Em sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn. Ngày ấy gia đình em cũng khá giả với lại là thằng cháu đích tôn lên được cưng chiều từ nhỏ chắc là vì vậy em lớn lên chỉ trong sự đùm bọc từ gia đình.
Chuyện bắt đầu từ năm em lên 5 tuổi.
Ngày ấy chắc vì bé đã ương bướng ngang ngạnh lên ông già em đã cho em đi học võ. bảo là để rèn em hay sao ý. Ngày ấy bé thì có biết gì đâu chỉ nghĩ là học võ thì rất oai (theo lời nịnh của bà già). Thế là bắt đầu từ đây câu chuyện của em cũng bắt đầu.
Học võ thì ngày ấy ở chỗ em cũng làm gì có. Trung tâm không võ đường không. Chỗ em học chỉ là nhà của một "ông bác" bạn trước làm ăn với ông già. Mà chính ông bác này từ ngày hôm ấy trở thành sư phụ dạy em.
Ngày đầu là ông già em dẫn đến nói chuyện với sư phụ. Đi đường thì lâu mà khó đi nên dọc đường em kêu suốt mà ôg già thì cứ mặc kệ. Tới nơi thì đập vào mắt em là một khu vườn mà không nó phải là một "pháo đài" thì đúng hơn. Chỗ ấy cũng rất rộng xung quanh là một lượt hàng dào bao phủ là cây, đường đi vào thì qua một con mương nhỏ được bắc một cây cầu tre đi qua, bốn góc cầu là bốn cây hoa gạo rất to bên trong thì là một căn nhà lá ở trung tâm khu vườn, phía trước nhà có khoảng sân khá rộng, còn xung quang thì bạt ngàn là cây cảnh, nhưng lúc ấy chả quan tâm mấy chủ yếu là đợi xem mặt sư phụ thôi.