– Đây là chuyện của ta, không can hệ tới Yến Thế tử, ngươi dựa vào gì muốn lấy năm vạn lượng ngân phiếu của hắn? Ta sẽ trả số bạc kia.
Tuy rằng năm vạn lượng đối với nàng là một con số cực lớn, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng nghĩ biện pháp kiếm bạc để trả cho tên vô sỉ này, sau đó sẽ không gặp lại hắn nữa, không, tốt nhất là phải hung hăng dạy dỗ hắn một phen sau đó mới cả đời không gặp lại nhau. Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy đôi mắt càng lạnh lẽo.
Túc Diệp nghe lời nàng nói, đôi đồng tử đen láy như mực nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt, chợt khóe môi vẽ ra đường cong mị hoặc.
– Tốt, tiểu nha đầu có cốt khí, quả nhiên không hổ là người mà Bản Thế tử nhìn trúng. Nhìn ngươi có cốt khí như vậy Bản Thế tử sẽ nhân từ một chút, như vậy đi, trong vòng ba tháng chỉ cần người kiếm được một vạn lượng thì chúng ta sẽ thanh toán xong.
Hắn nói xong thì nghiêng người, gương mặt tuấn tú tiến gần sát đến gò má của Sở Lưu Nguyệt, đôi mắt đồng thời nhìn thẳng nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói:
– Kể cả chuyện ngươi đứng bên đường khiêu khích Bản Thế tử, còn động tay chân trên Tuyết Sơn Xích Long Quả, ngay cả việc mắng Bản Thế tử, tất cả đều xóa bỏ hết một lượt.
Sở Lưu Nguyệt cảm thấy gò má tê rần vì nam nhân này tiến quá gần nên hơi thở phả vào mặt nàng khiến người nàng tê dại.
Nhưng nhớ tới hắn và kẻ thù của nàng, mặt nàng tái mét, còn để ý gì đến hắn ở xa hay gần, trầm giọng nói:
– Tốt, một lời đã định.
– Một lời đã định.
Túc Diệp vẫn một mực khí định thần nhàn, thần sắc khoan thai kia khiến Sở Lưu Nguyệt có một loại xúc động muốn cào vào mặt hắn. Nàng biết rõ nam nhân này xem thường mình, cho rằng trong vòng ba tháng nàng nhất định không mang ra được một vạn lượng ngân phiếu.
– Nhưng mà nếu ngươi vay mượn hoặc tìm người hỗ trợ thì một vạn lượng cũng không còn là một vạn lượng mà trở lại thành năm vạn lượng.
Túc Diệp nói xong lời cuối cùng sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, ngoan lệ. Ánh mắt bắn thẳng về Yến Tranh đứng không xa, lời này rõ ràng ám chỉ Yến Tranh.
Mày rậm của Yến Tranh dựng lên, nghe thấy Sở Lưu Nguyệt muốn tự mình trả một vạn lượng ngân phiếu thì không khỏi nóng lòng kêu:
– Tiểu Nguyệt Nhi, ta giúp ngươi.
Sở Lưu Nguyệt lắc đầu, nàng rất cảm kích tâm ý của Yến Tranh nhưng đây là chuyện giữa nàng và Túc Diệp, nàng không muốn làm liên lụy đến Yến Tranh.
– Ta tự làm được.
Không phải chỉ vạn lượng ngân phiếu sao? Trong lòng Sở Lưu Nguyệt khinh thường, đừng quên kiếp trước nàng là được truyền thừa y thuật cao siêu của Tứ Xuyên Đường môn. Nàng có thể lợi dụng chính y thuật của mình để kiếm tiền, không tin trong ba tháng lại không kiếm được một vạn lượng bạc. Nghĩ vậy Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng Túc Diệp, khẳng định nói:
– Ta sẽ không tìm người hỗ trợ, tự ta sẽ kiếm được một vạn lượng này.
– Vậy là tốt rồi.
Túc Diệp gật đầu sau đó cúi xuống, dùng ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng ma sát ngón tay mảnh mai của Sở Lưu Nguyệt. Xúc cảm ấm áp theo đầu ngón tay của Sở Lưu Nguyệt lan tỏa ra khắp cơ thể khiến nàng không thoải mái nhưng tiếc là nam nhân này làm như không thấy, một bên nhẹ nhàng ma sát, một bên còn không quên nhắc nhở Sở Lưu Nguyệt:
– Nhưng mà trong ba tháng này ngươi vẫn là người của Bản Thế tử, nếu tâm tình Bản Thế tử không tốt muốn gọi ngươi đến, tùy thời tùy lúc phải làm cho Bản Thế tử vui vẻ, hài lòng, hơn nữa không được tủi thân.
Túc Diệp nói vậy, thản nhiên như đang thảo luận chuyện thời tiết tốt hay xấu nhưng nghe vào lỗ tai người khá chỉ cảm thấy tên này có bệnh, tâm trạng hắn không tốt gọi người ta đến cho hắn làm gì?
Sở Lưu Nguyệt tức giận, sắc mặt nàng không chỉ trầm xuống thôi mà mảng xanh mảng trắng, nghiến răng phun ra một chữ: “Tốt.”
Bây giờ nàng chỉ nghĩ mau chóng cách tên ôn thần này xa một chút, sao lại xui xẻo như vậy, lúc nào cũng gặp phải tên khó chơi này. Hiện tại Túc Diệp cũng không khó xử nàng thêm, hắn thả tay nàng ra, khi ngẩng đầu lên đã trở về vẻ lãnh khốc vô tình thường ngày, trong đôi mắt phượng hẹp dài ẩn hiện những tia sáng lạnh lẽo, tay dài duỗi ra liền lấy được bức họa trong tay Thạch Lựu, chính là bức Lưu Nguyệt vừa vẽ.
Túc Diệp mở bức họa ra sau đó híp đôi mắt, đáy mắt hiện lên vẻ trêu tức, đây là vẽ cái gì, rõ ràng là quét loạn vậy mà cũng bị nàng nói thành một mớ chuyện, cái gì mà tranh trừu tượng? Nha đầu kia rõ ràng đang trợn mắt nói láo. Hắn thu lại bức hoạn trong tay, nghiêng người một chút đến gần Sở Lưu Nguyệt, âm thanh trầm thấp như tẩm hơi men vang lên.
– Sao ta lại có cảm giác như con mèo cào bậy vậy?
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt càng xanh hơn, nghiến răng ken két, liếc mắt nhìn đôi tay thon dài của Túc Diệp tưởng tượng nếu có thể làm hỏng đôi tay của tên nam nhân chết tiệt này thì sẽ vui sướng đến nhường nào. Nghĩ vậy trong lòng nàng dễ chịu hơn chút ít, ngay vừa rồi nàng đã âm thầm hạ một chút dược dưới tay hắn, chỉ là trước mắt độc không phát tác nên hắn không phát hiện ra, bây giờ không đi thì còn đợi đến khi nào?
Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ thế liền dẫn Thạch Lựu xoay người đi không thèm quan tâm đến tên đáng chết sau lưng. Yến Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Túc Diệp một cái sau đó cũng xoay người theo Lưu Nguyệt rời đi.
– Tốt rồi, không có việc gì chúng ta cũng về thôi.
Nhóm người trước Hương Minh lâu tự động tách ra, mỗi người một ngựa một xe chuẩn bị rời khỏi. Xe ngựa đang đỗ bốn phía cũng rục rịch động, Thế tử Túc Vương cùng Cơ Vương Thế tử đi rồi còn ở lại làm gì nữa. Trong những xe này đều là tiểu thư quan lại vụng trộm đến Hương Minh lâu để nhìn phong thái của Túc Thế tử nhưng không nghĩ đến lại chứng kiến một màn khiến tâm vỡ nát. Túc vương Thế tử là nhân vật cao cao tại thượng vậy mà lại để ý đến Sở Lưu Nguyệt, tuy rằng là làm khó dễ nhưng các nàng muốn hắn chú ý còn khó a.
Cho nên không cần nói cũng có thể đoán được những nữ nhân này ghen ghét Sở Lưu Nguyệt thế nào rồi, các nàng thật muốn đổi chỗ cho Sở Lưu Nguyệt a.
Trong xe ngựa của Phủ Sở Quốc Công đôi mắt Sở Lưu Liên càng đỏ, nghiến răng, tay bấm sâu vào trong thịt mà cũng không thấy đau đớn. Hình ảnh Túc Diệp nắm tay Sở Lưu Nguyệt đã kích thích thật sâu vào mắt nàng, lửa giận quanh thân nàng bốc lên ngùn ngụt, trong lòng gào thét, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tiện nhân Sở Lưu Nguyệt kia lại được người cao cao tại thượng kia chú ý mà nàng lại không được, trong khi Sở Lưu Liên nàng còn là mỹ nhân đệ nhất Kinh Thành. Nghĩ đến cuối cùng trong lòng Sở Lưu Liên bỗng sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn trả thù. Nàng tuyệt đối không thể giữ lại Sở Lưu Nguyệt, đúng, chính là vậy, nàng phải diệt trừ Sở Lưu Nguyệt.
Cho tới bây giờ Thủy Tiên và Thược Dược chưa từng thấy chủ tử mình có hành động hung ác như vậy, trước kia tiểu thư đều giả nhân giả nghĩa, gần đây lại thường bày ra vẻ nhu nhược, bộ dáng hung ác như vậy thì quả thật các nàng từng thấy qua. Tiểu thư điên rồi sao? Vì Túc vương Thế tử sao?
Thủy Tiên và Thược Dược sợ hãi, nếu Tĩnh vương biết tiểu thư thích Túc Thế tử thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chỉ nghĩ thôi đã thấy da đầu run lên rồi.
Nhưng các nàng ra ngoài đã lâu, hay là vẫn nên trở về trước? Thủy Tiên cẩn thận lên tiếng:
– Tiểu thư, chúng ta trở về đi.
Sở Lưu Liên cũng không đáp, nàng ổn định lại tâm trạng rồi ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài tìm thấy xe ngựa đang về phủ của Sở Lưu Nguyệt, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lạnh giọng ra lệnh:
– Đi theo xe Sở Lưu Nguyệt.
– Vâng thưa tiểu thư.
Thủy Tiên nhận lệnh thò đầu ra phía trước phân phó phu xe đi theo xe Sở Lưu Nguyệt cũng quay về Sở phủ.
Thủy Tiên phân phó xong chuẩn bị quay lại trong xe thì chợt thấy xa xa xe ngựa của phủ Túc Vương bị người chặn đường phải dừng lại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ mà lui lại nói với Sở Lưu Liên:
– Tiểu thư, người nhìn xem, Túc Vương Thế tử dường như gặp chuyện gì?
Sở Lưu Liên lập tức nôn nóng vén màn che nhìn ra bên ngoài. Qủa nhiên thấy cách đó không xa xe ngựa của Túc Vương phủ, vội mệnh lệnh cho phu xe:
– Dừng lại, lát nữa hẵng đi.
Phu xe liền dừng động tác, lặng lẽ đợi mệnh lệnh của tiểu thư.
Xe Túc Vương phủ gặp chuyện chẳng những Sở Lưu Liên phát hiện ra mà Sở Lưu Nguyệt cũng thấy. Túc Tùng vốn nhận lệnh Sở Lưu Nguyệt rời đi nhưng vừa thấy chủ nhân mình có chuyện thì vội vàng ra lệnh cho thị vệ phía trước:
– Lập tức qua xem đã xảy ra chuyện gì?
– Vâng, Túc Tùng công tử.
Bốn người Túc Tùng là người bên cạnh Túc Diệp, bốn người bọn họ là thân tín không giống với những thủ hạ khác nên hạ nhân của Phủ Túc Vương thường gọi bốn người họ là công tử. Sở Lưu Nguyệt vốn không muốn quay lại những bất đắc dĩ nàng lại ngồi trên xe của Phủ Túc Vương nên Túc Tùng vừa ra lệnh thì mấy thị vệ kia liền đánh ngựa chạy về hướng xe ngựa của Túc Diệp, rất nhanh đã đến nơi.
Túc Tùng nhảy xuống xe ngựa, Sở Lưu Nguyệt ngồi ngay ngắn trong xe vén rèm nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trên đường có một người cản xe của Túc Diệp, quỳ trên mặt đất khóc lóc ầm ĩ cầu khẩn:
– Thế tử gia, xin người bỏ qua cho tiểu nhân một lần, tiểu nhân biết sai rồi, sau này không dám làm chuyện như vậy nữa. Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con thơ, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình tiểu nhân, nếu tiểu nhân không có công việc này thì cả nhà sẽ chết đói,
Người nọ khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, giờ khóc nước mắt nước mũi giàn giụa trông hết sức chật vật nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, thấy xa xa càng nhiều người chú ý về bên này, hắn càng khóc thêm thương tâm.
Bởi vì không biết chuyện gì xảy ra nên Sở Lưu Nguyệt không đi suy đoán mà chỉ nhìn xem sự việc phát triển. Chỉ nghe âm thanh cao ngạo lạnh lùng truyền ra từ xe ngựa đối diện:
– Tô Kiến, tâm tư của người nhiều lắm, Bản Thế tử tha cho ngươi một lần nhưng ngươi lại không biết quý trọng, thật sự là tìm chết.
Túc Diệp vừa nói xong, nháy mắt sắc mặt Tô Kiến tái nghoét, thân thể mềm nhũn, từng giọt mồ hô to như hạt đậu lăn xuống từ gương mặt béo mập.
Hắn chính là chưởng quầy trong một cửa hàng dưới tay Túc Diệp, bởi vì muốn lòng muốn hưởng lạc nên tham ô một ít bạc, nào đâu bị người tra được. Túc Diệp sai người kiểm kê tài sản của hắn rồi đuổi hắn đi, như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng Tô gia hắn. Vậy nên Tô Kiến mới nảy lên ý định đứng bên đường chặn xe Túc Diệp, muốn bức bách Túc Diệp dưới ánh mắt của người khác mà tiếp nhận lại hắn.
Đáng tiếc hắn đã quên Túc Diệp là người luôn làm theo ý mình, hơn nữa là kẻ bụng dạ nham hiểm cực kỳ, cũng không thèm để ý ánh mắt thế tục. Hắn đây là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời làm hại chính mình.
– Gia, người bỏ qua cho tiểu nhân a, xin người bỏ qua cho tiểu nhân.
Lúc này đây Tô Kiến chỉ thầm nghĩ muốn giữ lấy cái mạng là đủ rồi nhưng tiếc là hắn đã phạm vào tối kỵ của Túc Diệp nên người trên xe ngựa căn bản chẳng thèm để ý đến lời hắn nói mà mệnh lệnh cho Túc Trúc:
– Đánh hai mươi bản, đưa hắn đến biên quan sung quân, nhớ là vĩnh viễn không được trở lại.
– Vâng thư Gia.
Túc Trúc lạnh lùng lên tiếng, nhảy xuống xe ngựa, đi qua túm lấy Tô Kiến. Tô Kiến nghe Túc Diệp nói thì cả người run lên, sau đó kêu to:
– Túc Diệp, ngươi chính là ma quỷ, ngươi là tên độc ác vô nhân tính, khó trách tất cả mọi người đều gọi ngươi là lãnh huyết Diêm Vương, ngươi không có tâm.
Tô Kiến mắng xong, ánh mắt người trong xe ngựa càng hung lệ, âm trầm kinh người, hắn nói:
– Đem hàm răng của hắn đánh xuống không sót một cái, còn nữa, đưa nữ nhi của hắn đến Hương Minh lâu.
– Không.
Tô Kiến kêu lên một tiếng không chịu được ngất đi, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm là ngàn vạn lần không nên trêu chọc ma đầu kia, hắn hối hận a.
Nhưng trên đời đã không tồn tại thứ gọi là hối hận.
Túc Trúc không thèm quan tâm đến Tô Kiến hôn mê hay không, hắn tự đi chấp hình, rất nhanh trên đường đã vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người nghe được đều biến sắc, mỗi người đối với Túc Vương Thế tử lại càng thêm phần sợ hãi, ai cũng không dám nói gì.
Hương Minh Lâu chính là một thanh lâu nổi tiếng, bao nhiêu vương tôn quý tộc đến đây vung tiền như rác cũng chỉ vì muốn nhìn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu.
Hoa khôi Tiêu Tiêu tuổi mới vừađôi chín, hoa dung nguyệt mạo, đẹp như tiên nữ. Nghe nói mặc dù nàng lưu lạc chốn phong trần nhưng khí chất trên người lại không hề kém bất cứ thiên kim tiểu thư nào trong giới thượng lưu. Lai lịch của Tiêu Tiêu không có ai biết rõ chỉ thấy từ sau khi nàng xuất hiện không ít người trong kinh đô đều bị nàng làm cho mê muội, không tiếc vung tiền như rác cũng chỉ để thấy dung nhan của nàng. Nhưng Tiêu Tiêu cũng không thích gặp người ngoài, có thể nhìn thấy nàng cũng chẳng có mấy ai.
Một trong số đó là Túc vương Thế tử.
Nghe nói người Tiêu Tiêu thích chính là Túc vương Thế tử nên Túc Thế tử chỉ cần nói một câu hôm nay nàng liền chấp nhận so tài nghệ với nhị tiểu thư Sở phủ- Sở Lưu Nguyệt trước cửa Hương Minh lâu.
Tin tức này khiến cho không ít người vui sướng, trước cửa Hương Minh lâu đã bị người vây chặt như nêm cối từ sớm, ngay cả người của quan phủ cũng được huy động để duy trì trật tự. Nhưng biết rõ người chủ trì việc hôm nay là Thế tử Túc vương phủ- Túc Diệp nên những người đến duy trì trật tự kia tự động biến thành người bảo vệ cho đám người Túc Diệp.
Hôm nay không khí Hương Minh Lâu nóng lên hừng hực, náo nhiệt không thua gì lần đầu tiên Tiêu Tiêu xuất hiện.
Sở Lưu Nguyệt ngồi trong xe ngựa của Túc Vương phủ nghe tiếng nói chuyện huyên náo bên ngoài thì không khỏi nhăn đôi mày, những lời nói đứt quãng kia nàng nghe được rất rõ ràng.
Không ít người kích động vì có thể gặp được hoa khôi Tiêu Tiêu. Tuy Tiêu Tiêu không phải khuê tú danh môn nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán thân. Hơn nữa so với những khuê tú danh môn kia thì một nữ tử thanh lâu càng dễ để người ta có hi vọng hơn nên mọi người mới có thể điên cuồng như vậy, rất nhiều người chỉ mong nhìn thấy gương mặt Tiêu Tiêu. Ngày xưa vung tiền như rác cũng khó gặp nay lại dễ dàng gặp được, có thể không háo hức được sao? Bởi vậy cũng xác nhận một việc, hoa khôi Tiêu Tiêu thích Túc vương Thế tử là việc không thể nghi ngờ.
danh môn: gia đình danh giá.
Xe ngựa Túc Vương phủ hướng về Hương Minh lâu mà đi, những người đang chen lấy vừa thấy xe ngựa của Túc Vương phủ thì tự động dạt ra nhường đường.
Sở Lưu Nguyệt cũng hiểu rõ vì sao Túc Tùng đích thân đón nàng tới đây. Nếu không có xe ngựa Túc Vương phủ thì nàng muốn tới được đây sợ rằng cũng không thể.
Trước cửa Hương Minh lâu tạm thời dựng lên một đài cao, xung quanh có rất nhiều người vây kín, ai nấy đều kích động chuyện trò, thanh âm càng ngày càng lớn.
Đến tận lúc có người kêu lên: "Sở nhị tiểu thư đã tới? Mọi người mau tránh ra."
Một lời vừa nói xung quanh liền xôn xao, đám người tự động tách ra. Mặc dù lúc trước vừa chen chúc nhưng ngay lập tức mở ra một lối đi có thể cho xe ngựa đi qua.
Mọi người tự giác nhường đường như vậy thứ nhất là vì đây là xe ngựa của Túc Vương phủ, thứ hai là ai nấy đều nóng lòng muốn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu biểu diễn.
Mặc dù Tiêu Tiêu còn chưa phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành nhưng danh tiếng cũng không thua kém đệ nhất mỹ nhân Sở Lưu Liên nhiều. Hơn nữa sự chênh lệch này không phải vì nàng mà vì xuất thân của nàng.
Hôm nay Tiêu Tiêu so tài nghệ cùng Sở Lưu Nguyệt, tất cả mọi người đều nhận định Sở Lưu Nguyệt phải thua không nghi ngờ. Bất kể là dung mạo hay tài nghệ vị đích nữ Phủ Quốc Công này cũng không có khả năng so sánh với Tiêu Tiêu. Nhưng mà mọi người ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ là vì sao Sở Lưu Nguyệt lại phải nghe lời Thế tử Túc vương đến Hương Minh lâu so tài cùng Tiêu Tiêu. Đây không phải việc khiến nàng phải mất mặt sao? Nhưng mọi người ngẫm lại liền không quan tâm nữa, Sở Lưu Nguyệt đã mất hết mặt mũi rồi, còn sợ lúc này mất mặt sao?
Khi mọi người đang xì xào bàn tán thì xe ngựa của Túc Vương phủ dừng lại. Túc Tùng nhảy xuống xe ngựa cung kính nhấc rèm xe lên mời Sở Lưu Nguyệt xuống xe.
Tiếng bàn tán bốn phía dừng lại, không ít người nhận ra vị Túc Tùng của Túc Vương phủ này. Hắn là người thân tín (thân cận, tin tưởng) của Thế tử Túc vương, sự xuất hiện của hắn thường đại biểu cho Túc Thế tử. Tuy rằng Túc Tùng công tử là người dưới nhưng so với những công tử ca tầm thường như đám bọn họ còn kiêu ngạo hơn. Nhưng bây giờ Túc Tùng công tử lại khách khí với Sở Lưu Nguyệt như thế, đây là xảy ra chuyện gì?
Phía dưới lặng im lại một lần nữa vang lên tiếng nghị luận.
Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng trừng mắt Túc Tùng một cái, cũng không bởi vì Túc Tùng cung kính với mình mà tâm tình tốt lên.
Từ kiếp trước nàng đã không thích những nơi đông người mà chỉ thích yên tĩnh làm nghiên cứu. Nhưng không ngờ tới kiếp này lại phá vỡ dĩ vãng của nàng, nàng muốn yên tĩnh sống mà không được.
Trong xe ngựa, Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đi ra.
Hôm nay nàng vẫn giống như thường ngày, mặc một bộ quần áo bình thường, khuôn mặt son phấn không thi, trên đầu trâm cài, trang sức đều không có, dáng người thon dài, gầy nhỏ. Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ thì lại có nhiều điểm không giống với lúc trước. Hiện tại mặc dù Sở Lưu Nguyệt vẫn vô cùng mềm yếu như trước nhưng khuôn mặt vàng vọt đã lộ ra một chút sắc hồng, đôi đồng tử đen láy, trong vắt giống như làn nước. Nhìn nàng giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, dường nhưđã thay đổi thành con người khác.
son phấn không thi: ý nói khuôn mặt mộc, không tô son điểm phấn.
Rất nhanh trong đám người đã có người bàn luận.
- Đây là Nhị tiểu thư Sở gia sao? Sao lại có cảm giác không giống lúc trước nhỉ?
- Đúng là không giống a, nghe nói từ khi Sở nhị tiểu thư đâm đầu vào tượng sư tử đá ở trước cửa Tĩnh Vương phủ đầu óc được thông suốt, bây giờ thông minh lắm.
- Hóa ra là vậy, ta còn không quá tin tưởng vào chuyện này nhưng xem ra tin đồn là sự thật a.
Lần này tiếng bàn luận vang lên Sở Lưu Nguyệt làm như không nghe thấy, sắc mặt nàng lạnh nhạt, khóe môi hơi nhếch rồi đi theo Túc Tùng đến đài cao trước Hương Minh lâu.
Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì nàng còn lâu mới phải đến nơi hoa bướm như Hương Minh lâu. "Túc Diệp, ngươi chờ đó cho ta!" Trong lòng Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh từ từ đi về phía đài cao.
Trong đám người không biết ai hô lên một câu:
- Tiêu Tiêu đi ra.
Một câu nói làm dậy lên ngàn tầng sóng, đám người mới vừa còn yên tĩnh thoáng cái đã trở nên náo nhiệt, cả đám thi nhau kiễng chân nhìn về phía cửa Hương Minh lâu.
Sở Lưu Nguyệt cũng tò mò muốn biết Tiêu Tiêu trong lời đồn rốt cục là nhân vật như thế nào nên theo tầm mắt của mọi người nhìn về cửa Hương Minh lâu. Chỉ thấy trước của Hương Minh lâu vài tỳ nữ bưng lẵng hoa mở đường, thỉnh thoảng vung cánh hoa thơm, muốn long trọng bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Sau khi mấy tỳ nữ đi ra liền thấy một bóng người thiên kiều bá mị đi ra. Người này có vóc người cao gầy, so với nữ tử bình thường thì cao hơn một chút, thân hình mảnh mai, mặc một bộ tơ lụa mỏng trắng như tuyết, dáng đi thướt tha yểu điệu trời sinh, cả thân mình uyển chuyển như không xương, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên người một nha hoàn chậm rãi đi ra.
Nàng cũng không hề cố tình làm ra vẻ mà là trời sinh đã kiều mị, là một loại người khiến người ta nhìn thấy thôi đã có cảm giác kinh diễm.
kinh diễm: kinh- sợ, diễm- kiều diễm, diễm lệ (ý nói là vô cùng đẹp, đẹp ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người nhìn phải kinh ngạc).
Sở Lưu Nguyệt chỉ nhìn một cái đã có cảm giác mình không thể chán ghét nổi nữ tử này.
Tuy rằng Tiêu Tiêu xuất thân từ thanh lâu nhưng so với mấy người như Sở Lưu Liên thì khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Từ đôi mắt sáng ngời đến hơi thở trên người Tiêu Tiêu đều phát ra rất tự nhiên không hề cố ý làm ra vẻ. Mặc dù nàng có dáng vẻ thiên kiều bá mị khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhưng đó là do trời sinh đã vậy. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được cong môi cười, nhìn thấy hoa khôi trong lời đồn này nàng lại có chút chờ mong cuộc so tài sắp tới.
Tuy rằng nàng không có sở trường gì, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.
Tiêu Tiêu vừa xuất hiện ngoài cửa Hương Minh lâu đã vang lên tiếng hoan hô, không ít người còn phát ra tiếng gào thét:
- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu leo lên đài cao quét mắt nhìn đám người vây xem xung quanh sau đó đưa tay dùng khăn lụa mỏng che miệng nhẹ nhàng cười.
Nụ cười mỹ diễm vô cùng lại càng khiến đám người dưới đài điên cuồng. Không ít người chen đến đài thi đấu hận không thể bổ nhào vào Tiêu Tiêu, cướp nàng mang về nhà.
mỹ diễm: xinh đẹp, diễm lệ.
Tiêu Tiêu gật đầu với người phía dưới sau đó thu ánh mắt lại chậm rãi nhìn Sở Lưu Nguyệt đứng đối diện.
Sở Lưu Nguyệt cũng nhìn nàng, thoáng cái bốn phía yên tĩnh trở lại, tất cảđều chăm chú nhìn vào hai nữ tử trên đài cao.
Sở Lưu Nguyệt một bên quan sát nữ tử đối diện một bên thở dài. Thật là trời trêu người, nếu nữ tử này sinh ra trong gia đình phú quý thì chỉ sợ không thua kém gì Sở Lưu Liên.
- Xin chào, người chính là Sở nhị tiểu thư trong lời đồn sao?
Tiêu Tiêu mở miệng trước, giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, có sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái mà thanh thúy, nghe thật êm tai. Sở Lưu Nguyệt muốn chán ghét giọng nói này cũng không chán ghét nổi. Nàng gật đầu, tuy rằng Tiêu Tiêu là đối thủ hôm nay của nàng, lúc trước nàng cũng không bằng lòng với việc so tài cùng một nữ tử thanh lâu nhưng bây giờ gặp được Tiêu Tiêu nàng đột nhiên nghĩ, thật ra Tiêu Tiêu cũng không là sai điều gì, nàng ấy chỉ sống nhầm chỗ nhưng cũng không hề kém người khác bao nhiêu. Người với người gặp mặt có lúc thật kỳ diệu.
Sở Lưu Nguyệt mở miệng nói:
- Đúng vậy, ta chính là Sở Lưu Nguyệt.
Hai nữ tử nhìn nhau sau đóđồng thời nở nụ cười.
Tiêu Tiêu lại nói:
- Chúng ta sẽ so tài với nhau một trận, cầm kỳ thư họa tùy ngươi chọn.
- Được.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu, Tiêu Tiêu đi đến cạnh đài cao quét mắt nhìn mọi người, giọng nói mềm mại thanh thúy lại vang lên lần nữa:
- Ta và Sở nhị tiểu thư sẽ so tài một trận mong các vị chủ trì nhưng hi vọng mọi người công bằng phán xét không nên có chút thiên vị nào.
Tuy rằng Tiêu Tiêu là nữ tử thanh lâu nhưng lời nói có sức ảnh rất lớn, người bên dưới nghe được nàng nói vậy thì lập tức đồng ý: "Được."
Tiêu Tiêu nói xong liền đi tới trước mặt Sở Lưu Nguyệt cười nhìn nàng:
- Chúng ta bắt đầu đi, ngươi muốn thi gì? Cầm kỳ thư họa ngươi chọn gì?
Tuy rằng nàng biết Sở nhị tiểu thư không am hiểu những thứ này nhưng Túc Diệp Thế tử đã hạ lệnh xuống, nàng không thể không nghe theo.
Lúc trước Sở Lưu Nguyệt nhận được tin tức thì cảm thấy vô cùng tức giận nhưng bây giờ nàng đã trở nên lạnh nhạt. Hơn nữa lúc đến nàng đã quyết định biểu diễn gì rồi nên khi nghe Tiêu Tiêu hỏi nàng liền cười nói:
- Chúng ta thi vẽ đi.
Vẽ tranh căn bản không phải thứ Sở Lưu Nguyệt hiểu biết nhưng nàng nhớ tới trước kia từng đọc một quyển sách tên là: Bộ quần áo của Hoàng đế. Hôm nay nàng muốn lợi dụng chính là vẻ ngoài hoa lệ này để chứng minh tài năng của nàng cao hơn một bậc. Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy khóe mắt liền hiện lên ý cười, mặc kệ có thành công hay không tốt xấu gì nàng cũng thử một lần.
– Đây là chuyện của ta, không can hệ tới Yến Thế tử, ngươi dựa vào gì muốn lấy năm vạn lượng ngân phiếu của hắn? Ta sẽ trả số bạc kia.
Tuy rằng năm vạn lượng đối với nàng là một con số cực lớn, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng nghĩ biện pháp kiếm bạc để trả cho tên vô sỉ này, sau đó sẽ không gặp lại hắn nữa, không, tốt nhất là phải hung hăng dạy dỗ hắn một phen sau đó mới cả đời không gặp lại nhau. Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy đôi mắt càng lạnh lẽo.
Túc Diệp nghe lời nàng nói, đôi đồng tử đen láy như mực nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt, chợt khóe môi vẽ ra đường cong mị hoặc.
– Tốt, tiểu nha đầu có cốt khí, quả nhiên không hổ là người mà Bản Thế tử nhìn trúng. Nhìn ngươi có cốt khí như vậy Bản Thế tử sẽ nhân từ một chút, như vậy đi, trong vòng ba tháng chỉ cần người kiếm được một vạn lượng thì chúng ta sẽ thanh toán xong.
Hắn nói xong thì nghiêng người, gương mặt tuấn tú tiến gần sát đến gò má của Sở Lưu Nguyệt, đôi mắt đồng thời nhìn thẳng nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói:
– Kể cả chuyện ngươi đứng bên đường khiêu khích Bản Thế tử, còn động tay chân trên Tuyết Sơn Xích Long Quả, ngay cả việc mắng Bản Thế tử, tất cả đều xóa bỏ hết một lượt.
Sở Lưu Nguyệt cảm thấy gò má tê rần vì nam nhân này tiến quá gần nên hơi thở phả vào mặt nàng khiến người nàng tê dại.
Nhưng nhớ tới hắn và kẻ thù của nàng, mặt nàng tái mét, còn để ý gì đến hắn ở xa hay gần, trầm giọng nói:
– Tốt, một lời đã định.
– Một lời đã định.
Túc Diệp vẫn một mực khí định thần nhàn, thần sắc khoan thai kia khiến Sở Lưu Nguyệt có một loại xúc động muốn cào vào mặt hắn. Nàng biết rõ nam nhân này xem thường mình, cho rằng trong vòng ba tháng nàng nhất định không mang ra được một vạn lượng ngân phiếu.
– Nhưng mà nếu ngươi vay mượn hoặc tìm người hỗ trợ thì một vạn lượng cũng không còn là một vạn lượng mà trở lại thành năm vạn lượng.
Túc Diệp nói xong lời cuối cùng sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, ngoan lệ. Ánh mắt bắn thẳng về Yến Tranh đứng không xa, lời này rõ ràng ám chỉ Yến Tranh.
Mày rậm của Yến Tranh dựng lên, nghe thấy Sở Lưu Nguyệt muốn tự mình trả một vạn lượng ngân phiếu thì không khỏi nóng lòng kêu:
– Tiểu Nguyệt Nhi, ta giúp ngươi.
Sở Lưu Nguyệt lắc đầu, nàng rất cảm kích tâm ý của Yến Tranh nhưng đây là chuyện giữa nàng và Túc Diệp, nàng không muốn làm liên lụy đến Yến Tranh.
– Ta tự làm được.
Không phải chỉ vạn lượng ngân phiếu sao? Trong lòng Sở Lưu Nguyệt khinh thường, đừng quên kiếp trước nàng là được truyền thừa y thuật cao siêu của Tứ Xuyên Đường môn. Nàng có thể lợi dụng chính y thuật của mình để kiếm tiền, không tin trong ba tháng lại không kiếm được một vạn lượng bạc. Nghĩ vậy Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng Túc Diệp, khẳng định nói:
– Ta sẽ không tìm người hỗ trợ, tự ta sẽ kiếm được một vạn lượng này.
– Vậy là tốt rồi.
Túc Diệp gật đầu sau đó cúi xuống, dùng ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng ma sát ngón tay mảnh mai của Sở Lưu Nguyệt. Xúc cảm ấm áp theo đầu ngón tay của Sở Lưu Nguyệt lan tỏa ra khắp cơ thể khiến nàng không thoải mái nhưng tiếc là nam nhân này làm như không thấy, một bên nhẹ nhàng ma sát, một bên còn không quên nhắc nhở Sở Lưu Nguyệt:
– Nhưng mà trong ba tháng này ngươi vẫn là người của Bản Thế tử, nếu tâm tình Bản Thế tử không tốt muốn gọi ngươi đến, tùy thời tùy lúc phải làm cho Bản Thế tử vui vẻ, hài lòng, hơn nữa không được tủi thân.
Túc Diệp nói vậy, thản nhiên như đang thảo luận chuyện thời tiết tốt hay xấu nhưng nghe vào lỗ tai người khá chỉ cảm thấy tên này có bệnh, tâm trạng hắn không tốt gọi người ta đến cho hắn làm gì?
Sở Lưu Nguyệt tức giận, sắc mặt nàng không chỉ trầm xuống thôi mà mảng xanh mảng trắng, nghiến răng phun ra một chữ: “Tốt.”
Bây giờ nàng chỉ nghĩ mau chóng cách tên ôn thần này xa một chút, sao lại xui xẻo như vậy, lúc nào cũng gặp phải tên khó chơi này. Hiện tại Túc Diệp cũng không khó xử nàng thêm, hắn thả tay nàng ra, khi ngẩng đầu lên đã trở về vẻ lãnh khốc vô tình thường ngày, trong đôi mắt phượng hẹp dài ẩn hiện những tia sáng lạnh lẽo, tay dài duỗi ra liền lấy được bức họa trong tay Thạch Lựu, chính là bức Lưu Nguyệt vừa vẽ.
Túc Diệp mở bức họa ra sau đó híp đôi mắt, đáy mắt hiện lên vẻ trêu tức, đây là vẽ cái gì, rõ ràng là quét loạn vậy mà cũng bị nàng nói thành một mớ chuyện, cái gì mà tranh trừu tượng? Nha đầu kia rõ ràng đang trợn mắt nói láo. Hắn thu lại bức hoạn trong tay, nghiêng người một chút đến gần Sở Lưu Nguyệt, âm thanh trầm thấp như tẩm hơi men vang lên.
– Sao ta lại có cảm giác như con mèo cào bậy vậy?
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt càng xanh hơn, nghiến răng ken két, liếc mắt nhìn đôi tay thon dài của Túc Diệp tưởng tượng nếu có thể làm hỏng đôi tay của tên nam nhân chết tiệt này thì sẽ vui sướng đến nhường nào. Nghĩ vậy trong lòng nàng dễ chịu hơn chút ít, ngay vừa rồi nàng đã âm thầm hạ một chút dược dưới tay hắn, chỉ là trước mắt độc không phát tác nên hắn không phát hiện ra, bây giờ không đi thì còn đợi đến khi nào?
Sở Lưu Nguyệt vừa nghĩ thế liền dẫn Thạch Lựu xoay người đi không thèm quan tâm đến tên đáng chết sau lưng. Yến Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Túc Diệp một cái sau đó cũng xoay người theo Lưu Nguyệt rời đi.
– Tốt rồi, không có việc gì chúng ta cũng về thôi.
Nhóm người trước Hương Minh lâu tự động tách ra, mỗi người một ngựa một xe chuẩn bị rời khỏi. Xe ngựa đang đỗ bốn phía cũng rục rịch động, Thế tử Túc Vương cùng Cơ Vương Thế tử đi rồi còn ở lại làm gì nữa. Trong những xe này đều là tiểu thư quan lại vụng trộm đến Hương Minh lâu để nhìn phong thái của Túc Thế tử nhưng không nghĩ đến lại chứng kiến một màn khiến tâm vỡ nát. Túc vương Thế tử là nhân vật cao cao tại thượng vậy mà lại để ý đến Sở Lưu Nguyệt, tuy rằng là làm khó dễ nhưng các nàng muốn hắn chú ý còn khó a.
Cho nên không cần nói cũng có thể đoán được những nữ nhân này ghen ghét Sở Lưu Nguyệt thế nào rồi, các nàng thật muốn đổi chỗ cho Sở Lưu Nguyệt a.
Trong xe ngựa của Phủ Sở Quốc Công đôi mắt Sở Lưu Liên càng đỏ, nghiến răng, tay bấm sâu vào trong thịt mà cũng không thấy đau đớn. Hình ảnh Túc Diệp nắm tay Sở Lưu Nguyệt đã kích thích thật sâu vào mắt nàng, lửa giận quanh thân nàng bốc lên ngùn ngụt, trong lòng gào thét, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tiện nhân Sở Lưu Nguyệt kia lại được người cao cao tại thượng kia chú ý mà nàng lại không được, trong khi Sở Lưu Liên nàng còn là mỹ nhân đệ nhất Kinh Thành. Nghĩ đến cuối cùng trong lòng Sở Lưu Liên bỗng sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn trả thù. Nàng tuyệt đối không thể giữ lại Sở Lưu Nguyệt, đúng, chính là vậy, nàng phải diệt trừ Sở Lưu Nguyệt.
Cho tới bây giờ Thủy Tiên và Thược Dược chưa từng thấy chủ tử mình có hành động hung ác như vậy, trước kia tiểu thư đều giả nhân giả nghĩa, gần đây lại thường bày ra vẻ nhu nhược, bộ dáng hung ác như vậy thì quả thật các nàng từng thấy qua. Tiểu thư điên rồi sao? Vì Túc vương Thế tử sao?
Thủy Tiên và Thược Dược sợ hãi, nếu Tĩnh vương biết tiểu thư thích Túc Thế tử thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chỉ nghĩ thôi đã thấy da đầu run lên rồi.
Nhưng các nàng ra ngoài đã lâu, hay là vẫn nên trở về trước? Thủy Tiên cẩn thận lên tiếng:
– Tiểu thư, chúng ta trở về đi.
Sở Lưu Liên cũng không đáp, nàng ổn định lại tâm trạng rồi ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài tìm thấy xe ngựa đang về phủ của Sở Lưu Nguyệt, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lạnh giọng ra lệnh:
– Đi theo xe Sở Lưu Nguyệt.
– Vâng thưa tiểu thư.
Thủy Tiên nhận lệnh thò đầu ra phía trước phân phó phu xe đi theo xe Sở Lưu Nguyệt cũng quay về Sở phủ.
Thủy Tiên phân phó xong chuẩn bị quay lại trong xe thì chợt thấy xa xa xe ngựa của phủ Túc Vương bị người chặn đường phải dừng lại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ mà lui lại nói với Sở Lưu Liên:
– Tiểu thư, người nhìn xem, Túc Vương Thế tử dường như gặp chuyện gì?
Sở Lưu Liên lập tức nôn nóng vén màn che nhìn ra bên ngoài. Qủa nhiên thấy cách đó không xa xe ngựa của Túc Vương phủ, vội mệnh lệnh cho phu xe:
– Dừng lại, lát nữa hẵng đi.
Phu xe liền dừng động tác, lặng lẽ đợi mệnh lệnh của tiểu thư.
Xe Túc Vương phủ gặp chuyện chẳng những Sở Lưu Liên phát hiện ra mà Sở Lưu Nguyệt cũng thấy. Túc Tùng vốn nhận lệnh Sở Lưu Nguyệt rời đi nhưng vừa thấy chủ nhân mình có chuyện thì vội vàng ra lệnh cho thị vệ phía trước:
– Lập tức qua xem đã xảy ra chuyện gì?
– Vâng, Túc Tùng công tử.
Bốn người Túc Tùng là người bên cạnh Túc Diệp, bốn người bọn họ là thân tín không giống với những thủ hạ khác nên hạ nhân của Phủ Túc Vương thường gọi bốn người họ là công tử. Sở Lưu Nguyệt vốn không muốn quay lại những bất đắc dĩ nàng lại ngồi trên xe của Phủ Túc Vương nên Túc Tùng vừa ra lệnh thì mấy thị vệ kia liền đánh ngựa chạy về hướng xe ngựa của Túc Diệp, rất nhanh đã đến nơi.
Túc Tùng nhảy xuống xe ngựa, Sở Lưu Nguyệt ngồi ngay ngắn trong xe vén rèm nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trên đường có một người cản xe của Túc Diệp, quỳ trên mặt đất khóc lóc ầm ĩ cầu khẩn:
– Thế tử gia, xin người bỏ qua cho tiểu nhân một lần, tiểu nhân biết sai rồi, sau này không dám làm chuyện như vậy nữa. Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con thơ, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình tiểu nhân, nếu tiểu nhân không có công việc này thì cả nhà sẽ chết đói,
Người nọ khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, giờ khóc nước mắt nước mũi giàn giụa trông hết sức chật vật nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, thấy xa xa càng nhiều người chú ý về bên này, hắn càng khóc thêm thương tâm.
Bởi vì không biết chuyện gì xảy ra nên Sở Lưu Nguyệt không đi suy đoán mà chỉ nhìn xem sự việc phát triển. Chỉ nghe âm thanh cao ngạo lạnh lùng truyền ra từ xe ngựa đối diện:
– Tô Kiến, tâm tư của người nhiều lắm, Bản Thế tử tha cho ngươi một lần nhưng ngươi lại không biết quý trọng, thật sự là tìm chết.
Túc Diệp vừa nói xong, nháy mắt sắc mặt Tô Kiến tái nghoét, thân thể mềm nhũn, từng giọt mồ hô to như hạt đậu lăn xuống từ gương mặt béo mập.
Hắn chính là chưởng quầy trong một cửa hàng dưới tay Túc Diệp, bởi vì muốn lòng muốn hưởng lạc nên tham ô một ít bạc, nào đâu bị người tra được. Túc Diệp sai người kiểm kê tài sản của hắn rồi đuổi hắn đi, như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng Tô gia hắn. Vậy nên Tô Kiến mới nảy lên ý định đứng bên đường chặn xe Túc Diệp, muốn bức bách Túc Diệp dưới ánh mắt của người khác mà tiếp nhận lại hắn.
Đáng tiếc hắn đã quên Túc Diệp là người luôn làm theo ý mình, hơn nữa là kẻ bụng dạ nham hiểm cực kỳ, cũng không thèm để ý ánh mắt thế tục. Hắn đây là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời làm hại chính mình.
– Gia, người bỏ qua cho tiểu nhân a, xin người bỏ qua cho tiểu nhân.
Lúc này đây Tô Kiến chỉ thầm nghĩ muốn giữ lấy cái mạng là đủ rồi nhưng tiếc là hắn đã phạm vào tối kỵ của Túc Diệp nên người trên xe ngựa căn bản chẳng thèm để ý đến lời hắn nói mà mệnh lệnh cho Túc Trúc:
– Đánh hai mươi bản, đưa hắn đến biên quan sung quân, nhớ là vĩnh viễn không được trở lại.
– Vâng thư Gia.
Túc Trúc lạnh lùng lên tiếng, nhảy xuống xe ngựa, đi qua túm lấy Tô Kiến. Tô Kiến nghe Túc Diệp nói thì cả người run lên, sau đó kêu to:
– Túc Diệp, ngươi chính là ma quỷ, ngươi là tên độc ác vô nhân tính, khó trách tất cả mọi người đều gọi ngươi là lãnh huyết Diêm Vương, ngươi không có tâm.
Tô Kiến mắng xong, ánh mắt người trong xe ngựa càng hung lệ, âm trầm kinh người, hắn nói:
– Đem hàm răng của hắn đánh xuống không sót một cái, còn nữa, đưa nữ nhi của hắn đến Hương Minh lâu.
– Không.
Tô Kiến kêu lên một tiếng không chịu được ngất đi, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm là ngàn vạn lần không nên trêu chọc ma đầu kia, hắn hối hận a.
Nhưng trên đời đã không tồn tại thứ gọi là hối hận.
Túc Trúc không thèm quan tâm đến Tô Kiến hôn mê hay không, hắn tự đi chấp hình, rất nhanh trên đường đã vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người nghe được đều biến sắc, mỗi người đối với Túc Vương Thế tử lại càng thêm phần sợ hãi, ai cũng không dám nói gì.