Đôi đồng tử tĩnh mịch, trong suốt của Sở Lưu Nguyệt nhìn chăm chú vào Phượng Ngâm, ánh mắt kia không có bao nhiêu rung động nhưng lại như chất chứa ánh sao trời khiến đôi đồng tử trong suốt, sáng ngời như bảo châu, làm cho người nhìn vào phải ngây người.
Phượng Ngâm không kịp phản ứng, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì khóe môi không khỏi co rúm một cái. Hắn không ngờ một xấu nữ như Sở Lưu Nguyệt lại có đôi mắt đẹp đến vậy, quả là chuyện lạ.
Khi Phượng Ngâm đang ngẫm nghĩ thì Sở Lưu Nguyệt đã mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng như gió nhẹ lướt qua:
- Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Tĩnh Vương Gia lại được Hoàng Thượng sủng ái rồi.
Một Hoàng Tử ngu nguội như vậy thì căn bản không cần phòng bị cho nên Hoàng Thượng có sủng ái hắn cũng chẳng phải lo lắng điều gì, nếu như Phượng Ngâm là một kẻ khôn khéo hơn người thì Hoàng Thượng chưa chắc đã sủng ái hắn.
Phượng Ngâm nghe xong một câu hai nghĩa của Sở Lưu Nguyệt tuy không hiểu nàng đang có ý gì nhưng trong lòng hiểu rõ lời này của nàng nhất định không có ý tốt. Hơn nữa trên mặt Sở Lưu Nguyệt tràn đầy khinh thường cùng trào phúng thật khiến hắn bực tức, nhịn không được chất vấn:
- Lời của ngươi có ý gì?
Sở Lưu Nguyệt cũng không trả lời Phượng Ngâm, có những chuyện phải dừng đúng lúc, nàng cũng không muốn nói cho kẻ thù biết ý nghĩa sâu xa làm gì.
Nhưng Sở Lưu Nguyệt còn chưa mở miệng thì một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Ý của nàng là ngươi rất ngu.
- Rất ngu?
Phượng Ngâm nghe được câu này thì có chút không phản ứng kịp, ngay sau đó hắn trợn mắt hung tợn nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt:
- Ngươi dám nói Bổn Vương ngu?
Phượng Ngâm hắn chính là Hoàng Tử được sủng ái nhất trong Hoàng Thất Nam Ly Quốc, Mẫu Phi lại càng được Phụ Hoàng yêu thích, mà bản thân hắn muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn văn có văn, muốn võ có võ, đối với cách nhìn của hắn về một số vấn đề triều chính Phụ Hoàng vẫn luôn tán thưởng, vậy mà một xấu nữ dám khinh bỉ nói hắn ngu ngốc? Như vậy hắn không tức giận làm sao được?
Sắc mặt Phượng Ngâm vô cùng khó coi, trong mắt lửa giận bùng cháy, hận không thể nuốt chửng Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt nhìn lướt qua Phượng Ngâm đang tức giận sau đó tủm tỉm cười:
- Ta cũng không nói ngươi ngu xuẩn, là người khác nói, ngươi muốn nổi giận thì trước hết xin mời xác định rõ đối tượng.
Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Phượng Ngâm bỗng tỉnh táo lại một chút, nhớ tới vừa rồi đúng là có người khác nói, hắn vì câu nói đó kích thích nên mới nhắm ngay Sở Lưu Nguyệt chất vấn.
Phượng Ngâm xoay người lại gầm lên:
- Vừa rồi ai nói?
- Ta.
Một âm thanh tràn đầy hàn khí vang lên, mặc dù không lớn nhưng lại ẩn chứa áp lực vô hình.
Phượng Ngâm cùng Sở Lưu Nguyệt đồng thời nhìn lại liền thấy một nam tử mặc áo bào đen hoa lệ đứng cách đó không xa. Dưới ánh mặt trời, y phục đen càng làm nổi lên ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết của hắn, dưới mày kiếm, một đôi mắt phượng tà mị, đồng tử đen nhánh như bảo thạch, nhưng sâu trong đáy mắt lại phát ra sự lạnh lẽo, không có lấy một tia ôn hòa, mềm mại, dù đối mặt với sự quát hỏi của Thất Hoàng Tử Phượng Ngâm sắc mặt hắn vẫn ung dung, không hề thay đổi mảy may.
Phía sau hắn có hai người, dường như là thủ hạ của hắn, cả hai người đều vô cùng xuất sắc. Một người có gương mặt lạnh như băng giống chủ tử của hắn, một người khác thì luôn mang theo nụ cười thản nhiên nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe ra tinh quang khó nhận thấy, đây hẳn là loại người khẩu phật tâm xà.
Phượng Ngâm không ngờ người nói lại là Túc Diệp, lửa giận trong người lập tức bị tiêu tan không ít, ánh mắt u ám nhìn nam tử phía đối diện, trong nội tâm dâng lên sự chán ghét. Dựa vào cái gì mà một Túc Vương Thế Tử nho nhỏ lại thể hiện ra thần thái như vậy, so với Hoàng Tử như bọn hắn còn muốn ngông cuồng, giống như không ai bì nổi, không phải vì giỏi kinh thương thôi sao? Không phải nhiều tiền một chút sao? Quả nhiên là đáng hận vô cùng.
Mặc dù trong lòng mắng chửi nhưng Phượng Ngâm cũng không dám lộ sắc mặt gì ra ngoài.
Túc Vương Thế Tử này là người của Túc Vương Phủ, hiện tại Túc Vương Phủ vẫn là một thế gia lớn của Nam Ly Quốc, nếu hắn có thể lấy được sự ủng hộ của Túc Vương Phủ thì leo lên vị trí Thái Tử cũng không phải việc khó, chính vì vậy nên từ trước tới nay Phượng Ngâm vẫn luôn khách khí với Túc Diệp. Nhưng cho dù không khách khí thì thế nào? Ngay cả Phụ Hoàng còn phải nể mặt Túc Diệp vài phần, nếu trêu chọc phải Túc Diệp thì người chịu thiệt vẫn là hắn. Phượng Ngâm nghĩ đến đây trong lòng phiền muộn không thôi, đường đường là Hoàng Tử vậy mà phải xem sắc mặt của một Thế Tử Vương Phủ để nói chuyện, việc này đồn ra ngoài thì nhất định sẽ khiến cho người khác chê cười.
Phượng Ngâm bực mình mở miệng hỏi:
- Túc Thế Tử đây là có ý gì?
Khóe môi Túc Diệp thoáng nhếch lên, nụ cười này không mang theo một chút độ ấm nào, chỉ là nụ cười tượng trưng coi như cho Phượng Ngâm một chút mặt mũi mà thôi, nhưng hắn vẫn không trả lời Tĩnh Vương Gia.
Sở Lưu Nguyệt thấy người đến là Túc Diệp thì sắc mặt cũng trầm xuống, mặc dù nàng vô cùng oán hận nam nhân này nhưng xem tình huống hiện tại... Nàng vẫn nên rời xa chốn thị phi này thì tốt hơn, để cho hai người này đấu nhau, đấu cho người sống ta chết là tốt nhất.
Sở Lưu Nguyệt thò tay dắt Thạch Lựu lặng lẽ lui về sau, rời đi chỗ thị phi này.
Nhưng nàng vừa đi được mấy bước liền thấy một trận gió thổi qua, sau lưng đã có thân ảnh chặn mất đường lui.
Hai người đưa tay ngăn cản đường đi của Sở Lưu Nguyệt, Sở Lưu Nguyệt tất nhiên nhận ra đây là hai người đi theo sau Túc Diệp.
Bọn hắn ngăn đường đi của nàng, chẳng lẽ là Túc Diệp xuất hiện ở chỗ này là vì muốn tìm nàng? Vừa nghĩ thế, trong lòng Sở Lưu Nguyệt liền trầm xuống.
Không thể nào, hắn tìm nàng làm gì? Không phải vì một câu nói ngày đó chứ? Tại sao? Lúc trước trong yến tiệc không phải hắn đã năm lần bảy lượt bỏ đá xuống giếng hãm hại nàng rồi sao? Hắn còn muốn thế nào?
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt biến hóa mấy lần, nhìn hai người chặn đường mình, nam tử trên mặt luôn mang theo nụ cười như có như không chính là Túc Tùng, người chuyên phụ trách ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của Túc Diệp. Nam tử còn lại, có gương mặt lạnh như băng là Túc Trúc, hắn tinh thông y thuật, bình thường là người chăm lo sức khỏe cho Túc Diệp, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội hãm hại chủ tử của mình.
Túc Tùng mỉm cười nhìn Sở Lưu Nguyệt:
- Sở tiểu thư, Thế Tử nhà ta tìm ngươi.
Sở Lưu Nguyệt nhướng mày, đáy mắt ẩn ẩn có tia tức giận.
Không cần nghĩ cũng biết Túc Diệp tìm nàng nhất định là không có chuyện gì tốt, cho nên nàng không muốn để ý đến hắn. Nhưng tình huống trước mắt, nàng muốn đi cũng không thể, cuối cùng vẫn phải dừng lại chậm rãi quay người đối diện với Túc Diệp.
- Không biết Túc Vương Thế Tử tìm ta có chuyện gì?
Túc Diệp không để ý gì tới lời nói của Sở Lưu Nguyệt mà hướng đến Phượng Ngâm lạnh lùng mở miệng:
- Túc Diệp tìm Sở tiểu thư có việc riêng, mời Tĩnh Vương Gia rời đi.
Phượng Ngâm nghe vậy càng tức giận, vậy mà dám không để hắn vào trong mắt, quả thật đáng hận. Sắc mặt Phượng Ngâm đen đi vài phần, nhìn chằm chăm Túc Diệp.
Túc Diệp ngước mắt nhìn thẳng hắn, không hề sợ hãi. Hai người đối mặt trong chốc lát, Phương Ngâm địch không được ánh mắt tàn nhẫn, thị huyết của Túc Diệp, cuối cùng thất bại thoái lui, ngượng ngập nhưng không cam lòng thấp giọng nói:
- Bổn Vương có việc, đi trước.
Phương Ngâm phất tay rời đi, Sở Lưu Nguyệt thấy sắc mặt hắn khó coi vạn phần thì trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái. Ác nhân có ác nhân* trị, Phượng Ngâm dù là Hoàng Tử Hoàng Thất nhưng đụng phải người như Túc Diệp thì cũng phải chịu thua.
*ác nhân: kẻ ác
Nhưng nàng cũng không quên hiện tại nàng phải một mình đối mặt với Túc Diệp, trong lòng không khỏi cảnh giác, nhìn Túc Diệp đang chậm rãi tiến tới.
Chỉ thấy nam nhân này vóc người cao lớn nhưng bước đi lại vô cùng ưu nhã, cao quý, khí thế quanh thân hắn làm người ta cảm thấy bị áp bách vô cùng. Cái danh Lãnh Huyết Diêm Vương cũng không phải tự nhiên mà có.
Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ, một bên mở miệng hỏi lại:
- Không biết Túc Vương Thế Tử tìm ta có chuyện gì?
Túc Diệp câu một cười, nụ cười lạnh lùng, nhìn Sở Lưu Nguyệt nói:
- Tiểu nha đầu, không ngờ ngươi cũng có chút tài mọn.
Sở Lưu Nguyệt nghe hắn nói xong không khỏi tức giận, lời này quả thật khó nghe, cái gì mà tiểu nha đầu, cái gì mà có chút tài mọn? Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt lạnh đi, trầm giọng nói:
- Không dám nhận lời nói của Thế Tử Gia, chỉ là không biết một nhân vật nhỏ bé như Lưu Nguyệt sao lại trêu chọc đến Thế Tử rồi?
Đôi đồng tử tĩnh mịch, trong suốt của Sở Lưu Nguyệt nhìn chăm chú vào Phượng Ngâm, ánh mắt kia không có bao nhiêu rung động nhưng lại như chất chứa ánh sao trời khiến đôi đồng tử trong suốt, sáng ngời như bảo châu, làm cho người nhìn vào phải ngây người.
Phượng Ngâm không kịp phản ứng, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì khóe môi không khỏi co rúm một cái. Hắn không ngờ một xấu nữ như Sở Lưu Nguyệt lại có đôi mắt đẹp đến vậy, quả là chuyện lạ.
Khi Phượng Ngâm đang ngẫm nghĩ thì Sở Lưu Nguyệt đã mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng như gió nhẹ lướt qua:
- Cuối cùng ta đã hiểu vì sao Tĩnh Vương Gia lại được Hoàng Thượng sủng ái rồi.
Một Hoàng Tử ngu nguội như vậy thì căn bản không cần phòng bị cho nên Hoàng Thượng có sủng ái hắn cũng chẳng phải lo lắng điều gì, nếu như Phượng Ngâm là một kẻ khôn khéo hơn người thì Hoàng Thượng chưa chắc đã sủng ái hắn.
Phượng Ngâm nghe xong một câu hai nghĩa của Sở Lưu Nguyệt tuy không hiểu nàng đang có ý gì nhưng trong lòng hiểu rõ lời này của nàng nhất định không có ý tốt. Hơn nữa trên mặt Sở Lưu Nguyệt tràn đầy khinh thường cùng trào phúng thật khiến hắn bực tức, nhịn không được chất vấn:
- Lời của ngươi có ý gì?
Sở Lưu Nguyệt cũng không trả lời Phượng Ngâm, có những chuyện phải dừng đúng lúc, nàng cũng không muốn nói cho kẻ thù biết ý nghĩa sâu xa làm gì.
Nhưng Sở Lưu Nguyệt còn chưa mở miệng thì một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Ý của nàng là ngươi rất ngu.
- Rất ngu?
Phượng Ngâm nghe được câu này thì có chút không phản ứng kịp, ngay sau đó hắn trợn mắt hung tợn nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt:
- Ngươi dám nói Bổn Vương ngu?
Phượng Ngâm hắn chính là Hoàng Tử được sủng ái nhất trong Hoàng Thất Nam Ly Quốc, Mẫu Phi lại càng được Phụ Hoàng yêu thích, mà bản thân hắn muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn văn có văn, muốn võ có võ, đối với cách nhìn của hắn về một số vấn đề triều chính Phụ Hoàng vẫn luôn tán thưởng, vậy mà một xấu nữ dám khinh bỉ nói hắn ngu ngốc? Như vậy hắn không tức giận làm sao được?
Sắc mặt Phượng Ngâm vô cùng khó coi, trong mắt lửa giận bùng cháy, hận không thể nuốt chửng Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt nhìn lướt qua Phượng Ngâm đang tức giận sau đó tủm tỉm cười:
- Ta cũng không nói ngươi ngu xuẩn, là người khác nói, ngươi muốn nổi giận thì trước hết xin mời xác định rõ đối tượng.
Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Phượng Ngâm bỗng tỉnh táo lại một chút, nhớ tới vừa rồi đúng là có người khác nói, hắn vì câu nói đó kích thích nên mới nhắm ngay Sở Lưu Nguyệt chất vấn.
Phượng Ngâm xoay người lại gầm lên:
- Vừa rồi ai nói?
- Ta.
Một âm thanh tràn đầy hàn khí vang lên, mặc dù không lớn nhưng lại ẩn chứa áp lực vô hình.
Phượng Ngâm cùng Sở Lưu Nguyệt đồng thời nhìn lại liền thấy một nam tử mặc áo bào đen hoa lệ đứng cách đó không xa. Dưới ánh mặt trời, y phục đen càng làm nổi lên ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết của hắn, dưới mày kiếm, một đôi mắt phượng tà mị, đồng tử đen nhánh như bảo thạch, nhưng sâu trong đáy mắt lại phát ra sự lạnh lẽo, không có lấy một tia ôn hòa, mềm mại, dù đối mặt với sự quát hỏi của Thất Hoàng Tử Phượng Ngâm sắc mặt hắn vẫn ung dung, không hề thay đổi mảy may.
Phía sau hắn có hai người, dường như là thủ hạ của hắn, cả hai người đều vô cùng xuất sắc. Một người có gương mặt lạnh như băng giống chủ tử của hắn, một người khác thì luôn mang theo nụ cười thản nhiên nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe ra tinh quang khó nhận thấy, đây hẳn là loại người khẩu phật tâm xà.
Phượng Ngâm không ngờ người nói lại là Túc Diệp, lửa giận trong người lập tức bị tiêu tan không ít, ánh mắt u ám nhìn nam tử phía đối diện, trong nội tâm dâng lên sự chán ghét. Dựa vào cái gì mà một Túc Vương Thế Tử nho nhỏ lại thể hiện ra thần thái như vậy, so với Hoàng Tử như bọn hắn còn muốn ngông cuồng, giống như không ai bì nổi, không phải vì giỏi kinh thương thôi sao? Không phải nhiều tiền một chút sao? Quả nhiên là đáng hận vô cùng.
Mặc dù trong lòng mắng chửi nhưng Phượng Ngâm cũng không dám lộ sắc mặt gì ra ngoài.
Túc Vương Thế Tử này là người của Túc Vương Phủ, hiện tại Túc Vương Phủ vẫn là một thế gia lớn của Nam Ly Quốc, nếu hắn có thể lấy được sự ủng hộ của Túc Vương Phủ thì leo lên vị trí Thái Tử cũng không phải việc khó, chính vì vậy nên từ trước tới nay Phượng Ngâm vẫn luôn khách khí với Túc Diệp. Nhưng cho dù không khách khí thì thế nào? Ngay cả Phụ Hoàng còn phải nể mặt Túc Diệp vài phần, nếu trêu chọc phải Túc Diệp thì người chịu thiệt vẫn là hắn. Phượng Ngâm nghĩ đến đây trong lòng phiền muộn không thôi, đường đường là Hoàng Tử vậy mà phải xem sắc mặt của một Thế Tử Vương Phủ để nói chuyện, việc này đồn ra ngoài thì nhất định sẽ khiến cho người khác chê cười.
Phượng Ngâm bực mình mở miệng hỏi:
- Túc Thế Tử đây là có ý gì?
Khóe môi Túc Diệp thoáng nhếch lên, nụ cười này không mang theo một chút độ ấm nào, chỉ là nụ cười tượng trưng coi như cho Phượng Ngâm một chút mặt mũi mà thôi, nhưng hắn vẫn không trả lời Tĩnh Vương Gia.
Sở Lưu Nguyệt thấy người đến là Túc Diệp thì sắc mặt cũng trầm xuống, mặc dù nàng vô cùng oán hận nam nhân này nhưng xem tình huống hiện tại... Nàng vẫn nên rời xa chốn thị phi này thì tốt hơn, để cho hai người này đấu nhau, đấu cho người sống ta chết là tốt nhất.
Sở Lưu Nguyệt thò tay dắt Thạch Lựu lặng lẽ lui về sau, rời đi chỗ thị phi này.
Nhưng nàng vừa đi được mấy bước liền thấy một trận gió thổi qua, sau lưng đã có thân ảnh chặn mất đường lui.
Hai người đưa tay ngăn cản đường đi của Sở Lưu Nguyệt, Sở Lưu Nguyệt tất nhiên nhận ra đây là hai người đi theo sau Túc Diệp.
Bọn hắn ngăn đường đi của nàng, chẳng lẽ là Túc Diệp xuất hiện ở chỗ này là vì muốn tìm nàng? Vừa nghĩ thế, trong lòng Sở Lưu Nguyệt liền trầm xuống.
Không thể nào, hắn tìm nàng làm gì? Không phải vì một câu nói ngày đó chứ? Tại sao? Lúc trước trong yến tiệc không phải hắn đã năm lần bảy lượt bỏ đá xuống giếng hãm hại nàng rồi sao? Hắn còn muốn thế nào?
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt biến hóa mấy lần, nhìn hai người chặn đường mình, nam tử trên mặt luôn mang theo nụ cười như có như không chính là Túc Tùng, người chuyên phụ trách ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của Túc Diệp. Nam tử còn lại, có gương mặt lạnh như băng là Túc Trúc, hắn tinh thông y thuật, bình thường là người chăm lo sức khỏe cho Túc Diệp, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội hãm hại chủ tử của mình.
Túc Tùng mỉm cười nhìn Sở Lưu Nguyệt:
- Sở tiểu thư, Thế Tử nhà ta tìm ngươi.
Sở Lưu Nguyệt nhướng mày, đáy mắt ẩn ẩn có tia tức giận.
Không cần nghĩ cũng biết Túc Diệp tìm nàng nhất định là không có chuyện gì tốt, cho nên nàng không muốn để ý đến hắn. Nhưng tình huống trước mắt, nàng muốn đi cũng không thể, cuối cùng vẫn phải dừng lại chậm rãi quay người đối diện với Túc Diệp.
- Không biết Túc Vương Thế Tử tìm ta có chuyện gì?
Túc Diệp không để ý gì tới lời nói của Sở Lưu Nguyệt mà hướng đến Phượng Ngâm lạnh lùng mở miệng:
- Túc Diệp tìm Sở tiểu thư có việc riêng, mời Tĩnh Vương Gia rời đi.
Phượng Ngâm nghe vậy càng tức giận, vậy mà dám không để hắn vào trong mắt, quả thật đáng hận. Sắc mặt Phượng Ngâm đen đi vài phần, nhìn chằm chăm Túc Diệp.
Túc Diệp ngước mắt nhìn thẳng hắn, không hề sợ hãi. Hai người đối mặt trong chốc lát, Phương Ngâm địch không được ánh mắt tàn nhẫn, thị huyết của Túc Diệp, cuối cùng thất bại thoái lui, ngượng ngập nhưng không cam lòng thấp giọng nói:
- Bổn Vương có việc, đi trước.
Phương Ngâm phất tay rời đi, Sở Lưu Nguyệt thấy sắc mặt hắn khó coi vạn phần thì trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái. Ác nhân có ác nhân trị, Phượng Ngâm dù là Hoàng Tử Hoàng Thất nhưng đụng phải người như Túc Diệp thì cũng phải chịu thua.
ác nhân: kẻ ác
Nhưng nàng cũng không quên hiện tại nàng phải một mình đối mặt với Túc Diệp, trong lòng không khỏi cảnh giác, nhìn Túc Diệp đang chậm rãi tiến tới.
Chỉ thấy nam nhân này vóc người cao lớn nhưng bước đi lại vô cùng ưu nhã, cao quý, khí thế quanh thân hắn làm người ta cảm thấy bị áp bách vô cùng. Cái danh Lãnh Huyết Diêm Vương cũng không phải tự nhiên mà có.
Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ, một bên mở miệng hỏi lại:
- Không biết Túc Vương Thế Tử tìm ta có chuyện gì?
Túc Diệp câu một cười, nụ cười lạnh lùng, nhìn Sở Lưu Nguyệt nói:
- Tiểu nha đầu, không ngờ ngươi cũng có chút tài mọn.
Sở Lưu Nguyệt nghe hắn nói xong không khỏi tức giận, lời này quả thật khó nghe, cái gì mà tiểu nha đầu, cái gì mà có chút tài mọn? Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt lạnh đi, trầm giọng nói:
- Không dám nhận lời nói của Thế Tử Gia, chỉ là không biết một nhân vật nhỏ bé như Lưu Nguyệt sao lại trêu chọc đến Thế Tử rồi?