Tỉnh giấc đầu đau như búa bổ, ở Pháp bắt đầu học lúc 8h, tôi do quen dậy sớm 6h đã dậy.
Xuống nhà làm bữa sáng cho ông chủ vậy. Căn bếp nhìn phải gọi là quý tộc, hơn nhà Hạ Âu một vực, tủ lạnh đến hai cái, đúng nhà của đầu bếp mà, cái gì cũng có.
Thôi thì nấu cơm vậy, chắc họ cả đời chưa ăn cơm. Tôi dọn bữa sáng, món canh bí đỏ đậu xanh lấy được lòng bố mẹ Hạ Âu không biết người phương Tây như ông chủ sao đây.
Hai bố con họ đi xuống nhìn thấy đồ ăn có vẻ bất ngờ, ông chủ hỏi tôi(tiếng Anh)
-”Cháu nấu à?”
-”Dạ, mấy món truyền thống Việt Nam, hai người thử ăn đi ạ”
Hai người cũng ngồi xuống, thử từng món ăn, Rose thì háo hức thử lia lịa, ông chủ thử từng món cảm nhận từng hương vị:
-”Mấy món này xuất hiện ở nhà hàng thì hay đấy, bác nghĩ người phương Tây như bác thích món này, chiều hãy đến nhà hàng nghe cháu.”
-”Vâng ạ.”
Rose cười toe toét ăn lia lịa, ông chủ chạy xe từ trong Gara ra, một chiếc Lamboghini đen bóng chạy ra( tiếng Anh):
-”Hôm nay bác đưa hai đứa đến trường..”
Đến trường vẫn như hôm qua, hôm nay tôi đi dạo hành lang thì có một bàn tay đập vai tôi, quay lại, cậu ta là một người gốc Á, nói đúng hơn là một người Nhật Bản (tiếng Pháp)
-”Bonjour...”
-”Sorry, I can't speak French”- vẫn câu nói huyền thoại khi đến Pháp.
Cậu ta cười (tiếng Anh)
-”Oh vậy à, chào bạn mình là Washi, mình người Nhật, học cạnh lớp cậy đấy.”
-”Chào bạn, mình là P mình là người Việt Nam.”
Có một điều tôi lo sợ, là ngón tay út của cậu ta bị cụt, nhưng có vẻ không xăm trổ, điều tôi nghi ngờ chính xác cậu ta có thể là một Yakuza. (Tiếng Anh)
-”Chúng ta đi uống nước chứ, tôi mời”
-”Ok”
Tôi đi theo cậu ta xuống canteen, đặc biệt ở đây đủ người cả, Á có Phi có, nhưng đa phần người Á và Âu.
-”Cậu uống gì?”
-”Mình coca thôi...”
Đây là quán tự phục vụ, chúng tôi bưng nước ra bàn ( tiếng Anh)
-”Cậu tới Pháp lâu chưa?”
-”À mới thôi bạn”
-”Haha, hèn gì mù tiếng..” -hắn cười to
-”Hihi, đang học mà”
Tôi ngồi nói chuyện với hắn, tên này có vẻ thú vị đây, tôi ngại, hành tung của hắn là một dấu chấm hỏi trong đầu tôi.
-”Cuối tuần nay Party chứ?”
-”Để coi sao đã, hihi”
Điều tôi lo sợ có lẽ hắn là một Yakuza, có thể bắt cóc tôi tống tiền ông chủ, ông chủ là một thương nhân có tiếng trên thương trường, Yakuza là một tổ chức chuyên bắt cóc, tống tiền... mà.
Trong giờ học mải mê suy nghĩ, tôi bị giáo viên gọi dậy phát biểu, và tất nhiên:
-”Sorry, I can't speak French0
Và sau đó là tràng cười nghiêng ngã của cả lớp, tôi thân rất nhiều đứa trong lớp, bọn họ hài hước không tả nỗi nhất là thằng David, David là đứa mập nhất và bựa nhất, những câu chuyện của hắn luôn cuốn hút người nghe, từ ngày tôi đến bọn trong lớp cũng chuyển sang nói tiếng Anh, có lẽ ra ngoài tiếng Pháp là ngôn ngữ chính, khi bước vào lớp vẫn ngôn ngữ chung là tiếng, phải nói họ có tinh thần “Mọi người vì một người, một người vì mọi người rất cao”
Trong giờ học Rose quay xuống
-”Tối nay chúng ta học tiếng Pháp nhé.”
-”Ok, yêu Rose lắm cơ, hihi”
Sau câu đó Rose quay lên, ra về tôi và Rose đã được ông chủ chờ trước cổng, trường tôi học là một trường tư thục lớn nhất Paris, tất nhiên ai học ở đây hẳn ba mẹ họ là một người có địa vị trong xã hội. Những tiểu thư, những công tử bước lên những chiếc xe hạng sang là điều bình thường. Benley, Audi... Nhưng chiếc Lamboghini đen bóng đời mới của ông Micheal vẫn nỗi bật hơn cả, tôi bước lên xe cùng Rose trước sự ngỡ ngàng của tất cả.
Nhà hàng lớn nhất của chuỗi nhà hàng hiện ra trước mắt too, tuy là ông chủ nhưng do đam mê ông đã trực tiếp làm đầu bếp của cái nhà hàng này. Bước xuống xe
-”WOA...”
Xuống nhà làm bữa sáng cho ông chủ vậy. Căn bếp nhìn phải gọi là quý tộc, hơn nhà Hạ Âu một vực, tủ lạnh đến hai cái, đúng nhà của đầu bếp mà, cái gì cũng có.
Thôi thì nấu cơm vậy, chắc họ cả đời chưa ăn cơm. Tôi dọn bữa sáng, món canh bí đỏ đậu xanh lấy được lòng bố mẹ Hạ Âu không biết người phương Tây như ông chủ sao đây.
Hai bố con họ đi xuống nhìn thấy đồ ăn có vẻ bất ngờ, ông chủ hỏi tôi(tiếng Anh)
-”Cháu nấu à?”
-”Dạ, mấy món truyền thống Việt Nam, hai người thử ăn đi ạ”
Hai người cũng ngồi xuống, thử từng món ăn, Rose thì háo hức thử lia lịa, ông chủ thử từng món cảm nhận từng hương vị:
-”Mấy món này xuất hiện ở nhà hàng thì hay đấy, bác nghĩ người phương Tây như bác thích món này, chiều hãy đến nhà hàng nghe cháu.”
-”Vâng ạ.”
Rose cười toe toét ăn lia lịa, ông chủ chạy xe từ trong Gara ra, một chiếc Lamboghini đen bóng chạy ra( tiếng Anh):
-”Hôm nay bác đưa hai đứa đến trường..”
Đến trường vẫn như hôm qua, hôm nay tôi đi dạo hành lang thì có một bàn tay đập vai tôi, quay lại, cậu ta là một người gốc Á, nói đúng hơn là một người Nhật Bản (tiếng Pháp)
-”Bonjour...”
-”Sorry, I can't speak French”- vẫn câu nói huyền thoại khi đến Pháp.
Cậu ta cười (tiếng Anh)
-”Oh vậy à, chào bạn mình là Washi, mình người Nhật, học cạnh lớp cậy đấy.”
-”Chào bạn, mình là P mình là người Việt Nam.”
Có một điều tôi lo sợ, là ngón tay út của cậu ta bị cụt, nhưng có vẻ không xăm trổ, điều tôi nghi ngờ chính xác cậu ta có thể là một Yakuza. (Tiếng Anh)
-”Chúng ta đi uống nước chứ, tôi mời”
-”Ok”
Tôi đi theo cậu ta xuống canteen, đặc biệt ở đây đủ người cả, Á có Phi có, nhưng đa phần người Á và Âu.
-”Cậu uống gì?”
-”Mình coca thôi...”
Đây là quán tự phục vụ, chúng tôi bưng nước ra bàn ( tiếng Anh)
-”Cậu tới Pháp lâu chưa?”
-”À mới thôi bạn”
-”Haha, hèn gì mù tiếng..” -hắn cười to
-”Hihi, đang học mà”
Tôi ngồi nói chuyện với hắn, tên này có vẻ thú vị đây, tôi ngại, hành tung của hắn là một dấu chấm hỏi trong đầu tôi.
-”Cuối tuần nay Party chứ?”
-”Để coi sao đã, hihi”
Điều tôi lo sợ có lẽ hắn là một Yakuza, có thể bắt cóc tôi tống tiền ông chủ, ông chủ là một thương nhân có tiếng trên thương trường, Yakuza là một tổ chức chuyên bắt cóc, tống tiền... mà.
Trong giờ học mải mê suy nghĩ, tôi bị giáo viên gọi dậy phát biểu, và tất nhiên:
-”Sorry, I can't speak French0
Và sau đó là tràng cười nghiêng ngã của cả lớp, tôi thân rất nhiều đứa trong lớp, bọn họ hài hước không tả nỗi nhất là thằng David, David là đứa mập nhất và bựa nhất, những câu chuyện của hắn luôn cuốn hút người nghe, từ ngày tôi đến bọn trong lớp cũng chuyển sang nói tiếng Anh, có lẽ ra ngoài tiếng Pháp là ngôn ngữ chính, khi bước vào lớp vẫn ngôn ngữ chung là tiếng, phải nói họ có tinh thần “Mọi người vì một người, một người vì mọi người rất cao”
Trong giờ học Rose quay xuống
-”Tối nay chúng ta học tiếng Pháp nhé.”
-”Ok, yêu Rose lắm cơ, hihi”
Sau câu đó Rose quay lên, ra về tôi và Rose đã được ông chủ chờ trước cổng, trường tôi học là một trường tư thục lớn nhất Paris, tất nhiên ai học ở đây hẳn ba mẹ họ là một người có địa vị trong xã hội. Những tiểu thư, những công tử bước lên những chiếc xe hạng sang là điều bình thường. Benley, Audi... Nhưng chiếc Lamboghini đen bóng đời mới của ông Micheal vẫn nỗi bật hơn cả, tôi bước lên xe cùng Rose trước sự ngỡ ngàng của tất cả.
Nhà hàng lớn nhất của chuỗi nhà hàng hiện ra trước mắt too, tuy là ông chủ nhưng do đam mê ông đã trực tiếp làm đầu bếp của cái nhà hàng này. Bước xuống xe
-”WOA...”