Edit+ Beta: haquynh1812
Thiên Nguyệt nghe vậy bật cười.
“Đứa nhỏ này, ngươi sợ ta tới mức đó sao?”
“Cũng không phải sợ, mà chỉ muốn biết cảnh giới võ học của bà ngoại, nhưng sợ chạm tới nỗi đau của ngài. Lần đầu tiên gặp Như Yên ngài đã nói bởi vì bế quan thất bại nên mới muốn rời khỏi Cổ Thú sơn mạch.”
Quý Như Yên nghiêm trang trả lời.
Thiên Nguyệt cười khổ: “Tám mươi năm trước, ta đã đạt tới đỉnh cảnh giới thứ bảy võ hoàng, còn lại tám mươi năm, mười năm ta sẽ bế quan đột phá cảnh giới thứ tám vũ tiên, chẳng qua lần nào cũng thất bại.”
Đỉnh phong cảnh giới thứ bảy võ hoàng.
Cảnh giới cao như vậy, khó trách trong Tiên Thiên cốc, năng lực của Thiên Nguyệt phi phàm.
Có thể tùy ý nâng người tới ngàn dặm, trong nháy mắt có thể kéo về.
Cảnh giới như vậy có thể nói là nghịch thiên.
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu: “Bà ngoại không định tiếp tục đột phá sao?”
“Không muốn, trước khi sư phụ mất từng nói, cả đời này ta không thể đột phá võ hoàng. Vốn khuyên ta tới đỉnh võ hoàng thì nên ra ngoài du lịch, cố chấp sống ẩn dật tám mươi nam trong Tiên Thiên cốc cũng không có kết quả gì.”
Thiên Nguyệt lắc đầu, giọng nói có chút phiền muộn.
Quý Như Yên không muốn bà lâm vào bi thương nhớ lại, vội vàng chuyển chủ đề: “Bà ngoại, ngài nói muốn giúp ta tăng tu vi?”
“Phải, trước tiên trừ đi tạp chất trong người, ngươi có đủ tư chất để đột phá cảnh giới vũ tiên.”
Thiên Nguyệt dường như quyết định chuyện gì đó, ánh mắt kiên định nhìn Quý Như Yên: “Bây giờ, ngươi ngồi xuống, ổn định tinh thần, nhớ kỹ để cho nội lực được giải phóng.”
“Dạ.”
Quý Như Yên cũng muốn tăng thực lưc, thấy Thiên Nguyệt nói vậy, cũng toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần.
Tu vi bá đạo như sét đánh của Thiên Nguyệt tiến vào, cả người Quý Như Yên run rẩy.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Thiên Nguyệt dặn mình phải ổn định tinh thần.
Nếu như ai đó cảm nhận được kinh mạch trên người nàng lúc này, đều như bị sét đánh thật sự muốn chết.
Quý Như Yên ổn định tinh thần, cắn chặt răng, cố gắng chống cự, không rên một tiếng.
Một khi hét lên, cả người sẽ thất thủ, nội lực bị áp chế bung ra sẽ phản phệ với nội lực của Thiên Nguyệt.
Hai luồng nội lực đập vào nhau, nàng chỉ có đường chết.
Cơ thể thành chiến trường.
Nàng chưa muốn chết nhanh như vậy?
Cả người Quý Như Yên như chìm trong sương mù, cố gắng chống cự vượt quá sức chịu đựng của người thường.
Kinh mạch trong cơ thể như bị sét oanh tạch trái lại trở nên dẻo dai cứng cáp hơn.
Quý Như Yên ngồi trong trận âm dương, nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng.
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy ở phía sau, dung nhan của Thiên Nguyệt cũng dần dần trẻ lại như thiếu nữ hai mươi.
Trong thời gian ngắn, Thiên Nguyệt thu hồi toàn bộ nội lực mình xuất ra.
Quý Như Yên không biết để trừ bỏ tạp chất cần phải hi sinh lớn tới mức nào.
Một đỉnh võ hoàng có thể dễ dàng đánh bại 500 võ thánh.
Mà Thiên Nguyệt xuất ra nội lực tụt từ đỉnh võ hoàng xuống sơ kỳ võ hoàng.
Nọi lực bá đạo cường hãn tới mức này, có thể giết chết 500 Quý Như Yên cũng là chuyện bình thường.
Thiên Nguyệt nghe vậy bật cười.
“Đứa nhỏ này, ngươi sợ ta tới mức đó sao?”
“Cũng không phải sợ, mà chỉ muốn biết cảnh giới võ học của bà ngoại, nhưng sợ chạm tới nỗi đau của ngài. Lần đầu tiên gặp Như Yên ngài đã nói bởi vì bế quan thất bại nên mới muốn rời khỏi Cổ Thú sơn mạch.”
Quý Như Yên nghiêm trang trả lời.
Thiên Nguyệt cười khổ: “Tám mươi năm trước, ta đã đạt tới đỉnh cảnh giới thứ bảy võ hoàng, còn lại tám mươi năm, mười năm ta sẽ bế quan đột phá cảnh giới thứ tám vũ tiên, chẳng qua lần nào cũng thất bại.”
Đỉnh phong cảnh giới thứ bảy võ hoàng.
Cảnh giới cao như vậy, khó trách trong Tiên Thiên cốc, năng lực của Thiên Nguyệt phi phàm.
Có thể tùy ý nâng người tới ngàn dặm, trong nháy mắt có thể kéo về.
Cảnh giới như vậy có thể nói là nghịch thiên.
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu: “Bà ngoại không định tiếp tục đột phá sao?”
“Không muốn, trước khi sư phụ mất từng nói, cả đời này ta không thể đột phá võ hoàng. Vốn khuyên ta tới đỉnh võ hoàng thì nên ra ngoài du lịch, cố chấp sống ẩn dật tám mươi nam trong Tiên Thiên cốc cũng không có kết quả gì.”
Thiên Nguyệt lắc đầu, giọng nói có chút phiền muộn.
Quý Như Yên không muốn bà lâm vào bi thương nhớ lại, vội vàng chuyển chủ đề: “Bà ngoại, ngài nói muốn giúp ta tăng tu vi?”
“Phải, trước tiên trừ đi tạp chất trong người, ngươi có đủ tư chất để đột phá cảnh giới vũ tiên.”
Thiên Nguyệt dường như quyết định chuyện gì đó, ánh mắt kiên định nhìn Quý Như Yên: “Bây giờ, ngươi ngồi xuống, ổn định tinh thần, nhớ kỹ để cho nội lực được giải phóng.”
“Dạ.”
Quý Như Yên cũng muốn tăng thực lưc, thấy Thiên Nguyệt nói vậy, cũng toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần.
Tu vi bá đạo như sét đánh của Thiên Nguyệt tiến vào, cả người Quý Như Yên run rẩy.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Thiên Nguyệt dặn mình phải ổn định tinh thần.
Nếu như ai đó cảm nhận được kinh mạch trên người nàng lúc này, đều như bị sét đánh thật sự muốn chết.
Quý Như Yên ổn định tinh thần, cắn chặt răng, cố gắng chống cự, không rên một tiếng.
Một khi hét lên, cả người sẽ thất thủ, nội lực bị áp chế bung ra sẽ phản phệ với nội lực của Thiên Nguyệt.
Hai luồng nội lực đập vào nhau, nàng chỉ có đường chết.
Cơ thể thành chiến trường.
Nàng chưa muốn chết nhanh như vậy?
Cả người Quý Như Yên như chìm trong sương mù, cố gắng chống cự vượt quá sức chịu đựng của người thường.
Kinh mạch trong cơ thể như bị sét oanh tạch trái lại trở nên dẻo dai cứng cáp hơn.
Quý Như Yên ngồi trong trận âm dương, nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng.
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy ở phía sau, dung nhan của Thiên Nguyệt cũng dần dần trẻ lại như thiếu nữ hai mươi.
Trong thời gian ngắn, Thiên Nguyệt thu hồi toàn bộ nội lực mình xuất ra.
Quý Như Yên không biết để trừ bỏ tạp chất cần phải hi sinh lớn tới mức nào.
Một đỉnh võ hoàng có thể dễ dàng đánh bại 500 võ thánh.
Mà Thiên Nguyệt xuất ra nội lực tụt từ đỉnh võ hoàng xuống sơ kỳ võ hoàng.
Nọi lực bá đạo cường hãn tới mức này, có thể giết chết 500 Quý Như Yên cũng là chuyện bình thường.