Edit: haquynh1812
Ầm! Ầm.
Nhà lầu sân viện đều bị san phằng.
Chỉ còn Túc Thân vương đang hưng phấn nằm trên mặt đất, chớp mắt bật người dậy, kinh ngạc nhìn trời cười to: “Ha!ha!ha! Rốt cuộc lão tử cũng đã tới cảnh giới võ thần.
Quý Như Yên đứng từ rất xa, phát hiện Túc Thân vương có thể hoạt động bình thường.
Nàng kinh hãi, lần đầu tiên nàng biết, hóa ra lúc đột phá cảnh giới có thể chữa trị vết thương toàn thần.
Túc Thân vương nhìn Quý Như Yên như nhìn thấy thần tượng: “Vợ lão thất, ngươi thật là phúc tinh của ta.”
“Túc thân vương vương, phúc tinh thì không cần, nếu ngài đã không có chuyện gì, ta đi về trước.”
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, có chút buồn bực vì hôm nay đã tới phủ Túc Thân vương.
Khốn khiếp.
Sớm biết như vậy, nàng nên để ông ta đau vài ngày rồi mới tới chữa trị.
Bây giờ thì hay rồi, nàng đập ông ta gãy chân ta, cư nhiên khiến ông ta gặp vận may, đột phá cảnh giới võ học.
Nói cách khác, lão già này chỉ phải chịu đau đớn có hai ngày.
Mà biểu ca đáng thương của nàng còn đang nằm trên giường.
Trời ơi.
Đất ơi!
Ngài đừng chỉnh ta như vậy có được không?
Quý Như Yên đang muốn rời đi, Túc Thân vương lại gọi nàng: “Vợ lão thất! Ngươi đừng đi, ta còn có việc tìm ngươi.”
“Túc vương thúc, ngài có chuyện gì?”
Quý Như Yên nhìn hắn, không biết mình còn mắc nợ gì.
Túc Thân vương phủi bụi bặm trên người, cười trong suốt nói với nàng: “Trước đó chúng ta đã đánh cuộc, bây giờ nói tới chuyện sính lễ đi.”
Ta khinh!
Sính lễ!
Khốn khiếp.
Đây cũng không phải chuyện nàng quản được, dù thế nào cũng phải do cậu tới nói chuyện với ông ta.
Thế nào lại tìm một tiểu bối tới bàn chuyện này.
Nhưng Quý Như Yên không thể cự tuyệt, bởi vì ông ta đã khí phách lên tiếng: “Nhã Linh là nữ nhi duy nhất của ta, trên có ba huynh trưởng đều ở trong quân doanh, đã lâu chưa thấy về. Đại hôn, sinh lễ không thể nhẹ, một trăm sáu mươi tám rương, Túc Thân vương ta sẽ theo bồi thành ba trăm hai mươi tám rương đồ cưới.”
“Ba trăm hai mươi tám rương?”
Quý Như Yên cứng lưỡi Túc vương thúc gả quận chúa hay công chúa vậy?
Nhớ lại nàng từ Ti U tới cũng chỉ mang theo hai trăm sáu mươi rương đồ cưới, bây giờ ông ta nói vậy đồ của nàng chẳng khác gì sông so với biển, căn bản không đáng giá tiền.
Túc Thân vương gật đầu, thấy nàng nghi ngờ, tưởng nàng không tin liền nói: “Ngươi yên tâm, chuyện của hồi môn, bản vương nhất định làm được.”
Quý Như Yên cười khổ: “Túc vương thúc, chuyện sính lễ cùng đồ cười ta không thể quyết định được. Việc này ngài nên thương lượng với đại cữu, bây giờ người đang ở phủ quốc sư, hay là ngài theo ta tới đó một chuyến.”
Túc Thân vương do dự một chút liền gật đầu: “Đi, ta đây theo ngươi một chuyến.
Quý Nhưu Yên thấy ông ta đồng ý mới thở ra một hơi.
Hai người một già một trẻ đi trên đường thu hút sự chú ý, đám công hầu biết thất hoàng phi cùng Túc Thân vương đã hòa hảo.
Nháy mắt đám công hầu cũng bắt đầu dặn dò thuộc hạ của mình, đừng tùy tiện đối đầu với thất hoàng phi.
Dù sao chuyện quận chúa Nhã Linh gả cho Phượng Từ Ân đã có thánh chỉ, bọn họ không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật.
Ầm! Ầm.
Nhà lầu sân viện đều bị san phằng.
Chỉ còn Túc Thân vương đang hưng phấn nằm trên mặt đất, chớp mắt bật người dậy, kinh ngạc nhìn trời cười to: “Ha!ha!ha! Rốt cuộc lão tử cũng đã tới cảnh giới võ thần.
Quý Như Yên đứng từ rất xa, phát hiện Túc Thân vương có thể hoạt động bình thường.
Nàng kinh hãi, lần đầu tiên nàng biết, hóa ra lúc đột phá cảnh giới có thể chữa trị vết thương toàn thần.
Túc Thân vương nhìn Quý Như Yên như nhìn thấy thần tượng: “Vợ lão thất, ngươi thật là phúc tinh của ta.”
“Túc thân vương vương, phúc tinh thì không cần, nếu ngài đã không có chuyện gì, ta đi về trước.”
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, có chút buồn bực vì hôm nay đã tới phủ Túc Thân vương.
Khốn khiếp.
Sớm biết như vậy, nàng nên để ông ta đau vài ngày rồi mới tới chữa trị.
Bây giờ thì hay rồi, nàng đập ông ta gãy chân ta, cư nhiên khiến ông ta gặp vận may, đột phá cảnh giới võ học.
Nói cách khác, lão già này chỉ phải chịu đau đớn có hai ngày.
Mà biểu ca đáng thương của nàng còn đang nằm trên giường.
Trời ơi.
Đất ơi!
Ngài đừng chỉnh ta như vậy có được không?
Quý Như Yên đang muốn rời đi, Túc Thân vương lại gọi nàng: “Vợ lão thất! Ngươi đừng đi, ta còn có việc tìm ngươi.”
“Túc vương thúc, ngài có chuyện gì?”
Quý Như Yên nhìn hắn, không biết mình còn mắc nợ gì.
Túc Thân vương phủi bụi bặm trên người, cười trong suốt nói với nàng: “Trước đó chúng ta đã đánh cuộc, bây giờ nói tới chuyện sính lễ đi.”
Ta khinh!
Sính lễ!
Khốn khiếp.
Đây cũng không phải chuyện nàng quản được, dù thế nào cũng phải do cậu tới nói chuyện với ông ta.
Thế nào lại tìm một tiểu bối tới bàn chuyện này.
Nhưng Quý Như Yên không thể cự tuyệt, bởi vì ông ta đã khí phách lên tiếng: “Nhã Linh là nữ nhi duy nhất của ta, trên có ba huynh trưởng đều ở trong quân doanh, đã lâu chưa thấy về. Đại hôn, sinh lễ không thể nhẹ, một trăm sáu mươi tám rương, Túc Thân vương ta sẽ theo bồi thành ba trăm hai mươi tám rương đồ cưới.”
“Ba trăm hai mươi tám rương?”
Quý Như Yên cứng lưỡi Túc vương thúc gả quận chúa hay công chúa vậy?
Nhớ lại nàng từ Ti U tới cũng chỉ mang theo hai trăm sáu mươi rương đồ cưới, bây giờ ông ta nói vậy đồ của nàng chẳng khác gì sông so với biển, căn bản không đáng giá tiền.
Túc Thân vương gật đầu, thấy nàng nghi ngờ, tưởng nàng không tin liền nói: “Ngươi yên tâm, chuyện của hồi môn, bản vương nhất định làm được.”
Quý Như Yên cười khổ: “Túc vương thúc, chuyện sính lễ cùng đồ cười ta không thể quyết định được. Việc này ngài nên thương lượng với đại cữu, bây giờ người đang ở phủ quốc sư, hay là ngài theo ta tới đó một chuyến.”
Túc Thân vương do dự một chút liền gật đầu: “Đi, ta đây theo ngươi một chuyến.
Quý Nhưu Yên thấy ông ta đồng ý mới thở ra một hơi.
Hai người một già một trẻ đi trên đường thu hút sự chú ý, đám công hầu biết thất hoàng phi cùng Túc Thân vương đã hòa hảo.
Nháy mắt đám công hầu cũng bắt đầu dặn dò thuộc hạ của mình, đừng tùy tiện đối đầu với thất hoàng phi.
Dù sao chuyện quận chúa Nhã Linh gả cho Phượng Từ Ân đã có thánh chỉ, bọn họ không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật.