- Cũng bị đánh thức hả con?
- Chú đi tìm trốn "bình yên" đó ạ?
- Ừ, lên trên kia uống coffee thôi.
- Vậy đợi con theo với.
- Con cũng uống coffee à?
- Đâu có chú, con nghiện thôi.@@
- Nhưng không được rồi, bọn nó đến tìm con đó.
- Dạ. Ai vậy chú?
- Đám bạn con Ly.
- Vậy thôi, con lên với chú.
- Con có nhiều tâm sự. Bề ngoài không che dấu hết được đâu.
- Nhưng cũng đâu giải quyết được gì chú.
- Vậy lên đây, ta sẽ nói chuyện với tư cách là hai người đàn ông và nếu có thể hãy coi chú như một người bạn.
Rồi tôi cùng chú lên sân thượng, kể mọi thứ, mọi việc xảy ra với tôi từ Ngọc cho đến chuyện Nhi.
- Chú không ngờ đấy, con cũng trải qua nhiều chuyện quá nhỉ?
- Cuộc sống không giống như cuộc đời mà chú, đôi khi sống thật lòng nhưng đâu nhận lại được như vậy từ cuộc đời.
- Cháu còn trẻ còn gặp nhiều thứ, cuộc đời không phải toàn màu hồng nhưng cũng không hoàn toàn là màu xám, nó không phải là đường thẳng nhưng cũng không phải là gập gềnh hoàn toàn.
- Vâng, có lẽ cháu chỉ chưa đi qua đoạn đường gập gềnh thôi.
- Năm chú tốt nghiệp đại học, ngoài tấm bằng ra thì hoàn toàn tay trắng sau khi đến đây, vất vả làm thêm đủ thứ, chạy đi xin việc khắp nơi. Nhưng đâu có dễ, vấp ngã không kể. Rồi khi chú hoàn toàn hết hy vọng, nhưng có lẽ do ông trời sắp đặt cho chú gặp cô bây giờ, nhà cô cũng chỉ bán hàng như bây giờ, cũng vất vả mưu sinh. Nhưng cô không những không chê bai mà lại giúp đỡ chú hết mình, động viên rồi nhờ mẹ vợ chú cho một khoản tiền, khi đó chú đâu biết là tiền bà bán nhà, căn nhà kỉ niệm của hai ông bà, của vợ chú, để cho chú có vốn. Nhờ khoản tiền ấy chú bắt đầu gây dựng, thêm sự hỗ trợ từ cả bên nhà cô mà giờ chú có một công ty xây dựng, lại là công chức nhà nước nữa, có vợ đảm hai đứa con ngoan. Nhưng chú đâu dám quên quá khứ. Nhà chú cũng chỉ xây như vậy, cô đi bán hàng chú đâu giám cản. Căn nhà khi xưa của ông bà cô chú vẫn giữ. Chỉ tiếc là bà đã đi xa, không đợi cho cô chú trả ơn.....
-....
- Giờ xong rồi nhá, chuyện hai thằng đàn ông rồi, giờ con cố mà bước tiếp.
-....
- Bước đi đâu phải một mình, bên con còn rất nhiều người mà.
- Con sẽ cố thay đổi, nhưng vẫn cần thời gian chú ạ.
Cuộc nói chuyện kết thúc bằng sự im lặng, tôi và chú ngồi đó nhìn trời nhìn đất và nhâm nhi coffee.
- Mấy vết đau của cháu sao rồi?
- Con bị nhẹ hơn chú mà.
- Ừ, thân mình chưa lo được mà... Ha ha
- Chắc cũng chỉ ê ẩm vài ngày thôi chú.
- Chú thì chắc xin cô cho nghỉ vài tháng tới mất.@@
- Thế cháu may hơn chú rồi, không phải đợi phép. Ha ha
- Mà giờ gọi rõ xem nào, lúc con lúc cháu vậy?
- Tại cháu chưa quen xưng kiểu con thôi ạ.
- Vậy là con hay cháu?
- Thì cháu ạ. Con nghĩ vậy. Ha ha
4h chiều thì hai chú cháu đi xuống.
Bọn kia vẫn tụ ở đấy. Chào chú xong quay qua mình. Hỏi thăm nữa, dizz thề là lúc ấy máu nóng nó dồn lên não rồi nhưng vẫn kiềm chế. Chào qua loa xong đi luôn ra ngoài chạy bộ, chạy xuông thôi để thoải mái chút.
Chạy cũng oải, mấy vết đau nó hành cho nên thôi, cố vòng đến quán coffee ngồi coi như là khách lần cuối.
Ông Chiến vẫn đang đứng quầy kiểm tra sổ sách, đến đó luôn.
- A nhân viên mới.
- Chưa đâu anh, mai nhé.@@
Cu pha chế đang đứng nhìn ngơ ra.
- Ừ thì chuẩn bị mới. Vậy quý khách dùng gì?
- Cho em một đen, một ba số.
- Đen.
Gật.
- Đường?
Lắc.
- Đá.
Lắc.
- Thuốc lá?
Gật.
- 3 số?
- Anh hỏi xong chưa vậy, phục vụ khách thế à? Nhanh lên không gọi quản lý giờ.@@
- Dạ uý khách nóng tính quá, em phục vụ đây, đừng gọi quản lý mất việc em đấy. Ha ha
Cu kia đang trố mắt.
- Vậy để em gọi chủ quán mang ra cho anh.
- Phục vụ tốt thì mang ra.
- Dạ có bo không anh?
- Xem đã, hờ hờ.
Ra ngồi bàn trước.
- Giờ mới có thời gian nói chuyện kĩ với ông em đây. Ông Chiến ngồi xuống.
- Lấy lý lịch trích ngang hả anh?@@
- Không, anh em nói chuyện vui thôi.
- Như đã nói, em tên P, học lớp 11, muốn làm thêm kiếm sống thôi.
- Vậy cũng như đã nói, anh tên P, sinh năm 90, bị bắt trông chỗ này mới được sống thôi. Ha ha
- Quán mình có vẻ hơi vắng anh nhỉ?
- Ừm, anh cũng đang nghĩ cách.
- Mà anh giữ nguyên trạng quán khi tiếp quản hả?
- Ừ, sao em?
- Cách bày trí có vẻ hơi cũ, khách sẽ không thích lắm.
- Vậy cậu có ý kiến?
- Anh thay đổi cách sắp đặt, trang trí cũng thay đổi theo dịp huặc mùa.
- Vậy được không?
- Anh đúng là không hợp với nghề lắm.
- Anh.....chợt có người ngồi xuống. Là ông Vũ
- Thằng em, có duyên đó.
- Tao với mày....ông Chiến
- Tao nói với mày à? Ông V
- Thế mày quen P?
- Em nuôi tao đó.
- Sao giờ tao mới biết?
- Mới nhận nhau hồi sáng. Ha ha
Xong cả ba ngồi nói chuyện, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, giấu chuyện quen chú Q giờ lòi ra ông Vũ. Nản vãi
Ngồi mãi rồi giải tán hẹn dịp, cố chạy bộ lết về nhà. Lan vẫn ở cửa.
- P.
- Hả?
- Chuyện lúc sáng.
- Bỏ đi.
- Vết thương của bạn...?
- Hết rồi này.
- Ừm, bạn....
- Thôi mình về tắm đã, chạy về mà.
- Ừm. Chào bạn.
- Chào.
Đếu hiểu sao giờ cứ gặp team này là máu nóng nó lại dồn lên, giờ thêm bực linh tinh nữa.
315 số này nó ám ảnh mình cả mấy ngày nay, vẫn vừa ức chế thêm con số làm phiền giờ thực sự là đang rất ức chế.
Chạy lên đấm tạm xả bực đã, nhưng nhỏ Ly đang ngồi đó, nhỏ khóc, đéo biết làm sao, định quay xuống.
- P.
- Gì?
- Mình xin lỗi.
- Lỗi đâu mà xin?
- Chuyện lúc sáng rất cảm ơn bạn.
- Qua rồi.
- Các bạn mình chỉ là do quá hoảng sợ thôi.
- Rồi sao?
- Mình....mình.
- Bỏ học võ đi, chả ích lợi gì đâu.
- Bạn biết vì sao bọn mình lại học võ không?
-...
- Trước đây nhóm bọn mình còn có một người nữa, mình và người đó rất thân. Cả các bạn kia nữa, mọi người chơi với nhau rất tốt. Cho đến khi....
- Không muốn nhắc thì thôi.
- Bạn chắc cũng biết mình từng bị tai nạn phải lằm viện một thời gian chứ?
-...
- Nếu khi đó không có người ấy thì có lẽ. Sao bạn ấy lại làm thế? Đáng nhẽ phải là mình mà.
-....
- Ngày hôm ấy, mình....mình....hức hức.
- Đi nghỉ đi.
Xong tôi đi xuống luôn, hiểu được phấn nào câu chuyện là đủ rồi.
Nhưng khi tới bậc cuối thì chú Q đã ở đó.
- Chuyện đã ám ảnh nó rất lâu, cả gia đình chú, nhưng nó có lẽ là người đau buồn nhất, chú cũng chưa thấy nó nhắc với ai cả.
- Quá khứ. Haizz
- Đi cùng chú.
- Dạ.
Chú Q dẫn tôi vào căn phòng phía kia trên tầng hai, là phòng thờ.
- Chú từng có một người con trai nữa.
- Dạ. Tôi hơi bất ngờ
- Nó hơn con Ly 2 tuổi, con Ly quý nó lắm, bám lấy nó suốt ngày.
-....
- Rồi một ngày, khi nó đón con Ly đi học về, nó đứng phía này đường, con Ly thấy nó thì chạy ra mà không để ý có một chiếc xe đang lao đến. Nhưng nó thì thấy, nó chạy ra xô cái Ly ra khỏi đầu xe, cái Ly bị va đập mạnh thì phải đóng đinh cố định tay, còn nó thì đã....
- Chuyện đau buồn, thôi chú ạ.
- Sau khi tai nạn, nó còn tìm xem con Ly có sao không, nó vẫn lo cho con bé. Nhưng còn nó thì....
-....
- Nó khi còn sống thích tập võ lắm, chính chỗ mà bọn con Ly học đó. Khi nó đi, mấy tháng trời con Ly nó bị trầm cảm, bơ phờ như cái xác.
- Rồi khi tay khỏi, điều đấu tiên nó nói là sẽ tiếp tục học võ cả phần của anh nó, sẽ nghe lời anh nó tự bảo vệ được bản thân.
- Thấy nó vậy nên các bạn nó cũng cố gắng giúp nó bằng nhiều cách, và học chung đến giờ cũng là một phần.
- Con biết tại sao nó có vẻ không thích con từ đầu không?
- Vì tên con đó. Tên con trai chú cũng là Phong.
- Cháu thông cảm và giúp chú trông chừng nó.
- Cháu hiểu, cháu sẽ cố.
Quá khứ. Haizzz
Đêm đến, có lẽ vì chiều đã ngủ và thêm các vết đau bắt đầu nhức lên tôi thức thôi. Không phải vì nghĩ đến mọi chuyện đâu nhá, không phải vì câu chuyện của nhỏ Ly hay cu Lâm đâu (nhưng mỗi người một hoàn cảnh thật) cả về Nhi nữa, tôi đâu nhớ em. Chỉ mọi thứ về em ám ảnh lấy tôi thôi.
Lâm thì chung tình.
Nhỏ Ly thì ám ảnh về quá khứ.
Còn tôi? Sao nhỉ? Chẳng là cái gì....ngoài một con rối. Có lẽ vậy........