Edit+ Beta: haquynh1812
Mợ ba thấy vậy nào còn dám làm loạn.
Nhanh chóng lấy cớ rời khỏi phủ tướng quân.
Lạc Thuấn Thần ở chỗ lão tướng quâ, hai người vừa chơi cờ, vừa nói chuyện.
Lão tướng quân đặt một quân trắng: “Cháu nghĩ kĩ chưa? Đan Nhân Mai không phải nơi tốt đẹp gì, tới đó, tương đương với việc bị giam lỏng?”
“Ông ngoại yên tâm, Đan Nhân Mai mới là nơi tốt, bây giờ vẫn chưa lập thái tử, phụ hoàng còn khỏ, lại càng không muốn lập, thêm vào các hoàng tử tranh đấu, chi bằng rời xa tất cả yên ổn thanh tịnh.”
Lạc Thuấn Thần cầm quân đen, thần sắc thản nhiên hạ cờ.
“Chuyện của Ám Nô, cháu định làm thế nào?”
“Giết!”
Lạc Thuấn Thần tràn ngập sát khí, quyết đoán.
Lão tướng quân vuốt râu: “Bây giờ ả đã là lương đễ của tam điện hạ, giết nàng liệu có gây chú ý?”
“Có một chiêu gọi là họa thủy dẫn đông.”
Lạc Thuấn Thần cười tà mị, mang theo chút thị huyết.
“Chảy về hướng nào?”
“Nhị điện hạ.”
“Con của Đức phi?”
Lão tướng quân có chút bất ngờ, không ngờ Lạc Thuấn Thần lại chọn trúng người như vậy.
Nhị điện hạ Lạc Tinh Huy, kế thừa vài phần mỹ mạo của Đức phi, nên cũng có tiếc hoàng tử tuấn tú ở Đôn Nhạc Châu.
Có điều vẫn không bì kịp Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần thấy lão tướng quân nghi ngờ, liền nói ra quyết định của mình: “Đức phi gặp chuyện ở chùa Thanh Long là do Ám Nô bày ra. Nhưng năm gần đây ả biết chuyện của Quỷ Hoàng, nên căn cứ địa không còn an toàn, chỉ có thể tìm nơi khác xây dựng lại. Trước đó cháu đã muốn truyền tin cho tứ điện hạ biết, chỉ cần bọn họ chó cắn chó, cũng đủ thời gian cho cháu tới Đan Nhân Mai. Ông ngoại, trong thời gian này ở thành Độc Hiết cần phải cẩn thận.”
“Cháu cứ yên tâm đi, ta có ý định của riêng mình, không cần lo cho ta.”
Lão tướng quan lắc đầu, tiếp tục hạ quân trắng.
“Cháu thật sự lo lắng.”
Lạc Thuấn Thần lo lắng nhìn ông.
“Lo cái gì! Ở Độc Hiết, đám người kia dám động tới ta đừng trách ta không nể mặt. Đừng cho rằng năm mươi vạn quân của ông ngoại ngồi không! Cháu cũng Như Yên tới Đan Nhân Mai mới cần lo lắng, thánh vật của Bồ Đề đâu có dễ đoạt như vây!”
Lão tướng quân thở dài, có chút cảm thán.
Lạc Thuấn Thần cười yếu ớt: “Ông ngoại, thánh vật kia, ta cùng Quý Như Yên muốn lấy là vì Tuyết Nhi cần.”
Vừa nhắc tới Phượng Như Tuyết, lão tướng quân cũng có chút cảm thán: “Tuyết Nhi có thiên phú, giờ Ngàn Nguyệt cũng thích nó, Sở sư huynh lại là sư phụ của Tuyết Nhi. Có ba chúng ta làm trụ cột, Tuyết Nhi sẽ không có chuyện gì.”
“Vậy Tuyết Nhi liền làm phiền ông ngoại.”
Lạc Thuấn Thần chỉ có thể nói như vậy, không biết nói gì cho phải.
“Sao lại làm phiền, Tuyết Nhi là muội muội của Như Yên, nàng là vợ của cháu, Tuyết Nhi cũng là người nhà chúng ta.”
Lão tướng quân yêu thương nhìn hắn: “Nhìn Tuyết Nhi, ta lại nhớ tới mẫu thân cháu, năm đó, nàng cũng nghe lời hiểu chuyện như vậy...”
Lạc Thuấn Thần trầm mặc không nói.
Hắn cũng không cho rằng, ở trong thâm cung nghe lời, nhu thuận là chuyện tốt.
Mợ ba thấy vậy nào còn dám làm loạn.
Nhanh chóng lấy cớ rời khỏi phủ tướng quân.
Lạc Thuấn Thần ở chỗ lão tướng quâ, hai người vừa chơi cờ, vừa nói chuyện.
Lão tướng quân đặt một quân trắng: “Cháu nghĩ kĩ chưa? Đan Nhân Mai không phải nơi tốt đẹp gì, tới đó, tương đương với việc bị giam lỏng?”
“Ông ngoại yên tâm, Đan Nhân Mai mới là nơi tốt, bây giờ vẫn chưa lập thái tử, phụ hoàng còn khỏ, lại càng không muốn lập, thêm vào các hoàng tử tranh đấu, chi bằng rời xa tất cả yên ổn thanh tịnh.”
Lạc Thuấn Thần cầm quân đen, thần sắc thản nhiên hạ cờ.
“Chuyện của Ám Nô, cháu định làm thế nào?”
“Giết!”
Lạc Thuấn Thần tràn ngập sát khí, quyết đoán.
Lão tướng quân vuốt râu: “Bây giờ ả đã là lương đễ của tam điện hạ, giết nàng liệu có gây chú ý?”
“Có một chiêu gọi là họa thủy dẫn đông.”
Lạc Thuấn Thần cười tà mị, mang theo chút thị huyết.
“Chảy về hướng nào?”
“Nhị điện hạ.”
“Con của Đức phi?”
Lão tướng quân có chút bất ngờ, không ngờ Lạc Thuấn Thần lại chọn trúng người như vậy.
Nhị điện hạ Lạc Tinh Huy, kế thừa vài phần mỹ mạo của Đức phi, nên cũng có tiếc hoàng tử tuấn tú ở Đôn Nhạc Châu.
Có điều vẫn không bì kịp Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần thấy lão tướng quân nghi ngờ, liền nói ra quyết định của mình: “Đức phi gặp chuyện ở chùa Thanh Long là do Ám Nô bày ra. Nhưng năm gần đây ả biết chuyện của Quỷ Hoàng, nên căn cứ địa không còn an toàn, chỉ có thể tìm nơi khác xây dựng lại. Trước đó cháu đã muốn truyền tin cho tứ điện hạ biết, chỉ cần bọn họ chó cắn chó, cũng đủ thời gian cho cháu tới Đan Nhân Mai. Ông ngoại, trong thời gian này ở thành Độc Hiết cần phải cẩn thận.”
“Cháu cứ yên tâm đi, ta có ý định của riêng mình, không cần lo cho ta.”
Lão tướng quan lắc đầu, tiếp tục hạ quân trắng.
“Cháu thật sự lo lắng.”
Lạc Thuấn Thần lo lắng nhìn ông.
“Lo cái gì! Ở Độc Hiết, đám người kia dám động tới ta đừng trách ta không nể mặt. Đừng cho rằng năm mươi vạn quân của ông ngoại ngồi không! Cháu cũng Như Yên tới Đan Nhân Mai mới cần lo lắng, thánh vật của Bồ Đề đâu có dễ đoạt như vây!”
Lão tướng quân thở dài, có chút cảm thán.
Lạc Thuấn Thần cười yếu ớt: “Ông ngoại, thánh vật kia, ta cùng Quý Như Yên muốn lấy là vì Tuyết Nhi cần.”
Vừa nhắc tới Phượng Như Tuyết, lão tướng quân cũng có chút cảm thán: “Tuyết Nhi có thiên phú, giờ Ngàn Nguyệt cũng thích nó, Sở sư huynh lại là sư phụ của Tuyết Nhi. Có ba chúng ta làm trụ cột, Tuyết Nhi sẽ không có chuyện gì.”
“Vậy Tuyết Nhi liền làm phiền ông ngoại.”
Lạc Thuấn Thần chỉ có thể nói như vậy, không biết nói gì cho phải.
“Sao lại làm phiền, Tuyết Nhi là muội muội của Như Yên, nàng là vợ của cháu, Tuyết Nhi cũng là người nhà chúng ta.”
Lão tướng quân yêu thương nhìn hắn: “Nhìn Tuyết Nhi, ta lại nhớ tới mẫu thân cháu, năm đó, nàng cũng nghe lời hiểu chuyện như vậy...”
Lạc Thuấn Thần trầm mặc không nói.
Hắn cũng không cho rằng, ở trong thâm cung nghe lời, nhu thuận là chuyện tốt.