Trong Đào Viện lúc này đã rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, sau khi Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu vừa rời khỏi Đào Viện không lâu thì Hạ mụ mụ dẫn theo một đám người tiến vào. Đổng mụ mụ nhìn thấy thế liền đau đầu, không nghĩ tới tiểu thư vừa rời đi Hạ mụ mụ liền tới, còn nói Phu Nhân ban thưởng hai nha hoàn để sau này tiểu thư tùy ý sai bảo, trong việc này rõ ràng là có âm mưu, nhưng Đổng mụ mụ không thể có ý kiến gì, đành phải chờ tiểu thư về giải quyết.
Chỉ là bây giờ tiểu thư đã ra ngoài làm việc, trong thời gian ngắn không thể quay lại, Đổng mụ mụ nghe theo lời dặn dò của Sở Lưu Nguyệt, bà nói với mấy người này rằng trong người tiểu thư khó chịu nên đã đi ra ngoài tản bộ.
Hạ mụ mụ nghe thế trên mặt bùng lên lửa giận nhưng lại không thể bộc phát ra, bà ta lập tức sai hai bà vú đi ra ngoài tìm người.
Hai bà vú lên tiếng lĩnh mệnh đi tìm, Đổng mụ mụ cũng nhanh nhẹn đem ghế đến mời Hạ mụ mụ ngồi, sau đó tự tay châm trà dâng lên, đứng một bên giải thích.
Nửa canh giờ trôi qua, hai bà vú cũng đã tìm một vòng xung quanh phủ nhưng lại trở về bẩm báo là không thấy bóng dáng của Nhị tiểu thư đâu. Hạ mụ mụ nghe xong không kìm được tức giận, cầm chén trà trong tay hung hăng đập xuống bàn, đôi mắt ác liệt trừng về phía Đổng mụ mụ quát lớn:
- Nói, Nhị tiểu thư đi đâu.
- Tiểu thư ra ngoài đi dạo a.
Đổng mụ mụ tỏ vẻ không biết, vẻ mặt mờ mịt ngạc nhiên nhìn Hạ mụ mụ, sau đó nhìn qua hai bà vú khi này nói:
- Các ngươi đã tìm những nơi khác chưa, hay là các ngươi tìm nhầm chỗ?
Hai bà vú kia tuy có thân phận thấp nhưng lại là người của Hạ mụ mụ cho nên cũng có chút kiêu ngạo. Khi hai người nghe Đổng mụ mụ nói xong liền trừng mắt nhìn về phía bà, sau đó hướng tới Hạ mụ mụ cười nịnh nọt:
- Hạ mụ mụ, chúng ta thật sự đã tìm khắp phủ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhị tiểu thư.
Hạ mụ mụ gật đầu một cái, những người này đều là thân tín* của bà ta, bọn họ không có gan cũng không có can đảm nói dối, nếu có thì chính là tự tìm đường chết, cho nên Đổng mụ mụ phải là người chịu trách nhiệm cho việc này. Thân là bà vú của Nhị tiểu thư mà lại không biết Nhị tiểu thư đi đâu, rất đáng phạt, hơn nữa bà ta dám vì việc Sở Lưu Nguyệt tự tử mà quấy rầy lão gia, đến bây giờ Phu nhân vẫn còn rất tức giận chuyện này. Sao không nhân cơ hội này giải quyết Đổng mụ mụ đi để tránh những phiền phức sau này? Hạ mụ mụ nghĩ đến đây sắc mặt liền trở nên thâm trầm, đôi mắt xẹt qua tia ác độc, bà ta ra lệnh cho hai bà vú phía sau:
*thân tín: người gần gũi đáng tin tưởng.
- Người tới, đem Đổng mụ mụ này bắt lại cho ta, không ngờ lại dám to gan nói dối.
- Dạ.
Mấy bà vú lĩnh mệnh hùng hổ đi tới bên người Đổng mụ mụ chuẩn bị dẫn người đi. Đổng mụ mụ không hề phản kháng, trong lòng bà hiểu rõ Hạ mụ mụ muốn lợi dụng chuyện này để trả thù, cho nên bà có muốn tránh cũng tránh không được.
Mấy người kia đang định đưa Đổng mụ mụ đi thì đột nhiên một tiếng nói lạnh như băng mang theo vài phần lười biếng vang lên.
- Xảy ra chuyện gì, các ngươi coi nơi này là chợ rồi sao? Lộn xộn.
Theo tiếng nói, một thân ảnh mảnh mai xinh đẹp đi vào, đây đúng là người mà mọi người đang mỏi mắt tìm kiếm, Sở Lưu Nguyệt.
Trong mắt Sở Lưu Nguyệt chất chứa hàn ý, nàng trực tiếp đi đến trước mặt Hạ mụ mụ, đứng đó nhìn xuống, ánh mắt kia lạnh buốt tựa như băng hàn ngàn năm, khiến cho Hạ mụ mụ không nhịn được nuốt nước miếng. Bà ta nhanh chóng đứng dậy lùi về sau vài bước, có chút gian nan mở miệng, cứng ngắc nói:
- Nhị tiểu thư?
Sở Lưu Nguyệt cũng không để ý tới bà ta, đi đến chiếc ghế mà Hạ mụ mụ vừa ngồi, lấy khăn tay lau mặt ghế vài lượt, giống như trên mặt chiếc ghế kia rất bẩn, lau tới khi mặt ghế sạch bóng mới ngồi xuống, lại lấy khăn lau qua thành ghế một lần, sau đó ném chiếc khăn về phía Thạch Lựu:
- Thực bẩn, cầm ném đi.
- Dạ, tiểu thư.
Thạch Lựu nhẹ nhàng lên tiếng, nhận lấy khăn tay rồi quay người mang ra ngoài ném, rất nhanh đã quay trở lại.
Hành động này nhìn qua rất đơn giản nhưng lại khiến cho sắc mặt Hạ mụ mụ khó coi đến cực điểm, nha hoàn cùng mấy bà vú phía sau bà ta đều là khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Nhị tiểu thư dường như có chút khác trước, không phải, không phải, là thay đổi hoàn toàn. Trước đây Nhị tiểu thư nhìn thấy Hạ mụ mụ thì giống như thấy quỷ, nhưng tình huống bây giờ lại là đổi ngược lại a.
Sở Lưu Nguyệt ngồi xuống ghế, chọn cho mình tư thế ngồi thoải mái mới quay lại nhìn về phía Hạ mụ mụ:
- Hạ mụ mụ dẫn người tới Đào Viện của ta ầm ĩ việc gì vậy ? Chẳng lẽ là bởi vì gần đây quá nhàn rỗi?
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người nghe tức điên người. Hạ mụ mụ tức giận đến mức suýt chút nữa cắn nát môi dưới của mình. Bà ta thân là bà vú của Diệp Thị, tuy chỉ là người hầu nhưng trong phủ này không ai không nể mặt bà ta. Cho dù người từ bên Phu Nhân Quốc Công tới truyền lời cũng đối với bà ta ba phần khách khí, bởi vì Phu Nhân Diệp Thị của bà ta không chỉ là Tam Phu nhân của Sở Quốc Công, mà sau lưng còn có Diệp gia chống đỡ, cho nên ngay cả Phu Nhân Quốc Công cũng không dám coi thường Diệp Thị, cũng không dám coi thường bà ta. Không ngờ hôm nay bà ta lại bị tiểu nha đầu này đem thành trò cười như vậy, đáng giận nhất là, vừa nãy khi bị ánh mắt lạnh lùng của tiểu tiện nhân kia nhìn tới, trong tâm bà ta liền nảy sinh cảm giác sợ hãi, tự mình ngoan ngoãn đứng lên nhường lại vị trí chủ thượng* cho nàng.
*chủ thượng: chỗ trên ( vị trí của người bề trên, người làm chủ).
Hạ mụ mụ tức nghẹn một cục trong lồng ngực không thể nuốt vào cũng không thể nói ra, một câu cũng không nói lên lời, những nha hoàn cùng bà vú phía sau càng không dám lên tiếng.
Hiện tại, tâm tình Hạ mụ mụ không tốt, nếu bây giờ bọn họ liều lĩnh nói lung tung thì chính là tự tìm đường chết, lại thêm việc Nhị tiểu thư đã thay đổi, cho nên bọn họ vẫn nên thông minh một chút, im lặng thì hơn.
Sở Lưu Nguyệt thấy Hạ mụ mụ không nói gì, mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ Hạ mụ mụ tới là để đùa giỡn uy phong của ta sao?
Cuối cùng Hạ mụ mụ cũng tỉnh táo lại được một chút, đè nén sự tức giận trong lồng ngực, bà ta vẫn là người thông minh biết được bây giờ không phải lúc thích hợp để tức giận, việc mà Phu Nhân giao cho vẫn còn chưa làm xong. Hạ mụ mụ điều chỉnh lại hô hấp nói:
- Là nô tài phụng mệnh của Phu Nhân mang tới cho Tiểu thư hai tiểu nha hoàn, Phu Nhân nói trước kia quá bận nên đối với tiểu thư có chút sơ sót. Bên người Nhị tiểu thư chỉ có hai người hầu hạ sợ là không được chu đáo nên Phu Nhân đã lệnh cho nô tài tuyển chọn hai nha đầu chân tay nhanh nhẹn đến để Nhị tiểu thư sai bảo.
Hạ mụ mụ nói xong liền hướng về phía sau ra lệnh:
- Tiêu Hà, Tiểu Cúc còn không mau qua đây bái kiến Nhị tiểu thư.
Trong đám nha hoàn cùng bà vú có hai nha hoàn xinh đẹp đoan trang đi lên .Có điều Sở Lưu Nguyệt liếc mắt qua liền biết được đây đều là những kẻ tâm cao khí ngạo* sao có thể thật tâm coi nàng là chủ tử, đây là do bọn họ bị ép buộc, Đào Viện không bằng những Viện khác, ai lại muốn tới đây làm nha hoàn chứ? Chẳng qua là lệnh của Phu Nhân nên bọn họ mới không thể không theo mà thôi.
* Tâm cao khí ngạo: người kiêu ngạo, không luồn cúi.
Hai người bước lên, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh*hành lễ:
- Nô tài Tiểu Hà, Tiểu Cúc bái kiến Tiểu thư.
* Không kiêu ngạo, không siểm nịnh: đúng mực, thỏa đáng, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Sở Lưu Nguyệt nhìn hai người quỳ gối hành lễ cũng không vội cho hai người đứng dậy, chỉ là âm thầm quan sát đánh giá bọn họ, sau đó liền làm như vô ý nói:
- Thực là hai nha đầu xinh đẹp a, sợ là còn đẹp hơn chủ tử là ta đây, thật làm người khác đố kị* nha. Hạ mụ mụ, người nói là mẫu thân đem bọn họ cho ta, có phải sau này bọn họ chính là người của ta không?
*đố kị: ghen tị, ghen ghét.
Lời nàng như vô tình, tùy ý mà nói ra nhưng lại thành công khiến cho sắc mặt của Tiểu Hà cùng Tiểu Cúc nháy mắt trắng bệch, lời Nhị tiểu thư vừa nói là có ý gì a? Rõ ràng là khen bọn họ xinh đẹp nhưng sau đó lại nói đố kị, Tiểu thư sẽ không hủy đi dung mạo của bọn họ chứ? Nghĩ đến đây trên trán hai người liền xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đầu gối đang quỳ cũng trở nên vô lực, bọn họ không muốn bị hủy dung a.
Hai người lo sợ không nhịn được nghẹn ngào đồng thanh kêu lên:
- Nhị tiểu thư
Trong Đào Viện lúc này đã rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, sau khi Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu vừa rời khỏi Đào Viện không lâu thì Hạ mụ mụ dẫn theo một đám người tiến vào. Đổng mụ mụ nhìn thấy thế liền đau đầu, không nghĩ tới tiểu thư vừa rời đi Hạ mụ mụ liền tới, còn nói Phu Nhân ban thưởng hai nha hoàn để sau này tiểu thư tùy ý sai bảo, trong việc này rõ ràng là có âm mưu, nhưng Đổng mụ mụ không thể có ý kiến gì, đành phải chờ tiểu thư về giải quyết.
Chỉ là bây giờ tiểu thư đã ra ngoài làm việc, trong thời gian ngắn không thể quay lại, Đổng mụ mụ nghe theo lời dặn dò của Sở Lưu Nguyệt, bà nói với mấy người này rằng trong người tiểu thư khó chịu nên đã đi ra ngoài tản bộ.
Hạ mụ mụ nghe thế trên mặt bùng lên lửa giận nhưng lại không thể bộc phát ra, bà ta lập tức sai hai bà vú đi ra ngoài tìm người.
Hai bà vú lên tiếng lĩnh mệnh đi tìm, Đổng mụ mụ cũng nhanh nhẹn đem ghế đến mời Hạ mụ mụ ngồi, sau đó tự tay châm trà dâng lên, đứng một bên giải thích.
Nửa canh giờ trôi qua, hai bà vú cũng đã tìm một vòng xung quanh phủ nhưng lại trở về bẩm báo là không thấy bóng dáng của Nhị tiểu thư đâu. Hạ mụ mụ nghe xong không kìm được tức giận, cầm chén trà trong tay hung hăng đập xuống bàn, đôi mắt ác liệt trừng về phía Đổng mụ mụ quát lớn:
- Nói, Nhị tiểu thư đi đâu.
- Tiểu thư ra ngoài đi dạo a.
Đổng mụ mụ tỏ vẻ không biết, vẻ mặt mờ mịt ngạc nhiên nhìn Hạ mụ mụ, sau đó nhìn qua hai bà vú khi này nói:
- Các ngươi đã tìm những nơi khác chưa, hay là các ngươi tìm nhầm chỗ?
Hai bà vú kia tuy có thân phận thấp nhưng lại là người của Hạ mụ mụ cho nên cũng có chút kiêu ngạo. Khi hai người nghe Đổng mụ mụ nói xong liền trừng mắt nhìn về phía bà, sau đó hướng tới Hạ mụ mụ cười nịnh nọt:
- Hạ mụ mụ, chúng ta thật sự đã tìm khắp phủ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhị tiểu thư.
Hạ mụ mụ gật đầu một cái, những người này đều là thân tín của bà ta, bọn họ không có gan cũng không có can đảm nói dối, nếu có thì chính là tự tìm đường chết, cho nên Đổng mụ mụ phải là người chịu trách nhiệm cho việc này. Thân là bà vú của Nhị tiểu thư mà lại không biết Nhị tiểu thư đi đâu, rất đáng phạt, hơn nữa bà ta dám vì việc Sở Lưu Nguyệt tự tử mà quấy rầy lão gia, đến bây giờ Phu nhân vẫn còn rất tức giận chuyện này. Sao không nhân cơ hội này giải quyết Đổng mụ mụ đi để tránh những phiền phức sau này? Hạ mụ mụ nghĩ đến đây sắc mặt liền trở nên thâm trầm, đôi mắt xẹt qua tia ác độc, bà ta ra lệnh cho hai bà vú phía sau:
thân tín: người gần gũi đáng tin tưởng.
- Người tới, đem Đổng mụ mụ này bắt lại cho ta, không ngờ lại dám to gan nói dối.
- Dạ.
Mấy bà vú lĩnh mệnh hùng hổ đi tới bên người Đổng mụ mụ chuẩn bị dẫn người đi. Đổng mụ mụ không hề phản kháng, trong lòng bà hiểu rõ Hạ mụ mụ muốn lợi dụng chuyện này để trả thù, cho nên bà có muốn tránh cũng tránh không được.
Mấy người kia đang định đưa Đổng mụ mụ đi thì đột nhiên một tiếng nói lạnh như băng mang theo vài phần lười biếng vang lên.
- Xảy ra chuyện gì, các ngươi coi nơi này là chợ rồi sao? Lộn xộn.
Theo tiếng nói, một thân ảnh mảnh mai xinh đẹp đi vào, đây đúng là người mà mọi người đang mỏi mắt tìm kiếm, Sở Lưu Nguyệt.
Trong mắt Sở Lưu Nguyệt chất chứa hàn ý, nàng trực tiếp đi đến trước mặt Hạ mụ mụ, đứng đó nhìn xuống, ánh mắt kia lạnh buốt tựa như băng hàn ngàn năm, khiến cho Hạ mụ mụ không nhịn được nuốt nước miếng. Bà ta nhanh chóng đứng dậy lùi về sau vài bước, có chút gian nan mở miệng, cứng ngắc nói:
- Nhị tiểu thư?
Sở Lưu Nguyệt cũng không để ý tới bà ta, đi đến chiếc ghế mà Hạ mụ mụ vừa ngồi, lấy khăn tay lau mặt ghế vài lượt, giống như trên mặt chiếc ghế kia rất bẩn, lau tới khi mặt ghế sạch bóng mới ngồi xuống, lại lấy khăn lau qua thành ghế một lần, sau đó ném chiếc khăn về phía Thạch Lựu:
- Thực bẩn, cầm ném đi.
- Dạ, tiểu thư.
Thạch Lựu nhẹ nhàng lên tiếng, nhận lấy khăn tay rồi quay người mang ra ngoài ném, rất nhanh đã quay trở lại.
Hành động này nhìn qua rất đơn giản nhưng lại khiến cho sắc mặt Hạ mụ mụ khó coi đến cực điểm, nha hoàn cùng mấy bà vú phía sau bà ta đều là khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Nhị tiểu thư dường như có chút khác trước, không phải, không phải, là thay đổi hoàn toàn. Trước đây Nhị tiểu thư nhìn thấy Hạ mụ mụ thì giống như thấy quỷ, nhưng tình huống bây giờ lại là đổi ngược lại a.
Sở Lưu Nguyệt ngồi xuống ghế, chọn cho mình tư thế ngồi thoải mái mới quay lại nhìn về phía Hạ mụ mụ:
- Hạ mụ mụ dẫn người tới Đào Viện của ta ầm ĩ việc gì vậy ? Chẳng lẽ là bởi vì gần đây quá nhàn rỗi?
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người nghe tức điên người. Hạ mụ mụ tức giận đến mức suýt chút nữa cắn nát môi dưới của mình. Bà ta thân là bà vú của Diệp Thị, tuy chỉ là người hầu nhưng trong phủ này không ai không nể mặt bà ta. Cho dù người từ bên Phu Nhân Quốc Công tới truyền lời cũng đối với bà ta ba phần khách khí, bởi vì Phu Nhân Diệp Thị của bà ta không chỉ là Tam Phu nhân của Sở Quốc Công, mà sau lưng còn có Diệp gia chống đỡ, cho nên ngay cả Phu Nhân Quốc Công cũng không dám coi thường Diệp Thị, cũng không dám coi thường bà ta. Không ngờ hôm nay bà ta lại bị tiểu nha đầu này đem thành trò cười như vậy, đáng giận nhất là, vừa nãy khi bị ánh mắt lạnh lùng của tiểu tiện nhân kia nhìn tới, trong tâm bà ta liền nảy sinh cảm giác sợ hãi, tự mình ngoan ngoãn đứng lên nhường lại vị trí chủ thượng cho nàng.
chủ thượng: chỗ trên ( vị trí của người bề trên, người làm chủ).
Hạ mụ mụ tức nghẹn một cục trong lồng ngực không thể nuốt vào cũng không thể nói ra, một câu cũng không nói lên lời, những nha hoàn cùng bà vú phía sau càng không dám lên tiếng.
Hiện tại, tâm tình Hạ mụ mụ không tốt, nếu bây giờ bọn họ liều lĩnh nói lung tung thì chính là tự tìm đường chết, lại thêm việc Nhị tiểu thư đã thay đổi, cho nên bọn họ vẫn nên thông minh một chút, im lặng thì hơn.
Sở Lưu Nguyệt thấy Hạ mụ mụ không nói gì, mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ Hạ mụ mụ tới là để đùa giỡn uy phong của ta sao?
Cuối cùng Hạ mụ mụ cũng tỉnh táo lại được một chút, đè nén sự tức giận trong lồng ngực, bà ta vẫn là người thông minh biết được bây giờ không phải lúc thích hợp để tức giận, việc mà Phu Nhân giao cho vẫn còn chưa làm xong. Hạ mụ mụ điều chỉnh lại hô hấp nói:
- Là nô tài phụng mệnh của Phu Nhân mang tới cho Tiểu thư hai tiểu nha hoàn, Phu Nhân nói trước kia quá bận nên đối với tiểu thư có chút sơ sót. Bên người Nhị tiểu thư chỉ có hai người hầu hạ sợ là không được chu đáo nên Phu Nhân đã lệnh cho nô tài tuyển chọn hai nha đầu chân tay nhanh nhẹn đến để Nhị tiểu thư sai bảo.
Hạ mụ mụ nói xong liền hướng về phía sau ra lệnh:
- Tiêu Hà, Tiểu Cúc còn không mau qua đây bái kiến Nhị tiểu thư.
Trong đám nha hoàn cùng bà vú có hai nha hoàn xinh đẹp đoan trang đi lên .Có điều Sở Lưu Nguyệt liếc mắt qua liền biết được đây đều là những kẻ tâm cao khí ngạo sao có thể thật tâm coi nàng là chủ tử, đây là do bọn họ bị ép buộc, Đào Viện không bằng những Viện khác, ai lại muốn tới đây làm nha hoàn chứ? Chẳng qua là lệnh của Phu Nhân nên bọn họ mới không thể không theo mà thôi.
Tâm cao khí ngạo: người kiêu ngạo, không luồn cúi.
Hai người bước lên, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnhhành lễ:
- Nô tài Tiểu Hà, Tiểu Cúc bái kiến Tiểu thư.
Không kiêu ngạo, không siểm nịnh: đúng mực, thỏa đáng, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Sở Lưu Nguyệt nhìn hai người quỳ gối hành lễ cũng không vội cho hai người đứng dậy, chỉ là âm thầm quan sát đánh giá bọn họ, sau đó liền làm như vô ý nói:
- Thực là hai nha đầu xinh đẹp a, sợ là còn đẹp hơn chủ tử là ta đây, thật làm người khác đố kị nha. Hạ mụ mụ, người nói là mẫu thân đem bọn họ cho ta, có phải sau này bọn họ chính là người của ta không?
đố kị: ghen tị, ghen ghét.
Lời nàng như vô tình, tùy ý mà nói ra nhưng lại thành công khiến cho sắc mặt của Tiểu Hà cùng Tiểu Cúc nháy mắt trắng bệch, lời Nhị tiểu thư vừa nói là có ý gì a? Rõ ràng là khen bọn họ xinh đẹp nhưng sau đó lại nói đố kị, Tiểu thư sẽ không hủy đi dung mạo của bọn họ chứ? Nghĩ đến đây trên trán hai người liền xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đầu gối đang quỳ cũng trở nên vô lực, bọn họ không muốn bị hủy dung a.
Hai người lo sợ không nhịn được nghẹn ngào đồng thanh kêu lên:
- Nhị tiểu thư