Edit+ Beta: Tử Ân
"Thúc nói gì thế?"
Quý Như Yên nhíu mày, dò hỏi.
"Ở Thiên Độc nước, hoàng tử có thể thừa kế mẫu tộc binh quyền."
Túc Thân Vương đột nhiên nói tới một câu như vậy.
Quý Như Yên kinh ngạc, "Có chuyện như vậy? Vậy tại sao binh quyền Vạn Đức Hậu nhưng không có truyền cho bốn vị Điện hạ còn lại?"
"Vạn Đức Hậu không có chết a! Một điểm trọng yếu nhất, là hắn ngu si, tự nhiên muốn trở về giao binh quyền cho hoàng thượng, để tùy hoàng thường định đoạt, sau này có phán xử nặng nhất là đày đi sung quân. Nếu như Vạn Đức Hậu yên lặng không nói..., hai mươi vạn binh quyền tự nhiên tùy thuộc Vạn Đức chỉ huy tất cả."
Túc Thân Vương liếc mắt, "Ngươi thật không biết trong chuyện này có lợi ích?"
Quý Như Yên lắc đầu, cười khổ, "Ta thật đúng là không biết."
"Lão tướng quân bây giờ không hề chối từ binh quyền, là đang đợi Thất điện hạ Phong Vương. Chỉ cần Thất điện hạ Phong Vương, hắn cũng có năng lực tự vệ, lão tướng quân mới có thể yên tâm lại. Nếu không, khi mất đi binh quyền chống đở, an nguy Thất điện hạ không từ mà biệt, đã ở trong cung mà gặp phải Băng phi chỉ sợ sẽ bị lấn át."
Túc Thân Vương vừa nói đến Băng phi,dành thở dài một tiếng.
Chuyện năm đó, cũng là hắn không tốt.
Hắn cùng với lão tướng quân đã từng ca ngợ Tử Minh coi như là cũng có một đoạn giao tình.
Chỉ bất điều, ban đầu quý phủ của lão tướng quân cùng phủ Thừa tướng quân có chuyện phát sinh đột biến, hắn khi đó lại ở bên ngoài chinh chiến.
Khi nhận được tin tức, cũng không có cách nào bù đắp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm kịch cứ như vậy diễn ra, vì thế, hắn có thể đáp ứng Trấn Quốc lão tướng quân đúng là thay ông ta che chở cho Băng phi.
Hiên Đế đến nay nguyện ý mỗi tháng một lần, cứ ngày 15 đi cùng Băng phi nghe băng niệm kinh văn.
Tất cả đều là đề nghị của Túc Thân Vương, Hiên đế bản thân cũng yêu thích Băng phi, mặc dù Băng phi không muốn phụng dưỡng cho hắn nữa, hắn cũng cam tâm theo nàng.
Quý Như Yên gật đầu, "Xem ra ta suy nghĩ không chu đáo, cũng là đac quên mất hoàn cảnh của Băng phi."
"Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần các ngươi có thể thuận lợi san bằng đất nước rồi cho tấn công xuống dưới, một ít Thiết Đô cũng không thành vấn đề."
"Túc Vương thúc yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực!"
Quý Như Yên ánh mắt lộ ra kiên định!
San bằng nơi này, nàng lần này có thể hạ chiến rồi.
Vì thế, nàng làm sao có thể không cho san bằng nước quốc chủ Bùi Khê một trận thật to?
Cùng Túc Thân Vương bàn lại chút ít chuyện, Quý Như Yên lúc này mới cáo biệt.
Trở lại trong phòng, Lạc Thuấn Thần thần thần bí bí nhìn nàng nói, "Như Yên, đi với ta đến một chỗ. Cùng lắm, trước tiên phải bịt mắt muội lại đã!"
"Đi đâu?"
Quý Như Yên có chút không giải thích được.
"Muội đi theo ta là được."
Nói xong, đè hai tay Quý Như Yên xuống, trực tiếp cầm lấy một tấm vải bịt lấy mắt của nàng.
Vây quanh hông của nàng, hai người rời Đan Nhân Bảo đi, hướng ra phía bên ngoài.
Quý Như Yên cảm giác được không khí có chút lạnh lẻo, biết bọn họ đã đi ra, cho nên nói với Lạc Thuấn Thần, "Thuấn Thần, sắc trời rất đen, đừng nên đi quá xa. Kẻo Tuyết Nhi sẽ lo lắng chúng ta!"
"Yên tâm, sẽ không xa."
Lạc Thuấn Thần cười khẽ một tiếng.
Quả nhiên như hắn nói, chẳng qua là khinh công bay không lâu, bọn họ giống như đang đứng trên một khối đá lớn.
"Ta giúp muội bỏ tấm khăn bị mắt xuống."
Lạc Thuấn Thần chủ động thay nàng cởi khăn, Quý Như Yên mở hai mắt ra đã thấy, bầu trời đầy đom đóm, giống như đang bay múa trong đêm đen.
Giống như những ngôi sao đang bay xung quanh, hết sức đẹp.
"Đom đóm? Đan Nhân Nhai sau này sẽ có cái này!"
Quý Như Yên vừa mừng vừa sợ, hết sức cao hứng.
Đưa tay đi bắt tiểu côn trùng, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Thấy nàng cười đến vui vẻ, Lạc Thuấn Thần cũng nở nụ cười, âm thanh nhẹ mà mềm, "Ta vô ý phát hiện, thấy nơi này cảnh đẹp, nên muốn dẫn muội đi xem một chút. Ta nghĩ muội nhất định sẽ thích!"
"Thúc nói gì thế?"
Quý Như Yên nhíu mày, dò hỏi.
"Ở Thiên Độc nước, hoàng tử có thể thừa kế mẫu tộc binh quyền."
Túc Thân Vương đột nhiên nói tới một câu như vậy.
Quý Như Yên kinh ngạc, "Có chuyện như vậy? Vậy tại sao binh quyền Vạn Đức Hậu nhưng không có truyền cho bốn vị Điện hạ còn lại?"
"Vạn Đức Hậu không có chết a! Một điểm trọng yếu nhất, là hắn ngu si, tự nhiên muốn trở về giao binh quyền cho hoàng thượng, để tùy hoàng thường định đoạt, sau này có phán xử nặng nhất là đày đi sung quân. Nếu như Vạn Đức Hậu yên lặng không nói..., hai mươi vạn binh quyền tự nhiên tùy thuộc Vạn Đức chỉ huy tất cả."
Túc Thân Vương liếc mắt, "Ngươi thật không biết trong chuyện này có lợi ích?"
Quý Như Yên lắc đầu, cười khổ, "Ta thật đúng là không biết."
"Lão tướng quân bây giờ không hề chối từ binh quyền, là đang đợi Thất điện hạ Phong Vương. Chỉ cần Thất điện hạ Phong Vương, hắn cũng có năng lực tự vệ, lão tướng quân mới có thể yên tâm lại. Nếu không, khi mất đi binh quyền chống đở, an nguy Thất điện hạ không từ mà biệt, đã ở trong cung mà gặp phải Băng phi chỉ sợ sẽ bị lấn át."
Túc Thân Vương vừa nói đến Băng phi,dành thở dài một tiếng.
Chuyện năm đó, cũng là hắn không tốt.
Hắn cùng với lão tướng quân đã từng ca ngợ Tử Minh coi như là cũng có một đoạn giao tình.
Chỉ bất điều, ban đầu quý phủ của lão tướng quân cùng phủ Thừa tướng quân có chuyện phát sinh đột biến, hắn khi đó lại ở bên ngoài chinh chiến.
Khi nhận được tin tức, cũng không có cách nào bù đắp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm kịch cứ như vậy diễn ra, vì thế, hắn có thể đáp ứng Trấn Quốc lão tướng quân đúng là thay ông ta che chở cho Băng phi.
Hiên Đế đến nay nguyện ý mỗi tháng một lần, cứ ngày 15 đi cùng Băng phi nghe băng niệm kinh văn.
Tất cả đều là đề nghị của Túc Thân Vương, Hiên đế bản thân cũng yêu thích Băng phi, mặc dù Băng phi không muốn phụng dưỡng cho hắn nữa, hắn cũng cam tâm theo nàng.
Quý Như Yên gật đầu, "Xem ra ta suy nghĩ không chu đáo, cũng là đac quên mất hoàn cảnh của Băng phi."
"Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần các ngươi có thể thuận lợi san bằng đất nước rồi cho tấn công xuống dưới, một ít Thiết Đô cũng không thành vấn đề."
"Túc Vương thúc yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực!"
Quý Như Yên ánh mắt lộ ra kiên định!
San bằng nơi này, nàng lần này có thể hạ chiến rồi.
Vì thế, nàng làm sao có thể không cho san bằng nước quốc chủ Bùi Khê một trận thật to?
Cùng Túc Thân Vương bàn lại chút ít chuyện, Quý Như Yên lúc này mới cáo biệt.
Trở lại trong phòng, Lạc Thuấn Thần thần thần bí bí nhìn nàng nói, "Như Yên, đi với ta đến một chỗ. Cùng lắm, trước tiên phải bịt mắt muội lại đã!"
"Đi đâu?"
Quý Như Yên có chút không giải thích được.
"Muội đi theo ta là được."
Nói xong, đè hai tay Quý Như Yên xuống, trực tiếp cầm lấy một tấm vải bịt lấy mắt của nàng.
Vây quanh hông của nàng, hai người rời Đan Nhân Bảo đi, hướng ra phía bên ngoài.
Quý Như Yên cảm giác được không khí có chút lạnh lẻo, biết bọn họ đã đi ra, cho nên nói với Lạc Thuấn Thần, "Thuấn Thần, sắc trời rất đen, đừng nên đi quá xa. Kẻo Tuyết Nhi sẽ lo lắng chúng ta!"
"Yên tâm, sẽ không xa."
Lạc Thuấn Thần cười khẽ một tiếng.
Quả nhiên như hắn nói, chẳng qua là khinh công bay không lâu, bọn họ giống như đang đứng trên một khối đá lớn.
"Ta giúp muội bỏ tấm khăn bị mắt xuống."
Lạc Thuấn Thần chủ động thay nàng cởi khăn, Quý Như Yên mở hai mắt ra đã thấy, bầu trời đầy đom đóm, giống như đang bay múa trong đêm đen.
Giống như những ngôi sao đang bay xung quanh, hết sức đẹp.
"Đom đóm? Đan Nhân Nhai sau này sẽ có cái này!"
Quý Như Yên vừa mừng vừa sợ, hết sức cao hứng.
Đưa tay đi bắt tiểu côn trùng, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Thấy nàng cười đến vui vẻ, Lạc Thuấn Thần cũng nở nụ cười, âm thanh nhẹ mà mềm, "Ta vô ý phát hiện, thấy nơi này cảnh đẹp, nên muốn dẫn muội đi xem một chút. Ta nghĩ muội nhất định sẽ thích!"