Edit+ Beta: haquynh1812
Nhưng vì để Quý Như Yên rút ngắn thời gian đột phá cảnh giới, Thiên Nguyệt chẳng những không tiếc hi sinh nội lực, còn hi sinh mạng mình.
Quý Như Yên mới mười bẩy, loại bỏ tạp chất cho nàng, tương đương với việc nộp mạng của mình.
Có một số việc, rất ít người không hiểu vì sao có thể hi sinh vì người bên cạnh mình.
Thiên Nguyệt thật lòng thích Quý Như Yên, cam nguyện hi sinh vì nàng.
Quý Như Yên chắc chắn không ngờ, Thiên Nguyệt có thể hi sinh nhiều như vậy cho mình.
Nàng cùng Thiên Nguyệt quen biết là bởi vì tiểu tham ăn, nếu không có tham ăn dẫn đường, nàng sẽ không tới Tiên Thiên cốc gặp bà.
Quý Như Yên ngồi trong trận âm dương, Thiên Nguyệt nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực ngã xuống.
“Á!”
“Bà bà, ngài không sao chứ.”
Tiểu tham ăn từ trên xà nhà nhảy xuống, sau đó lao tới trước mặt Thiên Nguyệt, cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bà.
Trong mắt toát ra vẻ lo lắng.
Thiên Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ta không sao.”
“Ô, Ô.”
Chủ nhân của ta thì sao?
Tiểu tử lo lắng nhìn Quý Như Yên đang bị bao phủ trong sương mù, dáng vẻ của nàng hết sức dọa người.
Thiên Nguyệt cười: “Yên tâm đi, có bát quái âm dương che chở, nàng sẽ không sao.”
“Ô...”
Tiểu tham ăn thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Thiên Nguyệt, chăm chú nhìn Quý Như Yên.
....
Lạc Thuấn Thần nhận được ám hiệu của Quý Như Yên, lập tức cho người đi thăm dò Tập ma ma.
Đúng lúc này Vô Tình đi tới: “Chủ tử, Ám Nô gửi thư cho ngài.”
“Đọc.”
Lạc Thuấn Thần nằm trên ghế mỹ nhân, nhàn nhàn ra lệnh.
Vô Tình mở thư ra, không chút biến sắc đọc lên: “Thất điện hạ, hiện tại ta đã thành lương đễ bên cạnh tam điện hạ. Ngài cự tuyệt ta, ta sẽ khiến ngài ôm hận suốt đời.”
Ôm hận suốt đời sao?
Còn chưa biết ai ôm hận đâu.
Vừa mới bò lên đầu tam điện hạ đã ra oai phủ đầu.
Chẳng lẽ cho rằng mình giết chết Đức phi, làm đẹp không chê vào đâu đươc?
“Vô Tình, đem manh mối Đức phi bị giết báo cho tứ tiện hạ Lạc Cao Phi.”
“Dạ.”
Vô Tình lẳng lặng rời khỏi phòng.
Lạc Thuấn Thần cười không ra tiếng, trước giờ nhị điện hạ Lạc Tinh Huy cùng tam điện hạ Lạc Thiên Thụy vốn không ưa nhau.
Mà tứ điện hạ Lạc Cao Phi do hiền phi nương nương sở sinh, cùng nhị điện hạ Lac Tinh Huy do Đức phi sinh, mặt ngoài thân như anh em, phía sau ai cũng ôm mục đích riêng, hận không thể hạ bệ đối phương.
Như Hiên đế vẫn không lập thái tử, bọn họ hận không thể đem vị trí thái tử làm vật trong túi.
Tứ điện hạ Lạc Cao Phi là người thông minh.
Có hắn đi khích nhị điện hạ cùng tam điện hạ đấu, ngoài mặt như thể hắn là người hưởng lợi, nhưng cuối cùng ngồi xem hổ đấu lại là Lạc Thuấn Thần.
Giơ tay lên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Quý Như Yên tới gặp bà ngoại một lúc lâu còn chưa về.
Hắn ngoắc tay gọi Linh Tinh tới: “Như Yên tới gặp lão phu nhân, có nói lúc nào về không?”
Linh Tinh lắc đầu: “Không ạ.”
“Biết rồi, ngươi đi nghỉ đi.”
“Chuyện đó...”
Linh Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Điện hạ, nô tỳ có chuyện bẩm báo, tam lão gia Phượng gia đã xảy ra chuyện.”
Nhưng vì để Quý Như Yên rút ngắn thời gian đột phá cảnh giới, Thiên Nguyệt chẳng những không tiếc hi sinh nội lực, còn hi sinh mạng mình.
Quý Như Yên mới mười bẩy, loại bỏ tạp chất cho nàng, tương đương với việc nộp mạng của mình.
Có một số việc, rất ít người không hiểu vì sao có thể hi sinh vì người bên cạnh mình.
Thiên Nguyệt thật lòng thích Quý Như Yên, cam nguyện hi sinh vì nàng.
Quý Như Yên chắc chắn không ngờ, Thiên Nguyệt có thể hi sinh nhiều như vậy cho mình.
Nàng cùng Thiên Nguyệt quen biết là bởi vì tiểu tham ăn, nếu không có tham ăn dẫn đường, nàng sẽ không tới Tiên Thiên cốc gặp bà.
Quý Như Yên ngồi trong trận âm dương, Thiên Nguyệt nhổ ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực ngã xuống.
“Á!”
“Bà bà, ngài không sao chứ.”
Tiểu tham ăn từ trên xà nhà nhảy xuống, sau đó lao tới trước mặt Thiên Nguyệt, cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm bà.
Trong mắt toát ra vẻ lo lắng.
Thiên Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ta không sao.”
“Ô, Ô.”
Chủ nhân của ta thì sao?
Tiểu tử lo lắng nhìn Quý Như Yên đang bị bao phủ trong sương mù, dáng vẻ của nàng hết sức dọa người.
Thiên Nguyệt cười: “Yên tâm đi, có bát quái âm dương che chở, nàng sẽ không sao.”
“Ô...”
Tiểu tham ăn thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Thiên Nguyệt, chăm chú nhìn Quý Như Yên.
....
Lạc Thuấn Thần nhận được ám hiệu của Quý Như Yên, lập tức cho người đi thăm dò Tập ma ma.
Đúng lúc này Vô Tình đi tới: “Chủ tử, Ám Nô gửi thư cho ngài.”
“Đọc.”
Lạc Thuấn Thần nằm trên ghế mỹ nhân, nhàn nhàn ra lệnh.
Vô Tình mở thư ra, không chút biến sắc đọc lên: “Thất điện hạ, hiện tại ta đã thành lương đễ bên cạnh tam điện hạ. Ngài cự tuyệt ta, ta sẽ khiến ngài ôm hận suốt đời.”
Ôm hận suốt đời sao?
Còn chưa biết ai ôm hận đâu.
Vừa mới bò lên đầu tam điện hạ đã ra oai phủ đầu.
Chẳng lẽ cho rằng mình giết chết Đức phi, làm đẹp không chê vào đâu đươc?
“Vô Tình, đem manh mối Đức phi bị giết báo cho tứ tiện hạ Lạc Cao Phi.”
“Dạ.”
Vô Tình lẳng lặng rời khỏi phòng.
Lạc Thuấn Thần cười không ra tiếng, trước giờ nhị điện hạ Lạc Tinh Huy cùng tam điện hạ Lạc Thiên Thụy vốn không ưa nhau.
Mà tứ điện hạ Lạc Cao Phi do hiền phi nương nương sở sinh, cùng nhị điện hạ Lac Tinh Huy do Đức phi sinh, mặt ngoài thân như anh em, phía sau ai cũng ôm mục đích riêng, hận không thể hạ bệ đối phương.
Như Hiên đế vẫn không lập thái tử, bọn họ hận không thể đem vị trí thái tử làm vật trong túi.
Tứ điện hạ Lạc Cao Phi là người thông minh.
Có hắn đi khích nhị điện hạ cùng tam điện hạ đấu, ngoài mặt như thể hắn là người hưởng lợi, nhưng cuối cùng ngồi xem hổ đấu lại là Lạc Thuấn Thần.
Giơ tay lên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Quý Như Yên tới gặp bà ngoại một lúc lâu còn chưa về.
Hắn ngoắc tay gọi Linh Tinh tới: “Như Yên tới gặp lão phu nhân, có nói lúc nào về không?”
Linh Tinh lắc đầu: “Không ạ.”
“Biết rồi, ngươi đi nghỉ đi.”
“Chuyện đó...”
Linh Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Điện hạ, nô tỳ có chuyện bẩm báo, tam lão gia Phượng gia đã xảy ra chuyện.”