Trương chân nhân lẩm bẩm niệm chú sau đó xoay mình phun một cái, lá bùa bị đốt, hắn hướng đến phía Sở Lưu Nguyệt đứng lẩm bẩm niệm chú một lần nữa.
Sở Lưu Nguyệt im lặng không phản ứng. Đây là loại đạo sĩ gì a? Còn lấy tên Trương chân nhân, phi, theo nàng thấy thì đây chính là thầy giả danh lừa bịp, muốn ăn uống miễn phí mà thôi, ăn nói lung tung.
Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy liền không nhịn được vươn tay, phải dạy cho Trương chân nhân này một bài học:
- Không phải, ngươi...
Nhưng lời nói của nàng còn chưa hết thì Trương chân nhân đã biến sắc, vội lui về sau, vội vàng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Lưu Nguyệt chợt dừng lại, nàng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút mà thôi, nhưng lời định nói còn chưa ra khỏi miệng. Nàng định giúp hắn soạn một đoạn thần chú, đảm bảo nhất định sẽ hay hơn đoạn hắn vừa niệm.
Nhưng tên đạo sĩ kia sợ hãi cái gì? Nàng chỉ muốn nói một câu thôi mà.
Sở Lưu Nguyệt đang vắt óc suy nghĩ thì thấy không những đạo sĩ kia biến sắc mà ngay cảđám nha hoàn, mụ mụ, còn có Diệp Thị đứng sau lưng hắn đều tái mặt. Tất cả đều vội lui về sau như gặp phải quỷ.
Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nhìn theo tầm mắt của họ quay về phía sau mình thì phát hiện ra không biết từ bao giờđã có vài chiếc lá cây bay giữa không trung, hơn nữa còn đong đưa như bị người điều khiển. Chỉ cần Trương chân nhân, Diệp Thị cùng mấy người kia động đậy thì lá cây cũng động theo, những người này thấy vậy thì sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng muốn đi mất, người nhát gan một chút còn khóc ngay tại chỗ.
- Quỷ a.
Sau đó có người quay lưng chạy, tiếp theo một chuỗi tiếng thét dài vang vọng, Diệp Thị cùng mấy người bà ta dẫn đến chạy bán sống bán chết, vừa chạy còn hô toáng lên:
- Quỷ a, quỷ a.
Trương đạo sĩ chẳng còn thiết tha lễ bái gì nữa mà dẫn theo hai tên đệ tử vắt chân lên cổ mà chạy.
Mới vừa rồi ngoài cửa viện chen chúc một đống người mà giờ chỉ còn một bãi đất trống, một bóng người cũng không có, trên mặt đất vẫn còn rải rác lá bùa cùng đạo cụ hàng yêu.
Nghĩ đến bộ dáng Trương chân nhân kia sợ hãi chạy trốn Sở Lưu Nguyệt lắc đầu, không còn lời nào để nói.
- Hóa ra đạo sĩ cũng sợ quỷ a, vậy thì bắt quỷ làm sao?
Nàng nói xong liền quay người đi vào trong Viện, nhưng đi được vì bước lại không nghe thấy tiếng bước chân của Thạch Lựu và Đổng mụ mụ đi theo thì khó hiểu quay đầu lại. Vừa quay lại đã thấy Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu đang sợ hãi nhìn chằm chằm vào lá cây giữa không trung. Thạch Lựu nhớ được lời Sở Lưu Nguyệt nói là nếu nàng còn nhát gan sẽ đuổi nàng đi nên cố gắng kìm nén nỗi sợ, nhưng mặt vẫn cắt không còn giọt máu. Còn Đổng mụ mụ bên cạnh đã nhắm mắt ngất lịm.
Sở Lưu Nguyệt vừa bực lại vừa buồn cười, xem ra người cổ đại đúng là rất sợ ma quỷ a. Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ, mấy cái lá cây này là do Yến Tranh dùng nội lực làm chúng dừng giữa không trung mà thôi.
Sở Lưu Nguyệt hướng đến chỗ tối nói:
- Được rồi, ngươi đừng dọa họ nữa.
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, lá cây ngay lập tức rơi xuống mặt đất. Thạch Lựu thấy vậy thì kinh ngạc, vươn tay lau mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng hỏi Sở Lưu Nguyệt:
- Tiểu thư, đây là chuyện gì vậy?
Sở Lưu Nguyệt liếc Thạch Lựu một cái:
- Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có những người võ công cao cường, nội lực thâm hậu sao? Làm việc như vậy cũng không phải khó.
Nàng nói như vậy, Thạch Lựu lập tức nhớ đến Thế Tử Vũ Ninh Hậu Phủ vẫn ẩn nấp trong Đào Viện, hóa ra chuyện này là do Yến Thế Tử làm. Cuối cùng Thạch Lựu cũng thở ra một hơi, vươn tay cùng Sở Lưu Nguyệt đỡ Đổng mụ mụ, ba người quay trở lại Đào Viện.
Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu đưa Đổng mụ mụ về chỗ ở, sai Thạch Lựu chăm sóc Đổng mụ mụ cẩn thận rồi về phòng mình.
Nghĩ đến những chuyện Diệp Thị đã làm, Sở Lưu Nguyệt vô cùng tức giận, sắc mặt nàng trầm xuống, ánh mắt càng lạnh lẽo, như cuồng phong bạo vũ, ngồi lặng trong phòng nghĩ xem làm thế nào để dạy Diệp Thị một bài học.
Yến Tranh cũng chưa rời đi, hành động của Diệp Thị đã khiến hắn tức giận vô cùng. Đợi đến lúc không còn người khác, hắn liền nhảy qua cửa sổ tiến vào phòng Sở Lưu Nguyệt, mày rậm nhăn lại, trầm giọng hỏi Sở Lưu Nguyệt:
- Muốn ta giúp người dạy dỗ Diệp Thị một chút không?
Yến Tranh đã thừa nhận Sở Lưu Nguyệt là bằng hữu của mình, Diệp Thi kia ức hiếp bằng hữu của hắn chẳng khác gì chèn ép hắn, hắn nhất định sẽ không để bà ta sống yên ổn.
Nhưng Sở Lưu Nguyệt lắc đầu, những chuyện như thế này nàng không muốn để Yến Tranh nhúng tay vào, nếu cuối cùng để lộ sơ hở thì sẽ liên lụy đến hắn, tuy rằng Yến Tranh chẳng thèm sợ nhưng nàng không muốn ảnh hưởng đến hắn. Hắn coi nàng là bằng hữu thì nàng cũng xem hắn là bằng hữu. Huống chi, điều đầu tiên nàng muốn làm là làm hỏng danh dự của Diệp Thị, sau đó mới trừng trị bà ta, việc này tự nàng cũng làm được.
Nàng muốn trừng phạt Diệp Thị từng chút một, âm thầm lật đổ bà ta, đến lúc đó bản thân nàng cũng không có chuyện gì.
- Bằng không ngươi giúp ta một chuyện đi.
Sở Lưu Nguyệt mở miệng, Yến Tranh lập tức chân thành nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần giúp được thì nhất định ta sẽ giúp ngươi.
- Hãy giúp ta loan truyền tin đồn, ta muốn tất cả người dân Kinh Thành đều biết chuyện Diệp Thị làm hôm nay. Bởi vì lời nói của ta ở Cảnh Ninh Cung ngày hôm qua là đúng sự thật cho nên Diệp Thị mới tức giận rồi làm chuyện trái đạo đức như vậy. Ta muốn bà ta để tiếng xấu muôn đời, khiến bà ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột hết.
- Được, để ta đi làm chuyện này, yên tâm, chỉ đến tối nay là những tin tức này sẽ truyền đi khắp Kinh Thành.
- Cám ơn ngươi, Yến Tranh.
Sở Lưu Nguyệt hướng đến Yến Tranh nói lời cảm ơn. Vị bằng hữu này nàng đã chấp nhận, ngày sau nếu hắn có việc gì cần, nàng nhất định sẽ không chối từ.
- Đã là bằng hữu thì còn nói ơn nghĩa gì? Sau này không cho ngươi nói hai từ này.
Yến Tranh phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, rất nhanh đã biến mất.
Sở Lưu Nguyệt nghĩđến chuyện Diệp Thị làm sắp bị lan truyền khắp Kinh Thành thì trong lòng liền thoải mái hơn, sau đó nàng liền nằm xuống ghế dài, khoan thai nhắm mắt lại.
Mặc dù Kinh Thành không nhỏ nhưng năng lực của Yến Tranh cũng không thể coi thường, chỉ tới chạng vạng tối, khắp ngõ ngách của Kinh Thành đều lưu truyền lời đồn:
Diệp Thị, Phu Nhân tam phòng của Sở Phủ vì bị mất mặt trong Cung nên không thèm để ý thân phận đích nữ, mời đạo sĩ đến trước cửa viện của đích nữ lập đàn hàng yêu*. Thủ đoạn ác độc như vậy thật đúng là không có đạo đức, loại nữ nhân như vậy nên đuổi ra khỏi cửa, giữ lại làm gì? Việc tốt không làm mà suốt ngày chỉ biết bêu xấu gia phong*.
*hàng yêu: trong câu "hàng yêu phục ma".
*gia phong: nề nếp gia đình.
Lời đồn bên ngoài loan truyền ầm ĩ như vậy, tất nhiên người Sở Phủ cũng nghe được tin tức.
Sở lão Quốc Công thiếu chút nữa tức chết, vốn là tôn nữ bị hưu đã đủ khiến ông mất mặt rồi, lại thêm việc Tần Thị cùng Diệp Thị ở trong Cung cũng khiến danh dự của Sở Gia mất hết, giờ lại truyền ra chuyện như vậy khiến lão Quốc Công tức giận vô cùng. Ông ra lệnh triệu kiến nhi tức, sau đó lại sai người đến Đào Viện đưa Sở Lưu Nguyệt tới.
Kỳ thật lão Quốc Công Sở Đàn Niên cũng không thân thiết với Sở Lưu Nguyệt, một phần là vì Diệp Thị thỉnh thoảng lại nói một số lời không hay về Sở Lưu Nguyệt, một phần vì nàng nhát gan nhu nhược. Lão Quốc Công cũng công nhận đứa cháu gái này vô dụng nên cũng rất ít khi gọi gặp nàng, ngay cả khi đoàn tụ trong lễ mừng năm mới thì Sở Lưu Nguyệt cũng bị sắp xếp ngồi ở chỗ xa nhất.
Chuyện Sở Lưu Nguyệt gả đến Tĩnh Vương Phủ càng khiến lão Quốc Công thêm thất vọng về tôn nữ, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, lão Quốc Công cũng cảm thấy tò mò đối với Sở Lưu Nguyệt.
Lão Quốc Công thân là người đứng đầu Quốc Công phủ, bao nhiêu năm khổ cực, đưa Sở Phủ lên được vị thế như bây giờ hiển nhiên cũng không phải người đơn giản.
Ông phát hiện ra những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, Sở Lưu Nguyệt thân là người trong cuộc mà không gặp bất cứ tổn hại gì, trong khi Diệp Thị lại thua thiệt không ít.
Chẳng lẽ mấy chuyện này đều do tiểu nha đầu Sở Lưu Nguyệt kia bí mật giở thủ đoạn? Lão Quốc Công cảm thấy không có khả năng này, tiểu nha đầu Lưu Nguyệt này ông cũng không phải không biết. Nó căn bản là không có khả năng nghĩ được ra những mưu kế như thế, nếu nó thật sự lợi hại như vậy thì mấy năm qua đã chịu không khổ cực đến vậy. Chẳng lẽ có người âm thầm giúp đỡ nó? Lão Quốc Công suy nghĩ, nếu thật như vậy thì người đứng sau lưng sai bảo Sở Lưu Nguyệt nhất định là nhằm vào Sở Gia, ông tuyệt đối không thể ngồi yên không quản. Lão Quốc Công nghĩđến khả năng này thì càng ngồi không yên.
Đào Viện,
Sở Lưu Nguyệt cũng không biết tin đồn lan nhanh như vậy, sau bữa tối nàng đi dạo quanh sân nhỏ một vòng rồi trở về phòng rửa mặt chưa kịp nghỉ ngơi thì lại nghe tiếng Đổng mụ mụ nói bên ngoài.
- Tử bá, sao ngươi lại tới đây?
- Lão thái gia có lệnh, mời Nhị tiểu thư qua phòng nghị sự một chuyến.
Trương chân nhân lẩm bẩm niệm chú sau đó xoay mình phun một cái, lá bùa bị đốt, hắn hướng đến phía Sở Lưu Nguyệt đứng lẩm bẩm niệm chú một lần nữa.
Sở Lưu Nguyệt im lặng không phản ứng. Đây là loại đạo sĩ gì a? Còn lấy tên Trương chân nhân, phi, theo nàng thấy thì đây chính là thầy giả danh lừa bịp, muốn ăn uống miễn phí mà thôi, ăn nói lung tung.
Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy liền không nhịn được vươn tay, phải dạy cho Trương chân nhân này một bài học:
- Không phải, ngươi...
Nhưng lời nói của nàng còn chưa hết thì Trương chân nhân đã biến sắc, vội lui về sau, vội vàng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Lưu Nguyệt chợt dừng lại, nàng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút mà thôi, nhưng lời định nói còn chưa ra khỏi miệng. Nàng định giúp hắn soạn một đoạn thần chú, đảm bảo nhất định sẽ hay hơn đoạn hắn vừa niệm.
Nhưng tên đạo sĩ kia sợ hãi cái gì? Nàng chỉ muốn nói một câu thôi mà.
Sở Lưu Nguyệt đang vắt óc suy nghĩ thì thấy không những đạo sĩ kia biến sắc mà ngay cảđám nha hoàn, mụ mụ, còn có Diệp Thị đứng sau lưng hắn đều tái mặt. Tất cả đều vội lui về sau như gặp phải quỷ.
Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nhìn theo tầm mắt của họ quay về phía sau mình thì phát hiện ra không biết từ bao giờđã có vài chiếc lá cây bay giữa không trung, hơn nữa còn đong đưa như bị người điều khiển. Chỉ cần Trương chân nhân, Diệp Thị cùng mấy người kia động đậy thì lá cây cũng động theo, những người này thấy vậy thì sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng muốn đi mất, người nhát gan một chút còn khóc ngay tại chỗ.
- Quỷ a.
Sau đó có người quay lưng chạy, tiếp theo một chuỗi tiếng thét dài vang vọng, Diệp Thị cùng mấy người bà ta dẫn đến chạy bán sống bán chết, vừa chạy còn hô toáng lên:
- Quỷ a, quỷ a.
Trương đạo sĩ chẳng còn thiết tha lễ bái gì nữa mà dẫn theo hai tên đệ tử vắt chân lên cổ mà chạy.
Mới vừa rồi ngoài cửa viện chen chúc một đống người mà giờ chỉ còn một bãi đất trống, một bóng người cũng không có, trên mặt đất vẫn còn rải rác lá bùa cùng đạo cụ hàng yêu.
Nghĩ đến bộ dáng Trương chân nhân kia sợ hãi chạy trốn Sở Lưu Nguyệt lắc đầu, không còn lời nào để nói.
- Hóa ra đạo sĩ cũng sợ quỷ a, vậy thì bắt quỷ làm sao?
Nàng nói xong liền quay người đi vào trong Viện, nhưng đi được vì bước lại không nghe thấy tiếng bước chân của Thạch Lựu và Đổng mụ mụ đi theo thì khó hiểu quay đầu lại. Vừa quay lại đã thấy Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu đang sợ hãi nhìn chằm chằm vào lá cây giữa không trung. Thạch Lựu nhớ được lời Sở Lưu Nguyệt nói là nếu nàng còn nhát gan sẽ đuổi nàng đi nên cố gắng kìm nén nỗi sợ, nhưng mặt vẫn cắt không còn giọt máu. Còn Đổng mụ mụ bên cạnh đã nhắm mắt ngất lịm.
Sở Lưu Nguyệt vừa bực lại vừa buồn cười, xem ra người cổ đại đúng là rất sợ ma quỷ a. Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ, mấy cái lá cây này là do Yến Tranh dùng nội lực làm chúng dừng giữa không trung mà thôi.
Sở Lưu Nguyệt hướng đến chỗ tối nói:
- Được rồi, ngươi đừng dọa họ nữa.
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, lá cây ngay lập tức rơi xuống mặt đất. Thạch Lựu thấy vậy thì kinh ngạc, vươn tay lau mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng hỏi Sở Lưu Nguyệt:
- Tiểu thư, đây là chuyện gì vậy?
Sở Lưu Nguyệt liếc Thạch Lựu một cái:
- Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có những người võ công cao cường, nội lực thâm hậu sao? Làm việc như vậy cũng không phải khó.
Nàng nói như vậy, Thạch Lựu lập tức nhớ đến Thế Tử Vũ Ninh Hậu Phủ vẫn ẩn nấp trong Đào Viện, hóa ra chuyện này là do Yến Thế Tử làm. Cuối cùng Thạch Lựu cũng thở ra một hơi, vươn tay cùng Sở Lưu Nguyệt đỡ Đổng mụ mụ, ba người quay trở lại Đào Viện.
Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu đưa Đổng mụ mụ về chỗ ở, sai Thạch Lựu chăm sóc Đổng mụ mụ cẩn thận rồi về phòng mình.
Nghĩ đến những chuyện Diệp Thị đã làm, Sở Lưu Nguyệt vô cùng tức giận, sắc mặt nàng trầm xuống, ánh mắt càng lạnh lẽo, như cuồng phong bạo vũ, ngồi lặng trong phòng nghĩ xem làm thế nào để dạy Diệp Thị một bài học.
Yến Tranh cũng chưa rời đi, hành động của Diệp Thị đã khiến hắn tức giận vô cùng. Đợi đến lúc không còn người khác, hắn liền nhảy qua cửa sổ tiến vào phòng Sở Lưu Nguyệt, mày rậm nhăn lại, trầm giọng hỏi Sở Lưu Nguyệt:
- Muốn ta giúp người dạy dỗ Diệp Thị một chút không?
Yến Tranh đã thừa nhận Sở Lưu Nguyệt là bằng hữu của mình, Diệp Thi kia ức hiếp bằng hữu của hắn chẳng khác gì chèn ép hắn, hắn nhất định sẽ không để bà ta sống yên ổn.
Nhưng Sở Lưu Nguyệt lắc đầu, những chuyện như thế này nàng không muốn để Yến Tranh nhúng tay vào, nếu cuối cùng để lộ sơ hở thì sẽ liên lụy đến hắn, tuy rằng Yến Tranh chẳng thèm sợ nhưng nàng không muốn ảnh hưởng đến hắn. Hắn coi nàng là bằng hữu thì nàng cũng xem hắn là bằng hữu. Huống chi, điều đầu tiên nàng muốn làm là làm hỏng danh dự của Diệp Thị, sau đó mới trừng trị bà ta, việc này tự nàng cũng làm được.
Nàng muốn trừng phạt Diệp Thị từng chút một, âm thầm lật đổ bà ta, đến lúc đó bản thân nàng cũng không có chuyện gì.
- Bằng không ngươi giúp ta một chuyện đi.
Sở Lưu Nguyệt mở miệng, Yến Tranh lập tức chân thành nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần giúp được thì nhất định ta sẽ giúp ngươi.
- Hãy giúp ta loan truyền tin đồn, ta muốn tất cả người dân Kinh Thành đều biết chuyện Diệp Thị làm hôm nay. Bởi vì lời nói của ta ở Cảnh Ninh Cung ngày hôm qua là đúng sự thật cho nên Diệp Thị mới tức giận rồi làm chuyện trái đạo đức như vậy. Ta muốn bà ta để tiếng xấu muôn đời, khiến bà ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột hết.
- Được, để ta đi làm chuyện này, yên tâm, chỉ đến tối nay là những tin tức này sẽ truyền đi khắp Kinh Thành.
- Cám ơn ngươi, Yến Tranh.
Sở Lưu Nguyệt hướng đến Yến Tranh nói lời cảm ơn. Vị bằng hữu này nàng đã chấp nhận, ngày sau nếu hắn có việc gì cần, nàng nhất định sẽ không chối từ.
- Đã là bằng hữu thì còn nói ơn nghĩa gì? Sau này không cho ngươi nói hai từ này.
Yến Tranh phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, rất nhanh đã biến mất.
Sở Lưu Nguyệt nghĩđến chuyện Diệp Thị làm sắp bị lan truyền khắp Kinh Thành thì trong lòng liền thoải mái hơn, sau đó nàng liền nằm xuống ghế dài, khoan thai nhắm mắt lại.
Mặc dù Kinh Thành không nhỏ nhưng năng lực của Yến Tranh cũng không thể coi thường, chỉ tới chạng vạng tối, khắp ngõ ngách của Kinh Thành đều lưu truyền lời đồn:
Diệp Thị, Phu Nhân tam phòng của Sở Phủ vì bị mất mặt trong Cung nên không thèm để ý thân phận đích nữ, mời đạo sĩ đến trước cửa viện của đích nữ lập đàn hàng yêu. Thủ đoạn ác độc như vậy thật đúng là không có đạo đức, loại nữ nhân như vậy nên đuổi ra khỏi cửa, giữ lại làm gì? Việc tốt không làm mà suốt ngày chỉ biết bêu xấu gia phong.
hàng yêu: trong câu "hàng yêu phục ma".
gia phong: nề nếp gia đình.
Lời đồn bên ngoài loan truyền ầm ĩ như vậy, tất nhiên người Sở Phủ cũng nghe được tin tức.
Sở lão Quốc Công thiếu chút nữa tức chết, vốn là tôn nữ bị hưu đã đủ khiến ông mất mặt rồi, lại thêm việc Tần Thị cùng Diệp Thị ở trong Cung cũng khiến danh dự của Sở Gia mất hết, giờ lại truyền ra chuyện như vậy khiến lão Quốc Công tức giận vô cùng. Ông ra lệnh triệu kiến nhi tức, sau đó lại sai người đến Đào Viện đưa Sở Lưu Nguyệt tới.
Kỳ thật lão Quốc Công Sở Đàn Niên cũng không thân thiết với Sở Lưu Nguyệt, một phần là vì Diệp Thị thỉnh thoảng lại nói một số lời không hay về Sở Lưu Nguyệt, một phần vì nàng nhát gan nhu nhược. Lão Quốc Công cũng công nhận đứa cháu gái này vô dụng nên cũng rất ít khi gọi gặp nàng, ngay cả khi đoàn tụ trong lễ mừng năm mới thì Sở Lưu Nguyệt cũng bị sắp xếp ngồi ở chỗ xa nhất.
Chuyện Sở Lưu Nguyệt gả đến Tĩnh Vương Phủ càng khiến lão Quốc Công thêm thất vọng về tôn nữ, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, lão Quốc Công cũng cảm thấy tò mò đối với Sở Lưu Nguyệt.
Lão Quốc Công thân là người đứng đầu Quốc Công phủ, bao nhiêu năm khổ cực, đưa Sở Phủ lên được vị thế như bây giờ hiển nhiên cũng không phải người đơn giản.
Ông phát hiện ra những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, Sở Lưu Nguyệt thân là người trong cuộc mà không gặp bất cứ tổn hại gì, trong khi Diệp Thị lại thua thiệt không ít.
Chẳng lẽ mấy chuyện này đều do tiểu nha đầu Sở Lưu Nguyệt kia bí mật giở thủ đoạn? Lão Quốc Công cảm thấy không có khả năng này, tiểu nha đầu Lưu Nguyệt này ông cũng không phải không biết. Nó căn bản là không có khả năng nghĩ được ra những mưu kế như thế, nếu nó thật sự lợi hại như vậy thì mấy năm qua đã chịu không khổ cực đến vậy. Chẳng lẽ có người âm thầm giúp đỡ nó? Lão Quốc Công suy nghĩ, nếu thật như vậy thì người đứng sau lưng sai bảo Sở Lưu Nguyệt nhất định là nhằm vào Sở Gia, ông tuyệt đối không thể ngồi yên không quản. Lão Quốc Công nghĩđến khả năng này thì càng ngồi không yên.
Đào Viện,
Sở Lưu Nguyệt cũng không biết tin đồn lan nhanh như vậy, sau bữa tối nàng đi dạo quanh sân nhỏ một vòng rồi trở về phòng rửa mặt chưa kịp nghỉ ngơi thì lại nghe tiếng Đổng mụ mụ nói bên ngoài.
- Tử bá, sao ngươi lại tới đây?
- Lão thái gia có lệnh, mời Nhị tiểu thư qua phòng nghị sự một chuyến.