Edit+ Beta: haquynh1812
‘Nếu Trọng Tôn huynh đệ đã hiểu được vấn đề, ta cũng không giữ người, huynh sớm về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Lãnh Văn Bách ra lệnh đuổi người.
Trọng Tôn Phong cầm lấy khúc phổ phượng cầu hoàng, lúc ra cửa còn đau lòng muốn chết, giờ đã biến mất không thấy.
Dù lúc này hắn biết Lãnh Văn Bách cùng Gia Cát Tinh Nhiên không có cơ hội, nhưng vẫn cảm thấy tình yêu mình dành cho nàng có khoảng cách.
Có lẽ để cho Lãnh Văn Bách cùng Gia Cát Tinh Nhiên diễn tấu là ý của tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly, nhưng Trọng Tôn Phong vẫn cảm thấy khó chịu.
Bởi vì đêm nay, Gia Cát Tinh Nhiên ăn vận quá xinh đẹp, giống như đi hẹn hò với người thương.
Trọng Tôn Phong hít một hơi thật sâu, đi về tứ đại gia.
Đại trưởng lão của Trọng Tôn gia ở trong một tòa nhà xây giữa hồ.
“Ông nội, ngài có rảnh không?”
Trọng Tôn Phong hỏi Trọng Tôn Ca Tiếu.
Trọng Tôn Ca Tiếu đang tu luyện tâm pháp, đột nhiên nghe thấy giọng Trọng Tôn Phong, liền lên tiếng: “Vào đi.”
“Ông nội, tôn nhi có chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?’
“Là về Gia Cát tộc, hôm nay tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly hẹn đệ nhất công tử Lãnh Văn Bách tới Gia Cát tộc làm khách, muốn để Lãnh Văn Bách cùng Gia Cát Tinh Nhiên cùng gảy khúc phượng cầu hoàng. Ông nội xem, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Trọng Tôn Phong có chút nhợt nhạt, nghe khẩu khí của hắn, ông biết, hứn đứng về phía đối lập với Gia Cát Tinh Nhiên.
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua khúc phổ trong tay hắn: “Việc này quả thật là ý của tứ trưởng lão?”
“Dạ đúng, tôn nhi không dám lừa ông nội.”
“Haizz”
Đại trưởng lão thở dài thật mnhaj: “Nếu chuyện này thật sự do bà ta phân phó, vậy cháu muốn làm thế nào? Tinh Nhiên vẫn luôn là thê tử trong lòng cháu...”
Trọng Tôn Phong cười khổ: “Ông nội không cần lo lắng cho tôn nhi, tôn nhi đã buông bỏ. Có lẽ cháu không nên thích Tinh Nhiên, ông nội cũng không cần phải vì cháu mà thiên vị bảo vệ Gia Cát tộc. Khiến ông nội mất đi danh vọng ở thành Bồ Đề.”
“Chuyện này vốn không nên trách cháu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Đại trưởng lão vẫy tay với hắn, thở dài nói: “Cháu đã buông xuống nha đầu Tinh Nhiên, ông cũng nói một câu thật lòng, tính cháu đạm mạc không màng danh lợi, nhưng Tinh Nhiên lại bị tứ trưởng lão dạy hỏng. Tính nha đầu đó nóng lòng cầu tiến, mưu lợi, có khi đắc tội người khác chết thế nào cũng không rõ. Vốn ta không đồng ý phụ thân cháu đồng ý mối hôn sự đó. Như bây giờ có lẽ là chuyện vui, việc còn lại giao cho ta đi, mấy ngày nay cháu đi chuẩn bị sân bãi, đừng trở về tứ đại gia, tránh gặp phải tứ trưởng lão.”
“Dạ, tôn nhi nghe tổ phụ an bài.”
Trọng Tôn Phong gật đầu.
Hai ông cháu tâm sự thêm một lát, đại trưởng lão đuổi Trọng Tôn Phong về phòng.
Bản phượng cầu hoàng vẫn nằm trên bàn, đại trưởng lão cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Tứ muội phải chăng đánh giá mình rất cao, thật cho rằng Trọng Tôn gia sẽ không phản kích nàng?
Những năm gần đây, nếu không vì hôn sự của Gia Cát Tinh Nhiên cùng Trọng Tôn Phong, sao ông có thể thiên vị Gia Cát tộc nhiều như vậy?
Bây giờ cảm thấy Trọng Tôn gia không mang tới nhiều lợi ích như đệ nhất công tử nước Di, hai bên còn chưa giải trừ hôn ước, đã vội vàng đạp thuyền khác.
‘Nếu Trọng Tôn huynh đệ đã hiểu được vấn đề, ta cũng không giữ người, huynh sớm về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Lãnh Văn Bách ra lệnh đuổi người.
Trọng Tôn Phong cầm lấy khúc phổ phượng cầu hoàng, lúc ra cửa còn đau lòng muốn chết, giờ đã biến mất không thấy.
Dù lúc này hắn biết Lãnh Văn Bách cùng Gia Cát Tinh Nhiên không có cơ hội, nhưng vẫn cảm thấy tình yêu mình dành cho nàng có khoảng cách.
Có lẽ để cho Lãnh Văn Bách cùng Gia Cát Tinh Nhiên diễn tấu là ý của tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly, nhưng Trọng Tôn Phong vẫn cảm thấy khó chịu.
Bởi vì đêm nay, Gia Cát Tinh Nhiên ăn vận quá xinh đẹp, giống như đi hẹn hò với người thương.
Trọng Tôn Phong hít một hơi thật sâu, đi về tứ đại gia.
Đại trưởng lão của Trọng Tôn gia ở trong một tòa nhà xây giữa hồ.
“Ông nội, ngài có rảnh không?”
Trọng Tôn Phong hỏi Trọng Tôn Ca Tiếu.
Trọng Tôn Ca Tiếu đang tu luyện tâm pháp, đột nhiên nghe thấy giọng Trọng Tôn Phong, liền lên tiếng: “Vào đi.”
“Ông nội, tôn nhi có chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?’
“Là về Gia Cát tộc, hôm nay tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly hẹn đệ nhất công tử Lãnh Văn Bách tới Gia Cát tộc làm khách, muốn để Lãnh Văn Bách cùng Gia Cát Tinh Nhiên cùng gảy khúc phượng cầu hoàng. Ông nội xem, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Trọng Tôn Phong có chút nhợt nhạt, nghe khẩu khí của hắn, ông biết, hứn đứng về phía đối lập với Gia Cát Tinh Nhiên.
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua khúc phổ trong tay hắn: “Việc này quả thật là ý của tứ trưởng lão?”
“Dạ đúng, tôn nhi không dám lừa ông nội.”
“Haizz”
Đại trưởng lão thở dài thật mnhaj: “Nếu chuyện này thật sự do bà ta phân phó, vậy cháu muốn làm thế nào? Tinh Nhiên vẫn luôn là thê tử trong lòng cháu...”
Trọng Tôn Phong cười khổ: “Ông nội không cần lo lắng cho tôn nhi, tôn nhi đã buông bỏ. Có lẽ cháu không nên thích Tinh Nhiên, ông nội cũng không cần phải vì cháu mà thiên vị bảo vệ Gia Cát tộc. Khiến ông nội mất đi danh vọng ở thành Bồ Đề.”
“Chuyện này vốn không nên trách cháu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Đại trưởng lão vẫy tay với hắn, thở dài nói: “Cháu đã buông xuống nha đầu Tinh Nhiên, ông cũng nói một câu thật lòng, tính cháu đạm mạc không màng danh lợi, nhưng Tinh Nhiên lại bị tứ trưởng lão dạy hỏng. Tính nha đầu đó nóng lòng cầu tiến, mưu lợi, có khi đắc tội người khác chết thế nào cũng không rõ. Vốn ta không đồng ý phụ thân cháu đồng ý mối hôn sự đó. Như bây giờ có lẽ là chuyện vui, việc còn lại giao cho ta đi, mấy ngày nay cháu đi chuẩn bị sân bãi, đừng trở về tứ đại gia, tránh gặp phải tứ trưởng lão.”
“Dạ, tôn nhi nghe tổ phụ an bài.”
Trọng Tôn Phong gật đầu.
Hai ông cháu tâm sự thêm một lát, đại trưởng lão đuổi Trọng Tôn Phong về phòng.
Bản phượng cầu hoàng vẫn nằm trên bàn, đại trưởng lão cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Tứ muội phải chăng đánh giá mình rất cao, thật cho rằng Trọng Tôn gia sẽ không phản kích nàng?
Những năm gần đây, nếu không vì hôn sự của Gia Cát Tinh Nhiên cùng Trọng Tôn Phong, sao ông có thể thiên vị Gia Cát tộc nhiều như vậy?
Bây giờ cảm thấy Trọng Tôn gia không mang tới nhiều lợi ích như đệ nhất công tử nước Di, hai bên còn chưa giải trừ hôn ước, đã vội vàng đạp thuyền khác.