Tiếng đồng hồ vẫn "tích tắc" từng hồi. Ngoài trời đã đổ mưa, tôi vẫn say sưa yêu con bé
Trên khuôn mặt con bé cũng không có một chụp cảm xúc gì, chỉ lặng im nhìn tôi...
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe dù là tiếng động nhỏ nhất
Dường như tiếng bước chân càng ngày càng xa cánh cửa phòng tôi
Là Hạ Âu? Hay bà chủ?
Đang suy nghĩ miên man thì
"BỐPPP..."
-"Anh đúng là một tên vô liêm sỉ..."
Rose chạy ra khỏi phòng, trên khuôn mặt hiện rõ sự giận dữ
Tôi trơ nhìn con bé chạy ra khỏi phòng, ngồi lặng im
Tại sao con bé lại để im tôi hôn, nhưng giờ lại đánh tôi?
Còn lúc nãy là ai?
Nếu là Hạ Âu thì không xong mất. Đang cố gắng tiến lại gần cô ấy thì lại bước lùi vài bước
Tôi chợt nhận ra, là còn có Rose nữa...
Đó là điều quan trọng nhất bây giờ, Rose hay Hạ Âu, đó là điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến...
Tôi chẳng biết tôi có yêu Roses không nữa, nhưng thiếu con bé một ngày ắt hẳn cảm thấy khó chịu.
Còn Hạ Âu thì sao, nó là em gái ruột, liệu tình yêu nếu có thành thì sẽ đi đến đâu. Không, tôi đã tự nhủ lần này tôi sẽ vượt qua luân thường đạo lý, tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình, sẽ không ai ngăn cản được tôi...
Tôi ngồi suy nghĩ miên man, cũng đã đến lúc đi ngủ, tạm gác qua chìm vào trong cơn mê
....
Tôi cảm thấy thứ gì đó làm chói mắt tôi
Đã sáng rồi sao, tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn khác sớm
Tôi vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà
Từ trên nhìn xuống, bàn ăn đã được dọn ra, toàn các món ăn Tây Phương. Là còn bé sao, tôi khẽ cười rồi đi xuống. Rose cũng từ trong bếp ra, con bé đã thấy tôi, nhưng vội quay đi hướng khác, coi như không có sự tồn tại của tôi
-"Ngồi xuống ăn sáng đi con, Rose đặc biệt chuẩn bị đấy" - Ông chủ gọi
-"Vâng"
Tôi ngồi xuống thưởng thức, mấy món ăn này tuy rất đơn giản nhưng cần phải kĩ càng và mất thời gian. Có vẻ con bé dậy rất sớm, bột được ủ từ hôm qua...
Chúng tôi ăn xong thì ai về phòng nấy thay đồ
Ông chủ chở cả tôi, Hạ Âu vat Rose đến trường
Ông ấy hỏi Hạ Âu vài cái lặt vặt, tôi và Rose chỉ im lặng nghe
Gần đến trường thì tôi xin xuống trước giả vờ đi mua ít đồ. Tôi ghé vào một quán cafe gần đó uống một tách
Chạy bộ đến trường, cũng gần thôi
Tôi vẫn ngồi bên Rose, tự dưng tôi lại cảm thấy ngượng, chuyện tối qua chăng
Sự ngại ngùng cũng chẳng tồn tại bao lâu khi tiết học mới đã bắt đầu
Có một điều đáng buồn cười là nhìn mặt con bé trong giờ học rất ngu ngơ, vở không viết một chữ vì có biết viết đâu chỉ ngồi nghe, nhìn cứ như trẻ con mới đi học mẫu giáo
Tôi viết xong bài của mình thì xích lại gần con bé kéo cuốn vở về phía mình chép bài hộ con bé
Tôi chỉ nói nhỏ chỉ đủ chúng tôi nghe
-"Đưa anh viết giùm cho"
Rồi tôi chép đủ cho con bé vào vở để sau này nó còn lật lại xem
Nói ra chép cho đủ bài sợ sau cô thầy kiểm tra tội nó, chứ trình độ học của nó phải đạt đến trình độ bậc thầy dù mới 16 tuổi
Ra chơi thì mấy thằng bạn khốn nạn lại vây lấy tôi
-"Hai đứa tình cảm vãi l*n"
-"Quen nhau khi nào nhanh thế hả cu.. haha..."
-"Tao nghe con Mận ruồi bàn trước nói hai đứa mày nói chuyện tiếng Pháp với nhau nữa, kinh vờ lờ haha"
-"Chúng mày nói đủ chưa... đờ mờ chúng mày..."
Tôi chạy khỏi vòng vây cười ha hả ra canteen, chúng nó đuổi theo miệng hô to
-"Bắt lấy nó đi chúng mày"
Cuối cùng tốn một chầu nước trong thương tiếc bầm dập với những pha bóp giái thốn đến tận rốn
Vào tiết học vẫn vậy, vẫn ngồi chép bài cho hai đứa, vừa nhìn mặt con bé mẫu giáo cạnh bên ngơ ngác
Con bé khá hợp bộ áo dài này, mặc vô nhìn xinh hẳn ra
Chả biết sao rớt cái bút, cúi xuống đập ngay bàn cái "cộp" thốn vãi ra
Nhưng thoáng qua tôi thấy con bé cười, cả lớp chỉ quay xuống nhìn rồi quay lên xem bài tiếp thôi
Lúc tôi ngồi dậy, con bé hình như đang nín cười, mặt nó nhìn khổ sở quá luôn, mặt đỏ mà người run run bẩy bẩy mắc cười quá luôn
Tôi ghé sát tai nó
-"Em cười cái gì hả? Muốn cười thì cười đi"
Tôi hôn trộm lên đôi má ửng hồng nó một cái rồi nén cười viết bài tiếp
"Hôn em
Anh muốn được hôn em
Hôn lên đôi môi chiều thu ấm nóng nhẹ nhàng bâng khuâng..."
Làm sao mà quên được đêm thu Paris ấy chứ...
Trên khuôn mặt con bé cũng không có một chụp cảm xúc gì, chỉ lặng im nhìn tôi...
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe dù là tiếng động nhỏ nhất
Dường như tiếng bước chân càng ngày càng xa cánh cửa phòng tôi
Là Hạ Âu? Hay bà chủ?
Đang suy nghĩ miên man thì
"BỐPPP..."
-"Anh đúng là một tên vô liêm sỉ..."
Rose chạy ra khỏi phòng, trên khuôn mặt hiện rõ sự giận dữ
Tôi trơ nhìn con bé chạy ra khỏi phòng, ngồi lặng im
Tại sao con bé lại để im tôi hôn, nhưng giờ lại đánh tôi?
Còn lúc nãy là ai?
Nếu là Hạ Âu thì không xong mất. Đang cố gắng tiến lại gần cô ấy thì lại bước lùi vài bước
Tôi chợt nhận ra, là còn có Rose nữa...
Đó là điều quan trọng nhất bây giờ, Rose hay Hạ Âu, đó là điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến...
Tôi chẳng biết tôi có yêu Roses không nữa, nhưng thiếu con bé một ngày ắt hẳn cảm thấy khó chịu.
Còn Hạ Âu thì sao, nó là em gái ruột, liệu tình yêu nếu có thành thì sẽ đi đến đâu. Không, tôi đã tự nhủ lần này tôi sẽ vượt qua luân thường đạo lý, tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình, sẽ không ai ngăn cản được tôi...
Tôi ngồi suy nghĩ miên man, cũng đã đến lúc đi ngủ, tạm gác qua chìm vào trong cơn mê
....
Tôi cảm thấy thứ gì đó làm chói mắt tôi
Đã sáng rồi sao, tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn khác sớm
Tôi vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà
Từ trên nhìn xuống, bàn ăn đã được dọn ra, toàn các món ăn Tây Phương. Là còn bé sao, tôi khẽ cười rồi đi xuống. Rose cũng từ trong bếp ra, con bé đã thấy tôi, nhưng vội quay đi hướng khác, coi như không có sự tồn tại của tôi
-"Ngồi xuống ăn sáng đi con, Rose đặc biệt chuẩn bị đấy" - Ông chủ gọi
-"Vâng"
Tôi ngồi xuống thưởng thức, mấy món ăn này tuy rất đơn giản nhưng cần phải kĩ càng và mất thời gian. Có vẻ con bé dậy rất sớm, bột được ủ từ hôm qua...
Chúng tôi ăn xong thì ai về phòng nấy thay đồ
Ông chủ chở cả tôi, Hạ Âu vat Rose đến trường
Ông ấy hỏi Hạ Âu vài cái lặt vặt, tôi và Rose chỉ im lặng nghe
Gần đến trường thì tôi xin xuống trước giả vờ đi mua ít đồ. Tôi ghé vào một quán cafe gần đó uống một tách
Chạy bộ đến trường, cũng gần thôi
Tôi vẫn ngồi bên Rose, tự dưng tôi lại cảm thấy ngượng, chuyện tối qua chăng
Sự ngại ngùng cũng chẳng tồn tại bao lâu khi tiết học mới đã bắt đầu
Có một điều đáng buồn cười là nhìn mặt con bé trong giờ học rất ngu ngơ, vở không viết một chữ vì có biết viết đâu chỉ ngồi nghe, nhìn cứ như trẻ con mới đi học mẫu giáo
Tôi viết xong bài của mình thì xích lại gần con bé kéo cuốn vở về phía mình chép bài hộ con bé
Tôi chỉ nói nhỏ chỉ đủ chúng tôi nghe
-"Đưa anh viết giùm cho"
Rồi tôi chép đủ cho con bé vào vở để sau này nó còn lật lại xem
Nói ra chép cho đủ bài sợ sau cô thầy kiểm tra tội nó, chứ trình độ học của nó phải đạt đến trình độ bậc thầy dù mới 16 tuổi
Ra chơi thì mấy thằng bạn khốn nạn lại vây lấy tôi
-"Hai đứa tình cảm vãi l*n"
-"Quen nhau khi nào nhanh thế hả cu.. haha..."
-"Tao nghe con Mận ruồi bàn trước nói hai đứa mày nói chuyện tiếng Pháp với nhau nữa, kinh vờ lờ haha"
-"Chúng mày nói đủ chưa... đờ mờ chúng mày..."
Tôi chạy khỏi vòng vây cười ha hả ra canteen, chúng nó đuổi theo miệng hô to
-"Bắt lấy nó đi chúng mày"
Cuối cùng tốn một chầu nước trong thương tiếc bầm dập với những pha bóp giái thốn đến tận rốn
Vào tiết học vẫn vậy, vẫn ngồi chép bài cho hai đứa, vừa nhìn mặt con bé mẫu giáo cạnh bên ngơ ngác
Con bé khá hợp bộ áo dài này, mặc vô nhìn xinh hẳn ra
Chả biết sao rớt cái bút, cúi xuống đập ngay bàn cái "cộp" thốn vãi ra
Nhưng thoáng qua tôi thấy con bé cười, cả lớp chỉ quay xuống nhìn rồi quay lên xem bài tiếp thôi
Lúc tôi ngồi dậy, con bé hình như đang nín cười, mặt nó nhìn khổ sở quá luôn, mặt đỏ mà người run run bẩy bẩy mắc cười quá luôn
Tôi ghé sát tai nó
-"Em cười cái gì hả? Muốn cười thì cười đi"
Tôi hôn trộm lên đôi má ửng hồng nó một cái rồi nén cười viết bài tiếp
"Hôn em
Anh muốn được hôn em
Hôn lên đôi môi chiều thu ấm nóng nhẹ nhàng bâng khuâng..."
Làm sao mà quên được đêm thu Paris ấy chứ...