô.
Tiểu tử kia đang hoa mắt chóng mặt, Quý Như Yên không hề báo trước ném nó bay từ cửa sổ cao mười thước ra đây, khiến nó mất bữa điểm tâm ngọt ngào.
Vốn đã nghẹn một bụng lửa giận, con thú điên này còn dám lượn lờ trước mặt nó.
Khốn khiếp.
Ta không phát uy, tưởng ta là phế vật sao?
Tiểu tham ăn trực tiếp xông về phía Thanh Phong lang vương còn đang bận làm dáng.
Thanh Phong nhất thời cảm nhận được khác thường, trực tiếp vung móng vuốt về phía tiểu tham ăn.
Tiểu tham ăn sao có thể để nó vồ trúng.
Lập tức sử dụng năng lực ẩn thân, biến mất trong không trung.
Túc Thân vương thấy tiểu tham ăn biến mất liền đứng dậy: “Tiểu gia hỏa kia đâu rồi?”
Quý Như Yên cầm trà lên nhấp, thản nhiên nói: “Tất nhiên vẫn còn trong trường đấu, Túc thúc thúc yên tâm, đừng nóng vội.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người nhìn về phía giữa sân, chỉ trong chớp mắt Thanh Phong lang vương oai phong liệt lẫm đã thành một con sói trụi lông.
Trụi lông?
Quý Như Yên vừa nhấp một ngụm trà, không kìm được phun ra.
Mẹ ơi!
Tiểu tham ăn có năng lực này?
Nàng chưa từng dạy nó, chính nó chỉnh lang vương thành trụi lông.
Thanh Phong lang vương đứng trong sân cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó phát hiện ra lông mình đã bị mất, nổi giận?
Nó rống lên, tung mình lên không trung nhảy vọt tới.
Nháy mắt mọi người thấy một vầng sáng màu hồng vây quanh con sói.
Phía sau còn có hai khúc xương, cả khung xương dựng đứng lên.
Tiểu tham ăn đứng ở phía sau, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ khinh thường.
Nhìn bộ xương này chơi thật vui, béo mập mạp.
Lại tiếp tục lao tới, nhổ hết cả da.
Nhảy thêm một cái nữa ngay cả lông tơ cũng nhổ ra.
Cả sân đấu thú chỉ còn lại một bộ xương, một đống da, máu.
Mọi người câm như hến.
Bị một màn này dọa trợn mắt.
Phải biết rằng, ngay cả Quý Như Yên cũng không biết tiểu tham ăn có năng lực này.
Ăn hết còn có thể nhổ ra!
Khốn khiếp.
Sớm biết vậy, nàng đã bắt nó nhổ hết bạc ra.
Quý Như Yên buồn bực giậm chân.
Lạc Thuấn Thần ở cùng nàng một thời gian, biết nàng như thần giữ của, chắc giờ đang tiếc của.
Có điều, hắn vẫn nhỏ giọng nhắc nhỏ nàng: “Nàng đừng giận, nhìn xem sắc mặt của mọi người rồi nói tiếp.”
Một câu nhắc Quý Như Yên hồi thần.
Quay đầu phát hiện ánh mắt Hiên đế sâu thăm thẳm đang nhìn chằm chằm vật nhỏ trong trường đấu.
Mà Túc Thân vương cũng nhìn tiểu tham ăn như thấy bảo bối.
Phong Thanh lang vương nhìn thoáng qua tiểu tử kia, ánh mắt miệt thị.
Ngốc như vậy, còn nhỏ như vậy, sao có thể là đối thủ của nó.
Vì thế nó ra vẻ cao ngạo, bắt đầu đùa bỡn.
Lúc thì cào vài tảng đá lớn trong trường đấu, sau đó ngửa đầu nhìn trời rít gào, thể hiện mình độc lĩnh chốn này.
Nhìn thấy sủng vật của vương gia đang chiếm ưu thế, đám chư hầu lại vỗ tay hoan hô.
Tiểu tử kia đang hoa mắt chóng mặt, Quý Như Yên không hề báo trước ném nó bay từ cửa sổ cao mười thước ra đây, khiến nó mất bữa điểm tâm ngọt ngào.
Vốn đã nghẹn một bụng lửa giận, con thú điên này còn dám lượn lờ trước mặt nó.
Khốn khiếp.
Ta không phát uy, tưởng ta là phế vật sao?
Tiểu tham ăn trực tiếp xông về phía Thanh Phong lang vương còn đang bận làm dáng.
Thanh Phong nhất thời cảm nhận được khác thường, trực tiếp vung móng vuốt về phía tiểu tham ăn.
Tiểu tham ăn sao có thể để nó vồ trúng.
Lập tức sử dụng năng lực ẩn thân, biến mất trong không trung.
Túc Thân vương thấy tiểu tham ăn biến mất liền đứng dậy: “Tiểu gia hỏa kia đâu rồi?”
Quý Như Yên cầm trà lên nhấp, thản nhiên nói: “Tất nhiên vẫn còn trong trường đấu, Túc thúc thúc yên tâm, đừng nóng vội.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người nhìn về phía giữa sân, chỉ trong chớp mắt Thanh Phong lang vương oai phong liệt lẫm đã thành một con sói trụi lông.
Trụi lông?
Quý Như Yên vừa nhấp một ngụm trà, không kìm được phun ra.
Mẹ ơi!
Tiểu tham ăn có năng lực này?
Nàng chưa từng dạy nó, chính nó chỉnh lang vương thành trụi lông.
Thanh Phong lang vương đứng trong sân cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó phát hiện ra lông mình đã bị mất, nổi giận?
Nó rống lên, tung mình lên không trung nhảy vọt tới.
Nháy mắt mọi người thấy một vầng sáng màu hồng vây quanh con sói.
Phía sau còn có hai khúc xương, cả khung xương dựng đứng lên.
Tiểu tham ăn đứng ở phía sau, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ khinh thường.
Nhìn bộ xương này chơi thật vui, béo mập mạp.
Lại tiếp tục lao tới, nhổ hết cả da.
Nhảy thêm một cái nữa ngay cả lông tơ cũng nhổ ra.
Cả sân đấu thú chỉ còn lại một bộ xương, một đống da, máu.
Mọi người câm như hến.
Bị một màn này dọa trợn mắt.
Phải biết rằng, ngay cả Quý Như Yên cũng không biết tiểu tham ăn có năng lực này.
Ăn hết còn có thể nhổ ra!
Khốn khiếp.
Sớm biết vậy, nàng đã bắt nó nhổ hết bạc ra.
Quý Như Yên buồn bực giậm chân.
Lạc Thuấn Thần ở cùng nàng một thời gian, biết nàng như thần giữ của, chắc giờ đang tiếc của.
Có điều, hắn vẫn nhỏ giọng nhắc nhỏ nàng: “Nàng đừng giận, nhìn xem sắc mặt của mọi người rồi nói tiếp.”
Một câu nhắc Quý Như Yên hồi thần.
Quay đầu phát hiện ánh mắt Hiên đế sâu thăm thẳm đang nhìn chằm chằm vật nhỏ trong trường đấu.
Mà Túc Thân vương cũng nhìn tiểu tham ăn như thấy bảo bối.