Edit+ Beta: haquynh1812
Gặp đôi mắt Lạc Thuấn Thần tràn đầy uy hiếp, Quý Như Yên tự nhiên không dám làm loạn.
Cười hắc hắc, kéo tay hắn đi tới nơi nghỉ ngơi.
Nàng giơ một ngón tay lên chỉ: “Nhìn kìa!”
Lạc Thuấn Thần có chút khó hiểu, nhìn theo hướng tay nàng chỉ, sắc mặt đại biến.
Bởi vì giữa bầu trời, cư nhiên xuất hiện một con quái thú có cách, cả người tỏa ra ánh sáng chín màu, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là con quái thú đó hình như là cá.
“Đó là gì?”
Lạc Thuấn Thần nhẹ giọng hỏi.
Quý Như Yên giật khóe môi, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Đó là cá rồng chính màu, nghe đồn cá rồng chín màu xuất hiện sẽ có bảo bối tiên khí xuất thế. Chẳng lẽ thủy lộ của Bồ Đề là bảo bối tiên khí”
“Vì sao cá rồng chín màu xuất hiện ở tứ đại gia?”
Lạc Thuấn Thần thấy kì la, năng lực của tứ đại gia dường như không phải quá mạnh.
Hơn nữa vừa rồi gặp mặt nhị trưởng lão, cũng chỉ là đỉnh tầng thứ tư võ suất mà thôi.
Quý Như Yên chỉ vào vật trong suốt gì đó: “Cá rồng chín màu bao vây chính là vật kia!”
Lạc Thuấn Thần híp mắt nhìn, một lúc lầu cũng không nhìn ra cái gì.
Dù sao cảnh giới của hắn với Quý Như Yên còn khoảng cách rất lớn, nhưng hắn không có chút nào buồn bực, bởi vì hắn không cảm thấy thực lực của mình thấp mà không xứng với Quý Như Yên.
Hắn rất tự tin, sẽ có một ngày mình trở thành cường gia.
Có thể bảo vệ Quý Như Yên, đó chính là mục đích của hắn.
Quý Như Yên đột nhiên nghe thấy tiếng vang, lập tức kéo Lạc Thuấn Thần núp vào một cây cổ thụ, hai người nhảy lên trên, liền thấy một nam một nữ đi tới.
Nữ nhân kia bọn họ vừa mới gặp, chính là Trọng Tôn Phi Ngọc.
Mà nam nhân còn lại là Trọng Tôn Phong.
Trọng Tôn Phi Ngọc nói với Trọng Tôn Phong: “Ca, Tư Đồ Mộng Nguyệt đã trở lại, ca định làm thế nào?”
“Không làm gì cả.”
“Nhưng mà, rõ ràng ca đã sai tên đánh xe khiến nàng ta...”
“Nếu trời cho nàng ta còn mạng trở về, vậy tức là nàng có Quý Như Nhân tương trợ. Phi Ngọc, ca không rõ, vì sao muội lại để ý tới Mộng Nguyệt như vậy? Nàng xinh đẹp hơn muội, nhưng năng lực kém xa muội, sau muội cứ phải khăng khăng một mực với nàng ta?”
Trọng Tôn Phi Ngọc liếc hắn: “Ai nói ta khăng khăng một mực! Muốn mạng của Tư Đồ Mộng Nguyệt không phải ta mà là người trong lòng của ca.”
Trọng Tôn Phong sửng sốt, lắc đầu không tin: “Muội nói, Gia Cát Tinh Nhiên? Không thể nào!”
“Ca cảm thấy không thể, ta đây cũng lực bất tòng tâm. Tóm lại ta chỉ nói với ca, về nói với Gia Cát Tinh Nhiên, chuyện nàng ta với Tư Đồ Mộng ta sẽ không giúp. Muốn giết Tư Đồ Mộng Nguyệt thì chính nàng ta tự mình ra tay đi.”
Trọng Tôn Phi Ngọc bộc phát, phẩy tay áo bỏ đi.
Để lại một mình Trọng Tôn Phong suy nghĩ nửa ngày dậm chân: “Tinh Nhiên không thể nào nhẫn tâm như vậy, nhất định là Phi Ngọc hiểu lầm, ta phải về hỏi Tinh Nhiên!”
Vì vậy hai huynh muội tách ra.
Hoàn toàn không phát hiện ra Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần.
“Chàng thấy thế nào?”
Quý Như Yên đột nhiên cảm thấy thú vị, tứ đại gia cũng thật loạn.
Cư nhiên nội đấu tới mức này, còn thêm một Tư Đồ Mộng chậm hiểu, có thể khiến người ta theo dõi, đẩy vào chỗ chết?
Nếu Trọng Tôn Phi Ngọc nói thật, vị Gia Cát Tinh Nhiên quả thật là một đại nhân vật.
Gặp đôi mắt Lạc Thuấn Thần tràn đầy uy hiếp, Quý Như Yên tự nhiên không dám làm loạn.
Cười hắc hắc, kéo tay hắn đi tới nơi nghỉ ngơi.
Nàng giơ một ngón tay lên chỉ: “Nhìn kìa!”
Lạc Thuấn Thần có chút khó hiểu, nhìn theo hướng tay nàng chỉ, sắc mặt đại biến.
Bởi vì giữa bầu trời, cư nhiên xuất hiện một con quái thú có cách, cả người tỏa ra ánh sáng chín màu, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là con quái thú đó hình như là cá.
“Đó là gì?”
Lạc Thuấn Thần nhẹ giọng hỏi.
Quý Như Yên giật khóe môi, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Đó là cá rồng chính màu, nghe đồn cá rồng chín màu xuất hiện sẽ có bảo bối tiên khí xuất thế. Chẳng lẽ thủy lộ của Bồ Đề là bảo bối tiên khí”
“Vì sao cá rồng chín màu xuất hiện ở tứ đại gia?”
Lạc Thuấn Thần thấy kì la, năng lực của tứ đại gia dường như không phải quá mạnh.
Hơn nữa vừa rồi gặp mặt nhị trưởng lão, cũng chỉ là đỉnh tầng thứ tư võ suất mà thôi.
Quý Như Yên chỉ vào vật trong suốt gì đó: “Cá rồng chín màu bao vây chính là vật kia!”
Lạc Thuấn Thần híp mắt nhìn, một lúc lầu cũng không nhìn ra cái gì.
Dù sao cảnh giới của hắn với Quý Như Yên còn khoảng cách rất lớn, nhưng hắn không có chút nào buồn bực, bởi vì hắn không cảm thấy thực lực của mình thấp mà không xứng với Quý Như Yên.
Hắn rất tự tin, sẽ có một ngày mình trở thành cường gia.
Có thể bảo vệ Quý Như Yên, đó chính là mục đích của hắn.
Quý Như Yên đột nhiên nghe thấy tiếng vang, lập tức kéo Lạc Thuấn Thần núp vào một cây cổ thụ, hai người nhảy lên trên, liền thấy một nam một nữ đi tới.
Nữ nhân kia bọn họ vừa mới gặp, chính là Trọng Tôn Phi Ngọc.
Mà nam nhân còn lại là Trọng Tôn Phong.
Trọng Tôn Phi Ngọc nói với Trọng Tôn Phong: “Ca, Tư Đồ Mộng Nguyệt đã trở lại, ca định làm thế nào?”
“Không làm gì cả.”
“Nhưng mà, rõ ràng ca đã sai tên đánh xe khiến nàng ta...”
“Nếu trời cho nàng ta còn mạng trở về, vậy tức là nàng có Quý Như Nhân tương trợ. Phi Ngọc, ca không rõ, vì sao muội lại để ý tới Mộng Nguyệt như vậy? Nàng xinh đẹp hơn muội, nhưng năng lực kém xa muội, sau muội cứ phải khăng khăng một mực với nàng ta?”
Trọng Tôn Phi Ngọc liếc hắn: “Ai nói ta khăng khăng một mực! Muốn mạng của Tư Đồ Mộng Nguyệt không phải ta mà là người trong lòng của ca.”
Trọng Tôn Phong sửng sốt, lắc đầu không tin: “Muội nói, Gia Cát Tinh Nhiên? Không thể nào!”
“Ca cảm thấy không thể, ta đây cũng lực bất tòng tâm. Tóm lại ta chỉ nói với ca, về nói với Gia Cát Tinh Nhiên, chuyện nàng ta với Tư Đồ Mộng ta sẽ không giúp. Muốn giết Tư Đồ Mộng Nguyệt thì chính nàng ta tự mình ra tay đi.”
Trọng Tôn Phi Ngọc bộc phát, phẩy tay áo bỏ đi.
Để lại một mình Trọng Tôn Phong suy nghĩ nửa ngày dậm chân: “Tinh Nhiên không thể nào nhẫn tâm như vậy, nhất định là Phi Ngọc hiểu lầm, ta phải về hỏi Tinh Nhiên!”
Vì vậy hai huynh muội tách ra.
Hoàn toàn không phát hiện ra Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần.
“Chàng thấy thế nào?”
Quý Như Yên đột nhiên cảm thấy thú vị, tứ đại gia cũng thật loạn.
Cư nhiên nội đấu tới mức này, còn thêm một Tư Đồ Mộng chậm hiểu, có thể khiến người ta theo dõi, đẩy vào chỗ chết?
Nếu Trọng Tôn Phi Ngọc nói thật, vị Gia Cát Tinh Nhiên quả thật là một đại nhân vật.