Bữa ăn diễn ra lãn mạn, nếu Hạ Âu đẹp toả sáng giữa mặt trời, thì có lẽ Rose đẹp như một bông hồng nở rộ giữa Paris. Rose mới chia tay người yêu, chúng tôi tâm sự, có vẻ Rose là người thật thà, chúng tôi kể cho nhau nghe về gia đình, về tình yêu, tôi cũng trú bỏ những tâm sự. Chúng ta trò chuyện khá lâu, có lẽ cũng phải đến lúc về chúng tôi đã ngà nhà say. Hoá đơn thanh toán đưa ra... Trời 6000 Bảng, thôi chắc ông Micheal không nói gì đâu, ngậm ngùi đưa chiếc thẻ bạch kim cho cô tiếp viên, có vẻ Rose bất ngờ khi tôi đưa chiếc thẻ đó ra: -”Sao anh có chiếc thẻ đó?”
-”Ông chủ đưa cho tôi”
-”Đó là thẻ của bố tôi, ra anh là cấp dưới của bố tôi, trùng hợp thật...”
-”Oh, thôi chúng ta về nhé. Tôi đưa cô về”
Tôi và Rose lên chiếc xe trở về khu nhà của Rose, không ngoài dự đoán, khu này toàn biệt thự cao cấp, đường phố ở đây toàn siêu xe, các đại gia về tổ ấm.
-”Anh vào nhà chứ?”
-”Tôi phải về..”
-”Thôi được rồi, chào anh”
Về đến khách sạn, chị Hoa đã về khi nào rồi, men rượu khiến tôi nhớ Hạ Âu, hình bóng em trên bước tường, tôi mỉm cười nhìn vào nó. Em yêu tôi nhưng chúng ta chỉ là bạn. Tại sao? Tại sao không phải là tôi? Xin ai đó cho tôi biết đi... Nếu em biết tôi yêu em biết nhường nào thì...
Khi khép hàng mi thì câu chuyện tuyệt vời lại hiện ra
Anh tỉnh dậy và những giấc mơ rơi vỡ tan..
Tôi tỉnh dậy sau giấc mơ thiên đường, phía đông vườn địa đàng Hạ Âu cười toả nắng chờ tôi...
Sáng hôm sau chị Hoa đến phòng tôi lúc tôi đang ngủ
-”Em uống rượu hả sao mùi nồng vậy này?”
Nghe tiếng nói tôi tỉnh dậy
-”Hôm qua làm vài ly á chị”
-”Chuẩn bị áo quần đi mình đi gặp ông chủ” - Chị dọn dẹp hộ tôi
-”Vâng”
Tôi tót vào phòng tắm, quên mang áo quần tôi cuộn tạm cái khắn tắm ra ngoài, chị Hoa nằm đó cười cười.
Không hiểu tại sao cái khăn tắm nó truột xuống, cái ấy đang lên, chị Hoa thoáng đỏ mặt cười cười nhìn vô chổ đó, tôi chụp vội khăn tăm che người chạy đến vali, thay đồ xong tôi ra ngoài, chị nhìn thấy tôi liền cười cười.
-”Làm gì cười khiếp thế.”
-”Hồi nãy nhìn mặt em thộn lắm, mà hình như lúc đó em đang nghĩ bậy phải không?”
Tôi thoáng đỏ mặt tránh ánh mắt chị, có lẽ chị không muốn tôi khó xử
-”Chúng ta đi thôi”
-”Vâng ạ”
Chỉ thả tôi xuống một quán cafe
-”Ông Micheal đang đợi ở trong đó”
-”Vâng”
Ông Micheal vẫn vẻ lịch lãm vừa nhâm nhi tách cafe vừa nghiền nhẫm tờ báo. Tôi chào ông(tiếng Anh)
-”Chào ông”
-”Chào cháu, hôm nay cháu sẽ đến trường.”
-”Đến trường?” -tôi thực sự không tin vào tai mình nữa.
-”Hôm qua ta đi gấp bởi vì việc này, hôm nay ta sẽ đưa cháu đến trường khảo sát, cháu sẽ học cùng con gái ta, khảo sát chỉ là thủ tục thôi. Khi đi học về mỗi buỗi chiều hãy đến phụ bếp bác...”
Không ngờ bác Micheal chu đáo như vậy, ông coi tôi có lẽ như một người con.
Chào hiệu trưởng, tôi được giao làm kiểm tra vì không biết tiếng Pháp tôi được bỏ qua phần Tiếng Pháp, bài có thể nói dễ như ăn cháo, bên nước ngoài học rất nhẹ, lớp 10 thì chỉ cỡ lớp 9 thôi.
Lúc đi nhận lớp tôi càng hồi hộp hơn, bước vào lớp, lớp học tôi khoảng 25 người và không có một ai gốc Á, họ nhìn tôi mỉm cười thân thiện, Rose vẫy tay chào tôi.
-”Hello...” - qua bài giới thiệu của mình tôi về chỗ và đặc biệt tôi được ngồi sau Rose vì lớp này chỉ ngồi bàn đơn thôi.
Nước ngoài có khác, giờ học học sinh giáo viên tranh cãi khóc liệt, nếu đây là ở Việt Nam có lẽ giáo viên gọi là “cái chợ”
Họ giảng bài, nhưng tôi có hiểu gì đôi, chữ Latin của Pháp cũng khác đôi phần, tôi chỉ biết cặm cụi ghi chép từng chữ từng vần không khác gì học sinh lớp 1.
Người Pháp rất thân thiện, đúng vậy đấy ra chơi có hàng tá bạn tụ tập chổ tôi nói chuyện cười đùa, phải nói là họ nói tiếng Anh rất dõi, ở Việt Nam có lẽ lớp 10 có khi nố bằng thằng nhóc lớp 6, họ nói với tôi bằng tiếng Anh rồi lại xì xào với nhau bằng tiếng Pháp, không biết có nói xấu không đây. Họ nói họ rất thích Việt Nam, trong môn lịch sử dạy về Việt Nam, họ nói họ ngưỡng mộ Việt Nam như thê nào....v..v
Rose có lẽ thấy tôi nhàm chán cũng quay lui nói chuyện( tiếng Anh)
-”Cậu chán à?”
-”Ừ, chẳng hiểu gì cả”
-”Khi nào mình dạy tiếng Pháp cho.”
-”Cảm ơn Rose nha”
Chị Hoa đón tôi về khách sạn lấy đồ, tôi sẽ về nhà ông chủ ở, vậy là sẽ được ở bên Rose rồi.
Tối đó tôi đứng trước căn biệt thự mà hôm qua đã đưa Rose về.
Bấm chuông, một người khoảng 60 đi ra, ông ta mặc trên mình một bộ vét đen, đoán không lầm có lẽ đây là quản gia...
-”Bonjour...”
-”Sorry, I can't speak French”
Ông ta gật gù cười( tiếng Anh)
-”Được rồi, giới thiệu tôi là quản gia ở đây, ông chủ có nhắc cậu sẽ tố đây, ông ấy đang đợi cậu ở trong”
-”Vâng, chào ông”
Tôi mom mem đi theo lão quản gian đến khu vườn, ông chủ đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang. Ông nói gì đó với quản gia, tiếng Pháp nên tôi không hiểu chỉ thấy ông gật đầu trả lời
-”Oui” (vâng)
Ông chủ quay sang tôi( tiếng Anh)
-”Cháu có ngồi xuống đi” -cháu muốn uống một ly chứ
-”Vâng ạ”
Một cô gái đi ra và không ai khách chính là Rose, chạy đến, cô nói với ông chủ gì đó.
-”Thì ra cậu là người cấp dưới mà con gái tôi kể” - ông cười to
-”Không ngờ hai đứa có duyên vậy đấy.” - Ông tiếp lời
-”Bác quá lời”
Rose nũng nịu gì đó với ông chủ làm ông cười to, ba người chúng ta làm hết chai vang thì ai về phòng nấy, thì ra ông chủ nhắc quản gia chuẩn bị phòng.
Lúc say xỉn, hình bóng Hạ Âu cứ lờn vờn trước mặt tôi, nhìn đâu cũng có Hạ Âu, nhắm mắt lại giấc mơ thiên đường lại hiện ra...
-”Ông chủ đưa cho tôi”
-”Đó là thẻ của bố tôi, ra anh là cấp dưới của bố tôi, trùng hợp thật...”
-”Oh, thôi chúng ta về nhé. Tôi đưa cô về”
Tôi và Rose lên chiếc xe trở về khu nhà của Rose, không ngoài dự đoán, khu này toàn biệt thự cao cấp, đường phố ở đây toàn siêu xe, các đại gia về tổ ấm.
-”Anh vào nhà chứ?”
-”Tôi phải về..”
-”Thôi được rồi, chào anh”
Về đến khách sạn, chị Hoa đã về khi nào rồi, men rượu khiến tôi nhớ Hạ Âu, hình bóng em trên bước tường, tôi mỉm cười nhìn vào nó. Em yêu tôi nhưng chúng ta chỉ là bạn. Tại sao? Tại sao không phải là tôi? Xin ai đó cho tôi biết đi... Nếu em biết tôi yêu em biết nhường nào thì...
Khi khép hàng mi thì câu chuyện tuyệt vời lại hiện ra
Anh tỉnh dậy và những giấc mơ rơi vỡ tan..
Tôi tỉnh dậy sau giấc mơ thiên đường, phía đông vườn địa đàng Hạ Âu cười toả nắng chờ tôi...
Sáng hôm sau chị Hoa đến phòng tôi lúc tôi đang ngủ
-”Em uống rượu hả sao mùi nồng vậy này?”
Nghe tiếng nói tôi tỉnh dậy
-”Hôm qua làm vài ly á chị”
-”Chuẩn bị áo quần đi mình đi gặp ông chủ” - Chị dọn dẹp hộ tôi
-”Vâng”
Tôi tót vào phòng tắm, quên mang áo quần tôi cuộn tạm cái khắn tắm ra ngoài, chị Hoa nằm đó cười cười.
Không hiểu tại sao cái khăn tắm nó truột xuống, cái ấy đang lên, chị Hoa thoáng đỏ mặt cười cười nhìn vô chổ đó, tôi chụp vội khăn tăm che người chạy đến vali, thay đồ xong tôi ra ngoài, chị nhìn thấy tôi liền cười cười.
-”Làm gì cười khiếp thế.”
-”Hồi nãy nhìn mặt em thộn lắm, mà hình như lúc đó em đang nghĩ bậy phải không?”
Tôi thoáng đỏ mặt tránh ánh mắt chị, có lẽ chị không muốn tôi khó xử
-”Chúng ta đi thôi”
-”Vâng ạ”
Chỉ thả tôi xuống một quán cafe
-”Ông Micheal đang đợi ở trong đó”
-”Vâng”
Ông Micheal vẫn vẻ lịch lãm vừa nhâm nhi tách cafe vừa nghiền nhẫm tờ báo. Tôi chào ông(tiếng Anh)
-”Chào ông”
-”Chào cháu, hôm nay cháu sẽ đến trường.”
-”Đến trường?” -tôi thực sự không tin vào tai mình nữa.
-”Hôm qua ta đi gấp bởi vì việc này, hôm nay ta sẽ đưa cháu đến trường khảo sát, cháu sẽ học cùng con gái ta, khảo sát chỉ là thủ tục thôi. Khi đi học về mỗi buỗi chiều hãy đến phụ bếp bác...”
Không ngờ bác Micheal chu đáo như vậy, ông coi tôi có lẽ như một người con.
Chào hiệu trưởng, tôi được giao làm kiểm tra vì không biết tiếng Pháp tôi được bỏ qua phần Tiếng Pháp, bài có thể nói dễ như ăn cháo, bên nước ngoài học rất nhẹ, lớp 10 thì chỉ cỡ lớp 9 thôi.
Lúc đi nhận lớp tôi càng hồi hộp hơn, bước vào lớp, lớp học tôi khoảng 25 người và không có một ai gốc Á, họ nhìn tôi mỉm cười thân thiện, Rose vẫy tay chào tôi.
-”Hello...” - qua bài giới thiệu của mình tôi về chỗ và đặc biệt tôi được ngồi sau Rose vì lớp này chỉ ngồi bàn đơn thôi.
Nước ngoài có khác, giờ học học sinh giáo viên tranh cãi khóc liệt, nếu đây là ở Việt Nam có lẽ giáo viên gọi là “cái chợ”
Họ giảng bài, nhưng tôi có hiểu gì đôi, chữ Latin của Pháp cũng khác đôi phần, tôi chỉ biết cặm cụi ghi chép từng chữ từng vần không khác gì học sinh lớp 1.
Người Pháp rất thân thiện, đúng vậy đấy ra chơi có hàng tá bạn tụ tập chổ tôi nói chuyện cười đùa, phải nói là họ nói tiếng Anh rất dõi, ở Việt Nam có lẽ lớp 10 có khi nố bằng thằng nhóc lớp 6, họ nói với tôi bằng tiếng Anh rồi lại xì xào với nhau bằng tiếng Pháp, không biết có nói xấu không đây. Họ nói họ rất thích Việt Nam, trong môn lịch sử dạy về Việt Nam, họ nói họ ngưỡng mộ Việt Nam như thê nào....v..v
Rose có lẽ thấy tôi nhàm chán cũng quay lui nói chuyện( tiếng Anh)
-”Cậu chán à?”
-”Ừ, chẳng hiểu gì cả”
-”Khi nào mình dạy tiếng Pháp cho.”
-”Cảm ơn Rose nha”
Chị Hoa đón tôi về khách sạn lấy đồ, tôi sẽ về nhà ông chủ ở, vậy là sẽ được ở bên Rose rồi.
Tối đó tôi đứng trước căn biệt thự mà hôm qua đã đưa Rose về.
Bấm chuông, một người khoảng 60 đi ra, ông ta mặc trên mình một bộ vét đen, đoán không lầm có lẽ đây là quản gia...
-”Bonjour...”
-”Sorry, I can't speak French”
Ông ta gật gù cười( tiếng Anh)
-”Được rồi, giới thiệu tôi là quản gia ở đây, ông chủ có nhắc cậu sẽ tố đây, ông ấy đang đợi cậu ở trong”
-”Vâng, chào ông”
Tôi mom mem đi theo lão quản gian đến khu vườn, ông chủ đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang. Ông nói gì đó với quản gia, tiếng Pháp nên tôi không hiểu chỉ thấy ông gật đầu trả lời
-”Oui” (vâng)
Ông chủ quay sang tôi( tiếng Anh)
-”Cháu có ngồi xuống đi” -cháu muốn uống một ly chứ
-”Vâng ạ”
Một cô gái đi ra và không ai khách chính là Rose, chạy đến, cô nói với ông chủ gì đó.
-”Thì ra cậu là người cấp dưới mà con gái tôi kể” - ông cười to
-”Không ngờ hai đứa có duyên vậy đấy.” - Ông tiếp lời
-”Bác quá lời”
Rose nũng nịu gì đó với ông chủ làm ông cười to, ba người chúng ta làm hết chai vang thì ai về phòng nấy, thì ra ông chủ nhắc quản gia chuẩn bị phòng.
Lúc say xỉn, hình bóng Hạ Âu cứ lờn vờn trước mặt tôi, nhìn đâu cũng có Hạ Âu, nhắm mắt lại giấc mơ thiên đường lại hiện ra...