Edit+ Beta: haquynh1812
Quý Như Yên có chút kinh ngạc nhìn hắn, dù sao cũng có chút khó tiếp nhận.
Phải biết rằng, trên tay nàng chỉ có bát tinh và tám mươi người võ suất.
Một khi bại lộ ra, nàng mới biết mình kém hắn không chỉ một chút.
“Chàng quả nhiên không thể khinh thường, chàng có năm trăm võ suất, Ám Nô có biết không?”
Quý Như Yên hỏi?
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Ả sẽ không biết, cũng không thể biết!”
Sống lại một lần, biết rõ Ám Nô sẽ phản bội, sao hắn có thể không đề phòng?
Chẳng qua, hắn vẫn giữ lại mạng của ả, để xem ả cùng tam ca sẽ chết như thế nào.
Giết ả, chỉ bẩn tay của hắn.
Chi bằng ngồi xem hổ đấu, trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.
Quý Như Yên gật đầu: “Ta sẽ sai người đi làm, năm trăm người kia thật sự giao cho ta.”
“Umh, đều cho nàng.”
Lạc Thuấn Thần cười cực kì giảo hoạt.
Khiến Quý Như Yên cảm thấy có chuyện xấu, nhưng có nhiều thuộc hạ cao thủ như vậy, nàng cũng không nỡ buông tha.
Dù sao năm trăm cao thủ võ suất, Vạn Đức hầu muốn đối phó với phủ Phượng Thiên, nàng không ngại tắm máu phủ Vạn Đức hầu.
“Thật sự tốt như vậy sao! Ta không biết hai từ khách sáo, nếu đã đưa cho ta, ta sẽ thu nhận.”
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, không chút khách khí.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Còn có một việc khác, tam lão gia phủ Phượng Thiên, vì đánh bạc đắc tội sòng bạc Tứ Phương. Đại Tứ Phương là sản nghiệp của Bạch Võ hầu, bây giờ không phải là lúc giáo huấn bọn họ, nên chỉ có thể nhịn xuống. Về phần tam lão gia, vì để cho hắn chừa tật cờ bạc, ta đã sai Linh Tinh chặt một ngón tay hắn, nàng có ý kiến gì không?”
Phượng tam lão gia?
Phượng Thiên Hạo.
Quý Như Yên nhíu mày, thật ra Phượng Thiên Hạo cũng chỉ thích gây chuyện, không có bản lĩnh gì: “Nếu ông ta đã bị giáo huấn, ta cũng không để ý.”
“Umh.”
“Nàng nghỉ đi, có gì, ngày mai chúng ta bàn cũng không muộn.”
Quý Như Yên ngáp một cái, nàng cũng muốn vậy.
Mệt muốn chết rồi.
Vừa nói xong, nàng đã muốn leo lên giường nằm.
Lạc Thuấn Thần buồn cười nhìn nàng, thổi tắt nến.
Một đêm yên tĩnh.
Một giấc Quý Như Yên ngủ thẳng tới chiều hôm sau.
Trời đổ mưa to, thanh âm lạch cạch trên mái ngói.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi?”
Linh Tinh đứng ở bên cạnh, thấy Quý Như vừa tỉnh liền tươi cười chào đón.
“Umh.”
“Tiểu thư, nô tỳ giúp người rửa mặt.”
Nói xong, nàng ta đưa khăn nóng tới.
Quý Như Yên nhận lấy lau mặt, lúc này mới tỉnh táo một chút.
Nhìn trong phòng, phát hiện không thấy Lạc Thuấn Thần đâu.
“Điện hạ đâu?”
“Điện hạ đi tìm lão tướng quân đánh cờ.”
Linh Tinh đáp nhanh.
Lúc này Quý Như Yên mới giật mình, đột nhiên nhớ tới lão tướng quân là người luyện võ, nhưng lại không chịu được mùi than, mùa đông lúc nào trong phòng cũng lạnh băng.
Nghĩ nghĩ, nàng nhanh chóng sai Tinh Linh tìm giấy vẽ tới, nhanh chóng vẽ sơ đồ, sai người thiết kế.
Nàng muốn lúc mình rời đi, có thể để cho hai vị lão nhân có thể ấm áp trôi qua mùa đông.
Ở nước Kỳ Thiên có một loại ngọc gọi là noãn ngọc.
Có thể tỏa nhiệt, ấm áp như lửa, cực kỳ quý báu.
Quý Như Yên có chút kinh ngạc nhìn hắn, dù sao cũng có chút khó tiếp nhận.
Phải biết rằng, trên tay nàng chỉ có bát tinh và tám mươi người võ suất.
Một khi bại lộ ra, nàng mới biết mình kém hắn không chỉ một chút.
“Chàng quả nhiên không thể khinh thường, chàng có năm trăm võ suất, Ám Nô có biết không?”
Quý Như Yên hỏi?
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Ả sẽ không biết, cũng không thể biết!”
Sống lại một lần, biết rõ Ám Nô sẽ phản bội, sao hắn có thể không đề phòng?
Chẳng qua, hắn vẫn giữ lại mạng của ả, để xem ả cùng tam ca sẽ chết như thế nào.
Giết ả, chỉ bẩn tay của hắn.
Chi bằng ngồi xem hổ đấu, trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.
Quý Như Yên gật đầu: “Ta sẽ sai người đi làm, năm trăm người kia thật sự giao cho ta.”
“Umh, đều cho nàng.”
Lạc Thuấn Thần cười cực kì giảo hoạt.
Khiến Quý Như Yên cảm thấy có chuyện xấu, nhưng có nhiều thuộc hạ cao thủ như vậy, nàng cũng không nỡ buông tha.
Dù sao năm trăm cao thủ võ suất, Vạn Đức hầu muốn đối phó với phủ Phượng Thiên, nàng không ngại tắm máu phủ Vạn Đức hầu.
“Thật sự tốt như vậy sao! Ta không biết hai từ khách sáo, nếu đã đưa cho ta, ta sẽ thu nhận.”
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn, không chút khách khí.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Còn có một việc khác, tam lão gia phủ Phượng Thiên, vì đánh bạc đắc tội sòng bạc Tứ Phương. Đại Tứ Phương là sản nghiệp của Bạch Võ hầu, bây giờ không phải là lúc giáo huấn bọn họ, nên chỉ có thể nhịn xuống. Về phần tam lão gia, vì để cho hắn chừa tật cờ bạc, ta đã sai Linh Tinh chặt một ngón tay hắn, nàng có ý kiến gì không?”
Phượng tam lão gia?
Phượng Thiên Hạo.
Quý Như Yên nhíu mày, thật ra Phượng Thiên Hạo cũng chỉ thích gây chuyện, không có bản lĩnh gì: “Nếu ông ta đã bị giáo huấn, ta cũng không để ý.”
“Umh.”
“Nàng nghỉ đi, có gì, ngày mai chúng ta bàn cũng không muộn.”
Quý Như Yên ngáp một cái, nàng cũng muốn vậy.
Mệt muốn chết rồi.
Vừa nói xong, nàng đã muốn leo lên giường nằm.
Lạc Thuấn Thần buồn cười nhìn nàng, thổi tắt nến.
Một đêm yên tĩnh.
Một giấc Quý Như Yên ngủ thẳng tới chiều hôm sau.
Trời đổ mưa to, thanh âm lạch cạch trên mái ngói.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi?”
Linh Tinh đứng ở bên cạnh, thấy Quý Như vừa tỉnh liền tươi cười chào đón.
“Umh.”
“Tiểu thư, nô tỳ giúp người rửa mặt.”
Nói xong, nàng ta đưa khăn nóng tới.
Quý Như Yên nhận lấy lau mặt, lúc này mới tỉnh táo một chút.
Nhìn trong phòng, phát hiện không thấy Lạc Thuấn Thần đâu.
“Điện hạ đâu?”
“Điện hạ đi tìm lão tướng quân đánh cờ.”
Linh Tinh đáp nhanh.
Lúc này Quý Như Yên mới giật mình, đột nhiên nhớ tới lão tướng quân là người luyện võ, nhưng lại không chịu được mùi than, mùa đông lúc nào trong phòng cũng lạnh băng.
Nghĩ nghĩ, nàng nhanh chóng sai Tinh Linh tìm giấy vẽ tới, nhanh chóng vẽ sơ đồ, sai người thiết kế.
Nàng muốn lúc mình rời đi, có thể để cho hai vị lão nhân có thể ấm áp trôi qua mùa đông.
Ở nước Kỳ Thiên có một loại ngọc gọi là noãn ngọc.
Có thể tỏa nhiệt, ấm áp như lửa, cực kỳ quý báu.