Edit: haquynh1812
Khuôn mặt tuấn dật của Giang Thành Tứ hiện lên một tia xúc động, nhưng cuối cùng vẫn phất tay cho A Côn lui xuống.
Hắn biết Quý Như Yên cũng đã hơn năm năm, nhưng chỉ gặp mặt có ba lần. Trong đó hai lần nàng cứu hắn.
Giang Thành Tứ cười khổ, sờ sờ miệng vết thương.
Một người ngoài còn dốc lòng cứu hắn, vậy mà Giang gia không chỉ một hai người muốn hắn chết.
Đại ca đang nằm hôn mê của hắn chính là thủ phạm ám sát hắn.
Buồn cười hơn là các gia gia trong tộc lại bắt hắn phải cứu đại ca.
Mỗi lần hắn bị thương đánh trả lại đại ca, cả đám chỉ quan tâm tới đại ca lo hắn ta chết.
Có ai từng nghĩ, hắn cũng là người không phải thần.
Lần này cũng vậy, dã tâm của đại ca người ngoài đều hiểu, nhưng các vị gia gia vẫn tin hắn, đổ hết tội danh lên người mình.
Rõ ràng đại ca muốn ra tay trước, nhưng hắn lại bị người trong tộc ép phải đi lấy thánh vật cứu người.
Nghĩ tới đây, Giang Thành Tứ cười khinh miệt, bọn họ cho rằng hắn còn tiếp tục nghe lời sao?
...
Hôm sau.
Quý Như Yên tỉnh dậy thấy đã quá trưa.
Đầu xuân, trời liên tục mưa phùn.
Nàng nằm trên giường, ngắm mưa bay ngoài cửa sổ, lười không muốn dậy.
“Không đói bụng sao?”
Lạc Thuấn Thần từ bên ngoài đi tới, trên tay cầm hộp đựng thức ăn.
Quý Như Yên nhìn hắn cười: “Đói, nhưng có chàng ở đây rồi.’
“Mau dậy ăn một chút gì.”
Lạc Thuấn Thần giục nàng, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt.
Quý Như Yên vội vàng rời giường rửa mặt súc miệng.
Chờ sau khi nàng tới bên bàn mới phát hiện hóa ra là phở.
Hơn nữa còn nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt, sợi mỳ lớn, khiến người ta thèm ăn.
Không nhiều lời với Lạc Thuấn Thần, nàng vội vàng bắt đầu ăn, như gió cuốn mây bay, chỉ một khắc đồng hồ sau, cả bát mỳ đã hết sạch.
“Sao sớm như vậy, chàng đã đi ra ngoài?”
Quý Như Yên vừa lau miệng vừa hỏi Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần khẽ cười: “Túc Thân vương sai người tới, nói có lễ vật muốn tặng nàng, dặn nàng đi qua một chuyến. Ta thấy nàng ngủ ngon, nên tự mình đi. Nàng từng nói, mì của Dương gia ăn rất dai, ta mua về cho nàng.”
“Túc vương thúc có lễ vật cho ta?”
Quý Như Yên hơi bất ngờ tính tình Túc Thân vương như vậy, còn muốn tặng quà cho nàng.
Lạc Thuấn Thần gật đầu, lấy đồ từ trong ngực ra cho nàng.
Quý Như Yên nhìn vật kia, có chút mờ mịt: “Đây là cái gì?”
Trước mặt nàng là một tảng đá lớn bằng bàn tay, cũng không biết đây là thứ đồ gì, nhìn chả đẹp tý nào.
Lạc Thuấn Thần biết nàng không hiểu nên đi tới chỗ ánh nến, nhẹ nhàng hơ qua lửa.
“Đây là hỏa diễm thạch, bảo bối rất hiếm có.”
Lạc Thuấn Thần giải thích.
Quý Như Yên trợn, hỏa diễm thạch, không phải là bật lửa ở hiện đại sao.
Có điều, ra ngoài, hỏa diễm thạch cũng là bảo bối.
Nàng không khách sáo cầm lấy: ‘Cảm ơn thúc thúc hộ ta..”
“Không cần ta giúp, nàng có cơ hội cảm ơn ông ấy. Phụ hoàng hạ chỉ, bảy ngày sau cử hành cung yến tiễn chúng ta tới Đan Nhân Mai.”
Lạc Thuấn Thần hơi mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Khuôn mặt tuấn dật của Giang Thành Tứ hiện lên một tia xúc động, nhưng cuối cùng vẫn phất tay cho A Côn lui xuống.
Hắn biết Quý Như Yên cũng đã hơn năm năm, nhưng chỉ gặp mặt có ba lần. Trong đó hai lần nàng cứu hắn.
Giang Thành Tứ cười khổ, sờ sờ miệng vết thương.
Một người ngoài còn dốc lòng cứu hắn, vậy mà Giang gia không chỉ một hai người muốn hắn chết.
Đại ca đang nằm hôn mê của hắn chính là thủ phạm ám sát hắn.
Buồn cười hơn là các gia gia trong tộc lại bắt hắn phải cứu đại ca.
Mỗi lần hắn bị thương đánh trả lại đại ca, cả đám chỉ quan tâm tới đại ca lo hắn ta chết.
Có ai từng nghĩ, hắn cũng là người không phải thần.
Lần này cũng vậy, dã tâm của đại ca người ngoài đều hiểu, nhưng các vị gia gia vẫn tin hắn, đổ hết tội danh lên người mình.
Rõ ràng đại ca muốn ra tay trước, nhưng hắn lại bị người trong tộc ép phải đi lấy thánh vật cứu người.
Nghĩ tới đây, Giang Thành Tứ cười khinh miệt, bọn họ cho rằng hắn còn tiếp tục nghe lời sao?
...
Hôm sau.
Quý Như Yên tỉnh dậy thấy đã quá trưa.
Đầu xuân, trời liên tục mưa phùn.
Nàng nằm trên giường, ngắm mưa bay ngoài cửa sổ, lười không muốn dậy.
“Không đói bụng sao?”
Lạc Thuấn Thần từ bên ngoài đi tới, trên tay cầm hộp đựng thức ăn.
Quý Như Yên nhìn hắn cười: “Đói, nhưng có chàng ở đây rồi.’
“Mau dậy ăn một chút gì.”
Lạc Thuấn Thần giục nàng, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt.
Quý Như Yên vội vàng rời giường rửa mặt súc miệng.
Chờ sau khi nàng tới bên bàn mới phát hiện hóa ra là phở.
Hơn nữa còn nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt, sợi mỳ lớn, khiến người ta thèm ăn.
Không nhiều lời với Lạc Thuấn Thần, nàng vội vàng bắt đầu ăn, như gió cuốn mây bay, chỉ một khắc đồng hồ sau, cả bát mỳ đã hết sạch.
“Sao sớm như vậy, chàng đã đi ra ngoài?”
Quý Như Yên vừa lau miệng vừa hỏi Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần khẽ cười: “Túc Thân vương sai người tới, nói có lễ vật muốn tặng nàng, dặn nàng đi qua một chuyến. Ta thấy nàng ngủ ngon, nên tự mình đi. Nàng từng nói, mì của Dương gia ăn rất dai, ta mua về cho nàng.”
“Túc vương thúc có lễ vật cho ta?”
Quý Như Yên hơi bất ngờ tính tình Túc Thân vương như vậy, còn muốn tặng quà cho nàng.
Lạc Thuấn Thần gật đầu, lấy đồ từ trong ngực ra cho nàng.
Quý Như Yên nhìn vật kia, có chút mờ mịt: “Đây là cái gì?”
Trước mặt nàng là một tảng đá lớn bằng bàn tay, cũng không biết đây là thứ đồ gì, nhìn chả đẹp tý nào.
Lạc Thuấn Thần biết nàng không hiểu nên đi tới chỗ ánh nến, nhẹ nhàng hơ qua lửa.
“Đây là hỏa diễm thạch, bảo bối rất hiếm có.”
Lạc Thuấn Thần giải thích.
Quý Như Yên trợn, hỏa diễm thạch, không phải là bật lửa ở hiện đại sao.
Có điều, ra ngoài, hỏa diễm thạch cũng là bảo bối.
Nàng không khách sáo cầm lấy: ‘Cảm ơn thúc thúc hộ ta..”
“Không cần ta giúp, nàng có cơ hội cảm ơn ông ấy. Phụ hoàng hạ chỉ, bảy ngày sau cử hành cung yến tiễn chúng ta tới Đan Nhân Mai.”
Lạc Thuấn Thần hơi mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.