Edit+ Beta: haquynh1812
“Rắn độc?”
Giang Thành Tứ có chút khiếp sợ, sao rắn độc lại bò tới đây.
Chẳng lẽ đây là xà giả sao?
Bất kể thế nào, nơi này không thể ở lại.
Lạc Thuấn Thần quyết định thật nhanh.
“Mễ Nhĩ, ngươi đưa Mạnh Dũng cùng Mạnh Diêu đi, sau đó gửi về phủ trấn quốc giao cho ông ngoại, về chuyện xảy ra ở trấn Khấu Lăng cần phải báo cho Phạm Đại Đồng để bọn họ phong tỏa.”
“Dạ, chủ tử.”
Mễ Nhĩ nhận lệnh nhanh chóng đưa hai huynh muội rời đi.
Đoàn người Quý Như Yên đi theo Hạt nữ, rất nhanh rời khỏi trấn.
Chờ đoàn rắn độc đuổi tới trấn Khấu Lăng, phát hiện người cần đối phó đã sớm đi mất.
Nam tử giận dữ quát lớn: “Lần này coi như vận khí tốt, không thể có lần sua, chờ ta bắt được tuyệt không bỏ qua cho ngươi.”
Hạt nữu không để ý bọn họ địch hay bạt, dẫn theo đám bọ cạp lên đường.
Đường đất bằng phẳng, bọ cạp như một đoàn quân xông về phía trước.
Thẳng tới một đỉnh núi, sắc trời đã tối mới ngừng lại.
Hạt nữ quay đầu nhìn Giang Thành Tứ: “Chúng ta thề với trăng, kể từ giờ trở thành vợ chồng, ngươi thấy thế nào?”
“Được.”
Giang Thành Tứ trực tiếp gật đầu đồng ý.
A Côn đã sớ tới, nhìn thấy đôi mắt màu đỏ của Hạt nữ cũng im lặng. Thiếu chủ bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó; “Thề với trăng, chủ ý không tệ.”
Quý Như Yên ở bên cạnh tán thưởng, vốn nàng còn tưởng hai người này không biết lãng mạn là gì, ết quả lại thề nguyền dưới trăng, sau này bọn họ ràng buộc ở cùng một chỗ với nhau.
Lạc Thuấn Thần cười yếu ớt không biết nói gì.
Giang Thành Tứ cùng Hạt nữ đã quỳ xuống thề với trăng.
Hạt nữ lên tiếng trước: “Ta, Tang Vũ Cầm kể từ giờ khắc này trở thành thê tử của Giang Thành Tứ. Bất kể sau này hắn thế nào, ta đều nguyện chung thủy với hắn, không rời không bỏ.”
Giang Thành Tứ nhìn nàng thật sâu, hóa ra nàng tên Tang Vũ Cầm, thật dễ nghe.
“Đến ngươi.”
Tang Vũ Cầm giục Giang Thành Tứ, có lẽ nàng chỉ huy đám bọ cạp quen rồi.
Giang Thành Tứ giơ tay trái lên nhìn trăng nói: “Ta, Giang Thành Tử, kể từ giờ là phu quân của Tang Vũ Cầm, bết kể sinh lão bệnh tử, đều chăm sóc nàng, cùng nhau bạch đầu giai lão.”
Hai người nhìn ánh trăng quỳ ba lạy, nghi lễ hoàn tất.
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, dù sao đây cũng là đại hôn của Giang Thành Tứ, không thể tới tay không.
Đột nhiên nhớ ra, trước đó vài ngày tạo được một cặp nhẫn vốn định đưa cho biểu ca làm quà cưới.
Xem ra vẫn nên trước đưa ra làm quà cưới.
Vì thế nàng lấy vài thứ từ trong không gian ra, có vài món trang sức chưa từng đeo.
Sau đó đưa tới trước mặt Giang Thành Tứ: “Này! Đừng nói ta keo kiệt, đây là quà cưới của ta. Ngươi tặng muội tử Vũ Cầm đi, cái này gọi là chấp tử chi thủ, dữ tuwrgiai lão, sau này không được bắt nạt muội muội Vũ Cầm.”
Giang Thành Tứ lẳng lặng nhìn cặp nhẫn vàng, lập tức nói với nàng: “Cảm ơn.”
Bởi vì hắn thật sự không có đồ gì tốt để tặng Tang Vũ Cầm.
Lễ vật của Quý Như Yên có thể giúp hắn hóa giải tình thế.
“Rắn độc?”
Giang Thành Tứ có chút khiếp sợ, sao rắn độc lại bò tới đây.
Chẳng lẽ đây là xà giả sao?
Bất kể thế nào, nơi này không thể ở lại.
Lạc Thuấn Thần quyết định thật nhanh.
“Mễ Nhĩ, ngươi đưa Mạnh Dũng cùng Mạnh Diêu đi, sau đó gửi về phủ trấn quốc giao cho ông ngoại, về chuyện xảy ra ở trấn Khấu Lăng cần phải báo cho Phạm Đại Đồng để bọn họ phong tỏa.”
“Dạ, chủ tử.”
Mễ Nhĩ nhận lệnh nhanh chóng đưa hai huynh muội rời đi.
Đoàn người Quý Như Yên đi theo Hạt nữ, rất nhanh rời khỏi trấn.
Chờ đoàn rắn độc đuổi tới trấn Khấu Lăng, phát hiện người cần đối phó đã sớm đi mất.
Nam tử giận dữ quát lớn: “Lần này coi như vận khí tốt, không thể có lần sua, chờ ta bắt được tuyệt không bỏ qua cho ngươi.”
Hạt nữu không để ý bọn họ địch hay bạt, dẫn theo đám bọ cạp lên đường.
Đường đất bằng phẳng, bọ cạp như một đoàn quân xông về phía trước.
Thẳng tới một đỉnh núi, sắc trời đã tối mới ngừng lại.
Hạt nữ quay đầu nhìn Giang Thành Tứ: “Chúng ta thề với trăng, kể từ giờ trở thành vợ chồng, ngươi thấy thế nào?”
“Được.”
Giang Thành Tứ trực tiếp gật đầu đồng ý.
A Côn đã sớ tới, nhìn thấy đôi mắt màu đỏ của Hạt nữ cũng im lặng. Thiếu chủ bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó; “Thề với trăng, chủ ý không tệ.”
Quý Như Yên ở bên cạnh tán thưởng, vốn nàng còn tưởng hai người này không biết lãng mạn là gì, ết quả lại thề nguyền dưới trăng, sau này bọn họ ràng buộc ở cùng một chỗ với nhau.
Lạc Thuấn Thần cười yếu ớt không biết nói gì.
Giang Thành Tứ cùng Hạt nữ đã quỳ xuống thề với trăng.
Hạt nữ lên tiếng trước: “Ta, Tang Vũ Cầm kể từ giờ khắc này trở thành thê tử của Giang Thành Tứ. Bất kể sau này hắn thế nào, ta đều nguyện chung thủy với hắn, không rời không bỏ.”
Giang Thành Tứ nhìn nàng thật sâu, hóa ra nàng tên Tang Vũ Cầm, thật dễ nghe.
“Đến ngươi.”
Tang Vũ Cầm giục Giang Thành Tứ, có lẽ nàng chỉ huy đám bọ cạp quen rồi.
Giang Thành Tứ giơ tay trái lên nhìn trăng nói: “Ta, Giang Thành Tử, kể từ giờ là phu quân của Tang Vũ Cầm, bết kể sinh lão bệnh tử, đều chăm sóc nàng, cùng nhau bạch đầu giai lão.”
Hai người nhìn ánh trăng quỳ ba lạy, nghi lễ hoàn tất.
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, dù sao đây cũng là đại hôn của Giang Thành Tứ, không thể tới tay không.
Đột nhiên nhớ ra, trước đó vài ngày tạo được một cặp nhẫn vốn định đưa cho biểu ca làm quà cưới.
Xem ra vẫn nên trước đưa ra làm quà cưới.
Vì thế nàng lấy vài thứ từ trong không gian ra, có vài món trang sức chưa từng đeo.
Sau đó đưa tới trước mặt Giang Thành Tứ: “Này! Đừng nói ta keo kiệt, đây là quà cưới của ta. Ngươi tặng muội tử Vũ Cầm đi, cái này gọi là chấp tử chi thủ, dữ tuwrgiai lão, sau này không được bắt nạt muội muội Vũ Cầm.”
Giang Thành Tứ lẳng lặng nhìn cặp nhẫn vàng, lập tức nói với nàng: “Cảm ơn.”
Bởi vì hắn thật sự không có đồ gì tốt để tặng Tang Vũ Cầm.
Lễ vật của Quý Như Yên có thể giúp hắn hóa giải tình thế.