Edit+ Beta: Mạn Nguyệt
Ách.
Gia Cát tộc đâu chỉ có mình Gia Cát Tinh Nhiên là nữ nhân.
Lời này khác nào tính cả Gia Cát Chính Ly vào.
Quý Như Yên hoàn toàn đắc tội với Gia Cát Chính Ly.
“Làm càn, các ngươi sao có thể sánh với Gia Cát tộc chúng ta.”
Người lúc tức giận sẽ nói linh tinh.
Tứ trưởng lão, chọc giận tất cả mọi người ở đây.
Thậm chí có người đứng bật dậy: “Gia Cát lão, bà đừng tưởng rằng lão tử sợ các ngươi. Lão tử độc thân, không cha, không mẹ, không sợ quyết một trận tử chiến với các ngươi.”
Nói xong, bùng đấu khí mà xanh nhạt.
Đây là sơ kỳ võ suất.
Quý Như Yên rất bội phục tiểu tử này, có dũng khí khiêu chiến tứ trưởng lão.
Có điều, Quý Như Yên đâu thể để cho người xa lạ ra mặt vì mình.
“Vị tiểu ca này, đây là chuyện giữa ta và tứ trưởng lão, ngươi đừng gấp.”
Quý Như Yên khuyên giải tiểu tử kia, sau đó đối mặt với tứ trưởng lão: “Gia Cát tộc, cũng là một trong tứ đại gia. Mà ở dân chúng ở đây đều là người thành Bồ Đề, bọn họ thua kém Gia Cát tộc sao, hay bà cảm thấy Gia Cát tộc có chỗ nào cao hơn bọn họ?”
...
Tứ trưởng lão trừng mắt nhìn Quý Như Yên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Quý Như Yên đã chết vài trăm lần.
Quý Như Yên cười lạnh lùng, ánh mắt như vậy, nàng còn lâu mới sợ.
“Gia Cát Dân cản đường ta, trêu chọc ta, tiểu thú của ta chém một bàn tay của hắn cũng không đủ! Nghĩ tới những cô nương bị mất trinh tiết, khóc lóc không thể ra cửa, kết cục các nàng chỉ có đường chết.”
Nàng vừa dứt lời, một thanh âm nam tử trầm thấp truyền tới: “Ai dám trêu chọc nữ nhân của ta.’
Xong rồi.
Quý Như Yên kinh ngạc, có dự cảm xấu.
Quả nhiên vài giây sau, Lạc Thuấn Thần đã bước vào.
Hắn trang phục đơn giản, nhưng quý khí, vải dệt đều thượng đẳng.
Khuôn mặt anh tuấn, da trắng, ngũ quan góc cạnh, cặp mắt xếch lạnh như băng khiến người ta có cảm giác sắc bén. Giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phái, đúng là mỹ nam tử hiếm có.
Lạc Thuấn Thần vừa nhìn thấy Quý Như Yên, đã vòng tay ôm eo nàng, giọng điệu có chút lo lắng: “Nàng có sao không?”
“Ta không sao!”
Tham ăn nhảy ra, đứng trên bả vai Lạc Thuấn Thần.
Xèo! Xèo!
Chủ nhân không có chuyện gì.
Gặp chuyện là kẻ khác.
Quý Như Yên cười khổ, đành im lặng.
Có Lạc Thuấn Thần ở đây, nàng không cần phải ra mặt.
Bởi vì vừa rồi, Lạc Thuấn Thần đã bại lộ thực lực của hắn.
Nhân sĩ ở thành Bồ Đề, cảnh giới cao nhất cũng chỉ tới đỉnh võ suất, mà Lạc Thuấn Thần đã là trung kỳ võ thần.
Dù thật sự đấu với lão vu bà Gia Cát, còn chưa biết ai thắng đâu.
Đi theo Lạc Thuấn Thần còn có Trọng Tôn Phi Ngọc cùng Quan Nhạc Đan.
Quan Nhạc Đan nhìn lướt qua Gia Cát Tinh Nhiên, nhếch mép cười lạnh, đáng đời, nữu nhân kia cũng có ngày hôm nay, lúc nào cũng muốn giả tiên.
“Bà nội.”
Quan Nhạc Đan, ngọt ngào gọi tam trưởng lão Quan Hương.
“Cháu tới rồi ah?”
Tam trưởng lão Quan Hương cười nheo mắt, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Nhạc Đan.
Ách.
Gia Cát tộc đâu chỉ có mình Gia Cát Tinh Nhiên là nữ nhân.
Lời này khác nào tính cả Gia Cát Chính Ly vào.
Quý Như Yên hoàn toàn đắc tội với Gia Cát Chính Ly.
“Làm càn, các ngươi sao có thể sánh với Gia Cát tộc chúng ta.”
Người lúc tức giận sẽ nói linh tinh.
Tứ trưởng lão, chọc giận tất cả mọi người ở đây.
Thậm chí có người đứng bật dậy: “Gia Cát lão, bà đừng tưởng rằng lão tử sợ các ngươi. Lão tử độc thân, không cha, không mẹ, không sợ quyết một trận tử chiến với các ngươi.”
Nói xong, bùng đấu khí mà xanh nhạt.
Đây là sơ kỳ võ suất.
Quý Như Yên rất bội phục tiểu tử này, có dũng khí khiêu chiến tứ trưởng lão.
Có điều, Quý Như Yên đâu thể để cho người xa lạ ra mặt vì mình.
“Vị tiểu ca này, đây là chuyện giữa ta và tứ trưởng lão, ngươi đừng gấp.”
Quý Như Yên khuyên giải tiểu tử kia, sau đó đối mặt với tứ trưởng lão: “Gia Cát tộc, cũng là một trong tứ đại gia. Mà ở dân chúng ở đây đều là người thành Bồ Đề, bọn họ thua kém Gia Cát tộc sao, hay bà cảm thấy Gia Cát tộc có chỗ nào cao hơn bọn họ?”
...
Tứ trưởng lão trừng mắt nhìn Quý Như Yên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Quý Như Yên đã chết vài trăm lần.
Quý Như Yên cười lạnh lùng, ánh mắt như vậy, nàng còn lâu mới sợ.
“Gia Cát Dân cản đường ta, trêu chọc ta, tiểu thú của ta chém một bàn tay của hắn cũng không đủ! Nghĩ tới những cô nương bị mất trinh tiết, khóc lóc không thể ra cửa, kết cục các nàng chỉ có đường chết.”
Nàng vừa dứt lời, một thanh âm nam tử trầm thấp truyền tới: “Ai dám trêu chọc nữ nhân của ta.’
Xong rồi.
Quý Như Yên kinh ngạc, có dự cảm xấu.
Quả nhiên vài giây sau, Lạc Thuấn Thần đã bước vào.
Hắn trang phục đơn giản, nhưng quý khí, vải dệt đều thượng đẳng.
Khuôn mặt anh tuấn, da trắng, ngũ quan góc cạnh, cặp mắt xếch lạnh như băng khiến người ta có cảm giác sắc bén. Giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phái, đúng là mỹ nam tử hiếm có.
Lạc Thuấn Thần vừa nhìn thấy Quý Như Yên, đã vòng tay ôm eo nàng, giọng điệu có chút lo lắng: “Nàng có sao không?”
“Ta không sao!”
Tham ăn nhảy ra, đứng trên bả vai Lạc Thuấn Thần.
Xèo! Xèo!
Chủ nhân không có chuyện gì.
Gặp chuyện là kẻ khác.
Quý Như Yên cười khổ, đành im lặng.
Có Lạc Thuấn Thần ở đây, nàng không cần phải ra mặt.
Bởi vì vừa rồi, Lạc Thuấn Thần đã bại lộ thực lực của hắn.
Nhân sĩ ở thành Bồ Đề, cảnh giới cao nhất cũng chỉ tới đỉnh võ suất, mà Lạc Thuấn Thần đã là trung kỳ võ thần.
Dù thật sự đấu với lão vu bà Gia Cát, còn chưa biết ai thắng đâu.
Đi theo Lạc Thuấn Thần còn có Trọng Tôn Phi Ngọc cùng Quan Nhạc Đan.
Quan Nhạc Đan nhìn lướt qua Gia Cát Tinh Nhiên, nhếch mép cười lạnh, đáng đời, nữu nhân kia cũng có ngày hôm nay, lúc nào cũng muốn giả tiên.
“Bà nội.”
Quan Nhạc Đan, ngọt ngào gọi tam trưởng lão Quan Hương.
“Cháu tới rồi ah?”
Tam trưởng lão Quan Hương cười nheo mắt, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Nhạc Đan.