Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Quý Như Yên khẩn trương đến trù phòng phân phó, có thể gặp Quân Tử Đường lần nữa khiến nàng cực kì cao hứng.
Hôm nay khó có được dịp Quân Tử Đường tới đây tìm nàng, nếu nàng không đối đãi thật tốt thì sao có thể báo đáp ân tình ở vùng đông taay khi ấy?
Quý Như Yên bận bịu chạy đi, còn mỗi hai đại nam nhân trong phòng.
Quân Tử Đường sờ sờ cằm, ngoài cười nhưng trong không cười, "Võ công của Thất điện hạ tựa hồ tiến bộ không ít nhỉ."
"Ngươi cũng vậy a!"
Lạc Thuấn Thần nhàn nhạt lên tiếng, kỳ thực mỗi lần hắn thấy Quân Tử Đường là một lần không thoải mái!
Bởi vì, ánh mắt của Quân Tử Đường nhìn Quý Như Yên thật sự rất không bình thường!
Cái gì mà chuyện của huynh muội ta?
Chắc chỉ có mỗi Quý Như Yên tâm tư đơn thuần mới tin mấy cái thể loại chuyện này!
Quân Tử Đường gặp Quý Như Yên như cá gặp nước, còn kém chút viết hẳng hai chữ “thích nàng” trên mặt mà thôi!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lạc Thuấn Thần ngoài đen lại còn đen hơn, miễn bàn có bao nhiêu buồn bực.
Quân Tử Đường lại cười hết sức vui vẻ, tựa hồ rất thích xem cách biến hóa sắc mặt của Lạc Thuấn Thần.
"Thất điện hạ sao vậy? Có ai chọc ngươi mất hứng sao?"
Quân Tử Đường biết rõ còn hỏi.
Lạc Thuấn Thần híp mắt phượng, "Quân Tử Đường, ngươi thực sự không biết Bổn cung tức giận vì cái gì sao?"
"Ta biết mới lạ, vừa mới đặt chân đến Đôn Nhạc Châu ngươi đã mang cái bản mặt thiếu thiện ý như vậy, bảo ta làm sao biết a?"
Quân Tử Đường cười đến không tim không phổi.
Lạc Thuấn Thần nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh tên này sau đó ném ra ngoài phủ, trực tiếp nói, "Như Yên là nữ nhân của ta, ngươi nên ít mặt dày quấn lấy nàng đi."
"Việc này… ta chắc không làm được rồi."
Quân Tử Đường úp úp mở mở, cuối cùng thốt ra một câu, tức chết người không đền mạng a!
Lạc Thuấn Thần giận dữ, mâu quang xẹt qua một tia sát phạt, nộ khí xung thiên cũng bị trấn áp xuống.
Quân Tử Đường không hề sợ hãi, hai tay giơ lên đầy vô tội, "Ta cùng Như Yên đã kết nghĩa huynh muội, nàng là muội muội ta, ta tự nhiên phải quan tâm tới nàng rồi. Vạn nhất ngươi bỏ nàng, ta nhất định sẽ che chở nàng thật tốt, chiếu cố nàng!"
"Không nhọc ngươi phiền não! Như Yên tự ta sẽ chiếu cố tốt."
Lạc Thuấn Thần cắn răng nghiến lợi nổi giận.
Bất quá, hắn tức giận, Quân Tử Đường hoàn toàn làm như không thấy.
Quân Tử Đường cười nhạt, thản nhiên nói, "Đừng vội nói ra câu thề thốt ấy, đừng quên ngươi là người trong hoàng thất, có bao nhiêu người muốn lấy mạng của ngươi, còn ít sao!"
Lạc Thuấn Thần sâu đậm hít một hơi, không nói gì thêm.
Quả thực, càng ngày càng nhiều người trong hoàng thất Thiên Độc quốc muốn mạng hắn!
Bất quá, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp!
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn!
Hắn không còn là phế vật hoàng tử nữa, mà là hoàng lâm thiên hạ chiến thần!
Trong phòng, hai nam nhân đấu võ mồm cuối cùng cũng yên ổn lại.
Mà Tuyết Băng Di bỗng nhiên nhớ ra mình quên nói cho Quý Như Yên một chuyện trọng yếu khác, mau chóng chạy đi tìm Quý Như Yên.
Thấy Quý Như Yên ở trù phòng, nàng thở hắt ra một hơi.
Tuyết Băng Di quay nàng nói rằng, "Như Yên, ta quên nói với ngươi, Thế tử phi đã mang thai a."
Quý Như Yên sửng sốt, sau đó cười tươi như hoa, "Vậy thì tốt quá! Nghĩa phụ hẳn là rất vui đi?"
"Ừ. Hoàng thượng còn phái Thái y chuyên môn đến coi chừng nàng, thẳng đến sinh sản mới thôi a."
Tuyết Băng Di cười nói.
"Vậy là tốt rồi."
Quý Như Yên cũng vui vẻ, Thế tử ca ca cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, coi như là đã giải quyết xong khúc mắc trong lòng nghĩa phụ Yến vương.
Quý Như Yên khẩn trương đến trù phòng phân phó, có thể gặp Quân Tử Đường lần nữa khiến nàng cực kì cao hứng.
Hôm nay khó có được dịp Quân Tử Đường tới đây tìm nàng, nếu nàng không đối đãi thật tốt thì sao có thể báo đáp ân tình ở vùng đông taay khi ấy?
Quý Như Yên bận bịu chạy đi, còn mỗi hai đại nam nhân trong phòng.
Quân Tử Đường sờ sờ cằm, ngoài cười nhưng trong không cười, "Võ công của Thất điện hạ tựa hồ tiến bộ không ít nhỉ."
"Ngươi cũng vậy a!"
Lạc Thuấn Thần nhàn nhạt lên tiếng, kỳ thực mỗi lần hắn thấy Quân Tử Đường là một lần không thoải mái!
Bởi vì, ánh mắt của Quân Tử Đường nhìn Quý Như Yên thật sự rất không bình thường!
Cái gì mà chuyện của huynh muội ta?
Chắc chỉ có mỗi Quý Như Yên tâm tư đơn thuần mới tin mấy cái thể loại chuyện này!
Quân Tử Đường gặp Quý Như Yên như cá gặp nước, còn kém chút viết hẳng hai chữ “thích nàng” trên mặt mà thôi!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lạc Thuấn Thần ngoài đen lại còn đen hơn, miễn bàn có bao nhiêu buồn bực.
Quân Tử Đường lại cười hết sức vui vẻ, tựa hồ rất thích xem cách biến hóa sắc mặt của Lạc Thuấn Thần.
"Thất điện hạ sao vậy? Có ai chọc ngươi mất hứng sao?"
Quân Tử Đường biết rõ còn hỏi.
Lạc Thuấn Thần híp mắt phượng, "Quân Tử Đường, ngươi thực sự không biết Bổn cung tức giận vì cái gì sao?"
"Ta biết mới lạ, vừa mới đặt chân đến Đôn Nhạc Châu ngươi đã mang cái bản mặt thiếu thiện ý như vậy, bảo ta làm sao biết a?"
Quân Tử Đường cười đến không tim không phổi.
Lạc Thuấn Thần nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh tên này sau đó ném ra ngoài phủ, trực tiếp nói, "Như Yên là nữ nhân của ta, ngươi nên ít mặt dày quấn lấy nàng đi."
"Việc này… ta chắc không làm được rồi."
Quân Tử Đường úp úp mở mở, cuối cùng thốt ra một câu, tức chết người không đền mạng a!
Lạc Thuấn Thần giận dữ, mâu quang xẹt qua một tia sát phạt, nộ khí xung thiên cũng bị trấn áp xuống.
Quân Tử Đường không hề sợ hãi, hai tay giơ lên đầy vô tội, "Ta cùng Như Yên đã kết nghĩa huynh muội, nàng là muội muội ta, ta tự nhiên phải quan tâm tới nàng rồi. Vạn nhất ngươi bỏ nàng, ta nhất định sẽ che chở nàng thật tốt, chiếu cố nàng!"
"Không nhọc ngươi phiền não! Như Yên tự ta sẽ chiếu cố tốt."
Lạc Thuấn Thần cắn răng nghiến lợi nổi giận.
Bất quá, hắn tức giận, Quân Tử Đường hoàn toàn làm như không thấy.
Quân Tử Đường cười nhạt, thản nhiên nói, "Đừng vội nói ra câu thề thốt ấy, đừng quên ngươi là người trong hoàng thất, có bao nhiêu người muốn lấy mạng của ngươi, còn ít sao!"
Lạc Thuấn Thần sâu đậm hít một hơi, không nói gì thêm.
Quả thực, càng ngày càng nhiều người trong hoàng thất Thiên Độc quốc muốn mạng hắn!
Bất quá, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp!
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn!
Hắn không còn là phế vật hoàng tử nữa, mà là hoàng lâm thiên hạ chiến thần!
Trong phòng, hai nam nhân đấu võ mồm cuối cùng cũng yên ổn lại.
Mà Tuyết Băng Di bỗng nhiên nhớ ra mình quên nói cho Quý Như Yên một chuyện trọng yếu khác, mau chóng chạy đi tìm Quý Như Yên.
Thấy Quý Như Yên ở trù phòng, nàng thở hắt ra một hơi.
Tuyết Băng Di quay nàng nói rằng, "Như Yên, ta quên nói với ngươi, Thế tử phi đã mang thai a."
Quý Như Yên sửng sốt, sau đó cười tươi như hoa, "Vậy thì tốt quá! Nghĩa phụ hẳn là rất vui đi?"
"Ừ. Hoàng thượng còn phái Thái y chuyên môn đến coi chừng nàng, thẳng đến sinh sản mới thôi a."
Tuyết Băng Di cười nói.
"Vậy là tốt rồi."
Quý Như Yên cũng vui vẻ, Thế tử ca ca cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, coi như là đã giải quyết xong khúc mắc trong lòng nghĩa phụ Yến vương.