Edit+ Beta: haquynh1812
Nàng không muốn tới lúc đại hôn, ngay cả bộ trang sức Phượng Kiều Diễm cũng không có, nên muốn dụng tâm chọn cho muội ấy một bộ.
Hai tỷ muội đang đứng chọn hàng trong Tịnh Ngọc các, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo.
Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn ra, thấy một chuyện thật bất ngờ.
Bởi vì nàng phát hiện người to tiếng là người quen của mình.
Người kia râu dài chữ bát Quân Tử Đường, hắn có chút câm nín nhìn nữ tử trước mặt: “Đại tiểu thư, ta chưa từng nhìn thấy gói đồ của cô, sao cô lại bám ta không chịu buông?”
Nàng kia đúng là hòn ngọc quý trên tay Trấn Bắc hầu Tuyết Bá, Tuyết Băng Di, nàng ta vừa tới Đôn Nhạc Châu đã bị mất hành lý.
Đúng lúc người kia va phải nàng, nên nàng nhận định hắn là kẻ trộm, hai người tranh cãi.
Tuyết Bắc Di trừng mắt lườm Quân Tử Đường: “Chính ngươi đụng vào ta, sau đó ta liền mất bạc, ta không đòi ngươi thì đòi ai?”
Quân Tử Đường chỉ thiếu nước hộc máu.
Hắn đường đường minh chủ Nhật Tiến Thiên Kim sao phải đi trộm bạc của một tiểu nha đầu.
Chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi hắn biết để vào đâu.
Nữ tử lại diện mạo nhu mỳ xinh đẹp, lại luôn mồm nói hắn trộm bạc của nàng, thật phiền phức.
Hắn không có thời gian chơi với nàng, hắn đang có việc gấp.
Quân Tử Đường nói thẳng: “Nó đi, cô cần bao nhiêu, ta cho?”
Tuyết Băng Di tức giận, thái độ của hắn là gì vậy?
Trộm đồ của nàng, còn dám nói với nàng như vậy, tưởng nàng dễ bắt nạt lắm sao.
“Ngươi trả lại bạc cho ta là được, ta cũng không ham tiền của ngươi.”
Quân Tử Đường im lặng nhìn trời.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách: “Ta nói một lần cuối cùng, ta chưa từng thấy bạc của cô, nếu không tin cô có thể lục soát.”
Soát người?
Để cho một hoàng hoa khuê nữ như nàng đi soát người nam nhân?
Tuyết Băng Di đỏ bừng: “Đáng chết, ngươi dám đùa giỡn ta, tiếp chiêu”
Kiếm trên tay bay thẳng về phía Quân Tử Đường.
Quý Như Yên đúng lúc nhìn thấy, nhanh chóng nhảy ra.
“Dừng tay! Đều là người một nhà.”
Nàng cấp tốc xông ra, sau đó đứng chắn trước mặt Quân Tử Đường đỡ một kiếm của Tuyết Băng Di.
“Ta nói này Băng Di muội muội, chắc muội hiểm lầm Đường nhị ca của ta rồi, huynh ấy tuyệt đối sẽ không trộm tiền của muội.”
Quý Như Yên nhanh chóng giải thích với Băng Đi, sau đó nhìn Quân Tử Đường: “Đường nhị ca, tính tình Băng Di không tốt, huynh đừng so đo, có được không?”
Quân Tử Đường tới Đôn Nhạc Châu để tìm nàng, có thể thấy nàng, còn tính toán với cô nương điêu ngoa kia làm gì: “Nghe muội định đoạt!”
Tuyết Băng Di hừ lạnh: “Hừ! Coi như ngươi gặp may.”
Quý Như Yên cảm thấy to đầu, xem ra không thể tiếp tục đi dạo phố, trước sắp xếp ổn cho hai vị này rồi nói tiếp/
“Hai người có chỗ ở chưa? Nếu không hay là đi theo ta?”
Quý Như Yên nhanh chóng kéo bọn họ đi theo mình, dọc đường đi, Phượng Kiều Diễm không hờn không giận.
Nàng biết biểu tỷ đang vội.
Về tới phủ, đại cữu cùng đại mợ đã về, hai người thấy Phượng Kiều Diễm liền kéo nàng về phòng thử đồ.
Nàng không muốn tới lúc đại hôn, ngay cả bộ trang sức Phượng Kiều Diễm cũng không có, nên muốn dụng tâm chọn cho muội ấy một bộ.
Hai tỷ muội đang đứng chọn hàng trong Tịnh Ngọc các, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo.
Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn ra, thấy một chuyện thật bất ngờ.
Bởi vì nàng phát hiện người to tiếng là người quen của mình.
Người kia râu dài chữ bát Quân Tử Đường, hắn có chút câm nín nhìn nữ tử trước mặt: “Đại tiểu thư, ta chưa từng nhìn thấy gói đồ của cô, sao cô lại bám ta không chịu buông?”
Nàng kia đúng là hòn ngọc quý trên tay Trấn Bắc hầu Tuyết Bá, Tuyết Băng Di, nàng ta vừa tới Đôn Nhạc Châu đã bị mất hành lý.
Đúng lúc người kia va phải nàng, nên nàng nhận định hắn là kẻ trộm, hai người tranh cãi.
Tuyết Bắc Di trừng mắt lườm Quân Tử Đường: “Chính ngươi đụng vào ta, sau đó ta liền mất bạc, ta không đòi ngươi thì đòi ai?”
Quân Tử Đường chỉ thiếu nước hộc máu.
Hắn đường đường minh chủ Nhật Tiến Thiên Kim sao phải đi trộm bạc của một tiểu nha đầu.
Chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi hắn biết để vào đâu.
Nữ tử lại diện mạo nhu mỳ xinh đẹp, lại luôn mồm nói hắn trộm bạc của nàng, thật phiền phức.
Hắn không có thời gian chơi với nàng, hắn đang có việc gấp.
Quân Tử Đường nói thẳng: “Nó đi, cô cần bao nhiêu, ta cho?”
Tuyết Băng Di tức giận, thái độ của hắn là gì vậy?
Trộm đồ của nàng, còn dám nói với nàng như vậy, tưởng nàng dễ bắt nạt lắm sao.
“Ngươi trả lại bạc cho ta là được, ta cũng không ham tiền của ngươi.”
Quân Tử Đường im lặng nhìn trời.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách: “Ta nói một lần cuối cùng, ta chưa từng thấy bạc của cô, nếu không tin cô có thể lục soát.”
Soát người?
Để cho một hoàng hoa khuê nữ như nàng đi soát người nam nhân?
Tuyết Băng Di đỏ bừng: “Đáng chết, ngươi dám đùa giỡn ta, tiếp chiêu”
Kiếm trên tay bay thẳng về phía Quân Tử Đường.
Quý Như Yên đúng lúc nhìn thấy, nhanh chóng nhảy ra.
“Dừng tay! Đều là người một nhà.”
Nàng cấp tốc xông ra, sau đó đứng chắn trước mặt Quân Tử Đường đỡ một kiếm của Tuyết Băng Di.
“Ta nói này Băng Di muội muội, chắc muội hiểm lầm Đường nhị ca của ta rồi, huynh ấy tuyệt đối sẽ không trộm tiền của muội.”
Quý Như Yên nhanh chóng giải thích với Băng Đi, sau đó nhìn Quân Tử Đường: “Đường nhị ca, tính tình Băng Di không tốt, huynh đừng so đo, có được không?”
Quân Tử Đường tới Đôn Nhạc Châu để tìm nàng, có thể thấy nàng, còn tính toán với cô nương điêu ngoa kia làm gì: “Nghe muội định đoạt!”
Tuyết Băng Di hừ lạnh: “Hừ! Coi như ngươi gặp may.”
Quý Như Yên cảm thấy to đầu, xem ra không thể tiếp tục đi dạo phố, trước sắp xếp ổn cho hai vị này rồi nói tiếp/
“Hai người có chỗ ở chưa? Nếu không hay là đi theo ta?”
Quý Như Yên nhanh chóng kéo bọn họ đi theo mình, dọc đường đi, Phượng Kiều Diễm không hờn không giận.
Nàng biết biểu tỷ đang vội.
Về tới phủ, đại cữu cùng đại mợ đã về, hai người thấy Phượng Kiều Diễm liền kéo nàng về phòng thử đồ.