edit: haquynh1812
Lời của nàng, như một cây châm cứng rắn đâm vào lòng hắn.
Phượng Từ Ân hít một hơi thật sâu: “Ta sẽ không tổn thương nàng ta, ta thật tâm muốn cưới nàng ấy.”
“Chỉ mong ca nói là thật.”
Quý Như Yên đột nhiên mất khẩu vị, nhìn Phượng Từ Ân: “Muội đột nhiên nhớ ra còn phải đi mua cho Kiều Diễm ít đồ trang sức cưới, không cùng ca dùng bữa, vài ngày sau muội tới thăm huynh.”
Nói xong, không chờ Phượng Từ Ân lên tiếng, nàng đã đi khỏi.
Nhìn theo bóng Quý Như Yên, khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của Phượng Từ Ân tràn đầy xót xa.
Quý Như Yên bực bội rời khỏi tiệm thuốc.
Nàng biết trong lòng Phượng Từ Ân nghĩ gì, chỉ là nàng không thể đồng tình với hắn, nếu không thật sự thích một người, sao phải cưới?
Nàng đã từng gặp qua quận chúa Nhã Linh, dịu dàng, hiền hậu, chắc chắn sẽ hiếu thuận với cha mẹ.
Nếu cưới nàng làm vợ, gia đình hòa thuận êm ấm.
Gia hòa vạn sự hưng!
Quý Như Yên thở dài, có lẽ cần phải có thêm thời gian, Phượng Từ Ân mới có thể suy nghĩ cẩn thận.
Đi tới phố Ngọc Thạch, Quý Như Yên chọn vài món đồ tốt, đưa về phủ quốc sư.
Giao đồ cho đại cữu mẫu, rồi trở về phòng của mình.
Vừa vào phòng đã phải uống ngay một chén trà, Tuyết Băng Di kỳ lạ đi tới trước mặt nàng: “Như Yên, có thể giúp ta hẹn Đường nhị ca không?”
“Sao thế?”
Quý Như Yên khó hiểu, Tuyết Băng Di sao thế?
“Ngày đó ta vừa tới Đôn Nhạc Châu, phát hiện bị mất bạc? Thật ra cũng không phải mất mà lẫn vào quần áo, oan uổng hắn....”
Tuyết Băng Di nói tới đây, mặt muốn độn thổ.
Xấu hổ không chịu nổi!
Bình thường nàng đâu mắc phải sai lầm hồ đồ như vậy, sao hôm đó lại gặp phải chuyện như vậy?
Vừa nghĩ lại ngày đó Quân Tử Đường nhường nhịn mình, cũng coi như tính tình hắn tốt. Nếu gặp phải người táo bạo, sợ đã sớm ra tay với mình.
Quý Như Yên cười: “Ta đã sớm nói với ngươi, nhị ca không phải trộm, huynh ấy là minh chủ Tà Minh Quân Tử Đường, sẽ không đi trộm bạc của người khác.”
“Ta.. Ngày đó ta nóng nảy, Như Yên, ngươi giúp ta hẹn hắn ra đi, ta xin lỗi hắn?”
Tuyết Băng Di áy náy không thôi.
Quý Như Yên nghĩ nghĩ: “Cũng được, vậy để hôm sau đi.”
Tuyết Băng Di vui mừng quá đỗi, ôm chầm lấy Quý Như Yên hôn một cái.
Quý Như Yên im lặng: “Ngươi nha, ở trong phủ vui đùa một chút, ta mải tới Phong Vũ lâu, hẹn huynh ấy.”
“Ừ, ngươi đi đi.”
Tuyết Băng Di thúc dục.
Quý Như Yên đành phải ra cửa, tới Phong Vũ lâu không thấy Quân Tử Đường, đành phải dặn quản sự nói lại với huynh ấy, trưa ngày hôm sau gặp ở tầng cao nhất Nhất Phẩm lâu.
Rời khỏi Phong Vũ lâu, Quý Như Yên nhớ tới chuyện Kiều Diễm cầu mình, liền đi về phía Hoa phủ.
Đúng lúc Hoa Hoành ở trong phủ, Quý Như Yên hẹn hắn ngày kia tới Nhất Phẩm lâu.
Tuy rằng không nói rõ nguyên nhân, nhưng Hoa Hoành Phóng vẫn nhận lời.
Quý Như Yên thầm khen ngợi, quả nhiên là người thông minh, không hổ là tướng sĩ mình muốn nâng đỡ.
Về tới phủ quốc sư, nàng thấy Lạc Thuấn Thần đang cầm một quyển sách nằm trên tháp mỹ nhân.
Lời của nàng, như một cây châm cứng rắn đâm vào lòng hắn.
Phượng Từ Ân hít một hơi thật sâu: “Ta sẽ không tổn thương nàng ta, ta thật tâm muốn cưới nàng ấy.”
“Chỉ mong ca nói là thật.”
Quý Như Yên đột nhiên mất khẩu vị, nhìn Phượng Từ Ân: “Muội đột nhiên nhớ ra còn phải đi mua cho Kiều Diễm ít đồ trang sức cưới, không cùng ca dùng bữa, vài ngày sau muội tới thăm huynh.”
Nói xong, không chờ Phượng Từ Ân lên tiếng, nàng đã đi khỏi.
Nhìn theo bóng Quý Như Yên, khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của Phượng Từ Ân tràn đầy xót xa.
Quý Như Yên bực bội rời khỏi tiệm thuốc.
Nàng biết trong lòng Phượng Từ Ân nghĩ gì, chỉ là nàng không thể đồng tình với hắn, nếu không thật sự thích một người, sao phải cưới?
Nàng đã từng gặp qua quận chúa Nhã Linh, dịu dàng, hiền hậu, chắc chắn sẽ hiếu thuận với cha mẹ.
Nếu cưới nàng làm vợ, gia đình hòa thuận êm ấm.
Gia hòa vạn sự hưng!
Quý Như Yên thở dài, có lẽ cần phải có thêm thời gian, Phượng Từ Ân mới có thể suy nghĩ cẩn thận.
Đi tới phố Ngọc Thạch, Quý Như Yên chọn vài món đồ tốt, đưa về phủ quốc sư.
Giao đồ cho đại cữu mẫu, rồi trở về phòng của mình.
Vừa vào phòng đã phải uống ngay một chén trà, Tuyết Băng Di kỳ lạ đi tới trước mặt nàng: “Như Yên, có thể giúp ta hẹn Đường nhị ca không?”
“Sao thế?”
Quý Như Yên khó hiểu, Tuyết Băng Di sao thế?
“Ngày đó ta vừa tới Đôn Nhạc Châu, phát hiện bị mất bạc? Thật ra cũng không phải mất mà lẫn vào quần áo, oan uổng hắn....”
Tuyết Băng Di nói tới đây, mặt muốn độn thổ.
Xấu hổ không chịu nổi!
Bình thường nàng đâu mắc phải sai lầm hồ đồ như vậy, sao hôm đó lại gặp phải chuyện như vậy?
Vừa nghĩ lại ngày đó Quân Tử Đường nhường nhịn mình, cũng coi như tính tình hắn tốt. Nếu gặp phải người táo bạo, sợ đã sớm ra tay với mình.
Quý Như Yên cười: “Ta đã sớm nói với ngươi, nhị ca không phải trộm, huynh ấy là minh chủ Tà Minh Quân Tử Đường, sẽ không đi trộm bạc của người khác.”
“Ta.. Ngày đó ta nóng nảy, Như Yên, ngươi giúp ta hẹn hắn ra đi, ta xin lỗi hắn?”
Tuyết Băng Di áy náy không thôi.
Quý Như Yên nghĩ nghĩ: “Cũng được, vậy để hôm sau đi.”
Tuyết Băng Di vui mừng quá đỗi, ôm chầm lấy Quý Như Yên hôn một cái.
Quý Như Yên im lặng: “Ngươi nha, ở trong phủ vui đùa một chút, ta mải tới Phong Vũ lâu, hẹn huynh ấy.”
“Ừ, ngươi đi đi.”
Tuyết Băng Di thúc dục.
Quý Như Yên đành phải ra cửa, tới Phong Vũ lâu không thấy Quân Tử Đường, đành phải dặn quản sự nói lại với huynh ấy, trưa ngày hôm sau gặp ở tầng cao nhất Nhất Phẩm lâu.
Rời khỏi Phong Vũ lâu, Quý Như Yên nhớ tới chuyện Kiều Diễm cầu mình, liền đi về phía Hoa phủ.
Đúng lúc Hoa Hoành ở trong phủ, Quý Như Yên hẹn hắn ngày kia tới Nhất Phẩm lâu.
Tuy rằng không nói rõ nguyên nhân, nhưng Hoa Hoành Phóng vẫn nhận lời.
Quý Như Yên thầm khen ngợi, quả nhiên là người thông minh, không hổ là tướng sĩ mình muốn nâng đỡ.
Về tới phủ quốc sư, nàng thấy Lạc Thuấn Thần đang cầm một quyển sách nằm trên tháp mỹ nhân.