Edit+ Beta: haquynh1812
Vừa nhắc tới Băng phi hai ông cháu lại im lặng.
Cuối cùng vẫn là Lạc Thuấn Thần phá vỡ yên tĩnh, thản nhiên nói: “Ông ngoại, mẫu phi ở trong cung không sao. Ta đã phái người đi bảo vệ người, ngài đừng quá lo lắng.”
“Tiểu tử, cháu vẫn còn oán hận năm đó mẫu thân nhẫn tâm.”
Lão tướng quân nhìn Lạc Thuấn Thần, như muốn hiểu rõ lòng hắn.
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Cháu chưa từng oán hận mẫu phi.”
Lão tướng quân trầm giọng, mang theo chút nức nở: “Tiểu tử, cháu đừng oán mẫu phi. Năm đó mẫu phi đưa cháu xuất cung, hoàn toàn là vì lão già này, sợ hãi ta đi theo thê nhi...”
Một màn năm đó, khiến tim ông như vỡ vụn, đau đớn dị thường.
Không thể báo thù cho vợ con là một loại dày vò thống khổ.
‘Vạn Đức hầu đã bị phế không khác chết mấy. Hơn nữa còn không bằng chết.”
Lạc Thuấn Thần tối sầm mắt lại, hạ cờ, thế cục dần dần hiện ra.
Quân đen như chòm sao Thương Long xuất thế, bóp chết quân trắng.
Lão tướng quân ngẩn người nhìn bàn cờ.
Lạc Thuấn Thần ngẩng đầu nhìn ông: “Ông ngoại, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không cần nhẫn nại nữa, tất cả vinh quang vốn thuộc về chúng ta sẽ trở về.”
“Tiểu tử...”
“Hơn mười năm trước chịu nhục, không có nghĩa cả đời này đều như vậy. Từ giờ khắc này, ta Lạc Thuấn Thần tuyệt đối không thỏa hiệp với bất cứ ai ở Thiên Độc, cản đường ta, ta giết, nghịch ta phải chết.”
Lạc Thuấn Thần bình thản thong dong, gằn từng chữ một, đánh vào lòng lão tướng quân.
Quý Như Yên đứng ở bên ngoài, nghe thấy đúng chữ cuối, vẻ mặt nghi ngờ: “Chết, ai muốn tìm đường chết, ông ngoại nói ta, ta đi tiễn hắn.”
Hai vợ chồng này thật là, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Động một chút là đòi đánh đòi giết.
Lão tướng quân bất đắc dĩ lắc đầu, ông đã già, thiên hạ này không còn là chiến trường của trấn quốc tướng quân nữa.
“Nàng tới rồi ah.”
Lạc Thuấn Thần vẫy tay gọi nàng, Quý Như Yên đi tới bên cạnh hắn mỉm cười nói: “Ta chỉ nói, dám trêu chọc chúng ta đều phải chết.”
“Đúng vậy! Không chết cũng phải chết.”
Quý Như Yên tán thành gật đầu, từ trước tới giờ động vào người của nàng, nàng chưa từng nương tay.
Lão tướng quân bật cười: “Các cháu tính toán khi nào khởi hành tới Đan Nhân Mai? Không thể làm trái ý chỉ của hoàng thượng.”
“Để Như Yên quyết định đi, cháu không sao cả.”
Lạc Thuấn Thần đẩy vấn đề cho Quý Như Yên, khiến nàng nổi giận trừng mắt.
Nhưng đối với trưởng bối, nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Định ngày mai khởi hành, có một số việc cần sớm hoàn thành mới có thể nhanh chóng đi nước Bồ Đề.”
“Vậy cũng tốt, cần gì, có thể phân phó người làm trong phủ.”
Lão tướng quân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Quý Như Yên do dự một chút: “Ông ngoại, chuyện của phủ Phượng Thiên, xin ngài tốn nhiều chút tâm tư.”
“Đều là người nhà, không cần khách sáo như vậy.”
Lão tướng quân cười sang sảng.
Quý Như Yên mỉm cười: “Ông ngoại, ta còn muốn tới thăm Phạm đại nhân, buổi tối mới về phủ dùng bữa.”
Lão tướng quân vội vàng nói: “Phạm Đại Đồng cũng xuất không ít lực vì phủ Phượng Thiên, chỉ là bất lực, cháu nên cảm ơn hắn.”
“Dạ, Như Yên hiểu.”
...
Vừa nhắc tới Băng phi hai ông cháu lại im lặng.
Cuối cùng vẫn là Lạc Thuấn Thần phá vỡ yên tĩnh, thản nhiên nói: “Ông ngoại, mẫu phi ở trong cung không sao. Ta đã phái người đi bảo vệ người, ngài đừng quá lo lắng.”
“Tiểu tử, cháu vẫn còn oán hận năm đó mẫu thân nhẫn tâm.”
Lão tướng quân nhìn Lạc Thuấn Thần, như muốn hiểu rõ lòng hắn.
Lạc Thuấn Thần lắc đầu: “Cháu chưa từng oán hận mẫu phi.”
Lão tướng quân trầm giọng, mang theo chút nức nở: “Tiểu tử, cháu đừng oán mẫu phi. Năm đó mẫu phi đưa cháu xuất cung, hoàn toàn là vì lão già này, sợ hãi ta đi theo thê nhi...”
Một màn năm đó, khiến tim ông như vỡ vụn, đau đớn dị thường.
Không thể báo thù cho vợ con là một loại dày vò thống khổ.
‘Vạn Đức hầu đã bị phế không khác chết mấy. Hơn nữa còn không bằng chết.”
Lạc Thuấn Thần tối sầm mắt lại, hạ cờ, thế cục dần dần hiện ra.
Quân đen như chòm sao Thương Long xuất thế, bóp chết quân trắng.
Lão tướng quân ngẩn người nhìn bàn cờ.
Lạc Thuấn Thần ngẩng đầu nhìn ông: “Ông ngoại, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không cần nhẫn nại nữa, tất cả vinh quang vốn thuộc về chúng ta sẽ trở về.”
“Tiểu tử...”
“Hơn mười năm trước chịu nhục, không có nghĩa cả đời này đều như vậy. Từ giờ khắc này, ta Lạc Thuấn Thần tuyệt đối không thỏa hiệp với bất cứ ai ở Thiên Độc, cản đường ta, ta giết, nghịch ta phải chết.”
Lạc Thuấn Thần bình thản thong dong, gằn từng chữ một, đánh vào lòng lão tướng quân.
Quý Như Yên đứng ở bên ngoài, nghe thấy đúng chữ cuối, vẻ mặt nghi ngờ: “Chết, ai muốn tìm đường chết, ông ngoại nói ta, ta đi tiễn hắn.”
Hai vợ chồng này thật là, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Động một chút là đòi đánh đòi giết.
Lão tướng quân bất đắc dĩ lắc đầu, ông đã già, thiên hạ này không còn là chiến trường của trấn quốc tướng quân nữa.
“Nàng tới rồi ah.”
Lạc Thuấn Thần vẫy tay gọi nàng, Quý Như Yên đi tới bên cạnh hắn mỉm cười nói: “Ta chỉ nói, dám trêu chọc chúng ta đều phải chết.”
“Đúng vậy! Không chết cũng phải chết.”
Quý Như Yên tán thành gật đầu, từ trước tới giờ động vào người của nàng, nàng chưa từng nương tay.
Lão tướng quân bật cười: “Các cháu tính toán khi nào khởi hành tới Đan Nhân Mai? Không thể làm trái ý chỉ của hoàng thượng.”
“Để Như Yên quyết định đi, cháu không sao cả.”
Lạc Thuấn Thần đẩy vấn đề cho Quý Như Yên, khiến nàng nổi giận trừng mắt.
Nhưng đối với trưởng bối, nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Định ngày mai khởi hành, có một số việc cần sớm hoàn thành mới có thể nhanh chóng đi nước Bồ Đề.”
“Vậy cũng tốt, cần gì, có thể phân phó người làm trong phủ.”
Lão tướng quân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Quý Như Yên do dự một chút: “Ông ngoại, chuyện của phủ Phượng Thiên, xin ngài tốn nhiều chút tâm tư.”
“Đều là người nhà, không cần khách sáo như vậy.”
Lão tướng quân cười sang sảng.
Quý Như Yên mỉm cười: “Ông ngoại, ta còn muốn tới thăm Phạm đại nhân, buổi tối mới về phủ dùng bữa.”
Lão tướng quân vội vàng nói: “Phạm Đại Đồng cũng xuất không ít lực vì phủ Phượng Thiên, chỉ là bất lực, cháu nên cảm ơn hắn.”
“Dạ, Như Yên hiểu.”
...