Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Ngoài động.
Lạc Thuấn Thần cùng tham ăn đang xử lý ba trăm cân dê heo.
Mấy thứ này quá phiền phức, sở dĩ Lạc Thuấn Thần cũng liền lười động, trực tiếp ở tại chỗ chỉ tay năm ngón điều khiển tham ăn nướng.
Được Quý Như Yên dạy qua, hắn đã từng thấy cách nàng làm thịt quay.
Vì vậy, cũng liền làm theo.
Đang làm giá, Quý Như Yên gọi hắn một tiếng, "Cơm chín rồi, chàng nhớ nướng kĩ thịt dê heo đấy nhé."
"Không vội, ta đang nhóm lửa, ăn sau cũng được."
Lạc Thuấn Thần mau chóng nhóm lửa, bắc thịt dê hoa lên, bắt đầu quay.
Không cẩn thận, trực tiếp khiến da dê heo cháy đen thui.
Tham ăn không hiểu cách nướng, cư nhiên ở bên giơ chân.
"Xèo xèo!"
Ngươi rốt cuộc có biết làm hay không vậy?
Chớ lãng phí thịt dê heo a!
Lạc Thuấn Thần liếc mắt tiểu tử kia, "Ở đó lắm chuyện, ngươi ra đây làm thử."
"Rầm rì!"
Bớt đi!
Đừng nghĩ sẽ bắt được ta làm việc!
Tiểu tử kia hai móng chống hông, đôi mắt ngọc bích trừng Lạc Thuấn Thần, miễn bàn có bao nhiêu ngạo khí.
Một người một thú, hồi lâu mới đi vào trong sơn động.
Trong sơn động, Quý Như Yên chưa ăn.
Hẳn Tư Đồ Mộng Nguyệt đã đói bụng nhiều ngày, cư nhiên ăn rất nhanh.
Ăn xong một chén lại một chén khác, một chén đầy giờ chỉ còn một phần ba.
Quý Như Yên thấy bộ dáng của nàng, tựa hồ còn chưa ăn no, "Ngươi có muốn nữa không?"
Tư Đồ Mộng Nguyệt lúng túng, "Có thể chứ?"
"Ừ, cứ tự nhiên."
Quý Như Yên không có ý kiến.
Khỏi phải nói, tham ăn nhìn một phần ba nồi cơm bay biến, đã đau lòng đến sắp khóc thét lên.
Được rồi!
Quý Như Yên chỉ cảm thấy không biết nói gì, tham ăn gặp phải đồng loại, có nguy cơ.
"Ta..."
Tư Đồ Mộng Nguyệt lúng túng nhìn sinh vật bé nhỏ kia, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ừ hứ?"
Cụ nhà ngươi!
Cơm của ta, ngươi cũng dám ăn sao!
Tìm đường chết sao!
Tiểu tử kia vuốt bụng, đứng trên hòn đá, mắt ngọc bích liếc nhìn Tư Đồ Mộng Nguyệt, trực tiếp chỉ trích lỗi lầm của nàng.
Quý Như Yên nghe vậy, tức giận vỗ đầu của nó, "Câm miệng! Bên ngoài còn có thịt dê heo, sẽ cho ngươi phân nửa!"
Có lời này của Quý Như Yên, tham ăn lúc này mới không lên tiếng.
Bất quá, nó trực tiếp liếc Tư Đồ Mộng Nguyệt một cái.
Tư Đồ Mộng Nguyệt hạ chén đũa, "Ta ăn nhiều như vậy, có đúng hay không làm các ngươi sợ?"
Quý Như Yên lắc đầu, "Không có gì, chớ để ở trong lòng."
Lượng thức ăn của Tư Đồ Mộng Nguyệt ở trong mắt Quý Như Yên không đáng kể chút nào.
Nói đến việc ăn uống, sao có thể bằng tham ăn của nàng!
Tham ăn nhà nàng, nhưng mà cái gì đều ăn mặt hàng.
"Không biết Tư Đồ tiểu thư muốn đi đâu tiếp a?"
"Như Yên tỷ tỷ có thể đưa ta quay về thành Bồ Đề sao?"
"Ta vừa lúc cũng muốn đi nơi đó, tiễn ngươi một đoạn đường tự nhiên cũng có thể."
"Thật tốt quá!"
"Ngươi đêm nay thả buông ra món bao tử ăn đi, bên ngoài hoàn có thật nhiều dã dê thịt heo. Một hồi ta sẽ cho ngươi tố ta thang ba, cũng tốt cho ngươi ăn sẽ không như vậy xanh."
"Được!"
Tư Đồ Mộng Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Vì vậy, ba người một thú từ trong sơn động đi ra, tiếp tục trông trừng thịt dê heo.
Tư Đồ Mộng Nguyệt nhìn Quý Như, đột nhiên hỏi, "Như Yên tỷ tỷ đến thành Bồ Đề làm gì vậy?"
Ngoài động.
Lạc Thuấn Thần cùng tham ăn đang xử lý ba trăm cân dê heo.
Mấy thứ này quá phiền phức, sở dĩ Lạc Thuấn Thần cũng liền lười động, trực tiếp ở tại chỗ chỉ tay năm ngón điều khiển tham ăn nướng.
Được Quý Như Yên dạy qua, hắn đã từng thấy cách nàng làm thịt quay.
Vì vậy, cũng liền làm theo.
Đang làm giá, Quý Như Yên gọi hắn một tiếng, "Cơm chín rồi, chàng nhớ nướng kĩ thịt dê heo đấy nhé."
"Không vội, ta đang nhóm lửa, ăn sau cũng được."
Lạc Thuấn Thần mau chóng nhóm lửa, bắc thịt dê hoa lên, bắt đầu quay.
Không cẩn thận, trực tiếp khiến da dê heo cháy đen thui.
Tham ăn không hiểu cách nướng, cư nhiên ở bên giơ chân.
"Xèo xèo!"
Ngươi rốt cuộc có biết làm hay không vậy?
Chớ lãng phí thịt dê heo a!
Lạc Thuấn Thần liếc mắt tiểu tử kia, "Ở đó lắm chuyện, ngươi ra đây làm thử."
"Rầm rì!"
Bớt đi!
Đừng nghĩ sẽ bắt được ta làm việc!
Tiểu tử kia hai móng chống hông, đôi mắt ngọc bích trừng Lạc Thuấn Thần, miễn bàn có bao nhiêu ngạo khí.
Một người một thú, hồi lâu mới đi vào trong sơn động.
Trong sơn động, Quý Như Yên chưa ăn.
Hẳn Tư Đồ Mộng Nguyệt đã đói bụng nhiều ngày, cư nhiên ăn rất nhanh.
Ăn xong một chén lại một chén khác, một chén đầy giờ chỉ còn một phần ba.
Quý Như Yên thấy bộ dáng của nàng, tựa hồ còn chưa ăn no, "Ngươi có muốn nữa không?"
Tư Đồ Mộng Nguyệt lúng túng, "Có thể chứ?"
"Ừ, cứ tự nhiên."
Quý Như Yên không có ý kiến.
Khỏi phải nói, tham ăn nhìn một phần ba nồi cơm bay biến, đã đau lòng đến sắp khóc thét lên.
Được rồi!
Quý Như Yên chỉ cảm thấy không biết nói gì, tham ăn gặp phải đồng loại, có nguy cơ.
"Ta..."
Tư Đồ Mộng Nguyệt lúng túng nhìn sinh vật bé nhỏ kia, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ừ hứ?"
Cụ nhà ngươi!
Cơm của ta, ngươi cũng dám ăn sao!
Tìm đường chết sao!
Tiểu tử kia vuốt bụng, đứng trên hòn đá, mắt ngọc bích liếc nhìn Tư Đồ Mộng Nguyệt, trực tiếp chỉ trích lỗi lầm của nàng.
Quý Như Yên nghe vậy, tức giận vỗ đầu của nó, "Câm miệng! Bên ngoài còn có thịt dê heo, sẽ cho ngươi phân nửa!"
Có lời này của Quý Như Yên, tham ăn lúc này mới không lên tiếng.
Bất quá, nó trực tiếp liếc Tư Đồ Mộng Nguyệt một cái.
Tư Đồ Mộng Nguyệt hạ chén đũa, "Ta ăn nhiều như vậy, có đúng hay không làm các ngươi sợ?"
Quý Như Yên lắc đầu, "Không có gì, chớ để ở trong lòng."
Lượng thức ăn của Tư Đồ Mộng Nguyệt ở trong mắt Quý Như Yên không đáng kể chút nào.
Nói đến việc ăn uống, sao có thể bằng tham ăn của nàng!
Tham ăn nhà nàng, nhưng mà cái gì đều ăn mặt hàng.
"Không biết Tư Đồ tiểu thư muốn đi đâu tiếp a?"
"Như Yên tỷ tỷ có thể đưa ta quay về thành Bồ Đề sao?"
"Ta vừa lúc cũng muốn đi nơi đó, tiễn ngươi một đoạn đường tự nhiên cũng có thể."
"Thật tốt quá!"
"Ngươi đêm nay thả buông ra món bao tử ăn đi, bên ngoài hoàn có thật nhiều dã dê thịt heo. Một hồi ta sẽ cho ngươi tố ta thang ba, cũng tốt cho ngươi ăn sẽ không như vậy xanh."
"Được!"
Tư Đồ Mộng Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Vì vậy, ba người một thú từ trong sơn động đi ra, tiếp tục trông trừng thịt dê heo.
Tư Đồ Mộng Nguyệt nhìn Quý Như, đột nhiên hỏi, "Như Yên tỷ tỷ đến thành Bồ Đề làm gì vậy?"