Edit+ Beta: haquynh1812
Rời khỏi nhà trọ, Quý Như Yên tùy tiện đi dạo trên đường.
Đang cảm thấy rất tự do, bất thình lình bị người cản lại, đứng trước mặt nàng là đại béo.
Nhìn qua đối phương phải nặng tới hơn trăm cân dẫn theo vài người cản đường nàng.
“Tiểu nương tử, bồi bản thiếu gia một đêm, đảm bảo nàng phong lưu khoái hoạt.”
Đại béo ngả ngớn, lộ ra khuôn mặt béo dọa người.
Hắc.
Cư nhiên dám đùa giỡn nàng.
Quý Như Yên híp mắt lại trêu đùa: “Nhiều người như vậy vây quanh ta, vì sao chỉ cùng ngươi một đêm?”
“Nếu tiểu nương tử cảm thấy không đủ, thêm bọn họ cũng không sao, bổn thiếu gia nhất định khiến nàng thích.”
Đại béo tưởng Quý Như Yên muốn thêm người, càng thêm trắng trợn.
“Ngươi xác định trêu được ta sao?’
Quý Như Yên cười trong suốt, giọng điệu thản nhiên lộ ra sát khí.
Lời của nàng khiến đại béo cười ha hả.
Vài tên người hầu cảm thấy tiểu nương tử này không biết sự lợi hại của thiếu gia.
Có tên giới thiệu thân phận của đại béo: “Tiểu nương tử, đây chính là đại thiếu gia Gia Cát Dân của thành Bồ Đề chúng ta, nếu sau này nàng đi theo thiếu gia sẽ có canh ngon đẻ uống.”
Gia Cát?
Cư nhiên là Gia Cát tộc trong tứ đại gia.
Quý Như Yên lạnh lùng quét mắt nhìn đối phương; “Mặc kệ là Gia Cát đại thiếu gia, hay canh ngon, cô nãi nãi ta đây không thiếu bạc, tránh ra!”
Hai từ cuối cùng mang theo nội lực bắn ra, đẩy mấy người đang vây quanh mình ra.
Đại béo dường như không đề phòng Quý Như Yên, kết quả bị đẩy lui vài bước ngã phịch xuống đất.
Bị nữ nhân đánh đá khiến mất thể diện, Gia Cát Dân giận dữ chỉ huy đám người hầu: “Đánh cho bổn thiếu gia! Không biết tự xấu hổ, không dạy dỗ một chút, thật muốn lật trời sao?”
Vài người hầu trước giờ đều đi theo Gia Cát Dân gây chuyện khắp nơi, cướp con gái nhà lành, bọn họ làm cũng không ít.
Lúc này thiếu gia tức giận, tự nhiên sẽ làm theo lệnh của hắn, muốn dạy dỗ Quý Như Yên, khiến tiểu nương tử này nghe lời một chút, để cho thiếu gia xả cơn tức.
Chỉ là bọn họ tưởng Quý Như Yên nhìn qua trói gà không chặt, ai ngờ lại là một khối đá cứng rắn.
Quý Như Yên cũng đâu phải tiểu nương tử, nàng là cao thủ tầng thứ sáu trung kỳ võ thánh.
Đừng nói vài người này đều chỉ là sơ kỳ võ suất.
Cho dù thêm một trăm, cũng không tổn hại một cọng tóc của nàng.
“Các ngươi cần phải tự chịu trách nhiệm, cô nãi nãi ta không gánh vác hậu quả.”
Quý Như Yên âm lãnh đảo qua đám người, giọng điệu cảnh cáo.
Gia Cát Dân đứng bật dậy, thấy Quý Như Yên kiêu ngạo sao có thể nhẫn nhịn.
Giận tím mặt, hận không thể bắt nàng quỳ trên mặt đất liếm giầy xin lỗi hắn.
Quý Như Yên không biết ý tưởng quả hắn, sao có thể làm như hắn mong muốn?
Có điều, dù không giết Gia Cát Dân, nàng vẫn ra tay.
Nàng nhằm tới đám người hầu, tên nào cũng bị tát hai cái biến thành đầu heo.
Muốn chết là tay bọn họ đều bị đánh gãy.
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế cực kỳ vang dội trên đường phố.
Rời khỏi nhà trọ, Quý Như Yên tùy tiện đi dạo trên đường.
Đang cảm thấy rất tự do, bất thình lình bị người cản lại, đứng trước mặt nàng là đại béo.
Nhìn qua đối phương phải nặng tới hơn trăm cân dẫn theo vài người cản đường nàng.
“Tiểu nương tử, bồi bản thiếu gia một đêm, đảm bảo nàng phong lưu khoái hoạt.”
Đại béo ngả ngớn, lộ ra khuôn mặt béo dọa người.
Hắc.
Cư nhiên dám đùa giỡn nàng.
Quý Như Yên híp mắt lại trêu đùa: “Nhiều người như vậy vây quanh ta, vì sao chỉ cùng ngươi một đêm?”
“Nếu tiểu nương tử cảm thấy không đủ, thêm bọn họ cũng không sao, bổn thiếu gia nhất định khiến nàng thích.”
Đại béo tưởng Quý Như Yên muốn thêm người, càng thêm trắng trợn.
“Ngươi xác định trêu được ta sao?’
Quý Như Yên cười trong suốt, giọng điệu thản nhiên lộ ra sát khí.
Lời của nàng khiến đại béo cười ha hả.
Vài tên người hầu cảm thấy tiểu nương tử này không biết sự lợi hại của thiếu gia.
Có tên giới thiệu thân phận của đại béo: “Tiểu nương tử, đây chính là đại thiếu gia Gia Cát Dân của thành Bồ Đề chúng ta, nếu sau này nàng đi theo thiếu gia sẽ có canh ngon đẻ uống.”
Gia Cát?
Cư nhiên là Gia Cát tộc trong tứ đại gia.
Quý Như Yên lạnh lùng quét mắt nhìn đối phương; “Mặc kệ là Gia Cát đại thiếu gia, hay canh ngon, cô nãi nãi ta đây không thiếu bạc, tránh ra!”
Hai từ cuối cùng mang theo nội lực bắn ra, đẩy mấy người đang vây quanh mình ra.
Đại béo dường như không đề phòng Quý Như Yên, kết quả bị đẩy lui vài bước ngã phịch xuống đất.
Bị nữ nhân đánh đá khiến mất thể diện, Gia Cát Dân giận dữ chỉ huy đám người hầu: “Đánh cho bổn thiếu gia! Không biết tự xấu hổ, không dạy dỗ một chút, thật muốn lật trời sao?”
Vài người hầu trước giờ đều đi theo Gia Cát Dân gây chuyện khắp nơi, cướp con gái nhà lành, bọn họ làm cũng không ít.
Lúc này thiếu gia tức giận, tự nhiên sẽ làm theo lệnh của hắn, muốn dạy dỗ Quý Như Yên, khiến tiểu nương tử này nghe lời một chút, để cho thiếu gia xả cơn tức.
Chỉ là bọn họ tưởng Quý Như Yên nhìn qua trói gà không chặt, ai ngờ lại là một khối đá cứng rắn.
Quý Như Yên cũng đâu phải tiểu nương tử, nàng là cao thủ tầng thứ sáu trung kỳ võ thánh.
Đừng nói vài người này đều chỉ là sơ kỳ võ suất.
Cho dù thêm một trăm, cũng không tổn hại một cọng tóc của nàng.
“Các ngươi cần phải tự chịu trách nhiệm, cô nãi nãi ta không gánh vác hậu quả.”
Quý Như Yên âm lãnh đảo qua đám người, giọng điệu cảnh cáo.
Gia Cát Dân đứng bật dậy, thấy Quý Như Yên kiêu ngạo sao có thể nhẫn nhịn.
Giận tím mặt, hận không thể bắt nàng quỳ trên mặt đất liếm giầy xin lỗi hắn.
Quý Như Yên không biết ý tưởng quả hắn, sao có thể làm như hắn mong muốn?
Có điều, dù không giết Gia Cát Dân, nàng vẫn ra tay.
Nàng nhằm tới đám người hầu, tên nào cũng bị tát hai cái biến thành đầu heo.
Muốn chết là tay bọn họ đều bị đánh gãy.
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế cực kỳ vang dội trên đường phố.