Tháo xuống dương v*t hoàn xong, Trần Thịnh liên tiếp sốt cao vài ngày.
Y nằm ở trên giường không nói một lời, thần trí mơ hồ, viên thuốc đẩy mạnh vào trong miệng lại không thể nuốt xuống, đầu hơi nghiêng liền cứ thế rơi ra.
Vốn thân thể của y rèn luyện tốt, hẳn là không thể sốt thành như vậy. Nhưng y tựa như tình nguyện bệnh chết cũng lười sống mở mắt nhìn Tả Dật, vẫn hỗn loạn cau mày ngủ. Suốt vài ngày truyền dịch ngược lại bệnh càng thêm nghiêm trọng. Ban đêm đổ một thân mồ hôi lạnh tới mức Tả Dật ôm y ngủ mà sáng hôm sau thức dậy quần áo của hai người đều ướt đẫm như tẩm nước. Bởi vì không thể mở miệng ăn cơm lại thêm khí huyết hư hao, cả người y liền nhanh chóng gầy hẳn một vòng. Trên người cơ nhục cường tráng nhìn cũng không hiển rõ ràng nhưng hai má lại gầy đi trông thấy, thoạt nhìn càng thêm tái nhợt mà âm lãnh.
Tả Dật ôm y ở trong lòng, ngâm nước uy y uống thuốc, sờ trán y nhiệt độ nóng bỏng không giảm, hắn chỉ cảm thấy trong ngực bỏng rát.
Hắn từng lấy máu của Trần Thịnh mang tới bệnh viện làm kiểm tra, các hạng chỉ tiêu đều hiện ra không có vấn đề gì. Không tra được nguyên nhân bệnh, lại không thể đem Trần Thịnh đóng gói mang đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe triệt để, hắn càng ngày càng nôn nóng bất an, cả đêm không dám ngủ, chỉ canh ở bên giường ngốc ngơ ngác.
Đêm nay hắn ngồi ở bên giường cúi đầu vuốt ve mặt của Trần Thịnh, dùng ngón tay trêu chọc hàng mi không coi là dài của y. Mi của Trần Thịnh cũng tựa như con người y, thô cứng mà táo bạo, rõ ràng đã hư nhược tới mức này mà vẫn còn đâm tay.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, lại tiếp tục phát sốt như vậy liền có vấn đề. Hắn cúi người ôm chặt lấy Trần Thịnh. Lãnh huyết lãnh tình như bác sĩ Tả cũng đột nhiên cảm giác được rất khổ sở.
Đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể cùng người này sống chung một chỗ.
Không, phải nói đúng ra là đến tột cùng phải làm như thế nào thì người này mới nguyện ý sống chung một chỗ với hắn.
Hắn cúi đầu đem mặt chôn ở hõm vai của Trần Thịnh, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng như trước trên người đối phương. Lại đợi thêm một đêm, nếu không hạ sốt thì cũng chỉ có thể đưa đến bệnh viện.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy chính mình đã thay đổi không còn giống chính mình nữa, nhưng rồi lại không biết chỗ nào không giống.
Kết quả buổi sáng ngày thứ năm, Trần Thịnh tỉnh.
Vị đại gia này hình như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cảm thấy vì một tên biến thái mà bệnh chết thì thật sự có chút suy nghĩ quá tiêu cực. Đã vậy còn là nghẹn khuất bệnh chết như vậy – bị người làm phế đi, sau đó bệnh chết! Thật sự là khó tránh có chút đau trứng!
Y tỉnh nhưng còn phát ra sốt nhẹ. Lúc trước Tả Dật đã vì trông chừng y mà xin nghỉ hai ngày, hiện tại càng phi thường dứt khoát lại xin thêm một ngày nữa, chạy trước chạy sau bưng trà rót nước hầu hạ y.
Trần Thịnh thoạt nhìn cũng không có phẫn nộ như lúc trước, ánh mắt nhìn máy chạy bộ trong góc tường có chút xuất thần. Lẳng lặng uống xong một cốc lớn nước đường glucose, y hỏi Tả Dật: "Mày muốn nhốt tao đến bao giờ?"
Tả Dật không nói lời nào, chỉ cầm cốc không nhìn y.
Sốt cao vài ngày, Trần Thịnh đau đầu, đau yết hầu, ngay cả ánh mắt cũng đau. Mặt không chút biểu tình nhìn Tả Dật, y khàn khàn giọng nói: "Mày không phiền tao cũng thực phiền. Dù sao bố mày cũng đều lỏng rồi, lúc nào thì mày mới chơi chán?"
Tả Dật vẫn là trầm mặc nhìn y, cuối cùng buông cốc vươn người ở bên môi của y hôn một chút, sau đó xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy Trần Thịnh không hiểu, đây không phải là vấn đề chán hay không chán, mà ngay cả hắn cũng đều không hiểu.
Kỳ thật Trần Thịnh so với hắn còn hiểu hơn. Trần Thịnh đã chơi đùa trong bụi hoa nhiều năm như vậy, rừng lớn loại gì chim đều có. Đối với loại tình yêu điên cuồng mà cố chấp, dù lúc trước cứ coi như chưa từng tận mắt gặp qua thì cũng nghe nói qua không thiếu. Người này cũng không tính là biến thái tới cực hạn nhưng hiển nhiên đầu óc đã muốn tiến hóa tới trình độ phi nhân loại, nếu muốn dùng lý trí câu thông thuyết phục hắn buông tha chính mình là không có khả năng.
Cùng hắn đấu võ cũng tựa hồ đấu không lại.
Một người cao ngạo kiên cường dẻo dai như Trần Thịnh, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi. Y đương nhiên sẽ không hướng Tả Dật cúi đầu nhưng cũng không tất yếu chống cự tự ngược đãi chính mình như vậy.
Cha mẹ của y từ lúc y học tiểu học liền song song qua đời, được họ hàng cung cấp nuôi dưỡng đến tốt nghiệp cấp 3 liền dựa vào học bổng cho học sinh năng khiếu thể dục thể thao, các loại tiền thưởng từ các cuộc thi rồi tiền lương huấn luyện viên nghiệp dư cứ thể học tập và sinh hoạt. Y là người lý trí lại ẩn nhẫn, nội tâm cường đại, hơn nữa ích kỷ – bản thân không đối tốt với mình, chẳng lẽ còn có người đối tốt sao?
Cho nên y quyết định sau này cũng cứ ích kỷ một chút, suy nghĩ thoáng một chút. Mông bị làm đương nhiên là đại sự nhưng là báo thù mười năm không muộn, trước cứ tận khả năng hảo hảo sống sót sau đó lại tiếp tục tìm cơ hội cho tên biến thái này trả đủ.
Y mặt không chút biểu tình kéo chăn bao trùm chính mình, đồng thời khàn khàn cất tiếng phân phó: "Xào thịt bò với cần tây."
Tả Dật đang ở trong phòng bếp bận rộn nghe tiếng liền đáp lời: "Cái gì?"
Trần Thịnh tùy tay đem điểu khiển TV trên tủ đầu giường ném trúng trán của hắn, thực không kiên nhẫn lặp lại: "Cần tây xào thịt bò!"
Cậu thực tập sinh nơm nớp lo sợ, vừa gõ bàn phím nhập tư liệu, vừa liếc mắt nhìn vị bác sĩ Tả đã xin nghỉ suốt 3 ngày.
Hẳn là khôi phục lại bình thường rồi đi? Lại bắt đầu nhìn công thức nấu ăn ngẩn người! So với vài ngày trước sắc mặt xanh mét chiếu hình nhân thể giải phẫu đi mổ thằn lằn có vẻ bình thường hơn! Con thằn lằn kia còn là trực tiếp bắt từ trên tường phòng bệnh a!
"Nha, bác sĩ Tả, trán của anh làm sao vậy?" Vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong, nữ bác sĩ liền vội vã tiến vào.
"Bác sĩ Khúc." Trên trán Tả Dật xanh một khối to nhưng thái độ lại hòa hoãn đáp lời cô, "Có vấn đề muốn nhờ cô chỉ dạy."
"Anh cứ nói đi!" Nữ bác sĩ thật thủ sụng nhược kinh, vụng trộm trao đổi ánh mắt với thực tập sinh – bọn họ cùng xác nhận tảng băng lớn Tả hẳn là gia đình hòa thuận, tính phúc hòa tan. =))))))
Tả Dật đem một cuốn sách dạy nấu ăn thật dày bày ở trên bàn, khiêm tốn cùng nữ bác sĩ hỏi làm cách nào xào cần tây càng thêm ngon miệng. Đề tài dần tiến triển đến kỹ xảo nấu nướng chuyên nghiệp thần bí, ngay cả thực tập sinh cũng hiếu kỳ gia nhập thảo luận. Khi hai vị bác sĩ khác quay về liền gặp được hình ảnh ấm áp hài hòa hiếm có này, đều có chút khiếp sợ.
Cứ đơn giản như vậy trôi qua hơn nửa tháng, cậu thực tập sinh bị trường học lôi về viết luận án tốt nghiệp. Trong phòng thiếu đi một người chạy chân vui vẻ, các vị bác sĩ cũng trở nên bận rộn hơn. Hơn nữa từ Lâm thị chuyển tới vài vị bệnh nhân nguy kịch, mỗi ngày mọi người liên quan đều phải họp, giải phẫu vừa làm cũng đều liên tiếp 7-8 giờ, ngay cả uống miếng nước cũng khó khăn.
Mọi người đều bị ép buộc tới sứt đầu mẻ trán, biểu tình tiều tụy chỉ có Tả Dật là càng chiến càng hăng, tinh thần sáng láng, nhanh chóng hoàn thành xong công tác bận rộn, hắn thế nhưng còn có thể dành được thời giạn rảnh rỗi chạy về nhà "nấu cơm".
Hắn ở sau bệnh lịch còn kẹp một cuốn sổ nhỏ, trong ghi một số công thức nấu ăn mà hắn in xuống từ trên mạng. Ngẫu nhiên nhàn rỗi hắn đều sẽ lấy ra nhìn xem một chút. Cậu thực tập sinh cuối tuần quay về hỗ trợ, vụng trộm lật xem một phen, thế nhưng còn thấy một số tiêu đề rất khiến người mở rộng tầm mắt như "Tình huống của các đội bóng đá tham dự cúp châu Âu", "Những chiến tích thần thánh của Dan (vận động viên cầu lông của Trung Quốc)", "50 bộ phim khoa học viễn tưởng đáng xem", "101 những điều bạn không biết về vũ khí lạnh", "10 vạn lời nói đùa"...
Đây là... cái quỷ gì a?..............................? Tam thứ nguyên muốn cùng nhị thứ nguyên dung hợp (thế giới ảo tưởng dung hợp với thế giới thật)? Chiến sĩ ngoài hành tinh rơi xuống cùng thiên thạch muốn dung nhập xã hội Trái đất?
Ngay cả chủ nhiệm cũng vỗ vai Tả Dật liên tục tán thưởng: "Tiểu Tả a, tôi thấy cậu gần đây càng ngày càng hoạt bát nha, a ha ha! Người trẻ tuổi ý mà, phải có tinh thần phấn chấn như vậy! A ha ha!"
"Chủ nhiệm, hôm nay không có việc gì, tôi muốn đúng giờ tan ca." Tả Dật nói, hơn nữa lễ phép mà nhếch nhếch khóe miệng – hiện tại hắn đã cơ bản nắm giữ được kỹ xảo biến đổi biểu tình trên mặt, có thể phù hợp với tình hình mà làm ra một nụ cười mỉm cương ngạnh.
Hắn ở khu chợ gần đó mua chút đồ ăn rồi bắt xe bus về nhà. Trần Thịnh đang ngồi dựa vào đầu giường, vừa nghe nhạc vừa xem truyện Conan thuê về. Nghe được thanh âm hắn đi vào trong nhà mà đầu cũng không nâng lên liền nói: "Hai quyển ở đầu giường kia xem xong rồi, cầm đổi tập mới đi"
Tả Dật đem một túi đồ ăn lớn đặt ở đầu giường, đầu tiên ở bên môi của y hôn nhẹ một chút. Trần Thịnh cũng không để ý, tùy tay đẩy hắn ra: "Nấu cơm xong đi thuê đĩa phim đi."
"Muốn xem cái gì?"
"Tùy tiện"
Nói là tùy tiện nhưng Tả Dật vẫn ở tiệm cho thuê phim bồi hồi thật lâu. Vừa suy tính khẩu vị của Trần Thịnh, lại kết hợp lời tư vấn của ông chủ tiệm sau đó thuê một đĩa phim ma Thái Lan mới nhất – theo lời chủ tiệm thì là: Dọa chết người! Chết người!
Kết quả buổi tối tắt đèn xong, mới xem 20′, Trần Thịnh đã ném điều khiển "Fuck! Mẹ nó cái loại phim dở tệ gì thế này!"
Tả Dật không xem nhiều phim nhưng cũng cảm giác không xem hay bằng bộ Alien vs Predator xem ngày hôm qua. Hắn trầm mặc tắt đầu DVD, mở đèn lên.
Trần Thịnh cũng không đem điều khiển TV ném lên đầu hắn, từa hồ là lười. Mặt không biểu tình tựa vào đầu giường tiếp tục đọc quyển Conan đang đọc dở.
Tả Dật ra khỏi phòng thu thập bát đũa, lại quét dọn phòng một lần. Gần đến 9h hắn mới tắm rửa một cái, đầy người thủy khí mặc áo ngủ quay lại phòng ngủ. Hắn ngồi ở bên giường, cũng từ đầu giường cầm lấy một quyển Conan nhìn xem.
Hai vị vô thanh vô tức tự mình lật trang, một lát sau Tả Dật đột nhiên hỏi: "Hung thủ là người này?"
Trần Thịnh ngẩng đầu nhìn xem, thấy hắn chỉ vào một vị đại thúc vẻ mặt hòa ái "Ờ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc truyện của mình.
Lại một lát sau, Trần Thịnh mở miệng: "Đi rót cốc nước."
Tả Dật cầm hai cốc tiến vào, đưa y một cốc. Hai người một tay cầm cốc nước, một tay lật sách, động tác nhất trí, tập trung tinh thần tiếp tục đọc truyện.
Đọc đến tầm 9h30′, Trần Thịnh đọc xong trang cuối cùng đem quyển truyện ném tới đầu giường, lười biếng duỗi eo nằm xuống, y nhấc chân đá Tả Dật một cái.
Tả Dật nghi hoặc từ trang truyện hồi thần lại, ngẩng đầu nhìn y.
"Muốn làm cái gì thì làm nhanh lên, ông đây mệt, muốn ngủ." Trần Thịnh nói.
Tả Dật đóng lại sách, bật ngọn đèn đầu giường lên, tắt đèn phòng đi.
Động tác của hai nam nhân khiến cho giường lớn phát ra chấn động nho nhỏ. Tả Dật thong thả mà khắc chế tiến vào Trần Thịnh, động tác ôn nhu mà ngày càng thành thạo. Trần Thịnh nhíu mày nhẫn nại nhiệt độ nóng bỏng của hắn, chỉ lúc bị hắn ma sát tới điểm mẫn cảm mới cúi đầu hừ ra một tiếng, sau đó liền bị liếm môi.
Bọn họ triền miên hôn môi thật lâu, đầu lưỡi thân mật thiếp hợp, mút mát lẫn nhau, một bên có lẽ là vì biểu đạt tình ý mà một bên khác có lẽ là vì thỏa mãn dục vọng. Dù sao mặc kệ thế nào – có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết rõ lý do – hiện tại bọn họ tựa như hai người yêu nhau say đắm không ngừng hôn môi. Dưới thân động tác giao hợp càng lúc càng nhanh, Trần Thịnh theo tiếng nước chậc chậc, phát ra tiếng rên rỉ đầy áp lực, hai tay nắm chặt bả vai của Tả Dật, cũng không biết là muốn đem hắn đẩy ra, hay là muốn đem hắn kéo sát lại.
Một nụ hôn sâu tràn ngập nước chấm dứt, Tả Dật đem y kéo lên ấn tựa vào đầu giường, liền tư thế mặt đối mặt đỉnh sâu vào. Hai chân của Trần Thịnh mở rộng đặt ở hai bên đùi của hắn, theo động tác đỉnh lộng của hắn mà bị đẩy lên trên, tiếng kêu rên cũng càng lúc càng lớn.
"A... A... A... hưm... fuck... nhẹ chút..."
Y bị làm đến gáy không ngừng va chạm vào tường, dần dần có chút không kiên nhẫn, còng tay không ngừng rung động nắm lấy tóc của Tả Dật, y ngại không đủ thoải mái ra lệnh: "A... liếm ông mày... mau.........."
Tả Dật thoáng dừng lại động tác lại vươn người mềm nhẹ ngậm lấy hầu kết của y vào trong miệng sau đó chợt tăng lên lực độ hút vào. Trần Thịnh thét lớn một tiếng, ngón tay luồn vào trong mái tóc của hắn. Tả Dật từng chút từng chút hôn dần xuống. đầu v* tuy bị hắn cắn lớn một vòng nhưng vẫn như cũ không phải là điểm mẫn cảm của y, bởi vậy Tả Dật cũng chỉ ở chỗ đó hơi hơi cắn một chút liền đi xuống chuyển qua phần eo mẫn cảm của y.
Hắn vừa chuyên chú liếm cắn chỗ đó, vừa lấy ngón tay ấn hội âm (điểm giữa cao hoàn và huyệt khẩu) của Trần Thịnh, lòng bàn tay thoáng thô bạo nhu lộng hai cao hoàn.
Trần Thịnh thở dốc nâng eo, đem dương v*t nhiệt nóng cứng rắn chống bụng của Tả Dật ma xát. Tả Dật lập tức cầm lấy "tiểu Trần", cường độ vừa đúng trên dưới trượt động.
Trần Thịnh ngửa cổ phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn. Kỹ xảo của Tả Dật là do y một tay điều giáo đi ra, tuy rằng lúc bắt đầu thập phần vụng về nhưng sau những ngày khắc khổ học tập, giờ cũng tính là tạm được. Y vừa ở trong lòng bàn tay ấm áp của Tả Dật kích thích chính mình, vừa nắm tóc của Tả Dật đem đầu của hắn kéo lên trên. Tả Dật lập tức hiểu ý, vươn người lên lại thâm thâm hôn y.
Bọn họ ở dưới ngọn đèn vàng càng ngày càng điên cuồng luật động, thân thể hòa hợp, tiết tấu đồng điệu, ngay cả tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt cũng đều tựa như theo giao hợp mà gắn bó hòa tan vào với nhau. Chỉ tại mấy chục lượt trùng kích cuối cùng, Tả Dật thoáng mất khống chế, gầm nhẹ đè nặng đùi của Trần Thịnh hung hăng đỉnh lộng. Trần Thịnh nắm còng tay, cắn chặt hàm răng thừa nhận cường độ của hắn, vẻ mặt tuy nhìn như thống khổ nhưng dương v*t lại ở giữa bụng của hai người theo trùng kích không ngừng kích động nảy lên, sau đó y phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, ngay tại Tả Dật bắn ra mầm móng nỏng bỏng trùng kích nội bích mẫn cảm của y, mông run rẩy cũng cùng nhau phun trào ra.
Tả Dật thở gấp vươn người muốn tiếp tục hôn y lại bị y dùng tay chống trán đẩy ra, đột nhiên y "Fuck" một câu, là do bị Tả Dật dùng đầu lưỡi ướt nóng liếm lòng bàn tay.
Con mẹ nó hàng này càng ngày càng biết chơi. Y âm thầm oán thầm, động tác ở trên môi Tả Dật vỗ một cái, "Cút."
Tả Dật lại không nghe lời, chẳng những không cút còn nắm cổ tay của y, từ lòng bàn tay tiếp tục hôn y. Hôn từ đường hôn nhân hôn đến đường số mệnh, từ hổ khẩu hôn tới động mạch nơi cổ tay, tựa như bọ cắn từ mạch máu một đường từng chút từng chút hôn lên cổ của y.
Trần Thịnh không nhẹ không nặng lại vỗ hắn một chưởng, "Cút xuống đi, không được, ông đây muốn ngủ."
Tả Dật ở khóe môi của y hôn một cái – hắn tựa hồ đặc biệt thích hôn ở vị trí này, không mang theo tình dục, chỉ là đơn thuần thân mật. Hơi hơi lùi ra, chậm rãi từ trong huyệt khẩu ướt át rút ra "tiểu Tả", hắn đem căn "lang nha bổng" thoạt nhìn không có chút dấu hiệu nhuyễn xuống nào kia đặt ở trên đùi Trần Thịnh.
Nắm cổ tay Trần Thịnh, đem tay của đối phương ấn xuống phía dưới.
Trần Thịnh thuận theo động tác của hắn nắm lấy thứ đồ lớn kia, trêu đùa trước sau lắc lắc, y khàn khàn cười nói: "Mẹ nó mày không sợ ông đây phế đi mày?"
Tả Dật liếm liếm đôi môi hơi sưng đỏ của y, khó nhịn thở hổn hển nói: "Không đụng anh. Còn chưa đủ, sờ sờ."
Trần Thịnh cúi đầu cười nhạo, thật muốn cứ vậy niết đoạn căn kia. Nắm ở trong tay thưởng thức, lại cảm giác cái cây gậy gộc này thật mẹ nó đúng là kỳ quan thế giới. Người châu Á nào có cây gậy như vậy, người này xem ra hẳn là đem tất cả điểm EQ đều tăng trưởng ở căn thịt gậy này rồi.
Lười biến trượt động ngón tay, y đột nhiên lại cười một tiếng.
"... Ngu ngốc, học chút, ông đây dạy mày thủ dâm như thế nào. Kỹ xảo của mày ở phương diện này còn cần tăng lên."
........
Nói thật ra, Tả Dật thực nghiêm túc thực chân thành cảm thấy đây cũng không phải vấn đề cần tăng lên kỹ xảo! Buổi tối hôm đó xem xong kỹ xảo thủ dâm cao cấp phương Tây, hắn vụng trộm ở trong WC bệnh viện tự mình thủ dâm một phen – hôm đấy hắn lưu lại ở bệnh viện tăng ca suốt đêm, thực không hay ho ở thời gian rảnh giữa lúc phẫu thuật nghĩ tới Trần Thịnh, sau dó liền cứng rắn thẳng tắp đến không được.
Trần Thịnh nửa đêm ngồi ở trên giường xem phim ma Ma vui vẻ, lúc đang đập giường cuồng tiếu lại thấy micro đầu giường thế nhưng đinh đinh vang, cũng không cần y ấn nút gì, thanh âm thô trầm của Tả Dật đã liền vang lên.
"Hô.....Không đúng....." Bác sĩ Tả áp lực nói.
Trần Thịnh vặn nhỏ lại âm lượng TV, không kiên nhẫn dựa vào đầu giường hỏi "Hơn nửa đêm phát thần kinh gì vậy? Mày không phải tăng ca sao?"
"Không phải như anh dạy như vậy, hô... tôi tự mình thử nhưng không được." Tả Dật thở hổn hển nói.
"Cái gì không được... Fuck!" Rốt cuộc hiểu được Tả Dật đang nói cái gì, "Mày mẹ nó thật là muộn tao a, biến thái! Cách vách của mày không có ông già nào cầm điếu bình run run rẩy rẩy đi tiểu đấy chứ?"
"Đây là WC chuyên dụng của bác sĩ....." Tả Dật nói.
Trần Thịnh càng vui vẻ "Fuck!"
"Mau chỉ tôi!" Thanh âm của Tả Dật có chút dồn dập, cứng rắn như vậy mà còn không bắn ra, hắn thật sự có chút khó chịu "Tôi tự mình đụng nhưng không có cảm giác, so với lúc trước càng không có cảm giác."
"Không cảm giác có nghĩa là mày bị liệt dương." Trần Thịnh nói.
"Trần Thịnh!" Tả Dật gầm nhẹ, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên y.
Bên kia vang lên một tiếng va chạm mạnh, như là điều khiển TV bị dùng lực đập vào micro, ống nghe truyền đến một trận tạp âm, "Tên của ông là mày gọi được?!"
Con mẹ nó đây là cái loại thái độ gì, dám rống ông mày!
Tả Dật nhanh chóng thu liễm sự không kiên nhẫn cùng nôn nóng lúc trước, bắt đầu khàn khàn tiếp tục gọi y, trong thanh âm còn mang theo chút cương ngạnh lấy lòng, "Trần Thịnh...Tôi không có ý đó, mau chỉ tôi........"
"Mẹ nó mày đây là ra lệnh cho ông, hay là đang cầu ông đây?"
"...... Cầu anh.... hô....." Thanh âm bên kia truyền tới vô cùng khàn khàn, tựa như lúc Tả Dật gần tới cao trào chôn mặt ở trên vai của y thở dốc, "Cầu anh....Trần Thịnh..."
Trần Thịnh hừ lạnh một tiếng, lười biếng sờ lấy quyển truyện tranh mới đổi bên đầu giường, tùy tay lật xem, "Vậy ông đây suy nghĩ một chút."
"Trần Thịnh........." Tả Dật tiếp tục đầy từ tính gọi y. Lần đầu tiên gọi tên ra, sau đó liền thông thuận rất nhiều, tựa như gọi thế nào cũng không gọi đủ vậy.
Trần Thịnh rốt cuộc bị gọi đến không kiên nhẫn, ném đi quyển truyện, "Mẹ nó nhanh lên! Đừng chậm trễ thời gian ông đây xem TV!"
"Làm như thế nào?" Tả Dật dồn dập hỏi.
"Cầm lấy cái căn đồ chơi to đại kia của mày! Còn làm như thế nào!"
"Sau đó..."
"Bắt đầu sờ từ gốc, dùng bụng ngón tay..........." Trần Thịnh ha ha nở nụ cười, thả thấp thanh âm.
Tả Dật nghiêng đầu áp điện thoại di động vào lỗ tai, lực độ mạnh như muốn khảm nó vào trong đầu mình. dương v*t khoa trương trướng lớn, gân xanh bạo khởi được lòng bàn tay vuốt ve. Mười ngón tay của hắn theo thanh âm dâm mĩ từ địa ngục kia mà lên xuống an ủi, chậm chạp hoạt động khi nặng khi nhẹ. Thanh âm khiêu khích khi đoạn khi tục, khàn khàn như rắn độc khẽ kêu, từng chút từng chút ăn mòn thính giác cùng xúc giác của hắn.
Trong cơn hoảng hốt hắn cảm thấy như ngón tay hơi lành lạnh của Trần Thịnh đang ở linh khẩu (niệu đạo khẩu) ác ý vân vê. Bụng ngón tay thô ráp nghiền lấy hắn, móng tay mượt mà nhẹ nhàng khu lộng. Hắn run run phát ra âm thanh như cầu xin, "Hô......Trần Thịnh.........Trần Thịnh........"
"Hửm?"
"Hô.... nói tiếp.... nói tiếp đi......." Máu sôi trào xông lên đầu óc, bàn tay nắm lấy chính mình của hắn cũng bắt đầu run rẩy. Còn chưa đủ, còn kém chút đỉnh nữa, gần tới cao trào lại chậm chạp không thể đạt tới đỉnh khiến hắn sắp phát điên rồi.
Ống nghe bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của Trần Thịnh. Hắn cơ hồ lập tức có thể thấy được Trần Thịnh nhướn mày, khóe miệng nhếch lên độ cong trêu tức. Tên ác ma tiếp tục cố ý hạ giọng, khàn khàn nói với hắn, "Ha ha.... biến thái.... Thích tới vậy sao? Thực thoải mái?"
"Thoải mái....... Trần Thịnh....... Trần Thịnh........"
Muốn làm em, muốn làm em ghê gớm.......
"Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến...... Tao sẽ dạy mày một ít cách càng thêm thoải mái.... dời ngón tay xuống, từ gốc đụng đến hai cái túi lớn kia....."
"Hô......... Hô......." Tả Dật phát ra tiếng rên rỉ ngày càng dồn dập.
"Chậc, để tao xem xem......." Trần Thịnh khẽ cười nói, thanh âm biếng nhác. Phảng phất như thật sự đang thưởng thức hai túi lớn của hắn, "Fuck, của mày cũng thật mẹ nó lớn a. Một bàn tay còn không nắm được hết..... cắt xuống nhắm rượu có được không...."
Một tay của Tả Dật cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu lên phát ra tiếng thở dốc khó có thể áp chế. Hắn cảm thấy như Trần Thịnh bắt lấy túi cầu của hắn, vừa ấm áp xoa bóp vừa cắn lỗ tai của hắn ướt át nói.
"Ngoan, dùng tay bao lấy chúng nó, lòng bàn tay xoa ấn chúng nó...... Sau đó........" Thanh âm truyền ra từ ống nghe càng thêm dụ hoặc, giọng mũi trầm thấp đều có thể nghe được rõ ràng.
Tả Dật nhắm mắt lại, đem toàn bộ linh hồn đều giao cho y. Hai tay run nhè nhẹ, hắn tựa như con rối chờ đợi chỉ lệnh kế tiếp của Trần Thịnh.
"Sau đó.... hung hăng bóp chúng nó!"
Thân thể theo bản năng thuận theo chỉ lệnh độc ác này – hắn đột nhiên dùng lực buộc chặt ngón tay!
"Ô!"
Đau nhức nháy mắt đánh úp lại! Tả Dật bất ngờ không kịp buông tay liền phát ra một tiếng kêu rên đau đớn!
Từ mấy chương trước đã có thể thấy được sức lực của bác sĩ Tả là rất kinh người, rất có khả năng phá hoại. Nhất là khi loại khả năng phá hoại kinh người này lại bị lừa đi đối phó với cây gậy yếu ớt của chính mình thì......
Cái loại đau đớn đột ngột kích thích đến mức tận cùng này khiến sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch! Di động "lạch cạch" rơi xuống đất. Hắn cúi gặp lưng, đỡ tường gạch men phòng WC, cả người run rẩy, phát không ra một lời nửa tiếng nào!
Chiếc Nokia lỗi thời thập phần cứng cỏi, lông tóc vô thương mà ở trên mặt đất quay tròn vài vòng! Tiếng cười phóng túng kiêu ngạo của Trần Thịnh từ di động truyền tới, còn kèm theo tiếng đập giường "ầm ầm ầm"! Âm mưu của y đã đạt được, bị một tiếng hét thảm kia chọc cười sung sướng, một đầu điện thoại truyền tới tiếng cười to cùng tiếng vỗ mạnh giường!
"Phụt ha ha ha! Ha ha ha ha a!"
Y cười đến đau cả bụng, thiếu chút nữa sặc cả nước miếng! Y tùy tay dùng gối đầu che lại di động, tự nhiên không thèm để ý sự sống chết của tên biến thái kia. Chỉnh to âm lượng TV, tâm tình sung sướng tiếp tục xem Ma vui vẻ.
Bỏ lại bác sĩ Tả con đường tương lai lắm chông gai, khoác một thân áo blouse trắng sạch sẽ, hai chân dang rộng, xanh mặt đỡ vách tường phát run.
"......"
"Bác sĩ Tả!" có người từ bên ngoài WC gõ cửa thúc giục hắn, "Làm phiền anh nhanh lên một chút! Chủ nhiệm của anh gọi anh lập tức đến phòng nội khoa 37, giải phẫu sắp bắt đầu rồi!"
Trong WC trầm mặc trong chốc lát, thanh âm lạnh lẽo mới vang lên ".....Đã biết"
Trần Thịnh xem Ma vui vẻ từ 2 giờ sáng tới gần 3 giờ sáng mới đem chăn cuộn lại, nhấc chân gác lên. Y ngủ thập phần sảng khoái, yên tâm thoải mái. Sáng sớm không có người ồn ào gọi y rời giường ăn sáng, y liền ngủ một mạch thẳng đến giữa trưa 11 giờ mới lười biếng tỉnh dậy, dựa vào đầu giường lật xem Conan.
Khi đang nhìn trái nhìn phải nghiên cứu hiện trường giết người thì cửa phòng ngủ bị dùng sức mở ra.
Không đợi Trần Thịnh ngẩng đầu, Tả Dật còn mặc áo blouse trắng đã nhanh chóng mà vọt lên. Một tay đem cả y lẫn truyện tranh đều ôm lấy, hung hăng đặt ở dưới thân.
Trần Thịnh ngửa đầu nhìn hắn. Tả Dật vẻ mặt đỏ ửng, thở hồng hộc, trái tim kịch liệt nhảy lên cách lồng ngực hung hăng va chạm Trần Thịnh. Hắn hiển nhiên là một đường chạy nhanh như điện chớp từ xe taxi xông lên tầng lầu.
Trần Thịnh mặt không biểu tình nhìn hắn trong chốc lát sau đó cười lạnh trào phúng hắn. Nhưng khẽ nhếch miệng còn chưa nói được lời nào thì đã nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn của tên biến thái nào đó ngày hôm qua thủ dâm, thủ đến một nửa lại tự tay đem chính mình bóp nát, y liền nhịn không được, "Phụt...."
"Phụt ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Y quay đầu qua chỗ khác tự cố tự cuồng tiếu. Vừa cười vừa vươn tay vỗ vỗ nhẹ đầu của Tả Dật, hoàn toàn coi hắn như một con chó săn lớn dùng để mua vui, "Anh thật ngu ngốc! Ha ha ha! Biến thái ngu ngốc..... Ha ha ha ha!"
Y giống như hôm qua cười muốn dừng mà không được, khóe mắt đều phiếm hồng.
Tả Dật vốn đầy ngập lửa giận cùng dục vọng chạy vội về, dự định nhào lên trước hết hung hăng cắn một trận sau đó rèn sắt khi còn nóng hung hăng làm một hồi, kết quả bất ngờ không kịp phòng thủ bị y cười cợt như vậy, trong lòng chẳng những không có càng thêm tức giận mà ngược lại chậm rãi bình tĩnh xuống.
Hắn trầm mặc nghiêm mặt nhìn Trần Thịnh cười đến hai mắt tỏa sáng.
Suốt hai tháng ở chung qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trần Thịnh vui vẻ như vậy – bởi vì trò đùa dai thực hiện được mà vui vẻ không chút che lấp, phát ra từ nội tâm.
Hắn cúi đầu, nâng mặt của Trần Thịnh, thực quý trọng ở khóe mắt cười ra nước mắt của y hạ xuống một nụ hôn.
Sau đó liền bị một bàn tay của Trần Thịnh đẩy ra, "Đi nấu cơm!"
Tả Dật tâm bình khí hòa xuống giường đi nấu hai món một canh mang vào phòng ngủ. Hai người vừa xem tin thời sự vừa ăn cơm trưa. Trong TV lại đang cường điệu vấn đề trị an gần đây của mấy khu dân cư phổ thông, nhắc nhở dân chúng chú ý an toàn chỗ ở.
Kết quả cơm còn chưa có ăn xong, hai người đã lại làm ầm ĩ lên – bởi vì Trần Thịnh ăn ăn lại không nhịn được cười, dùng chiếc đũa chọt chọt đũng quần của hắn, đùa hắn, "Ê, biến thái, cái căn thịt 24 kia của mày chắc giờ bị bóp chỉ còn lại 12 hử?"
Tả Dật buông bát đũa liền ôm Trần Thịnh ấn lên trên giường, để y tự mình khảo nghiệm xem còn dư lại bao nhiêu!
Trần Thịnh vừa chống cự vừa tiếp tục cười, cười đến ngay cả khí lực đạp hắn cũng không có, bị hắn dễ dàng cởi quần xuống, cúi đầu ngậm vào. Trần Thịnh nắm tóc của hắn ngửa đầu thỏa mãn thở dốc. Ban ngày tuyên dâm, hưởng thụ mới là trọng yếu cũng không có ý định ăn cơm gì nữa.
Hầu hạ Trần Thịnh bắn xong một lần, Tả Dật đem tinh dịch trong miệng đều phun lên giữa mông của Trần Thịnh sau đó vươn người lên hôn hắn. Trần Thịnh ghét bỏ tránh đi cái miệng hàm chứa tinh dịch của mình, lại bị hắn vươn người ấm áp liếm cắn cái mũi.
Cuối cùng vẫn là hơi thở giao hòa cọ xát hôn môi, gắn bó giao triền đem nước bọt trong miệng trao đổi cho nhau. Trong tiếng kêu rên thỏa mãn của hai người, dương v*t lửa nóng tự nhiên xuyên qua huyệt khẩu dâm mĩ ướt át. Nó bị đại khẩu nuốt tiến vào rồi lại lưu luyến thả ra.
"Ưm... Ưm ư....." Trần Thịnh vừa bị hắn hôn vừa phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái. Tay vươn xuống muốn đi an ủi chính mình lại bị Tả Dật giữ chặt lại.
Tả Dật đem hai tay của y đặt ở trên đỉnh đầu, trên vai gác một cái đùi của y, làm y một cách sâu gọn mạnh. Động tác cố ý thả thật sự chậm, Trần Thịnh trước sau đều bị cọ đến nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ "Ô.... ô... ưm..."
Y nâng eo đem dương v*t của mình đỉnh ở trên bụng của Tả Dật, sau đó lại run rẩy trượt xuống, cùng đón ý nói hùa đợt trùng kích của Tả Dật. Ánh mắt của Tả Dật trở nên thâm trầm, chợt tốc độ trừu sáp nhanh hơn, tiếng rên rỉ của Trần Thịnh cũng liền gia tăng, "Ưm! Ưm a! A....Ư a! Ưm!"
Đến lúc cao trào, y kiệt lực vùng vẫy cổ tay bị giam cầm, muốn cầm lấy dương v*t cương cứng của mình. Tả Dật lại nhanh ấn tay của y không buông, hạ thân dùng tốc độ nhìn không rõ kịch liệt kích thích, hắn một lần lại một lần đem cả dương v*t vùi vào, hung hăng đâm vào chỗ sâu yếu ớt mềm mại nhất của Trần Thịnh.
"Ưm! Ưm! Ưm! Ưm a....." Cả người Trần Thịnh đều nổi lên ửng đỏ, vòng eo và đùi theo từng đợt trùng kích kịch liệt của hắn mà run rẩy. Đột nhiên y quay đầu tránh đi đôi môi bị Tả Dật gặm cắn, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm trầm thấp khàn khàn. Không có bất cứ một sự an ủi nào, thẳng eo trước tiên bắn ra "Ô! Ách a ~!"
Trong chốc lát sau, y ngã lại xuống giường, cúi đầu thở dốc.
Tả Dật tạm thời dừng động tác, ngẩng đầu quan sát biểu tình của y. Trần Thịnh ngửa đầu, hai mắt mê mang nhìn trần nhà, hiển nhiên còn chưa từ trong dư vị cao trào hồi thần lại.
Tả Dật buông hai tay của y ra, cúi đầu hôn lấy đôi môi hơi hơi khép mở không ngừng thở dốc, lòng bàn tay ấm áp không ngừng nhu niết an ủi eo cùng đùi đang không ngừng run rẩy của y. Mãi cho tới khi Trần Thịnh như trả thù mà ở trên môi của hắn cắn một ngụm, hắn mới một lần nữa đè thấp hai chân của Trần Tịnh, áp cả người y ở dưới thân, dùng sức mạnh mẽ tiến hành đợt tiến công cuối cùng.
Hai tay Trần Thịnh quấn quít ôm lấy cổ của hắn, bị trùng kích đến ngay cả rên rỉ cũng không có khí lực, lắc lắc đầu nhắm mắt lại chỉ lo kịch liệt thở dốc. Niệu đạo khẩu lại phân bố ra một ít dịch tuyến tiền liệt, y thật đúng là theo đợt công kích này chậm rãi gắng gượng cứng lại.
Tả Dật nắm eo của y, lần đầu tiên khi đang làm y mở miệng, thở hổn hển hỏi y, "Thoải mái không...."
Trần Thịnh trong tiềm thức ngại hắn ầm ĩ bắt lấy tóc của hắn, thần trí không rõ thở gấp "A....Ưm a....A......"
"Trần Thịnh.... thoải mái không.... Tôi làm anh thoải mái không....." Tả Dật bám riết không tha hỏi y, dương v*t rời khỏi một khúc lớn, đỉnh ở tuyến tiền liệt một vòng một vòng mài nghiền y.
Trần Thịnh chịu kích thích lớn cong eo lên, ngón tay nắm tóc của hắn cũng do sảng khoái mà siết chặt, sắc lệnh trí hôn (sắc dục làm mờ tâm trí), "Ư.... thoải mái... Ưm a... bớt nói nhảm...... nhanh lên........"
Tả Dật được một tấc lại muốn tiến lên một thước dùng chóp mũi cao thẳng dụi vào tóc mai của y, đầu lưỡi gợi lên vành tai nho nhỏ của y, ướt át cắn cắn, "Gọi tên của tôi...."
Trần Thịnh bị hắn liếm cắn vừa nhột vừa tê, kêu rên cuộn lên thân thể muốn tránh khỏi hắn lại tránh không được, cuối cùng thật sự là bị gây rối tới phiền chết đi, lập tức sửa vẻ mặt mê ly, hung thần ác sát kéo tóc của hắn, vỗ một bàn tay lên trán, "Mẹ nó biến thái! Ông mày không biết tên của mày, gọi cái rắm gì mà gọi ~ con mẹ nó mau bắn vào đi!"
Vừa dứt lời, y liền bị Tả Dật dùng lực hung mãnh đâm vào! Sau đó chính là tựa như súng máy "tạch tạch tạch tạch" không hề có chút kết cấu nào một trận cuồng dại!
"Ách a! A! Ưm a! A a a! A ~!!"
Cái thanh âm rên rỉ cao vút cuối cùng kia có thể nói là tiếng kêu thảm thiết, chất lỏng nóng bỏng liên tiếp phun trào vào chỗ mẫn cảm yếu ớt bị cuồng làm ở nơi sâu nhất! Trần Thịnh khàn khàn mà cuồng loạn gào thét, hai chân nhịn không được phát run, đá đạp lung tung giữa không trung! Chỉ cảm thấy bản thân cũng sắp bị hỏng rồi!
Ngay lúc chính y cũng hoàn toàn không nhận ra được, dương v*t của y bởi vì đau đớn mà nửa mềm nhũn lại phun trào ra một ít dịch mỏng manh, dinh dính nị nị bắn ở trên bụng của Tả Dật.....
Hai người cùng thoát lực mà ngã vào trên giường, một người ôm eo, một người nắm tóc, ngay cả tiết tấu thở dốc cũng là đồng bộ. Thật lâu sau, Tả Dật hồi thần trước tiên, nâng mặt Trần Thịnh cắn lỗ tai của y, kề sát nói với y, "Tôi gọi là Tả Dật, Tả trong bên trái, Dật trong dật tài, nhớ kỹ....." (dật tài: ý chỉ tài năng vượt trội)
Trần Thịnh kêu giường kêu đến cổ họng đều đau rát, cắn răng hữu khí vô lực vỗ một bàn tay lên đầu của hắn. Nhớ cái quỷ nhà mẹ mày!
......
Nữ bác sĩ bước như bay đi qua phòng bệnh, chợt thấy vài bệnh nhân đang vây quanh một cái cửa, tò mò nhìn vào bên trong.
"Làm sao vậy?" Cô cao giọng hỏi.
Một vị người nhà bệnh nhân ngăn cô lại nói, "Hư, bác sĩ, nói nhỏ chút." Bà có chút khó xử nói, "Bác sĩ Tả đang ngủ."
Nữ bác sĩ ngó đầu vào nhìn, trừng to hai mắt – không phải chính là vậy sao. Thân mình cao cao gầy gầy của Tả Dật đứng ở trước giường bệnh của một cụ ông, một tay cầm bệnh án, ngây ngốc từ từ nhắm hai mắt lại, cư nhiên cứ vậy liền đứng ngủ!
Nữ bác sĩ so với Tả Dật lớn hơn 10 tuổi, lại thường xuyên chỉ dạy nấu nướng cho hắn, nhất thời bản năng mẫu tính đại phát, cảm giác vô cùng đau lòng. Cô thổn thức cảm khái tiến lên, nhẹ nhàng vỗ tỉnh Tả Dật. Ở dưới tầm mắt thân thiết của những người bệnh vây xem, đẩy bả vai của hắn, cứ như vậy một đường hộ tống hắn trở về phòng.
"Anh mà còn như vậy thì tôi cũng chỉ có thể phản ánh với chủ nhiệm thôi! Anh cũng đã trực ban tròn 3 tuần rồi, vẫn không nghỉ lấy một lần!" Cô mạnh mẽ ấn Tả Dật lên lên ghế, "Anh cũng không phải làm bằng sắt thép, gần như mỗi ngày đều tăng ca, một ngày chỉ ngủ ba bốn giờ, giữa trưa và chạng vạng còn phải về nấu cơm. Bạn gái của anh như thế nào cũng không biết đau lòng cho anh?"
Tả Dật vẫn nghiêm khuôn mặt như cũ, nhìn là biết đã ở trạng thái băng sơn dầu muối không thấm, kỳ thật là vừa tỉnh ngủ nên còn đang mơ mơ hồ hồ. Trong óc lật đi lật lại mấy lời này một hồi lâu, hắn mới nghe rõ được đồng sự đang oán giận cái gì. Lắc lắc đầu giải thích, "Đầu tháng tôi đã xin 3 ngày, cần bù lại. Cũng không trách y, y không thích ăn căn tin."
"Hô, này còn không trách cô ấy?!" Nữ bác sĩ trừng mắt, "Cô nàng này cũng thật không biết làm người!"
Tả Dật lại lắc lắc đầu, lần này không nói chuyện mà cúi đầu lật xem bệnh lịch. Trần Thịnh không phải con gái, Trần Thịnh cũng rất tốt. Chỉ cần Trần Thịnh chịu ở bên cạnh hắn, hắn không có gì cảm thấy không thỏa mãn cả.
Nữ bác sĩ đoạt lấy bệnh lịch của hắn, "Không được không được! Phòng 14 có một giường bệnh trống đấy, anh mau đi ngủ một giấc cho tôi đi!"
"Đợi họp!"
"Họp thì làm sao! Tôi sẽ nói với chủ nhiệm! Anh không được đi!"
Tả Dật lại lắc đầu, cũng không coi thái độ kiên quyết ngăn trở của cô như chướng ngại, dưới tay hơi dùng lực liền đoạt bệnh lịch lại. Lộ ra một nụ cười mỉm lễ phép mà cương cứng với cô, hắn xoay người muốn ra khỏi phòng.
Nữ bác sĩ vừa vội vừa tức, từ phía sau kéo lấy quần áo của hắn. Chủ nhiệm phòng cũng vừa lúc tiến vào tìm Tả Dật, "Ai u! Đây là sao vậy?"
Nữ bác sĩ liền thêm mắm thêm muối mà đem hắn miêu tả thành mệt như chó chết, cường liệt khiển trách hiện trạng bệnh viện bóc lột bác sĩ thanh niên thành thật chăm chỉ quá mức. Chủ nhiệm vừa thấy khuôn mặt trắng xanh tiều tụy do mới tỉnh ngủ của Tả Dật cũng thực đau lòng, "Tiểu Tả à, đừng cứng rắn chống đỡ. Giờ tôi liền cho cậu một buổi nghỉ, cuộc họp lát nữa cũng không cần tham gia, hiện tại trở về ngủ trưa đi, buổi tối lại đến, được chứ?"
Tả Dật còn nhớ thương vị bệnh nhân lúc nãy mà hắn còn chưa kiểm tra hoàn tất, kết quả lại bị hai vị trưởng bối này liên hợp với nhau phê phán giáo dục cho một trận, sau đó như áp phạm nhân áp hắn xuống dưới tầng, trực tiếp nhét vào trong xe taxi, một đường chạy về nhà.
Trên đường kẹt xe, không khí cũng không tốt. Tả Dật ngồi ở phía sau bị mùi xăng dầu nghẹn tới mức đầu choáng não trướng, hai mắt mơ mơ màng màng, ngay cả cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng đều không nhìn thấy rõ. Hắn ý thức được chính mình mấy ngày qua quả thật là có chút cố sức quá.
Nhưng bác sĩ Tả vừa nghĩ tới trong nhà còn nuôi vị đại gia nào đó liền vui vẻ chịu đựng. Hai tai nắm công tác cùng tình yêu, dù xương cốt toàn thân vỡ nát cũng không sợ. Hắn lắc lắc lư lư xuống xe, như say đi lên tầng.
Bởi vì thật sự là rất choáng đầu nên trước khi vào nhà hắn liền đem kính sát tròng tháo xuống, đeo lại gọng kính phổ thông. Trần Thịnh muốn uống coca, hắn liền từ trong tủ lạnh lấy ra một lon cho y. Kế tiếp xào hành tây với thịt, sườn xào chua ngọt, cà, canh rau. Lúc tắt bếp hoa mắt không nhìn rõ, thiếu chút nữa bị lửa xém trúng.
Hắn đem một món ăn cuối cùng mang vào trong phòng ngủ đặt ở trên tủ đầu giường. Trần Thịnh một tay cầm lon coca, cau mày đánh giá hắn trong chốc lát.
"Hử?" Hắn hỏi. Hai người bọn họ hiện tại cũng coi như rất có ăn ý. Chung sống một phòng thời gian dài, chỉ dựa vào ngữ khí liền có thể biểu đạt được suy nghĩ.
"Mày mẹ nó không đeo kính mắt là biến thái, mà đeo kính mắt thì là bệnh quỷ." Trần Thịnh đánh giá nói.
Tả Dật không phân biệt được mấy lời này của y có phải nói đùa hay không, xét thấy bác sĩ Tả bản thân là một người không biết nói đùa, năng lực lý giải lời nói đùa của hắn là rất thấp. Nhưng bởi vì lời này là do Trần Thịnh nói cho nên hắn vẫn muốn thập phần phối hợp, cương ngạnh mà mệt mỏi hướng Trần Thịnh cười – nhưng vẫn không thành công.
Trước khi khóe miệng của hắn có thể nhếch lên thì trước mắt đã biến thành màu đen, không nói được một lời ngã xuống.
Trần Thịnh bất ngờ không kịp phòng bị bị hắn đè lên người. Nửa lon coca cũng rơi xuống giường! Tùy tay đem lon coca ném xuống dưới đất, y tức giận đẩy Tả Dật ra, "Làm cái quỷ gì?"
Tả Dật theo động tác của y từ trên người y lăn xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn như xác chết.
Trần Thịnh dò xét hơi thở của hắn, cũng không rõ sao tên biến thái này lại đột nhiên giả chết, không kiên nhẫn lại đẩy hắn một phen, "Này!"
"Này, biến thái, này.... Fuck!"
......
Tả Dật ở trong bóng tối bị tiếng chuông di động quanh quẩn không thôi đánh thức, choáng váng nặng nề xoa huyệt thái dương. Hắn mở to mắt – nhìn vòng eo gầy gò cùng tám khối cơ bụng xinh đẹp của Trần Thịnh trước mặt.
Hắn kinh ngạc trợn to mắt, sau đó phát hiện bản thân ở trên giường nằm nghiêng hướng mặt về phía Trần Thịnh, chính là tư thế cùng ngủ. Trần Thịnh không chuyển mắt nhìn quyển truyện tranh trong tay, nhận thấy được động tác của hắn liền không kiên nhẫn đạp hắn một cước, "Đi tiếp điện thoại đi, mẹ nó, ồn ào cả một buổi chiều!"
Tả Dật không đi ra ngoài mà chỉ ngồi thẳng dậy, cố gắng tỉnh táo lại khỏi cảm giác hôn trầm khi mới tỉnh dậy. Hắn nhìn đồ ăn bị ăn hơn nửa trên tủ đầu giường, cố gắng hồi tưởng xem lúc trước xảy ra chuyện gì – hắn bưng đồ ăn vào phòng, sau đó bởi vì quá mệt nhọc mà té xỉu.
Hắn trầm mặc một hồi lâu, có chút ngốc hỏi, "Anh mang tôi lên trên giường?"
Trần Thịnh rốt cuộc dời ánh mắt từ quyển truyện tranh đến trên mặt hắn. Mặt không biểu tình liếc hắn một cái, lung lay còng tay, "Đừng mẹ nó nghĩ bậy. Bố mày dù có thắt cổ mày cũng đi không được."
Tả Dật lại ngốc trong chốc lát, sau đó cúi người ôm lấy eo của y, trầm mặc dán mặt ở cái bụng hơi hơi phập phồng của y.
Trần Thịnh mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh.
Tả Dật nằm ở trên bụng y không nhúc nhích, ngốc ngốc nghe tiếng từng tờ từng tờ truyện tranh lật qua. Thời gian thư hoãn mà ôn nhu trôi qua, tựa như một giấc mơ khiến người ta không muốn tỉnh lại.
Trần Thịnh tập trung tinh thần lật qua hơn nửa quyển truyện, đột nhiên nghe thấy từ bụng mình truyền tới một tiếng khàn khàn "Trần Thịnh."
".... Ờ."
"Nếu cởi còng tay ra, anh sẽ đi sao?"
Trần Thịnh một lát sau mới từ tâm tình khẩn trương kích thích hồi phục lại tinh thần. Từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng "... Mày cứ nói đi?"
"Đừng con mẹ nó vô nghĩa." Y lật trang tiếp theo, không chút để ý nói, "Tiện nhân chính là khác người."
Hết chương 15.
Y nằm ở trên giường không nói một lời, thần trí mơ hồ, viên thuốc đẩy mạnh vào trong miệng lại không thể nuốt xuống, đầu hơi nghiêng liền cứ thế rơi ra.
Vốn thân thể của y rèn luyện tốt, hẳn là không thể sốt thành như vậy. Nhưng y tựa như tình nguyện bệnh chết cũng lười sống mở mắt nhìn Tả Dật, vẫn hỗn loạn cau mày ngủ. Suốt vài ngày truyền dịch ngược lại bệnh càng thêm nghiêm trọng. Ban đêm đổ một thân mồ hôi lạnh tới mức Tả Dật ôm y ngủ mà sáng hôm sau thức dậy quần áo của hai người đều ướt đẫm như tẩm nước. Bởi vì không thể mở miệng ăn cơm lại thêm khí huyết hư hao, cả người y liền nhanh chóng gầy hẳn một vòng. Trên người cơ nhục cường tráng nhìn cũng không hiển rõ ràng nhưng hai má lại gầy đi trông thấy, thoạt nhìn càng thêm tái nhợt mà âm lãnh.
Tả Dật ôm y ở trong lòng, ngâm nước uy y uống thuốc, sờ trán y nhiệt độ nóng bỏng không giảm, hắn chỉ cảm thấy trong ngực bỏng rát.
Hắn từng lấy máu của Trần Thịnh mang tới bệnh viện làm kiểm tra, các hạng chỉ tiêu đều hiện ra không có vấn đề gì. Không tra được nguyên nhân bệnh, lại không thể đem Trần Thịnh đóng gói mang đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe triệt để, hắn càng ngày càng nôn nóng bất an, cả đêm không dám ngủ, chỉ canh ở bên giường ngốc ngơ ngác.
Đêm nay hắn ngồi ở bên giường cúi đầu vuốt ve mặt của Trần Thịnh, dùng ngón tay trêu chọc hàng mi không coi là dài của y. Mi của Trần Thịnh cũng tựa như con người y, thô cứng mà táo bạo, rõ ràng đã hư nhược tới mức này mà vẫn còn đâm tay.
Hôm nay đã là ngày thứ tư, lại tiếp tục phát sốt như vậy liền có vấn đề. Hắn cúi người ôm chặt lấy Trần Thịnh. Lãnh huyết lãnh tình như bác sĩ Tả cũng đột nhiên cảm giác được rất khổ sở.
Đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể cùng người này sống chung một chỗ.
Không, phải nói đúng ra là đến tột cùng phải làm như thế nào thì người này mới nguyện ý sống chung một chỗ với hắn.
Hắn cúi đầu đem mặt chôn ở hõm vai của Trần Thịnh, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng như trước trên người đối phương. Lại đợi thêm một đêm, nếu không hạ sốt thì cũng chỉ có thể đưa đến bệnh viện.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy chính mình đã thay đổi không còn giống chính mình nữa, nhưng rồi lại không biết chỗ nào không giống.
Kết quả buổi sáng ngày thứ năm, Trần Thịnh tỉnh.
Vị đại gia này hình như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cảm thấy vì một tên biến thái mà bệnh chết thì thật sự có chút suy nghĩ quá tiêu cực. Đã vậy còn là nghẹn khuất bệnh chết như vậy – bị người làm phế đi, sau đó bệnh chết! Thật sự là khó tránh có chút đau trứng!
Y tỉnh nhưng còn phát ra sốt nhẹ. Lúc trước Tả Dật đã vì trông chừng y mà xin nghỉ hai ngày, hiện tại càng phi thường dứt khoát lại xin thêm một ngày nữa, chạy trước chạy sau bưng trà rót nước hầu hạ y.
Trần Thịnh thoạt nhìn cũng không có phẫn nộ như lúc trước, ánh mắt nhìn máy chạy bộ trong góc tường có chút xuất thần. Lẳng lặng uống xong một cốc lớn nước đường glucose, y hỏi Tả Dật: "Mày muốn nhốt tao đến bao giờ?"
Tả Dật không nói lời nào, chỉ cầm cốc không nhìn y.
Sốt cao vài ngày, Trần Thịnh đau đầu, đau yết hầu, ngay cả ánh mắt cũng đau. Mặt không chút biểu tình nhìn Tả Dật, y khàn khàn giọng nói: "Mày không phiền tao cũng thực phiền. Dù sao bố mày cũng đều lỏng rồi, lúc nào thì mày mới chơi chán?"
Tả Dật vẫn là trầm mặc nhìn y, cuối cùng buông cốc vươn người ở bên môi của y hôn một chút, sau đó xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy Trần Thịnh không hiểu, đây không phải là vấn đề chán hay không chán, mà ngay cả hắn cũng đều không hiểu.
Kỳ thật Trần Thịnh so với hắn còn hiểu hơn. Trần Thịnh đã chơi đùa trong bụi hoa nhiều năm như vậy, rừng lớn loại gì chim đều có. Đối với loại tình yêu điên cuồng mà cố chấp, dù lúc trước cứ coi như chưa từng tận mắt gặp qua thì cũng nghe nói qua không thiếu. Người này cũng không tính là biến thái tới cực hạn nhưng hiển nhiên đầu óc đã muốn tiến hóa tới trình độ phi nhân loại, nếu muốn dùng lý trí câu thông thuyết phục hắn buông tha chính mình là không có khả năng.
Cùng hắn đấu võ cũng tựa hồ đấu không lại.
Một người cao ngạo kiên cường dẻo dai như Trần Thịnh, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi. Y đương nhiên sẽ không hướng Tả Dật cúi đầu nhưng cũng không tất yếu chống cự tự ngược đãi chính mình như vậy.
Cha mẹ của y từ lúc y học tiểu học liền song song qua đời, được họ hàng cung cấp nuôi dưỡng đến tốt nghiệp cấp 3 liền dựa vào học bổng cho học sinh năng khiếu thể dục thể thao, các loại tiền thưởng từ các cuộc thi rồi tiền lương huấn luyện viên nghiệp dư cứ thể học tập và sinh hoạt. Y là người lý trí lại ẩn nhẫn, nội tâm cường đại, hơn nữa ích kỷ – bản thân không đối tốt với mình, chẳng lẽ còn có người đối tốt sao?
Cho nên y quyết định sau này cũng cứ ích kỷ một chút, suy nghĩ thoáng một chút. Mông bị làm đương nhiên là đại sự nhưng là báo thù mười năm không muộn, trước cứ tận khả năng hảo hảo sống sót sau đó lại tiếp tục tìm cơ hội cho tên biến thái này trả đủ.
Y mặt không chút biểu tình kéo chăn bao trùm chính mình, đồng thời khàn khàn cất tiếng phân phó: "Xào thịt bò với cần tây."
Tả Dật đang ở trong phòng bếp bận rộn nghe tiếng liền đáp lời: "Cái gì?"
Trần Thịnh tùy tay đem điểu khiển TV trên tủ đầu giường ném trúng trán của hắn, thực không kiên nhẫn lặp lại: "Cần tây xào thịt bò!"
Cậu thực tập sinh nơm nớp lo sợ, vừa gõ bàn phím nhập tư liệu, vừa liếc mắt nhìn vị bác sĩ Tả đã xin nghỉ suốt 3 ngày.
Hẳn là khôi phục lại bình thường rồi đi? Lại bắt đầu nhìn công thức nấu ăn ngẩn người! So với vài ngày trước sắc mặt xanh mét chiếu hình nhân thể giải phẫu đi mổ thằn lằn có vẻ bình thường hơn! Con thằn lằn kia còn là trực tiếp bắt từ trên tường phòng bệnh a!
"Nha, bác sĩ Tả, trán của anh làm sao vậy?" Vừa đi kiểm tra phòng bệnh xong, nữ bác sĩ liền vội vã tiến vào.
"Bác sĩ Khúc." Trên trán Tả Dật xanh một khối to nhưng thái độ lại hòa hoãn đáp lời cô, "Có vấn đề muốn nhờ cô chỉ dạy."
"Anh cứ nói đi!" Nữ bác sĩ thật thủ sụng nhược kinh, vụng trộm trao đổi ánh mắt với thực tập sinh – bọn họ cùng xác nhận tảng băng lớn Tả hẳn là gia đình hòa thuận, tính phúc hòa tan. =))))))
Tả Dật đem một cuốn sách dạy nấu ăn thật dày bày ở trên bàn, khiêm tốn cùng nữ bác sĩ hỏi làm cách nào xào cần tây càng thêm ngon miệng. Đề tài dần tiến triển đến kỹ xảo nấu nướng chuyên nghiệp thần bí, ngay cả thực tập sinh cũng hiếu kỳ gia nhập thảo luận. Khi hai vị bác sĩ khác quay về liền gặp được hình ảnh ấm áp hài hòa hiếm có này, đều có chút khiếp sợ.
Cứ đơn giản như vậy trôi qua hơn nửa tháng, cậu thực tập sinh bị trường học lôi về viết luận án tốt nghiệp. Trong phòng thiếu đi một người chạy chân vui vẻ, các vị bác sĩ cũng trở nên bận rộn hơn. Hơn nữa từ Lâm thị chuyển tới vài vị bệnh nhân nguy kịch, mỗi ngày mọi người liên quan đều phải họp, giải phẫu vừa làm cũng đều liên tiếp 7-8 giờ, ngay cả uống miếng nước cũng khó khăn.
Mọi người đều bị ép buộc tới sứt đầu mẻ trán, biểu tình tiều tụy chỉ có Tả Dật là càng chiến càng hăng, tinh thần sáng láng, nhanh chóng hoàn thành xong công tác bận rộn, hắn thế nhưng còn có thể dành được thời giạn rảnh rỗi chạy về nhà "nấu cơm".
Hắn ở sau bệnh lịch còn kẹp một cuốn sổ nhỏ, trong ghi một số công thức nấu ăn mà hắn in xuống từ trên mạng. Ngẫu nhiên nhàn rỗi hắn đều sẽ lấy ra nhìn xem một chút. Cậu thực tập sinh cuối tuần quay về hỗ trợ, vụng trộm lật xem một phen, thế nhưng còn thấy một số tiêu đề rất khiến người mở rộng tầm mắt như "Tình huống của các đội bóng đá tham dự cúp châu Âu", "Những chiến tích thần thánh của Dan (vận động viên cầu lông của Trung Quốc)", "50 bộ phim khoa học viễn tưởng đáng xem", "101 những điều bạn không biết về vũ khí lạnh", "10 vạn lời nói đùa"...
Đây là... cái quỷ gì a?..............................? Tam thứ nguyên muốn cùng nhị thứ nguyên dung hợp (thế giới ảo tưởng dung hợp với thế giới thật)? Chiến sĩ ngoài hành tinh rơi xuống cùng thiên thạch muốn dung nhập xã hội Trái đất?
Ngay cả chủ nhiệm cũng vỗ vai Tả Dật liên tục tán thưởng: "Tiểu Tả a, tôi thấy cậu gần đây càng ngày càng hoạt bát nha, a ha ha! Người trẻ tuổi ý mà, phải có tinh thần phấn chấn như vậy! A ha ha!"
"Chủ nhiệm, hôm nay không có việc gì, tôi muốn đúng giờ tan ca." Tả Dật nói, hơn nữa lễ phép mà nhếch nhếch khóe miệng – hiện tại hắn đã cơ bản nắm giữ được kỹ xảo biến đổi biểu tình trên mặt, có thể phù hợp với tình hình mà làm ra một nụ cười mỉm cương ngạnh.
Hắn ở khu chợ gần đó mua chút đồ ăn rồi bắt xe bus về nhà. Trần Thịnh đang ngồi dựa vào đầu giường, vừa nghe nhạc vừa xem truyện Conan thuê về. Nghe được thanh âm hắn đi vào trong nhà mà đầu cũng không nâng lên liền nói: "Hai quyển ở đầu giường kia xem xong rồi, cầm đổi tập mới đi"
Tả Dật đem một túi đồ ăn lớn đặt ở đầu giường, đầu tiên ở bên môi của y hôn nhẹ một chút. Trần Thịnh cũng không để ý, tùy tay đẩy hắn ra: "Nấu cơm xong đi thuê đĩa phim đi."
"Muốn xem cái gì?"
"Tùy tiện"
Nói là tùy tiện nhưng Tả Dật vẫn ở tiệm cho thuê phim bồi hồi thật lâu. Vừa suy tính khẩu vị của Trần Thịnh, lại kết hợp lời tư vấn của ông chủ tiệm sau đó thuê một đĩa phim ma Thái Lan mới nhất – theo lời chủ tiệm thì là: Dọa chết người! Chết người!
Kết quả buổi tối tắt đèn xong, mới xem 20′, Trần Thịnh đã ném điều khiển "Fuck! Mẹ nó cái loại phim dở tệ gì thế này!"
Tả Dật không xem nhiều phim nhưng cũng cảm giác không xem hay bằng bộ Alien vs Predator xem ngày hôm qua. Hắn trầm mặc tắt đầu DVD, mở đèn lên.
Trần Thịnh cũng không đem điều khiển TV ném lên đầu hắn, từa hồ là lười. Mặt không biểu tình tựa vào đầu giường tiếp tục đọc quyển Conan đang đọc dở.
Tả Dật ra khỏi phòng thu thập bát đũa, lại quét dọn phòng một lần. Gần đến 9h hắn mới tắm rửa một cái, đầy người thủy khí mặc áo ngủ quay lại phòng ngủ. Hắn ngồi ở bên giường, cũng từ đầu giường cầm lấy một quyển Conan nhìn xem.
Hai vị vô thanh vô tức tự mình lật trang, một lát sau Tả Dật đột nhiên hỏi: "Hung thủ là người này?"
Trần Thịnh ngẩng đầu nhìn xem, thấy hắn chỉ vào một vị đại thúc vẻ mặt hòa ái "Ờ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc truyện của mình.
Lại một lát sau, Trần Thịnh mở miệng: "Đi rót cốc nước."
Tả Dật cầm hai cốc tiến vào, đưa y một cốc. Hai người một tay cầm cốc nước, một tay lật sách, động tác nhất trí, tập trung tinh thần tiếp tục đọc truyện.
Đọc đến tầm 9h30′, Trần Thịnh đọc xong trang cuối cùng đem quyển truyện ném tới đầu giường, lười biếng duỗi eo nằm xuống, y nhấc chân đá Tả Dật một cái.
Tả Dật nghi hoặc từ trang truyện hồi thần lại, ngẩng đầu nhìn y.
"Muốn làm cái gì thì làm nhanh lên, ông đây mệt, muốn ngủ." Trần Thịnh nói.
Tả Dật đóng lại sách, bật ngọn đèn đầu giường lên, tắt đèn phòng đi.
Động tác của hai nam nhân khiến cho giường lớn phát ra chấn động nho nhỏ. Tả Dật thong thả mà khắc chế tiến vào Trần Thịnh, động tác ôn nhu mà ngày càng thành thạo. Trần Thịnh nhíu mày nhẫn nại nhiệt độ nóng bỏng của hắn, chỉ lúc bị hắn ma sát tới điểm mẫn cảm mới cúi đầu hừ ra một tiếng, sau đó liền bị liếm môi.
Bọn họ triền miên hôn môi thật lâu, đầu lưỡi thân mật thiếp hợp, mút mát lẫn nhau, một bên có lẽ là vì biểu đạt tình ý mà một bên khác có lẽ là vì thỏa mãn dục vọng. Dù sao mặc kệ thế nào – có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết rõ lý do – hiện tại bọn họ tựa như hai người yêu nhau say đắm không ngừng hôn môi. Dưới thân động tác giao hợp càng lúc càng nhanh, Trần Thịnh theo tiếng nước chậc chậc, phát ra tiếng rên rỉ đầy áp lực, hai tay nắm chặt bả vai của Tả Dật, cũng không biết là muốn đem hắn đẩy ra, hay là muốn đem hắn kéo sát lại.
Một nụ hôn sâu tràn ngập nước chấm dứt, Tả Dật đem y kéo lên ấn tựa vào đầu giường, liền tư thế mặt đối mặt đỉnh sâu vào. Hai chân của Trần Thịnh mở rộng đặt ở hai bên đùi của hắn, theo động tác đỉnh lộng của hắn mà bị đẩy lên trên, tiếng kêu rên cũng càng lúc càng lớn.
"A... A... A... hưm... fuck... nhẹ chút..."
Y bị làm đến gáy không ngừng va chạm vào tường, dần dần có chút không kiên nhẫn, còng tay không ngừng rung động nắm lấy tóc của Tả Dật, y ngại không đủ thoải mái ra lệnh: "A... liếm ông mày... mau.........."
Tả Dật thoáng dừng lại động tác lại vươn người mềm nhẹ ngậm lấy hầu kết của y vào trong miệng sau đó chợt tăng lên lực độ hút vào. Trần Thịnh thét lớn một tiếng, ngón tay luồn vào trong mái tóc của hắn. Tả Dật từng chút từng chút hôn dần xuống. đầu v* tuy bị hắn cắn lớn một vòng nhưng vẫn như cũ không phải là điểm mẫn cảm của y, bởi vậy Tả Dật cũng chỉ ở chỗ đó hơi hơi cắn một chút liền đi xuống chuyển qua phần eo mẫn cảm của y.
Hắn vừa chuyên chú liếm cắn chỗ đó, vừa lấy ngón tay ấn hội âm (điểm giữa cao hoàn và huyệt khẩu) của Trần Thịnh, lòng bàn tay thoáng thô bạo nhu lộng hai cao hoàn.
Trần Thịnh thở dốc nâng eo, đem dương v*t nhiệt nóng cứng rắn chống bụng của Tả Dật ma xát. Tả Dật lập tức cầm lấy "tiểu Trần", cường độ vừa đúng trên dưới trượt động.
Trần Thịnh ngửa cổ phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn. Kỹ xảo của Tả Dật là do y một tay điều giáo đi ra, tuy rằng lúc bắt đầu thập phần vụng về nhưng sau những ngày khắc khổ học tập, giờ cũng tính là tạm được. Y vừa ở trong lòng bàn tay ấm áp của Tả Dật kích thích chính mình, vừa nắm tóc của Tả Dật đem đầu của hắn kéo lên trên. Tả Dật lập tức hiểu ý, vươn người lên lại thâm thâm hôn y.
Bọn họ ở dưới ngọn đèn vàng càng ngày càng điên cuồng luật động, thân thể hòa hợp, tiết tấu đồng điệu, ngay cả tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt cũng đều tựa như theo giao hợp mà gắn bó hòa tan vào với nhau. Chỉ tại mấy chục lượt trùng kích cuối cùng, Tả Dật thoáng mất khống chế, gầm nhẹ đè nặng đùi của Trần Thịnh hung hăng đỉnh lộng. Trần Thịnh nắm còng tay, cắn chặt hàm răng thừa nhận cường độ của hắn, vẻ mặt tuy nhìn như thống khổ nhưng dương v*t lại ở giữa bụng của hai người theo trùng kích không ngừng kích động nảy lên, sau đó y phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, ngay tại Tả Dật bắn ra mầm móng nỏng bỏng trùng kích nội bích mẫn cảm của y, mông run rẩy cũng cùng nhau phun trào ra.
Tả Dật thở gấp vươn người muốn tiếp tục hôn y lại bị y dùng tay chống trán đẩy ra, đột nhiên y "Fuck" một câu, là do bị Tả Dật dùng đầu lưỡi ướt nóng liếm lòng bàn tay.
Con mẹ nó hàng này càng ngày càng biết chơi. Y âm thầm oán thầm, động tác ở trên môi Tả Dật vỗ một cái, "Cút."
Tả Dật lại không nghe lời, chẳng những không cút còn nắm cổ tay của y, từ lòng bàn tay tiếp tục hôn y. Hôn từ đường hôn nhân hôn đến đường số mệnh, từ hổ khẩu hôn tới động mạch nơi cổ tay, tựa như bọ cắn từ mạch máu một đường từng chút từng chút hôn lên cổ của y.
Trần Thịnh không nhẹ không nặng lại vỗ hắn một chưởng, "Cút xuống đi, không được, ông đây muốn ngủ."
Tả Dật ở khóe môi của y hôn một cái – hắn tựa hồ đặc biệt thích hôn ở vị trí này, không mang theo tình dục, chỉ là đơn thuần thân mật. Hơi hơi lùi ra, chậm rãi từ trong huyệt khẩu ướt át rút ra "tiểu Tả", hắn đem căn "lang nha bổng" thoạt nhìn không có chút dấu hiệu nhuyễn xuống nào kia đặt ở trên đùi Trần Thịnh.
Nắm cổ tay Trần Thịnh, đem tay của đối phương ấn xuống phía dưới.
Trần Thịnh thuận theo động tác của hắn nắm lấy thứ đồ lớn kia, trêu đùa trước sau lắc lắc, y khàn khàn cười nói: "Mẹ nó mày không sợ ông đây phế đi mày?"
Tả Dật liếm liếm đôi môi hơi sưng đỏ của y, khó nhịn thở hổn hển nói: "Không đụng anh. Còn chưa đủ, sờ sờ."
Trần Thịnh cúi đầu cười nhạo, thật muốn cứ vậy niết đoạn căn kia. Nắm ở trong tay thưởng thức, lại cảm giác cái cây gậy gộc này thật mẹ nó đúng là kỳ quan thế giới. Người châu Á nào có cây gậy như vậy, người này xem ra hẳn là đem tất cả điểm EQ đều tăng trưởng ở căn thịt gậy này rồi.
Lười biến trượt động ngón tay, y đột nhiên lại cười một tiếng.
"... Ngu ngốc, học chút, ông đây dạy mày thủ dâm như thế nào. Kỹ xảo của mày ở phương diện này còn cần tăng lên."
........
Nói thật ra, Tả Dật thực nghiêm túc thực chân thành cảm thấy đây cũng không phải vấn đề cần tăng lên kỹ xảo! Buổi tối hôm đó xem xong kỹ xảo thủ dâm cao cấp phương Tây, hắn vụng trộm ở trong WC bệnh viện tự mình thủ dâm một phen – hôm đấy hắn lưu lại ở bệnh viện tăng ca suốt đêm, thực không hay ho ở thời gian rảnh giữa lúc phẫu thuật nghĩ tới Trần Thịnh, sau dó liền cứng rắn thẳng tắp đến không được.
Trần Thịnh nửa đêm ngồi ở trên giường xem phim ma Ma vui vẻ, lúc đang đập giường cuồng tiếu lại thấy micro đầu giường thế nhưng đinh đinh vang, cũng không cần y ấn nút gì, thanh âm thô trầm của Tả Dật đã liền vang lên.
"Hô.....Không đúng....." Bác sĩ Tả áp lực nói.
Trần Thịnh vặn nhỏ lại âm lượng TV, không kiên nhẫn dựa vào đầu giường hỏi "Hơn nửa đêm phát thần kinh gì vậy? Mày không phải tăng ca sao?"
"Không phải như anh dạy như vậy, hô... tôi tự mình thử nhưng không được." Tả Dật thở hổn hển nói.
"Cái gì không được... Fuck!" Rốt cuộc hiểu được Tả Dật đang nói cái gì, "Mày mẹ nó thật là muộn tao a, biến thái! Cách vách của mày không có ông già nào cầm điếu bình run run rẩy rẩy đi tiểu đấy chứ?"
"Đây là WC chuyên dụng của bác sĩ....." Tả Dật nói.
Trần Thịnh càng vui vẻ "Fuck!"
"Mau chỉ tôi!" Thanh âm của Tả Dật có chút dồn dập, cứng rắn như vậy mà còn không bắn ra, hắn thật sự có chút khó chịu "Tôi tự mình đụng nhưng không có cảm giác, so với lúc trước càng không có cảm giác."
"Không cảm giác có nghĩa là mày bị liệt dương." Trần Thịnh nói.
"Trần Thịnh!" Tả Dật gầm nhẹ, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên y.
Bên kia vang lên một tiếng va chạm mạnh, như là điều khiển TV bị dùng lực đập vào micro, ống nghe truyền đến một trận tạp âm, "Tên của ông là mày gọi được?!"
Con mẹ nó đây là cái loại thái độ gì, dám rống ông mày!
Tả Dật nhanh chóng thu liễm sự không kiên nhẫn cùng nôn nóng lúc trước, bắt đầu khàn khàn tiếp tục gọi y, trong thanh âm còn mang theo chút cương ngạnh lấy lòng, "Trần Thịnh...Tôi không có ý đó, mau chỉ tôi........"
"Mẹ nó mày đây là ra lệnh cho ông, hay là đang cầu ông đây?"
"...... Cầu anh.... hô....." Thanh âm bên kia truyền tới vô cùng khàn khàn, tựa như lúc Tả Dật gần tới cao trào chôn mặt ở trên vai của y thở dốc, "Cầu anh....Trần Thịnh..."
Trần Thịnh hừ lạnh một tiếng, lười biếng sờ lấy quyển truyện tranh mới đổi bên đầu giường, tùy tay lật xem, "Vậy ông đây suy nghĩ một chút."
"Trần Thịnh........." Tả Dật tiếp tục đầy từ tính gọi y. Lần đầu tiên gọi tên ra, sau đó liền thông thuận rất nhiều, tựa như gọi thế nào cũng không gọi đủ vậy.
Trần Thịnh rốt cuộc bị gọi đến không kiên nhẫn, ném đi quyển truyện, "Mẹ nó nhanh lên! Đừng chậm trễ thời gian ông đây xem TV!"
"Làm như thế nào?" Tả Dật dồn dập hỏi.
"Cầm lấy cái căn đồ chơi to đại kia của mày! Còn làm như thế nào!"
"Sau đó..."
"Bắt đầu sờ từ gốc, dùng bụng ngón tay..........." Trần Thịnh ha ha nở nụ cười, thả thấp thanh âm.
Tả Dật nghiêng đầu áp điện thoại di động vào lỗ tai, lực độ mạnh như muốn khảm nó vào trong đầu mình. dương v*t khoa trương trướng lớn, gân xanh bạo khởi được lòng bàn tay vuốt ve. Mười ngón tay của hắn theo thanh âm dâm mĩ từ địa ngục kia mà lên xuống an ủi, chậm chạp hoạt động khi nặng khi nhẹ. Thanh âm khiêu khích khi đoạn khi tục, khàn khàn như rắn độc khẽ kêu, từng chút từng chút ăn mòn thính giác cùng xúc giác của hắn.
Trong cơn hoảng hốt hắn cảm thấy như ngón tay hơi lành lạnh của Trần Thịnh đang ở linh khẩu (niệu đạo khẩu) ác ý vân vê. Bụng ngón tay thô ráp nghiền lấy hắn, móng tay mượt mà nhẹ nhàng khu lộng. Hắn run run phát ra âm thanh như cầu xin, "Hô......Trần Thịnh.........Trần Thịnh........"
"Hửm?"
"Hô.... nói tiếp.... nói tiếp đi......." Máu sôi trào xông lên đầu óc, bàn tay nắm lấy chính mình của hắn cũng bắt đầu run rẩy. Còn chưa đủ, còn kém chút đỉnh nữa, gần tới cao trào lại chậm chạp không thể đạt tới đỉnh khiến hắn sắp phát điên rồi.
Ống nghe bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của Trần Thịnh. Hắn cơ hồ lập tức có thể thấy được Trần Thịnh nhướn mày, khóe miệng nhếch lên độ cong trêu tức. Tên ác ma tiếp tục cố ý hạ giọng, khàn khàn nói với hắn, "Ha ha.... biến thái.... Thích tới vậy sao? Thực thoải mái?"
"Thoải mái....... Trần Thịnh....... Trần Thịnh........"
Muốn làm em, muốn làm em ghê gớm.......
"Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến...... Tao sẽ dạy mày một ít cách càng thêm thoải mái.... dời ngón tay xuống, từ gốc đụng đến hai cái túi lớn kia....."
"Hô......... Hô......." Tả Dật phát ra tiếng rên rỉ ngày càng dồn dập.
"Chậc, để tao xem xem......." Trần Thịnh khẽ cười nói, thanh âm biếng nhác. Phảng phất như thật sự đang thưởng thức hai túi lớn của hắn, "Fuck, của mày cũng thật mẹ nó lớn a. Một bàn tay còn không nắm được hết..... cắt xuống nhắm rượu có được không...."
Một tay của Tả Dật cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu lên phát ra tiếng thở dốc khó có thể áp chế. Hắn cảm thấy như Trần Thịnh bắt lấy túi cầu của hắn, vừa ấm áp xoa bóp vừa cắn lỗ tai của hắn ướt át nói.
"Ngoan, dùng tay bao lấy chúng nó, lòng bàn tay xoa ấn chúng nó...... Sau đó........" Thanh âm truyền ra từ ống nghe càng thêm dụ hoặc, giọng mũi trầm thấp đều có thể nghe được rõ ràng.
Tả Dật nhắm mắt lại, đem toàn bộ linh hồn đều giao cho y. Hai tay run nhè nhẹ, hắn tựa như con rối chờ đợi chỉ lệnh kế tiếp của Trần Thịnh.
"Sau đó.... hung hăng bóp chúng nó!"
Thân thể theo bản năng thuận theo chỉ lệnh độc ác này – hắn đột nhiên dùng lực buộc chặt ngón tay!
"Ô!"
Đau nhức nháy mắt đánh úp lại! Tả Dật bất ngờ không kịp buông tay liền phát ra một tiếng kêu rên đau đớn!
Từ mấy chương trước đã có thể thấy được sức lực của bác sĩ Tả là rất kinh người, rất có khả năng phá hoại. Nhất là khi loại khả năng phá hoại kinh người này lại bị lừa đi đối phó với cây gậy yếu ớt của chính mình thì......
Cái loại đau đớn đột ngột kích thích đến mức tận cùng này khiến sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch! Di động "lạch cạch" rơi xuống đất. Hắn cúi gặp lưng, đỡ tường gạch men phòng WC, cả người run rẩy, phát không ra một lời nửa tiếng nào!
Chiếc Nokia lỗi thời thập phần cứng cỏi, lông tóc vô thương mà ở trên mặt đất quay tròn vài vòng! Tiếng cười phóng túng kiêu ngạo của Trần Thịnh từ di động truyền tới, còn kèm theo tiếng đập giường "ầm ầm ầm"! Âm mưu của y đã đạt được, bị một tiếng hét thảm kia chọc cười sung sướng, một đầu điện thoại truyền tới tiếng cười to cùng tiếng vỗ mạnh giường!
"Phụt ha ha ha! Ha ha ha ha a!"
Y cười đến đau cả bụng, thiếu chút nữa sặc cả nước miếng! Y tùy tay dùng gối đầu che lại di động, tự nhiên không thèm để ý sự sống chết của tên biến thái kia. Chỉnh to âm lượng TV, tâm tình sung sướng tiếp tục xem Ma vui vẻ.
Bỏ lại bác sĩ Tả con đường tương lai lắm chông gai, khoác một thân áo blouse trắng sạch sẽ, hai chân dang rộng, xanh mặt đỡ vách tường phát run.
"......"
"Bác sĩ Tả!" có người từ bên ngoài WC gõ cửa thúc giục hắn, "Làm phiền anh nhanh lên một chút! Chủ nhiệm của anh gọi anh lập tức đến phòng nội khoa 37, giải phẫu sắp bắt đầu rồi!"
Trong WC trầm mặc trong chốc lát, thanh âm lạnh lẽo mới vang lên ".....Đã biết"
Trần Thịnh xem Ma vui vẻ từ 2 giờ sáng tới gần 3 giờ sáng mới đem chăn cuộn lại, nhấc chân gác lên. Y ngủ thập phần sảng khoái, yên tâm thoải mái. Sáng sớm không có người ồn ào gọi y rời giường ăn sáng, y liền ngủ một mạch thẳng đến giữa trưa 11 giờ mới lười biếng tỉnh dậy, dựa vào đầu giường lật xem Conan.
Khi đang nhìn trái nhìn phải nghiên cứu hiện trường giết người thì cửa phòng ngủ bị dùng sức mở ra.
Không đợi Trần Thịnh ngẩng đầu, Tả Dật còn mặc áo blouse trắng đã nhanh chóng mà vọt lên. Một tay đem cả y lẫn truyện tranh đều ôm lấy, hung hăng đặt ở dưới thân.
Trần Thịnh ngửa đầu nhìn hắn. Tả Dật vẻ mặt đỏ ửng, thở hồng hộc, trái tim kịch liệt nhảy lên cách lồng ngực hung hăng va chạm Trần Thịnh. Hắn hiển nhiên là một đường chạy nhanh như điện chớp từ xe taxi xông lên tầng lầu.
Trần Thịnh mặt không biểu tình nhìn hắn trong chốc lát sau đó cười lạnh trào phúng hắn. Nhưng khẽ nhếch miệng còn chưa nói được lời nào thì đã nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn của tên biến thái nào đó ngày hôm qua thủ dâm, thủ đến một nửa lại tự tay đem chính mình bóp nát, y liền nhịn không được, "Phụt...."
"Phụt ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Y quay đầu qua chỗ khác tự cố tự cuồng tiếu. Vừa cười vừa vươn tay vỗ vỗ nhẹ đầu của Tả Dật, hoàn toàn coi hắn như một con chó săn lớn dùng để mua vui, "Anh thật ngu ngốc! Ha ha ha! Biến thái ngu ngốc..... Ha ha ha ha!"
Y giống như hôm qua cười muốn dừng mà không được, khóe mắt đều phiếm hồng.
Tả Dật vốn đầy ngập lửa giận cùng dục vọng chạy vội về, dự định nhào lên trước hết hung hăng cắn một trận sau đó rèn sắt khi còn nóng hung hăng làm một hồi, kết quả bất ngờ không kịp phòng thủ bị y cười cợt như vậy, trong lòng chẳng những không có càng thêm tức giận mà ngược lại chậm rãi bình tĩnh xuống.
Hắn trầm mặc nghiêm mặt nhìn Trần Thịnh cười đến hai mắt tỏa sáng.
Suốt hai tháng ở chung qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trần Thịnh vui vẻ như vậy – bởi vì trò đùa dai thực hiện được mà vui vẻ không chút che lấp, phát ra từ nội tâm.
Hắn cúi đầu, nâng mặt của Trần Thịnh, thực quý trọng ở khóe mắt cười ra nước mắt của y hạ xuống một nụ hôn.
Sau đó liền bị một bàn tay của Trần Thịnh đẩy ra, "Đi nấu cơm!"
Tả Dật tâm bình khí hòa xuống giường đi nấu hai món một canh mang vào phòng ngủ. Hai người vừa xem tin thời sự vừa ăn cơm trưa. Trong TV lại đang cường điệu vấn đề trị an gần đây của mấy khu dân cư phổ thông, nhắc nhở dân chúng chú ý an toàn chỗ ở.
Kết quả cơm còn chưa có ăn xong, hai người đã lại làm ầm ĩ lên – bởi vì Trần Thịnh ăn ăn lại không nhịn được cười, dùng chiếc đũa chọt chọt đũng quần của hắn, đùa hắn, "Ê, biến thái, cái căn thịt 24 kia của mày chắc giờ bị bóp chỉ còn lại 12 hử?"
Tả Dật buông bát đũa liền ôm Trần Thịnh ấn lên trên giường, để y tự mình khảo nghiệm xem còn dư lại bao nhiêu!
Trần Thịnh vừa chống cự vừa tiếp tục cười, cười đến ngay cả khí lực đạp hắn cũng không có, bị hắn dễ dàng cởi quần xuống, cúi đầu ngậm vào. Trần Thịnh nắm tóc của hắn ngửa đầu thỏa mãn thở dốc. Ban ngày tuyên dâm, hưởng thụ mới là trọng yếu cũng không có ý định ăn cơm gì nữa.
Hầu hạ Trần Thịnh bắn xong một lần, Tả Dật đem tinh dịch trong miệng đều phun lên giữa mông của Trần Thịnh sau đó vươn người lên hôn hắn. Trần Thịnh ghét bỏ tránh đi cái miệng hàm chứa tinh dịch của mình, lại bị hắn vươn người ấm áp liếm cắn cái mũi.
Cuối cùng vẫn là hơi thở giao hòa cọ xát hôn môi, gắn bó giao triền đem nước bọt trong miệng trao đổi cho nhau. Trong tiếng kêu rên thỏa mãn của hai người, dương v*t lửa nóng tự nhiên xuyên qua huyệt khẩu dâm mĩ ướt át. Nó bị đại khẩu nuốt tiến vào rồi lại lưu luyến thả ra.
"Ưm... Ưm ư....." Trần Thịnh vừa bị hắn hôn vừa phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái. Tay vươn xuống muốn đi an ủi chính mình lại bị Tả Dật giữ chặt lại.
Tả Dật đem hai tay của y đặt ở trên đỉnh đầu, trên vai gác một cái đùi của y, làm y một cách sâu gọn mạnh. Động tác cố ý thả thật sự chậm, Trần Thịnh trước sau đều bị cọ đến nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ "Ô.... ô... ưm..."
Y nâng eo đem dương v*t của mình đỉnh ở trên bụng của Tả Dật, sau đó lại run rẩy trượt xuống, cùng đón ý nói hùa đợt trùng kích của Tả Dật. Ánh mắt của Tả Dật trở nên thâm trầm, chợt tốc độ trừu sáp nhanh hơn, tiếng rên rỉ của Trần Thịnh cũng liền gia tăng, "Ưm! Ưm a! A....Ư a! Ưm!"
Đến lúc cao trào, y kiệt lực vùng vẫy cổ tay bị giam cầm, muốn cầm lấy dương v*t cương cứng của mình. Tả Dật lại nhanh ấn tay của y không buông, hạ thân dùng tốc độ nhìn không rõ kịch liệt kích thích, hắn một lần lại một lần đem cả dương v*t vùi vào, hung hăng đâm vào chỗ sâu yếu ớt mềm mại nhất của Trần Thịnh.
"Ưm! Ưm! Ưm! Ưm a....." Cả người Trần Thịnh đều nổi lên ửng đỏ, vòng eo và đùi theo từng đợt trùng kích kịch liệt của hắn mà run rẩy. Đột nhiên y quay đầu tránh đi đôi môi bị Tả Dật gặm cắn, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm trầm thấp khàn khàn. Không có bất cứ một sự an ủi nào, thẳng eo trước tiên bắn ra "Ô! Ách a ~!"
Trong chốc lát sau, y ngã lại xuống giường, cúi đầu thở dốc.
Tả Dật tạm thời dừng động tác, ngẩng đầu quan sát biểu tình của y. Trần Thịnh ngửa đầu, hai mắt mê mang nhìn trần nhà, hiển nhiên còn chưa từ trong dư vị cao trào hồi thần lại.
Tả Dật buông hai tay của y ra, cúi đầu hôn lấy đôi môi hơi hơi khép mở không ngừng thở dốc, lòng bàn tay ấm áp không ngừng nhu niết an ủi eo cùng đùi đang không ngừng run rẩy của y. Mãi cho tới khi Trần Thịnh như trả thù mà ở trên môi của hắn cắn một ngụm, hắn mới một lần nữa đè thấp hai chân của Trần Tịnh, áp cả người y ở dưới thân, dùng sức mạnh mẽ tiến hành đợt tiến công cuối cùng.
Hai tay Trần Thịnh quấn quít ôm lấy cổ của hắn, bị trùng kích đến ngay cả rên rỉ cũng không có khí lực, lắc lắc đầu nhắm mắt lại chỉ lo kịch liệt thở dốc. Niệu đạo khẩu lại phân bố ra một ít dịch tuyến tiền liệt, y thật đúng là theo đợt công kích này chậm rãi gắng gượng cứng lại.
Tả Dật nắm eo của y, lần đầu tiên khi đang làm y mở miệng, thở hổn hển hỏi y, "Thoải mái không...."
Trần Thịnh trong tiềm thức ngại hắn ầm ĩ bắt lấy tóc của hắn, thần trí không rõ thở gấp "A....Ưm a....A......"
"Trần Thịnh.... thoải mái không.... Tôi làm anh thoải mái không....." Tả Dật bám riết không tha hỏi y, dương v*t rời khỏi một khúc lớn, đỉnh ở tuyến tiền liệt một vòng một vòng mài nghiền y.
Trần Thịnh chịu kích thích lớn cong eo lên, ngón tay nắm tóc của hắn cũng do sảng khoái mà siết chặt, sắc lệnh trí hôn (sắc dục làm mờ tâm trí), "Ư.... thoải mái... Ưm a... bớt nói nhảm...... nhanh lên........"
Tả Dật được một tấc lại muốn tiến lên một thước dùng chóp mũi cao thẳng dụi vào tóc mai của y, đầu lưỡi gợi lên vành tai nho nhỏ của y, ướt át cắn cắn, "Gọi tên của tôi...."
Trần Thịnh bị hắn liếm cắn vừa nhột vừa tê, kêu rên cuộn lên thân thể muốn tránh khỏi hắn lại tránh không được, cuối cùng thật sự là bị gây rối tới phiền chết đi, lập tức sửa vẻ mặt mê ly, hung thần ác sát kéo tóc của hắn, vỗ một bàn tay lên trán, "Mẹ nó biến thái! Ông mày không biết tên của mày, gọi cái rắm gì mà gọi ~ con mẹ nó mau bắn vào đi!"
Vừa dứt lời, y liền bị Tả Dật dùng lực hung mãnh đâm vào! Sau đó chính là tựa như súng máy "tạch tạch tạch tạch" không hề có chút kết cấu nào một trận cuồng dại!
"Ách a! A! Ưm a! A a a! A ~!!"
Cái thanh âm rên rỉ cao vút cuối cùng kia có thể nói là tiếng kêu thảm thiết, chất lỏng nóng bỏng liên tiếp phun trào vào chỗ mẫn cảm yếu ớt bị cuồng làm ở nơi sâu nhất! Trần Thịnh khàn khàn mà cuồng loạn gào thét, hai chân nhịn không được phát run, đá đạp lung tung giữa không trung! Chỉ cảm thấy bản thân cũng sắp bị hỏng rồi!
Ngay lúc chính y cũng hoàn toàn không nhận ra được, dương v*t của y bởi vì đau đớn mà nửa mềm nhũn lại phun trào ra một ít dịch mỏng manh, dinh dính nị nị bắn ở trên bụng của Tả Dật.....
Hai người cùng thoát lực mà ngã vào trên giường, một người ôm eo, một người nắm tóc, ngay cả tiết tấu thở dốc cũng là đồng bộ. Thật lâu sau, Tả Dật hồi thần trước tiên, nâng mặt Trần Thịnh cắn lỗ tai của y, kề sát nói với y, "Tôi gọi là Tả Dật, Tả trong bên trái, Dật trong dật tài, nhớ kỹ....." (dật tài: ý chỉ tài năng vượt trội)
Trần Thịnh kêu giường kêu đến cổ họng đều đau rát, cắn răng hữu khí vô lực vỗ một bàn tay lên đầu của hắn. Nhớ cái quỷ nhà mẹ mày!
......
Nữ bác sĩ bước như bay đi qua phòng bệnh, chợt thấy vài bệnh nhân đang vây quanh một cái cửa, tò mò nhìn vào bên trong.
"Làm sao vậy?" Cô cao giọng hỏi.
Một vị người nhà bệnh nhân ngăn cô lại nói, "Hư, bác sĩ, nói nhỏ chút." Bà có chút khó xử nói, "Bác sĩ Tả đang ngủ."
Nữ bác sĩ ngó đầu vào nhìn, trừng to hai mắt – không phải chính là vậy sao. Thân mình cao cao gầy gầy của Tả Dật đứng ở trước giường bệnh của một cụ ông, một tay cầm bệnh án, ngây ngốc từ từ nhắm hai mắt lại, cư nhiên cứ vậy liền đứng ngủ!
Nữ bác sĩ so với Tả Dật lớn hơn 10 tuổi, lại thường xuyên chỉ dạy nấu nướng cho hắn, nhất thời bản năng mẫu tính đại phát, cảm giác vô cùng đau lòng. Cô thổn thức cảm khái tiến lên, nhẹ nhàng vỗ tỉnh Tả Dật. Ở dưới tầm mắt thân thiết của những người bệnh vây xem, đẩy bả vai của hắn, cứ như vậy một đường hộ tống hắn trở về phòng.
"Anh mà còn như vậy thì tôi cũng chỉ có thể phản ánh với chủ nhiệm thôi! Anh cũng đã trực ban tròn 3 tuần rồi, vẫn không nghỉ lấy một lần!" Cô mạnh mẽ ấn Tả Dật lên lên ghế, "Anh cũng không phải làm bằng sắt thép, gần như mỗi ngày đều tăng ca, một ngày chỉ ngủ ba bốn giờ, giữa trưa và chạng vạng còn phải về nấu cơm. Bạn gái của anh như thế nào cũng không biết đau lòng cho anh?"
Tả Dật vẫn nghiêm khuôn mặt như cũ, nhìn là biết đã ở trạng thái băng sơn dầu muối không thấm, kỳ thật là vừa tỉnh ngủ nên còn đang mơ mơ hồ hồ. Trong óc lật đi lật lại mấy lời này một hồi lâu, hắn mới nghe rõ được đồng sự đang oán giận cái gì. Lắc lắc đầu giải thích, "Đầu tháng tôi đã xin 3 ngày, cần bù lại. Cũng không trách y, y không thích ăn căn tin."
"Hô, này còn không trách cô ấy?!" Nữ bác sĩ trừng mắt, "Cô nàng này cũng thật không biết làm người!"
Tả Dật lại lắc lắc đầu, lần này không nói chuyện mà cúi đầu lật xem bệnh lịch. Trần Thịnh không phải con gái, Trần Thịnh cũng rất tốt. Chỉ cần Trần Thịnh chịu ở bên cạnh hắn, hắn không có gì cảm thấy không thỏa mãn cả.
Nữ bác sĩ đoạt lấy bệnh lịch của hắn, "Không được không được! Phòng 14 có một giường bệnh trống đấy, anh mau đi ngủ một giấc cho tôi đi!"
"Đợi họp!"
"Họp thì làm sao! Tôi sẽ nói với chủ nhiệm! Anh không được đi!"
Tả Dật lại lắc đầu, cũng không coi thái độ kiên quyết ngăn trở của cô như chướng ngại, dưới tay hơi dùng lực liền đoạt bệnh lịch lại. Lộ ra một nụ cười mỉm lễ phép mà cương cứng với cô, hắn xoay người muốn ra khỏi phòng.
Nữ bác sĩ vừa vội vừa tức, từ phía sau kéo lấy quần áo của hắn. Chủ nhiệm phòng cũng vừa lúc tiến vào tìm Tả Dật, "Ai u! Đây là sao vậy?"
Nữ bác sĩ liền thêm mắm thêm muối mà đem hắn miêu tả thành mệt như chó chết, cường liệt khiển trách hiện trạng bệnh viện bóc lột bác sĩ thanh niên thành thật chăm chỉ quá mức. Chủ nhiệm vừa thấy khuôn mặt trắng xanh tiều tụy do mới tỉnh ngủ của Tả Dật cũng thực đau lòng, "Tiểu Tả à, đừng cứng rắn chống đỡ. Giờ tôi liền cho cậu một buổi nghỉ, cuộc họp lát nữa cũng không cần tham gia, hiện tại trở về ngủ trưa đi, buổi tối lại đến, được chứ?"
Tả Dật còn nhớ thương vị bệnh nhân lúc nãy mà hắn còn chưa kiểm tra hoàn tất, kết quả lại bị hai vị trưởng bối này liên hợp với nhau phê phán giáo dục cho một trận, sau đó như áp phạm nhân áp hắn xuống dưới tầng, trực tiếp nhét vào trong xe taxi, một đường chạy về nhà.
Trên đường kẹt xe, không khí cũng không tốt. Tả Dật ngồi ở phía sau bị mùi xăng dầu nghẹn tới mức đầu choáng não trướng, hai mắt mơ mơ màng màng, ngay cả cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng đều không nhìn thấy rõ. Hắn ý thức được chính mình mấy ngày qua quả thật là có chút cố sức quá.
Nhưng bác sĩ Tả vừa nghĩ tới trong nhà còn nuôi vị đại gia nào đó liền vui vẻ chịu đựng. Hai tai nắm công tác cùng tình yêu, dù xương cốt toàn thân vỡ nát cũng không sợ. Hắn lắc lắc lư lư xuống xe, như say đi lên tầng.
Bởi vì thật sự là rất choáng đầu nên trước khi vào nhà hắn liền đem kính sát tròng tháo xuống, đeo lại gọng kính phổ thông. Trần Thịnh muốn uống coca, hắn liền từ trong tủ lạnh lấy ra một lon cho y. Kế tiếp xào hành tây với thịt, sườn xào chua ngọt, cà, canh rau. Lúc tắt bếp hoa mắt không nhìn rõ, thiếu chút nữa bị lửa xém trúng.
Hắn đem một món ăn cuối cùng mang vào trong phòng ngủ đặt ở trên tủ đầu giường. Trần Thịnh một tay cầm lon coca, cau mày đánh giá hắn trong chốc lát.
"Hử?" Hắn hỏi. Hai người bọn họ hiện tại cũng coi như rất có ăn ý. Chung sống một phòng thời gian dài, chỉ dựa vào ngữ khí liền có thể biểu đạt được suy nghĩ.
"Mày mẹ nó không đeo kính mắt là biến thái, mà đeo kính mắt thì là bệnh quỷ." Trần Thịnh đánh giá nói.
Tả Dật không phân biệt được mấy lời này của y có phải nói đùa hay không, xét thấy bác sĩ Tả bản thân là một người không biết nói đùa, năng lực lý giải lời nói đùa của hắn là rất thấp. Nhưng bởi vì lời này là do Trần Thịnh nói cho nên hắn vẫn muốn thập phần phối hợp, cương ngạnh mà mệt mỏi hướng Trần Thịnh cười – nhưng vẫn không thành công.
Trước khi khóe miệng của hắn có thể nhếch lên thì trước mắt đã biến thành màu đen, không nói được một lời ngã xuống.
Trần Thịnh bất ngờ không kịp phòng bị bị hắn đè lên người. Nửa lon coca cũng rơi xuống giường! Tùy tay đem lon coca ném xuống dưới đất, y tức giận đẩy Tả Dật ra, "Làm cái quỷ gì?"
Tả Dật theo động tác của y từ trên người y lăn xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn như xác chết.
Trần Thịnh dò xét hơi thở của hắn, cũng không rõ sao tên biến thái này lại đột nhiên giả chết, không kiên nhẫn lại đẩy hắn một phen, "Này!"
"Này, biến thái, này.... Fuck!"
......
Tả Dật ở trong bóng tối bị tiếng chuông di động quanh quẩn không thôi đánh thức, choáng váng nặng nề xoa huyệt thái dương. Hắn mở to mắt – nhìn vòng eo gầy gò cùng tám khối cơ bụng xinh đẹp của Trần Thịnh trước mặt.
Hắn kinh ngạc trợn to mắt, sau đó phát hiện bản thân ở trên giường nằm nghiêng hướng mặt về phía Trần Thịnh, chính là tư thế cùng ngủ. Trần Thịnh không chuyển mắt nhìn quyển truyện tranh trong tay, nhận thấy được động tác của hắn liền không kiên nhẫn đạp hắn một cước, "Đi tiếp điện thoại đi, mẹ nó, ồn ào cả một buổi chiều!"
Tả Dật không đi ra ngoài mà chỉ ngồi thẳng dậy, cố gắng tỉnh táo lại khỏi cảm giác hôn trầm khi mới tỉnh dậy. Hắn nhìn đồ ăn bị ăn hơn nửa trên tủ đầu giường, cố gắng hồi tưởng xem lúc trước xảy ra chuyện gì – hắn bưng đồ ăn vào phòng, sau đó bởi vì quá mệt nhọc mà té xỉu.
Hắn trầm mặc một hồi lâu, có chút ngốc hỏi, "Anh mang tôi lên trên giường?"
Trần Thịnh rốt cuộc dời ánh mắt từ quyển truyện tranh đến trên mặt hắn. Mặt không biểu tình liếc hắn một cái, lung lay còng tay, "Đừng mẹ nó nghĩ bậy. Bố mày dù có thắt cổ mày cũng đi không được."
Tả Dật lại ngốc trong chốc lát, sau đó cúi người ôm lấy eo của y, trầm mặc dán mặt ở cái bụng hơi hơi phập phồng của y.
Trần Thịnh mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh.
Tả Dật nằm ở trên bụng y không nhúc nhích, ngốc ngốc nghe tiếng từng tờ từng tờ truyện tranh lật qua. Thời gian thư hoãn mà ôn nhu trôi qua, tựa như một giấc mơ khiến người ta không muốn tỉnh lại.
Trần Thịnh tập trung tinh thần lật qua hơn nửa quyển truyện, đột nhiên nghe thấy từ bụng mình truyền tới một tiếng khàn khàn "Trần Thịnh."
".... Ờ."
"Nếu cởi còng tay ra, anh sẽ đi sao?"
Trần Thịnh một lát sau mới từ tâm tình khẩn trương kích thích hồi phục lại tinh thần. Từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng "... Mày cứ nói đi?"
"Đừng con mẹ nó vô nghĩa." Y lật trang tiếp theo, không chút để ý nói, "Tiện nhân chính là khác người."
Hết chương 15.