Ngày hôm sau Tả Dật quả nhiên bắt đầu "ôn nhu". Mặt than bắt đầu cân nhắc xử lý đầu v* tù binh của hắn. Ban đầu chỉ là động tác liếm láp trúc trắc, tiếp theo bắt đầu thử dùng răng cắn cắn. Bởi vì đầu v* tạo hình thật sự khéo léo mà bác sĩ Tả hiển nhiên là một kẻ không quen thuộc nghiệp vụ cho nên không cắn mấy ngụm liền cắn ra tơ máu. Trần Thịnh "tê" một tiếng cúi đầu trừng mắt nhìn hắn. Tả Dật nằm ở trên ngực y ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát phản ứng của y, một ngón tay khác còn không ngừng nhéo nhéo một đầu v* khác không được chiếu cố tới.
Trần Thịnh nhổ nước bọt vào mặt hắn. Tả Dật đầy mặt nước bọt vô cùng bình thường lấy ra áo gối che ở trên mặt Trần Thịnh.
Ở trong tiếng mắng to trầm thấp "Lấy ra!" của Trần Thịnh, hắn tiếp tục cúi đầu hút hấp bé con chảy ra tơ máu kia. Hương vị rỉ sắt tràn ngập trong miệng ấm áp lại ái muội, khiến hắn có chút hưng phấn. Ngẩng đầu nhìn hầu kết không ngừng lên xuống của Trần Thịnh, hắn có loại xúc động tiến lên cắn lấy.
Hắn thuận theo bản năng kề sát, dùng răng nanh đè ở trên khối hầu kết không ngừng di động kia, từ từ khép lại nhưng lập tức bị Trần Thịnh lắc lắc cổ tránh thoát. Vì thế hắn cách áo gối chế trụ mặt của Trần Thịnh, đem cái mũi cao thẳng và cái miệng thích mắng to đều bịt kín, Trần Thịnh bắt đầu kêu rên, hai tay hoảng động xiềng xích phát ra từng tiếng vang. Y liều mạng muốn lắc đầu nhưng vẫn bị hắn giam chặt gắt gao.
Tần suất run rẩy của hầu kết bắt đầu tăng lên, hắn đem nó cùng làn da tế hoạt xung quanh cùng hàm vào trong miệng hút hấp, dùng răng nanh cắn ra từng vết răng huyết hồng. Đầu lưỡi nếm được chút mồ hôi ẩm ướt, còn có một loại khí tức nồng đậm ấm áp. Hắn luôn có thể từ trên người Trần Thịnh ngửi được loại khí tức này, nóng cháy tựa như tới gần mặt trời.
Trước khi Trần Thịnh cảm thấy hít thở không thông, hắn liền buông tay ra. Trần Thịnh ở dưới áo gối há miệng thở dốc, đứt quãng mắng vài câu.
Hắn cũng không thèm để ý bắt đầu tiếp tục đối phó ngực của Trần Thịnh hết liếm liếm lại cắn cắn, khiến cho bờ ngực rắn chắc của y đều biến thành ẩm ướt mà niêm nị. Đáng tiếc đó cũng chỉ là hắn tự cho rằng kỹ xảo của mình thỏa đáng, nhưng sau mười phút hầu hạ lại nghe thấy được tiếng hít thở ồ ồ đều đặn lâu dài.
Tả Dật ngẩn người, vươn tay giật lấy áo gối liền nhìn thấy Trần Thịnh nghiêng đầu nhắm hai mắt ngủ vô cùng ngon lành......
"..." Bác sĩ Tả vẫn ra sức phục vụ.
Điểm mẫn cảm của Trần Thịnh hoàn toàn không nằm ở đầu v*. Thiếu dưỡng khí khiến y cảm thấy hỗn loạn, lại bị hắn liếm không có chút cảm giác gì, một bên vừa cảm thấy tên biến thái này ngu đòi mạng vừa đơn giản ngủ thiếp đi.
Tả Dật lần đầu tiên trong đời cảm giác được trong ngực tràn ngập phiền muộn, hắn cũng không nhận ra chân mày của mình đã cau lại.
Hắn dùng lực bóp bóp đầu v* của Trần Thịnh. Hô hấp của y bị kiềm hãm, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, híp mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Khóe mắt Tả Dật hơi hơi run rẩy một chút.
Hắn đi xuống giường, tiếng bước chân nhanh chóng vang lên trong phòng khách. Lỗ tai của Trần Thịnh mơ mơ hồ hồ nghe thấy hắn rời đi, nhếch miệng khinh thường cười lạnh sau đó tiếp tục ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên bị một giọng mũi kiều nị "ưm ưm a a" đánh thức. Vừa mở mắt liền đối diện màn hình chiếu ra một bờ mông tuyết trắng cực lớn. Tiểu thanh niên người Nhật bị thao trong màn hình thực rõ ràng khuyết thiếu ánh sáng, làn da là màu tái nhợt uể oải không phấn chấn. Bộ lông ở dưới hạ thể bị cạo sạch, cúc hoa phấn phấn nộn nộn.
Trần Thịnh có chút nghi hoặc nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Tả Dật đang ngồi ở giữa hai chân của y, một bên chuyên chú nhìn video, một bên chiếu theo phương pháp trong đó xoa nắn tiểu Trần Trần. Tiểu Trần Trần thực không có tiết tháo đã cương hơn phân nửa.
Trần Thịnh trừ bỏ run rẩy khóe mắt, thật sự là không nghĩ ra còn có thể phản ứng theo cách nào khác nữa. Y thật sự không hiểu tên này là quái thai từ tinh cầu nào rớt xuống đây. Lúc ban đầu thoạt nhìn là một tên biến thái hung ác nham hiểm lại phúc hắc, sau đó mới phát hiện thì ra chỉ là một tên biến thái mặt than lại ngây thơ. Muốn tù cấm sau đó khiến một người khuất phục thì có vô số thủ đoạn. Nhưng tên này thuần túy chính là đồ ngốc, vừa không đánh y vừa không nói lời lăng nhục y, chỉ biết đưa y đơn điệu khóa ở trên chiếc giường này. Thủ đoạn điều giáo thì trúc trắc lại còn từng bước từng bước một, đã thế còn một lòng một dạ chỉ biết khai thác cái động ở phía sau kia để đem cái căn gậy gộc biến thái của hắn hảo hảo bỏ vào.
Trần Thịnh cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng cảm thấy đè nén. Y không muốn hao tổn thời gian bồi tên biến thái ngu ngốc này ở trong đây chơi trò chơi giam cầm ngu xuẩn.
Nhưng đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể rời đi đây?
Sẽ không có người tới cứu y, như vậy tên biến thái này trước khi tù cấm y hẳn là cũng đã làm điều tra qua. Y ở đây lớn lên không có bất cứ thân nhân nào. Đối với người khác lạnh lùng và khinh thường khiến y không có nổi một người bạn kết giao lâu dài. Không có người nào sẽ để ý tới y biến mất, mọi người đã quen với việc y lạnh lùng rời đi. Mặc dù có người lưu ý cũng sẽ tưởng rằng y chơi chán nên muốn đổi sang một địa phương mới, không có ai quan tâm cả.
Y rất khó cùng người bảo trì quan hệ lâu dài. Mỗi pháo hữu (bạn giường) của y lúc ban đầu sẽ đối với y thực vừa lòng bởi vì y đẹp trai, kỹ xảo trên giường lại tốt, người tuy rằng lãnh ngạo táo bạo nhưng thỉnh thoảng ôn nhu sẽ khiến người khác cảm thấy thụ sủng nhược kinh (đột nhiên được chiều chuộng, đối xử tốt ngược lại khiến người cảm thấy kinh hãi). Nhưng mà thời gian dài, bọn họ liền cảm thấy không đủ với quan hệ hiện tại, muốn từ pháo hữu phát triển lên giai đoạn tiếp theo, sau đó bọn họ liền sẽ bị Trần Thịnh không chút lưu tình đá văng – bọn họ có thể coi là thứ gì chứ? Ngay cả Dương Chân theo y suốt 10 năm cũng chưa từng được y coi như là tình nhân a.
Dương Chân là người duy nhất sau nhiều năm như vậy có thể cùng y bảo trì quan hệ lui tới. Y đối với Dương Chân cũng không coi là tệ, thậm chí còn có thể nói được là hảo. Khi sinh hoạt quẫn bách liền bao ăn bao ở, khi không có tiền liền có thể từ chỗ y lấy tiền. Y thậm chí còn tự tay làm cơm cho Dương Chân, tuy rằng vừa làm vừa hùng hùng hổ hổ, nhưng đây đã là cực hạn đối xử tử tế với người khác của y. (lynz: =_= ||| tra ~ đem người ta thao rồi luân mà còn dám tự xưng là "thậm chí còn có thể nói được là hảo")
Lần này y đã mất tích một tuần mà Dương Chân còn chưa tìm tới cửa, xem ra là thật ngoan ngoãn cút đi rồi. Kỳ thật nếu không phải Dương Chân làm ra mấy việc ghê tởm đến y, y cũng chả quan tâm mà dưỡng Dương Chân một đời. Y tự biết bản thân đối với Dương Chân không có cảm tình gì, nhưng cũng sẽ không tùy tiện để tên kia đói chết. Nhưng hết bán mông, chơi thuốc, còn cùng loại nhân tra Trương lão bản kia tụ cùng một chỗ thì thật sự là khiến y ghê tởm.
Vừa nghĩ đến Dương Chân vừa một bên làm nũng đối với y, quay đầu liền bán rẻ tiếng cười lộ ra bộ dạng dâm đãng với Trương lão bản, y liền bắt đầu cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Hơi chút ghê tởm mà thôi, tuy khiến cho người khó chịu nhưng lại không lay động được tâm thần – Dương Chân còn chưa đủ tư cách.
Cảm giác hơi ghê tởm này khiến dương v*t bị đùa giỡn cương hơn phân nửa của y đều có chút uể oải. Tả Dật nhận ra y không chuyên tâm liền ở túi túi của y hung hăng xoa nhẹ một chút. Lực đạo mạnh tựa như muốn đem chỗ đó kéo xuống. Trần Thịnh đá đá chân trái bị trói, không kiên nhẫn mắng "Buông ra."
Tả Dật thả tay, tiếp tục dựa theo video liếm liếm phân thân của y. Dùng đầu lưỡi và ngón cái thay phiên trừu động, dọc theo gốc túi túi, chậm rãi phác thảo hình dạng tiểu Trần. Một tay khác lại chen hai ngón tay vào huyệt khẩu của y, dọc theo cơ vòng vừa ấn vừa xoa vừa hướng bên trong đâm sâu vào.
Lúc ấn đến tuyến tiền liệt, Trần Thịnh chịu không nổi khống chế run lên một chút, bởi vì cắn răng cho nên chỉ có từ cánh mũi cao thẳng tràn ra một tia rên rỉ. Tả Dật liền tăng lên lực đạo vỗ về chơi đùa tiểu Trần, đồng thời xoay động, khu lộng ý đồ sáp nhập ngón tay thứ ba vào trong. Trơn dịch ở huyệt khẩu ra ra vào vào, bởi vì bị đẩy đưa nhiều lần mà biến thành chất lỏng niêm trù màu nhũ bạch, phát ra từng tiếng "tóp tép" niêm nị. Huyệt khẩu kiều mị nở rộ và dung nạp, hút ngón tay lưu luyến không rời.
Trần Thịnh hơi hơi cong người lên, nhíu chặt mày, dương v*t đều đã chuyển thành trạng thái bừng bừng phấn chấn. Nếu nói không bị hắn trêu chọc hưng phấn thì đúng là không có khả năng. Tuy kỹ xảo không đủ nhưng tiền hậu giáp công cũng đầy đủ mang đến khoái cảm khó có thể nhẫn nại – y thậm chí không cảm thấy đau đớn truyền tới từ hậu huyệt. Thủ pháp của Tả Dật tuy không tính là thành thạo nhưng lại thắng ở có đủ nhẫn nại cùng ôn nhu.
Khoái cảm từng đợt từng đợt trùng kích và cảm giác khuất nhục vì hậu huyệt bị đùa giỡn dần dần cọ rửa đi khả năng tự hỏi cùng tâm tình khó chịu của y. Tả Dật giống như tối hôm qua ngậm lấy tiểu Trần, y rốt cuộc hoàn toàn cương, kích thước ngạo nhân. Tả Dật thậm chí không thể nuốt vào toàn bộ, chỉ là ngậm bộ phận quy đầu, liếm lấy gân mạch sục sôi trên tiểu Trần. Y ngửa đầu lên phát ra một tiếng thở dốc buồn khổ mà thô bạo, hai tay ra sức nắm chặt xiềng xích, gân xanh bạo khởi trên mu bàn tay. Nếu không phải đang bị còng thì y nhất định sẽ đè lại đầu Tả Dật hung hăng áp đến chỗ sâu nhất!
"Ưm... ngô...." y thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ bị đè ép, tiếng rên trầm thấp khắc chế, nhưng thanh âm khàn khàn và âm cuối kéo dài lại khiến Tả Dật cứng rắn đến mức không chịu nổi. Căn dương v*t thô to kia đang gắt gao đỉnh lên cái quần tây trang chỉnh tề của hắn.
Loại tiền hậu đùa giỡn này không biết giằng co bao lâu. Ngón tay của Tả Dật đang rút ra đâm vào hậu huyệt của y đã tăng lên thành ba ngón, mà nơi ấy cũng trơn ướt vô cùng. Ngón tay thon dài tiến tới rút ra thoải mái, mỗi lần chúng nó rời đi, mị nhục đều phát ra từng tiếng "chậc chậc" mà mỗi khi Tả Dật đụng đến điểm mẫn cảm sâu trong thì tiếng thở dốc y phát ra cũng nặng nề hơn.
Thực thích, lúc bị khu lộng chỗ đó kỳ thật thực thích. Khoái cảm tích lũy càng ngày càng nhiều, y theo bản năng phối hợp động tác trừu sáp và phun ra nuốt vào của Tả Dật mà nâng lên vòng eo. Mồ hôi theo nhũ tiêm còn đọng vết máu khô dọc theo đường cong cơ nhục trượt xuống hai bên eo.
Gần tới cao trào đầu não gần như hôn trầm, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc rên rỉ "ưm ưm a a" phát ra từ màn hình trên tủ cạnh giường cùng với tiếng nhục thể va chạm nhau "ba ba ba". Y kiệt lực nhấc chân lên nghênh đón đợt run rẩy cuối cùng ~
Sau đó liền bị Tả Dật ngăn chặn.
Thủ đoạn này của Tả Dật cũng chính là thủ đoạn mà Trần Thịnh sử dụng vô cùng thành thục trên những đối tượng bị y thao. Hắn phun ra tiểu Trần, ngăn chặn linh khẩu sắp phun trào, lại càng thêm dùng lực trừu sáp hậu huyệt.
Trần Thịnh thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn. Mà Tả Dật lại ở dưới tầm mắt phẫn nộ nôn nóng khó nhịn của y, mặt than nói ra phán đoán "Cậu thực thoải mái."
ĐCM, bố mày cũng sắp bắn đương nhiên thoải mái rồi! Nói lời vô nghĩa! Buông ra! Trần Thịnh dùng chân dài đỉnh đỉnh hắn.
"Cầu tôi, cầu tôi cho cậu bắn." Tả Dật một tay nắm mệnh tử của y, một tay ấn đùi của y nói. Hiển nhiên đây cũng là từ "video hướng dẫn" học được.
Mà Trần Thịnh thật hiển nhiên không quá quen làm đối tượng bị đùa giỡn, thở hổn hển cười lạnh một tiếng "....Mày TM lại dùng lực liếm thế nào thì cũng vẫn chỉ là một con chó bị coi thường mà thôi, dựa vào cái gì bố mày phải cầu mày?"
Tả Dật nhíu mày lại nghe y tiếp tục cười lạnh nói "Đồ đê tiện, mẹ nó, năm đó mày bị ông mày ngược đến nghiện rồi đúng không? Qua mười năm cũng chỉ có chút bản sự ấy? TM phế vật..."
Y cuối cùng bị Tả Dật bóp yết hầu, ho khụ không thể phát ra tiếng. Khuôn mặt Tả Dật vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt không có thấu kính che khuất lúc này lại nổi lên lãnh hỏa nóng bỏng. Hắn là một người khuyết thiếu cảm tình nhưng lúc này cũng có chút không thể ức chế nổi sự phân bố của adrenalin, lồng ngực bị trùng kích kịch liệt phập phồng, ép đến hắn khó có thể chịu đựng được.
Ngay cả khi hắn không hiểu được cảm xúc hiện tại của mình là gì, theo bản năng hắn cũng không muốn nghe Trần Thịnh nói tiếp nữa. Thật giống như... thật giống như hắn cũng không muốn nghe Trần Thịnh đánh giá như thế, đánh giá đoạn tơ tình giằng co suốt mười năm này.
Tả Dật cũng không thể coi là thật sự biến thái. Hắn nếu biến thái thật thì nên đem người hắn thích chặt ra thành nhiều khối, tựa như hắn tách rời côn trùng vậy. Tựa như hắn ảo tưởng, rút đi tất cả xương cùng máu, ngâm vào Formalin, thỉnh thoảng lại đem ra xem xem sau đó phủ kín trên giường của mình.
Nhưng hắn không làm vậy, sau lúc ban đầu phát tiết cảm giác hưng phấn và mừng như điên vì bắt được con mồi, hắn ngược lại tỉnh táo lại. Hắn hưởng thụ quá trình nuôi dưỡng Trần Thịnh, hưởng thụ mỗi ngày khi về nhà mở cửa phòng ngủ ra liền có thể nhìn thấy hình ảnh y nằm ở trên giường hướng hắn chửi ầm lên. Thứ hắn thích hình như chính là loại sinh mệnh lực bừng bừng phấn chấn giống như vĩnh viễn không ngừng lại, cũng sẽ không bị bất luận thứ gì đánh bại này mà không chỉ đơn thuần là một khối nhục thể.
Hắn khát vọng một đoạn quan hệ lâu dài – mà hàm nghĩa của mối quan hệ đó, cho tới bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ được.
Cũng bởi vậy hắn để ý suy nghĩ của Trần Thịnh. Mà Trần Thịnh đương nhiên chỉ cảm thấy hắn thật ghê tởm, cho rằng hắn là biến thái, thậm chí còn cho rằng hắn là đồ đê tiện thêm phế vật.
Loại đánh giá này khiến lồng ngực của hắn bị ép tới mức khó chịu không thể tưởng tượng nổi.
Dưới loại kích động này cùng với trùng kích thị giác từ nãy tới giờ khiến căn hung khí ở dưới lớp tây trang càng hiển lộ rõ đường cong. Tả Dật một bên khắc chế cảm giác rối loạn bất an, một bên lạnh giọng nói, "Câm miệng. Đừng ép tôi thao cậu."
Hậu huyệt của Trần Thịnh thật sự là không chịu nổi bị vật kia của hắn thao – cũng không ai có thể chịu được hắn thao, ngay cả thụ có được gần như hắc động (lỗ đen không gian) như Dương Chân – bị căn này thống trực tiếp vào cũng nứt vỡ ra.
Nhưng hắn thật sự muốn thao y, hắn sắp nhịn không nổi nữa.
Trần Thịnh bị bóp cổ lại như trước tràn đầy phẫn nộ, lắc lắc đầu muốn tránh khỏi tay hắn. Tả Dật không chút nghi ngờ nếu lúc này buông tay ra thì nhất định sẽ nghe được những lời đánh giá càng thêm khó nghe càng thêm khiến hắn phẫn nộ, bởi vậy hắn liền đem áo gối nhu thành một đoàn nhét vào miệng của y. Trần Thịnh chật vật không chịu nổi từ trong cổ họng phát ra một tiếng rống trầm thấp, Tả Dật lại mắt điếc tai ngơ.
Hắn xoay người cứng ngắc xuống giường – bởi vì chỗ nào đó thật sự là cứng rắn khó chịu – lôi ra thùng bảo bối của hắn, lần đầu tiên không dựa theo trình tự mà vô cùng khó chịu xé mở vài túi plastic. Rốt cục tìm được một khẩu cầu, đơn giản nhìn lướt qua bản hướng dẫn, tiêu độc sau đó liền đeo lên cho Trần Thịnh.
Trần Thịnh tức giận đến ho khan, "ô ô" kêu lắc đầu dùng ánh mắt giết hắn, nước miếng của y theo khớp hàm cắn chặt khẩu cầu tràn ra bên ngoài.
Hắn đem gói to đánh số 2 chứa hai quả trứng rung buổi tối hôm trước khiến Trần Thịnh rút gân lấy ra, cũng lấy luôn gậy mát xa màu phấn hồng to bằng hai ngón tay mà đêm đó chưa kịp dùng tới. Đem trứng rung lần lượt bỏ vào, gậy mát xa chặn ở sau cùng. Gậy mát xa cũng không tính thô nhưng cộng thêm chiều dài trứng rung lại hoàn toàn xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong tràng đạo. Trần Thịnh "ô ô" kêu kháng cự, kiệt lực muốn đem bọn nó bài ra ngoài, đương nhiên là gặp thất bại – Tả Dật dùng một đoạn dây thừng tình thú màu đỏ tươi ở bên hông và trên đùi của y thô ráp trói vài cái nút, đem gậy mát xa nhét ở huyệt khẩu.
Đợi khi Tả Dật cầm ra công cụ cuối cùng, Trần Thịnh cơ hồ tức điên rồi – đó là một căn gậy niệu đạo số nhỏ, đỉnh đầu viên tròn nhỏ hẹp làm từ inox, phía sau có ống plastic thật nhỏ.
Sau đó tên vương bát đản (son of the bitch) đơn giản bôi trơn liền đem vật kia nhét vào tiểu Trần bán cương. Cơn đau nhức lúc ban đầu khiến Trần Thịnh thoáng chốc mơ hồ tầm mắt. Y phát ra tiếng kêu rên "Ngô ngô!" bắp đùi không ngừng run rẩy, mặt đỏ bừng liều mạng dùng mũi hấp khí. Tả Dật nhận thấy được y đau đớn, liền dừng lại chuyển sang xoa nắn tiểu Trần đang dần uể oải xuống, tiếp tục liếm láp. Trần Thịnh đau muốn chết không có tâm tình đi phản kháng sự an ủi của hắn, vì thế tiểu Trần lại run run rẩy rẩy cứng rắn đứng lên. Tả Dật liền nhân cơ hội đem một khúc ống mềm ở sau cũng nhét vào.
Trần Thịnh thoát lực nằm bệt ở trên giường. Phương hướng Tả Dật đâm vào cũng không sai nên không xuất hiện việc niệu đạo bị tổn thương. Cơn đau đớn lúc ban đầu qua đi, trong mã nhãn cũng bắt đâu dâng lên một cỗ trướng đau cùng buồn tiểu.
Cảm giác này vốn còn có thể nhẫn nhịn được. Nhưng khi Tả Dật đẩy ra chốt mở của trứng rung và gậy mát xa thì nó liền biến thành một hồi khổ hình. Trần Thịnh ô ô kêu rên lắc đầu, hai tay nắm chặt xiềng xích. Y cong chân muốn thoát khỏi loại kích thích đột nhiên phát sinh sau đó tựa như không bao giờ ngừng lại này, nhưng đương nhiên đây cũng chỉ là phí công. Hiện tại y trong miệng ngậm khẩu cầu, dương v*t cắm ống dẫn, hạ thân bị dây tơ hồng trói loạn thất bát tao, hai cái trứng rung và một cây gậy mát xa chôn ở trong thân thể không ngừng chấn động kịch liệt, cả người dính đầy mồ hôi, huyệt khẩu tràn ra trơn dịch niêm nị màu nhũ bạch. Cả người không thể nghi ngờ chính là bộ dạng của tính nô đang chịu điều giáo.
Mà "chủ nhân" của y – Tả Dật, đang ngồi ở giữa hai chân của y, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm quan sát y. Sau đó hắn lùi xuống bên giường, chậm rãi kéo xuống khóa quần, đem hạ thân của mình thoát tinh quang.
Sau đó hắn leo lên giường, thoáng buông lỏng chiều dài xiềng chân. Trong tiếng kêu rên đau đớn của Trần Thịnh, đem hai cái đùi – bởi vì bản thân bị sáp quá nhiều thứ mà không thể khép lại – nâng lên ép về phía eo. Sau đó đem căn dương v*t thô to cường tráng của mình chen vào trong bắp đùi của y, ôm đầu gối của Trần Thịnh bắt đầu đại lực trừu sáp.
Trần Thịnh nhổ nước bọt vào mặt hắn. Tả Dật đầy mặt nước bọt vô cùng bình thường lấy ra áo gối che ở trên mặt Trần Thịnh.
Ở trong tiếng mắng to trầm thấp "Lấy ra!" của Trần Thịnh, hắn tiếp tục cúi đầu hút hấp bé con chảy ra tơ máu kia. Hương vị rỉ sắt tràn ngập trong miệng ấm áp lại ái muội, khiến hắn có chút hưng phấn. Ngẩng đầu nhìn hầu kết không ngừng lên xuống của Trần Thịnh, hắn có loại xúc động tiến lên cắn lấy.
Hắn thuận theo bản năng kề sát, dùng răng nanh đè ở trên khối hầu kết không ngừng di động kia, từ từ khép lại nhưng lập tức bị Trần Thịnh lắc lắc cổ tránh thoát. Vì thế hắn cách áo gối chế trụ mặt của Trần Thịnh, đem cái mũi cao thẳng và cái miệng thích mắng to đều bịt kín, Trần Thịnh bắt đầu kêu rên, hai tay hoảng động xiềng xích phát ra từng tiếng vang. Y liều mạng muốn lắc đầu nhưng vẫn bị hắn giam chặt gắt gao.
Tần suất run rẩy của hầu kết bắt đầu tăng lên, hắn đem nó cùng làn da tế hoạt xung quanh cùng hàm vào trong miệng hút hấp, dùng răng nanh cắn ra từng vết răng huyết hồng. Đầu lưỡi nếm được chút mồ hôi ẩm ướt, còn có một loại khí tức nồng đậm ấm áp. Hắn luôn có thể từ trên người Trần Thịnh ngửi được loại khí tức này, nóng cháy tựa như tới gần mặt trời.
Trước khi Trần Thịnh cảm thấy hít thở không thông, hắn liền buông tay ra. Trần Thịnh ở dưới áo gối há miệng thở dốc, đứt quãng mắng vài câu.
Hắn cũng không thèm để ý bắt đầu tiếp tục đối phó ngực của Trần Thịnh hết liếm liếm lại cắn cắn, khiến cho bờ ngực rắn chắc của y đều biến thành ẩm ướt mà niêm nị. Đáng tiếc đó cũng chỉ là hắn tự cho rằng kỹ xảo của mình thỏa đáng, nhưng sau mười phút hầu hạ lại nghe thấy được tiếng hít thở ồ ồ đều đặn lâu dài.
Tả Dật ngẩn người, vươn tay giật lấy áo gối liền nhìn thấy Trần Thịnh nghiêng đầu nhắm hai mắt ngủ vô cùng ngon lành......
"..." Bác sĩ Tả vẫn ra sức phục vụ.
Điểm mẫn cảm của Trần Thịnh hoàn toàn không nằm ở đầu v*. Thiếu dưỡng khí khiến y cảm thấy hỗn loạn, lại bị hắn liếm không có chút cảm giác gì, một bên vừa cảm thấy tên biến thái này ngu đòi mạng vừa đơn giản ngủ thiếp đi.
Tả Dật lần đầu tiên trong đời cảm giác được trong ngực tràn ngập phiền muộn, hắn cũng không nhận ra chân mày của mình đã cau lại.
Hắn dùng lực bóp bóp đầu v* của Trần Thịnh. Hô hấp của y bị kiềm hãm, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, híp mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Khóe mắt Tả Dật hơi hơi run rẩy một chút.
Hắn đi xuống giường, tiếng bước chân nhanh chóng vang lên trong phòng khách. Lỗ tai của Trần Thịnh mơ mơ hồ hồ nghe thấy hắn rời đi, nhếch miệng khinh thường cười lạnh sau đó tiếp tục ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên bị một giọng mũi kiều nị "ưm ưm a a" đánh thức. Vừa mở mắt liền đối diện màn hình chiếu ra một bờ mông tuyết trắng cực lớn. Tiểu thanh niên người Nhật bị thao trong màn hình thực rõ ràng khuyết thiếu ánh sáng, làn da là màu tái nhợt uể oải không phấn chấn. Bộ lông ở dưới hạ thể bị cạo sạch, cúc hoa phấn phấn nộn nộn.
Trần Thịnh có chút nghi hoặc nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Tả Dật đang ngồi ở giữa hai chân của y, một bên chuyên chú nhìn video, một bên chiếu theo phương pháp trong đó xoa nắn tiểu Trần Trần. Tiểu Trần Trần thực không có tiết tháo đã cương hơn phân nửa.
Trần Thịnh trừ bỏ run rẩy khóe mắt, thật sự là không nghĩ ra còn có thể phản ứng theo cách nào khác nữa. Y thật sự không hiểu tên này là quái thai từ tinh cầu nào rớt xuống đây. Lúc ban đầu thoạt nhìn là một tên biến thái hung ác nham hiểm lại phúc hắc, sau đó mới phát hiện thì ra chỉ là một tên biến thái mặt than lại ngây thơ. Muốn tù cấm sau đó khiến một người khuất phục thì có vô số thủ đoạn. Nhưng tên này thuần túy chính là đồ ngốc, vừa không đánh y vừa không nói lời lăng nhục y, chỉ biết đưa y đơn điệu khóa ở trên chiếc giường này. Thủ đoạn điều giáo thì trúc trắc lại còn từng bước từng bước một, đã thế còn một lòng một dạ chỉ biết khai thác cái động ở phía sau kia để đem cái căn gậy gộc biến thái của hắn hảo hảo bỏ vào.
Trần Thịnh cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng cảm thấy đè nén. Y không muốn hao tổn thời gian bồi tên biến thái ngu ngốc này ở trong đây chơi trò chơi giam cầm ngu xuẩn.
Nhưng đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể rời đi đây?
Sẽ không có người tới cứu y, như vậy tên biến thái này trước khi tù cấm y hẳn là cũng đã làm điều tra qua. Y ở đây lớn lên không có bất cứ thân nhân nào. Đối với người khác lạnh lùng và khinh thường khiến y không có nổi một người bạn kết giao lâu dài. Không có người nào sẽ để ý tới y biến mất, mọi người đã quen với việc y lạnh lùng rời đi. Mặc dù có người lưu ý cũng sẽ tưởng rằng y chơi chán nên muốn đổi sang một địa phương mới, không có ai quan tâm cả.
Y rất khó cùng người bảo trì quan hệ lâu dài. Mỗi pháo hữu (bạn giường) của y lúc ban đầu sẽ đối với y thực vừa lòng bởi vì y đẹp trai, kỹ xảo trên giường lại tốt, người tuy rằng lãnh ngạo táo bạo nhưng thỉnh thoảng ôn nhu sẽ khiến người khác cảm thấy thụ sủng nhược kinh (đột nhiên được chiều chuộng, đối xử tốt ngược lại khiến người cảm thấy kinh hãi). Nhưng mà thời gian dài, bọn họ liền cảm thấy không đủ với quan hệ hiện tại, muốn từ pháo hữu phát triển lên giai đoạn tiếp theo, sau đó bọn họ liền sẽ bị Trần Thịnh không chút lưu tình đá văng – bọn họ có thể coi là thứ gì chứ? Ngay cả Dương Chân theo y suốt 10 năm cũng chưa từng được y coi như là tình nhân a.
Dương Chân là người duy nhất sau nhiều năm như vậy có thể cùng y bảo trì quan hệ lui tới. Y đối với Dương Chân cũng không coi là tệ, thậm chí còn có thể nói được là hảo. Khi sinh hoạt quẫn bách liền bao ăn bao ở, khi không có tiền liền có thể từ chỗ y lấy tiền. Y thậm chí còn tự tay làm cơm cho Dương Chân, tuy rằng vừa làm vừa hùng hùng hổ hổ, nhưng đây đã là cực hạn đối xử tử tế với người khác của y. (lynz: =_= ||| tra ~ đem người ta thao rồi luân mà còn dám tự xưng là "thậm chí còn có thể nói được là hảo")
Lần này y đã mất tích một tuần mà Dương Chân còn chưa tìm tới cửa, xem ra là thật ngoan ngoãn cút đi rồi. Kỳ thật nếu không phải Dương Chân làm ra mấy việc ghê tởm đến y, y cũng chả quan tâm mà dưỡng Dương Chân một đời. Y tự biết bản thân đối với Dương Chân không có cảm tình gì, nhưng cũng sẽ không tùy tiện để tên kia đói chết. Nhưng hết bán mông, chơi thuốc, còn cùng loại nhân tra Trương lão bản kia tụ cùng một chỗ thì thật sự là khiến y ghê tởm.
Vừa nghĩ đến Dương Chân vừa một bên làm nũng đối với y, quay đầu liền bán rẻ tiếng cười lộ ra bộ dạng dâm đãng với Trương lão bản, y liền bắt đầu cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Hơi chút ghê tởm mà thôi, tuy khiến cho người khó chịu nhưng lại không lay động được tâm thần – Dương Chân còn chưa đủ tư cách.
Cảm giác hơi ghê tởm này khiến dương v*t bị đùa giỡn cương hơn phân nửa của y đều có chút uể oải. Tả Dật nhận ra y không chuyên tâm liền ở túi túi của y hung hăng xoa nhẹ một chút. Lực đạo mạnh tựa như muốn đem chỗ đó kéo xuống. Trần Thịnh đá đá chân trái bị trói, không kiên nhẫn mắng "Buông ra."
Tả Dật thả tay, tiếp tục dựa theo video liếm liếm phân thân của y. Dùng đầu lưỡi và ngón cái thay phiên trừu động, dọc theo gốc túi túi, chậm rãi phác thảo hình dạng tiểu Trần. Một tay khác lại chen hai ngón tay vào huyệt khẩu của y, dọc theo cơ vòng vừa ấn vừa xoa vừa hướng bên trong đâm sâu vào.
Lúc ấn đến tuyến tiền liệt, Trần Thịnh chịu không nổi khống chế run lên một chút, bởi vì cắn răng cho nên chỉ có từ cánh mũi cao thẳng tràn ra một tia rên rỉ. Tả Dật liền tăng lên lực đạo vỗ về chơi đùa tiểu Trần, đồng thời xoay động, khu lộng ý đồ sáp nhập ngón tay thứ ba vào trong. Trơn dịch ở huyệt khẩu ra ra vào vào, bởi vì bị đẩy đưa nhiều lần mà biến thành chất lỏng niêm trù màu nhũ bạch, phát ra từng tiếng "tóp tép" niêm nị. Huyệt khẩu kiều mị nở rộ và dung nạp, hút ngón tay lưu luyến không rời.
Trần Thịnh hơi hơi cong người lên, nhíu chặt mày, dương v*t đều đã chuyển thành trạng thái bừng bừng phấn chấn. Nếu nói không bị hắn trêu chọc hưng phấn thì đúng là không có khả năng. Tuy kỹ xảo không đủ nhưng tiền hậu giáp công cũng đầy đủ mang đến khoái cảm khó có thể nhẫn nại – y thậm chí không cảm thấy đau đớn truyền tới từ hậu huyệt. Thủ pháp của Tả Dật tuy không tính là thành thạo nhưng lại thắng ở có đủ nhẫn nại cùng ôn nhu.
Khoái cảm từng đợt từng đợt trùng kích và cảm giác khuất nhục vì hậu huyệt bị đùa giỡn dần dần cọ rửa đi khả năng tự hỏi cùng tâm tình khó chịu của y. Tả Dật giống như tối hôm qua ngậm lấy tiểu Trần, y rốt cuộc hoàn toàn cương, kích thước ngạo nhân. Tả Dật thậm chí không thể nuốt vào toàn bộ, chỉ là ngậm bộ phận quy đầu, liếm lấy gân mạch sục sôi trên tiểu Trần. Y ngửa đầu lên phát ra một tiếng thở dốc buồn khổ mà thô bạo, hai tay ra sức nắm chặt xiềng xích, gân xanh bạo khởi trên mu bàn tay. Nếu không phải đang bị còng thì y nhất định sẽ đè lại đầu Tả Dật hung hăng áp đến chỗ sâu nhất!
"Ưm... ngô...." y thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ bị đè ép, tiếng rên trầm thấp khắc chế, nhưng thanh âm khàn khàn và âm cuối kéo dài lại khiến Tả Dật cứng rắn đến mức không chịu nổi. Căn dương v*t thô to kia đang gắt gao đỉnh lên cái quần tây trang chỉnh tề của hắn.
Loại tiền hậu đùa giỡn này không biết giằng co bao lâu. Ngón tay của Tả Dật đang rút ra đâm vào hậu huyệt của y đã tăng lên thành ba ngón, mà nơi ấy cũng trơn ướt vô cùng. Ngón tay thon dài tiến tới rút ra thoải mái, mỗi lần chúng nó rời đi, mị nhục đều phát ra từng tiếng "chậc chậc" mà mỗi khi Tả Dật đụng đến điểm mẫn cảm sâu trong thì tiếng thở dốc y phát ra cũng nặng nề hơn.
Thực thích, lúc bị khu lộng chỗ đó kỳ thật thực thích. Khoái cảm tích lũy càng ngày càng nhiều, y theo bản năng phối hợp động tác trừu sáp và phun ra nuốt vào của Tả Dật mà nâng lên vòng eo. Mồ hôi theo nhũ tiêm còn đọng vết máu khô dọc theo đường cong cơ nhục trượt xuống hai bên eo.
Gần tới cao trào đầu não gần như hôn trầm, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc rên rỉ "ưm ưm a a" phát ra từ màn hình trên tủ cạnh giường cùng với tiếng nhục thể va chạm nhau "ba ba ba". Y kiệt lực nhấc chân lên nghênh đón đợt run rẩy cuối cùng ~
Sau đó liền bị Tả Dật ngăn chặn.
Thủ đoạn này của Tả Dật cũng chính là thủ đoạn mà Trần Thịnh sử dụng vô cùng thành thục trên những đối tượng bị y thao. Hắn phun ra tiểu Trần, ngăn chặn linh khẩu sắp phun trào, lại càng thêm dùng lực trừu sáp hậu huyệt.
Trần Thịnh thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn. Mà Tả Dật lại ở dưới tầm mắt phẫn nộ nôn nóng khó nhịn của y, mặt than nói ra phán đoán "Cậu thực thoải mái."
ĐCM, bố mày cũng sắp bắn đương nhiên thoải mái rồi! Nói lời vô nghĩa! Buông ra! Trần Thịnh dùng chân dài đỉnh đỉnh hắn.
"Cầu tôi, cầu tôi cho cậu bắn." Tả Dật một tay nắm mệnh tử của y, một tay ấn đùi của y nói. Hiển nhiên đây cũng là từ "video hướng dẫn" học được.
Mà Trần Thịnh thật hiển nhiên không quá quen làm đối tượng bị đùa giỡn, thở hổn hển cười lạnh một tiếng "....Mày TM lại dùng lực liếm thế nào thì cũng vẫn chỉ là một con chó bị coi thường mà thôi, dựa vào cái gì bố mày phải cầu mày?"
Tả Dật nhíu mày lại nghe y tiếp tục cười lạnh nói "Đồ đê tiện, mẹ nó, năm đó mày bị ông mày ngược đến nghiện rồi đúng không? Qua mười năm cũng chỉ có chút bản sự ấy? TM phế vật..."
Y cuối cùng bị Tả Dật bóp yết hầu, ho khụ không thể phát ra tiếng. Khuôn mặt Tả Dật vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt không có thấu kính che khuất lúc này lại nổi lên lãnh hỏa nóng bỏng. Hắn là một người khuyết thiếu cảm tình nhưng lúc này cũng có chút không thể ức chế nổi sự phân bố của adrenalin, lồng ngực bị trùng kích kịch liệt phập phồng, ép đến hắn khó có thể chịu đựng được.
Ngay cả khi hắn không hiểu được cảm xúc hiện tại của mình là gì, theo bản năng hắn cũng không muốn nghe Trần Thịnh nói tiếp nữa. Thật giống như... thật giống như hắn cũng không muốn nghe Trần Thịnh đánh giá như thế, đánh giá đoạn tơ tình giằng co suốt mười năm này.
Tả Dật cũng không thể coi là thật sự biến thái. Hắn nếu biến thái thật thì nên đem người hắn thích chặt ra thành nhiều khối, tựa như hắn tách rời côn trùng vậy. Tựa như hắn ảo tưởng, rút đi tất cả xương cùng máu, ngâm vào Formalin, thỉnh thoảng lại đem ra xem xem sau đó phủ kín trên giường của mình.
Nhưng hắn không làm vậy, sau lúc ban đầu phát tiết cảm giác hưng phấn và mừng như điên vì bắt được con mồi, hắn ngược lại tỉnh táo lại. Hắn hưởng thụ quá trình nuôi dưỡng Trần Thịnh, hưởng thụ mỗi ngày khi về nhà mở cửa phòng ngủ ra liền có thể nhìn thấy hình ảnh y nằm ở trên giường hướng hắn chửi ầm lên. Thứ hắn thích hình như chính là loại sinh mệnh lực bừng bừng phấn chấn giống như vĩnh viễn không ngừng lại, cũng sẽ không bị bất luận thứ gì đánh bại này mà không chỉ đơn thuần là một khối nhục thể.
Hắn khát vọng một đoạn quan hệ lâu dài – mà hàm nghĩa của mối quan hệ đó, cho tới bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ được.
Cũng bởi vậy hắn để ý suy nghĩ của Trần Thịnh. Mà Trần Thịnh đương nhiên chỉ cảm thấy hắn thật ghê tởm, cho rằng hắn là biến thái, thậm chí còn cho rằng hắn là đồ đê tiện thêm phế vật.
Loại đánh giá này khiến lồng ngực của hắn bị ép tới mức khó chịu không thể tưởng tượng nổi.
Dưới loại kích động này cùng với trùng kích thị giác từ nãy tới giờ khiến căn hung khí ở dưới lớp tây trang càng hiển lộ rõ đường cong. Tả Dật một bên khắc chế cảm giác rối loạn bất an, một bên lạnh giọng nói, "Câm miệng. Đừng ép tôi thao cậu."
Hậu huyệt của Trần Thịnh thật sự là không chịu nổi bị vật kia của hắn thao – cũng không ai có thể chịu được hắn thao, ngay cả thụ có được gần như hắc động (lỗ đen không gian) như Dương Chân – bị căn này thống trực tiếp vào cũng nứt vỡ ra.
Nhưng hắn thật sự muốn thao y, hắn sắp nhịn không nổi nữa.
Trần Thịnh bị bóp cổ lại như trước tràn đầy phẫn nộ, lắc lắc đầu muốn tránh khỏi tay hắn. Tả Dật không chút nghi ngờ nếu lúc này buông tay ra thì nhất định sẽ nghe được những lời đánh giá càng thêm khó nghe càng thêm khiến hắn phẫn nộ, bởi vậy hắn liền đem áo gối nhu thành một đoàn nhét vào miệng của y. Trần Thịnh chật vật không chịu nổi từ trong cổ họng phát ra một tiếng rống trầm thấp, Tả Dật lại mắt điếc tai ngơ.
Hắn xoay người cứng ngắc xuống giường – bởi vì chỗ nào đó thật sự là cứng rắn khó chịu – lôi ra thùng bảo bối của hắn, lần đầu tiên không dựa theo trình tự mà vô cùng khó chịu xé mở vài túi plastic. Rốt cục tìm được một khẩu cầu, đơn giản nhìn lướt qua bản hướng dẫn, tiêu độc sau đó liền đeo lên cho Trần Thịnh.
Trần Thịnh tức giận đến ho khan, "ô ô" kêu lắc đầu dùng ánh mắt giết hắn, nước miếng của y theo khớp hàm cắn chặt khẩu cầu tràn ra bên ngoài.
Hắn đem gói to đánh số 2 chứa hai quả trứng rung buổi tối hôm trước khiến Trần Thịnh rút gân lấy ra, cũng lấy luôn gậy mát xa màu phấn hồng to bằng hai ngón tay mà đêm đó chưa kịp dùng tới. Đem trứng rung lần lượt bỏ vào, gậy mát xa chặn ở sau cùng. Gậy mát xa cũng không tính thô nhưng cộng thêm chiều dài trứng rung lại hoàn toàn xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong tràng đạo. Trần Thịnh "ô ô" kêu kháng cự, kiệt lực muốn đem bọn nó bài ra ngoài, đương nhiên là gặp thất bại – Tả Dật dùng một đoạn dây thừng tình thú màu đỏ tươi ở bên hông và trên đùi của y thô ráp trói vài cái nút, đem gậy mát xa nhét ở huyệt khẩu.
Đợi khi Tả Dật cầm ra công cụ cuối cùng, Trần Thịnh cơ hồ tức điên rồi – đó là một căn gậy niệu đạo số nhỏ, đỉnh đầu viên tròn nhỏ hẹp làm từ inox, phía sau có ống plastic thật nhỏ.
Sau đó tên vương bát đản (son of the bitch) đơn giản bôi trơn liền đem vật kia nhét vào tiểu Trần bán cương. Cơn đau nhức lúc ban đầu khiến Trần Thịnh thoáng chốc mơ hồ tầm mắt. Y phát ra tiếng kêu rên "Ngô ngô!" bắp đùi không ngừng run rẩy, mặt đỏ bừng liều mạng dùng mũi hấp khí. Tả Dật nhận thấy được y đau đớn, liền dừng lại chuyển sang xoa nắn tiểu Trần đang dần uể oải xuống, tiếp tục liếm láp. Trần Thịnh đau muốn chết không có tâm tình đi phản kháng sự an ủi của hắn, vì thế tiểu Trần lại run run rẩy rẩy cứng rắn đứng lên. Tả Dật liền nhân cơ hội đem một khúc ống mềm ở sau cũng nhét vào.
Trần Thịnh thoát lực nằm bệt ở trên giường. Phương hướng Tả Dật đâm vào cũng không sai nên không xuất hiện việc niệu đạo bị tổn thương. Cơn đau đớn lúc ban đầu qua đi, trong mã nhãn cũng bắt đâu dâng lên một cỗ trướng đau cùng buồn tiểu.
Cảm giác này vốn còn có thể nhẫn nhịn được. Nhưng khi Tả Dật đẩy ra chốt mở của trứng rung và gậy mát xa thì nó liền biến thành một hồi khổ hình. Trần Thịnh ô ô kêu rên lắc đầu, hai tay nắm chặt xiềng xích. Y cong chân muốn thoát khỏi loại kích thích đột nhiên phát sinh sau đó tựa như không bao giờ ngừng lại này, nhưng đương nhiên đây cũng chỉ là phí công. Hiện tại y trong miệng ngậm khẩu cầu, dương v*t cắm ống dẫn, hạ thân bị dây tơ hồng trói loạn thất bát tao, hai cái trứng rung và một cây gậy mát xa chôn ở trong thân thể không ngừng chấn động kịch liệt, cả người dính đầy mồ hôi, huyệt khẩu tràn ra trơn dịch niêm nị màu nhũ bạch. Cả người không thể nghi ngờ chính là bộ dạng của tính nô đang chịu điều giáo.
Mà "chủ nhân" của y – Tả Dật, đang ngồi ở giữa hai chân của y, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm quan sát y. Sau đó hắn lùi xuống bên giường, chậm rãi kéo xuống khóa quần, đem hạ thân của mình thoát tinh quang.
Sau đó hắn leo lên giường, thoáng buông lỏng chiều dài xiềng chân. Trong tiếng kêu rên đau đớn của Trần Thịnh, đem hai cái đùi – bởi vì bản thân bị sáp quá nhiều thứ mà không thể khép lại – nâng lên ép về phía eo. Sau đó đem căn dương v*t thô to cường tráng của mình chen vào trong bắp đùi của y, ôm đầu gối của Trần Thịnh bắt đầu đại lực trừu sáp.