Cả buổi học trôi qua cũng bình thường, nhưng mà nghỉ học nhiều quá theo cũng mệt. Cuối buổi đang định sách cặp đi về thì nhỏ Vi xuống:
- Chiều rảnh không đi chơi với tui nha.
- Trả công thì đi.
- Thì trả luôn cả lần trước ý.
- Ok. Chiều
- Mà qua đón tui nha.
- Lại vậy nữa á?
- Đi mừk.
- Rồi thêm tiền xe ôm.
- Xí. Đồ ki bo.
- Tôi nghèo lắm cô nương ạ, không ki bo thì chết đói à.
- Hứ. Vậy chiều qua đó.
- Tầm 5h ok. Tôi không thích đi sớm.
Vậy là lại bận rồi, dắt T về mà cứ hỏi:
- Nãy ai vậy anh, người yêu anh à?
- Không.
- Chứ gì nữa, tình cảm vậy mà?
- Cứ biết là không phải, không hỏi gì thêm. Ok
- Vậy chiều dẫn em đi chơi ha?
- Khi khác, chiều anh bận.
- Đi với cô ấy à?
- Ừ.
- Vậy mà kêu không phải.
- Đã bảo là không cần quan tâm.
Thế rồi mà cả đoạn đường về nhà cứ đem bộ mặt buồn buồn. Đếch hiểu được bọn con gái. Thôi về ăn qua loa rồi lăn ra ngủ. Chiều dậy tập tành tý rồi tắm rửa. Xong 5h qua nhà Vi.
Qua nhà Vi bấm chuông thì có chị dâu ở nhà.
- P hả. Nay qua chào chị hay là bắt cóc em gái chị đó.
- Thì cả hai à. Nhưng thăm nom chào bà chị yêu quý là chính.
- Dẻo mồm. Y như anh L của chú.
- Anh L nào của em nữa. Chị chiếm hết phần rồi mà.
- Thôi không nói với cậu nữa. Cái Vi chờ đó. Mà liệu mà chăm sóc em chị tốt vào. Cười gian
- Chị tên tâm. Em cũng coi Vi như em gái em mà.
- Em gái? Vậy chị tưởng?
- Không đâu chị. Mà thôi gọi Vi giúp em đi.
- Ừ. Nhưng giúp chị chăm sóc nó đừng làm nó buồn, từ nhỏ hai đứa chị đã không có ba rồi, chị thương nó lắm.
- Chị yên tâm.
Xong thì Vi ra, leo lên luôn xe em:
- P ăn gì chưa?
- Chưa mà cũng đói rồi.
- Vậy đi ăn đã. Chào chị rồi đi luôn.
- Ăn gì giờ?
- Ăn phở đi. Ở kia có quán ngon lắm.
Vậy là vào quán phở ăn tạm. Mỗi đứa một bát mà Vi ăn lâu quá. Em ăn xong mà phải ngồi đợi mãi.
- Ăn như mèo.
- Kệ em. Ệt đã em rồi lại còn chun chun mũi.
Ăn xong Vi lại dở chứng dủ mình.
- Đi đâu đó đi?
- Đâu nữa giờ?
- Đi vào chơi khu vui chơi.
Lại đi vào khu vui chơi. Vi thì cứ bắt chơi phi tiêu để lấy con gấu bông hình chopper của one piece ý. Mà mình thì không thích chơi lắm, nhưng Vi cứ lèo nhèo rồi làm mặt tội thế là phải chơi thôi. Ném 7/10 là được mà mình ném có hụt nhàt nào đâu. Vẫn còn ba cây tiêu nhưng đạt mục đích rồi nên thôi.
Nhìn Vi cười toe, bác quản trò chơi thì mặt nghệt ra, còn cả đám đưng đó há hốc mồm mà đến hài. Căn bản là phi tiêu thì có một thời gian mình có tập bài bản nên dễ như ăn kẹoz. Xong còn chơi thêm mấy trò nữa, đúng là cho trẻ con mà, em chơi mà cho Vi ôm một đống gấu. Chơi chán Vi lại rủ đi ăn kem.
- Ăn kem ha?
- Tuỳ Vi chọn.
Vậy là lại dắt nhau vào quán kem.
Vi lại gọi hai cốc kem, đợi phục vụ mang ra thì Vi đẩy mình một cốc. Nhưng vẫn như vậy, từ khi chia tay cô ấy mình đã không muốn ăn kem, vì kem lại luôn mang lại cho mình những kỉ niệm về cô ấy. Vi thấy mình không ăn thì hỏi.
- Ăn đi kìa.
- Hả?
- Lại không muốn ăn à. Hay là ngồi ăn với em anh không thích?
- Không muốn ăn thôi.
- Lần này em trả tiền mà.
- P không thích kem. Vi cứ ăn đi.
Lại ngồi hút thuốc nhìn ra ngắm dòng người qua lại. Quay qua nhìn Vi thấy cũng xong rồi.
- Xong chưa. Đi thôi. Muốn rõ ràng luôn với Vi.
- Đi đâu vậy?
- Đi lang thang, như lần trước vậy.
- Cũng được em có chuyện muốn nói.
Vậy là lại vi vu lang thang khắp nơi. Đến đoạn bờ hồ thì Vi kêu dừng lại. Chống xe xuống rồi rút thuốc ra hút. Thả hồn theo làn khói
và ngồi ngắm dòng người qua lại.
Đang mải thả hồn ngắm cảnh thì Vi huých nhẹ vai em.
- Em yêu anh. Anh có yêu em chứ. Ệt bạo vler
- Không.
- Yêu em khó với anh vậy sao?
- Không thể.
- Vì sao?
- Mình mới gặp nhau mà.
- Em chưa gặp anh lâu nhưng đủ để em cảm nhận được anh là người tốt, biết quan tâm và đủ để em biết là em yêu anh.
- Thực sự mình không có tình cảm ấy với Vi.
- Vậy em sẽ làm anh phải yêu em.
- Không được đâu.
- Có lý do chứ?
- Rồi Vi sẽ hiểu. P không được như Vi nói đâu.
- Vậy thì làm anh trai mình đi. Ít nhất thì vẫn được P chăm sóc.
- Không được.
- Hả?
- Làm anh mà không được gọi anh hả? Em gái hư quá.
- Vậy anh phải chăm sóc em gái hẳn hoi đó nha.
Vậy là thêm một cô em gái. Bị hành thêm mãi 9h mới được về nhà.
Tối về lại khó ngủ, ra pha coffe với lấy thuốc hút.
Ngồi làm bạn với coffe và thuốc lá cũng chán, lết lên sân thượng ngồi. Lách qua đống quần áo cuối cùng cũng có một chỗ thoáng đãng nhìn ra đường. Nhưng đã có người ngồi đó trước rồi. Là Hà, mình cũng phải rõ ràng với Hà thôi. Ít nhất phải dữ lấy một người bạn chứ.
Ra ngồi cạnh H, thấy mình ngồi xuống H chỉ ngước nhìn rồi lại quay về ngắm đường.
- Sao lại ngồi đây vậy? Có tâm sự gì à?
- Sao mình yêu P, P biết mà sao lại không chấp nhận H?
- Bây giờ thì không thể.
- Vậy sau này sẽ có chứ?
- Chắc là không thay đổi đâu.
- Mình có gì không tốt, hay là không xứng với P?
- Hà đừng nghĩ vậy, tại mình hết thôi.
- Vậy trước giờ nình trong P là gì?
- Là một cô bạn thân. Không có gì xa hơn.
- Không có thật sao?
- Mình vẫn có thể làm bạn mà.
- Chắc là vậy mình sẽ cố.
- Cố gì nữa,trước giờ không phải à
- Ừ ha. Tại mình ngộ nhận thôi. Thôi vậy ha.
- Ừ. Ngủ đi muộn rồi.
- Ừm. Bạn nha, nhớ đó. Hà chốt câu cuối
Vậy là thêm một cô em gái với giữ được cô bạn thân. Tôi không thể đón nhận tình cảm của họ nhưng ít ra vẫn muốn giữ họ bên mình. Tôi ghét mà thực sự là sợ cái cảm giác cô đơn.
Cả buổi học trôi qua cũng bình thường, nhưng mà nghỉ học nhiều quá theo cũng mệt. Cuối buổi đang định sách cặp đi về thì nhỏ Vi xuống:
- Chiều rảnh không đi chơi với tui nha.
- Trả công thì đi.
- Thì trả luôn cả lần trước ý.
- Ok. Chiều
- Mà qua đón tui nha.
- Lại vậy nữa á?
- Đi mừk.
- Rồi thêm tiền xe ôm.
- Xí. Đồ ki bo.
- Tôi nghèo lắm cô nương ạ, không ki bo thì chết đói à.
- Hứ. Vậy chiều qua đó.
- Tầm h ok. Tôi không thích đi sớm.
Vậy là lại bận rồi, dắt T về mà cứ hỏi:
- Nãy ai vậy anh, người yêu anh à?
- Không.
- Chứ gì nữa, tình cảm vậy mà?
- Cứ biết là không phải, không hỏi gì thêm. Ok
- Vậy chiều dẫn em đi chơi ha?
- Khi khác, chiều anh bận.
- Đi với cô ấy à?
- Ừ.
- Vậy mà kêu không phải.
- Đã bảo là không cần quan tâm.
Thế rồi mà cả đoạn đường về nhà cứ đem bộ mặt buồn buồn. Đếch hiểu được bọn con gái. Thôi về ăn qua loa rồi lăn ra ngủ. Chiều dậy tập tành tý rồi tắm rửa. Xong h qua nhà Vi.
Qua nhà Vi bấm chuông thì có chị dâu ở nhà.
- P hả. Nay qua chào chị hay là bắt cóc em gái chị đó.
- Thì cả hai à. Nhưng thăm nom chào bà chị yêu quý là chính.
- Dẻo mồm. Y như anh L của chú.
- Anh L nào của em nữa. Chị chiếm hết phần rồi mà.
- Thôi không nói với cậu nữa. Cái Vi chờ đó. Mà liệu mà chăm sóc em chị tốt vào. Cười gian
- Chị tên tâm. Em cũng coi Vi như em gái em mà.
- Em gái? Vậy chị tưởng?
- Không đâu chị. Mà thôi gọi Vi giúp em đi.
- Ừ. Nhưng giúp chị chăm sóc nó đừng làm nó buồn, từ nhỏ hai đứa chị đã không có ba rồi, chị thương nó lắm.
- Chị yên tâm.
Xong thì Vi ra, leo lên luôn xe em:
- P ăn gì chưa?
- Chưa mà cũng đói rồi.
- Vậy đi ăn đã. Chào chị rồi đi luôn.
- Ăn gì giờ?
- Ăn phở đi. Ở kia có quán ngon lắm.
Vậy là vào quán phở ăn tạm. Mỗi đứa một bát mà Vi ăn lâu quá. Em ăn xong mà phải ngồi đợi mãi.
- Ăn như mèo.
- Kệ em. Ệt đã em rồi lại còn chun chun mũi.
Ăn xong Vi lại dở chứng dủ mình.
- Đi đâu đó đi?
- Đâu nữa giờ?
- Đi vào chơi khu vui chơi.
Lại đi vào khu vui chơi. Vi thì cứ bắt chơi phi tiêu để lấy con gấu bông hình chopper của one piece ý. Mà mình thì không thích chơi lắm, nhưng Vi cứ lèo nhèo rồi làm mặt tội thế là phải chơi thôi. Ném / là được mà mình ném có hụt nhàt nào đâu. Vẫn còn ba cây tiêu nhưng đạt mục đích rồi nên thôi.
Nhìn Vi cười toe, bác quản trò chơi thì mặt nghệt ra, còn cả đám đưng đó há hốc mồm mà đến hài. Căn bản là phi tiêu thì có một thời gian mình có tập bài bản nên dễ như ăn kẹoz. Xong còn chơi thêm mấy trò nữa, đúng là cho trẻ con mà, em chơi mà cho Vi ôm một đống gấu. Chơi chán Vi lại rủ đi ăn kem.
- Ăn kem ha?
- Tuỳ Vi chọn.
Vậy là lại dắt nhau vào quán kem.
Vi lại gọi hai cốc kem, đợi phục vụ mang ra thì Vi đẩy mình một cốc. Nhưng vẫn như vậy, từ khi chia tay cô ấy mình đã không muốn ăn kem, vì kem lại luôn mang lại cho mình những kỉ niệm về cô ấy. Vi thấy mình không ăn thì hỏi.
- Ăn đi kìa.
- Hả?
- Lại không muốn ăn à. Hay là ngồi ăn với em anh không thích?
- Không muốn ăn thôi.
- Lần này em trả tiền mà.
- P không thích kem. Vi cứ ăn đi.
Lại ngồi hút thuốc nhìn ra ngắm dòng người qua lại. Quay qua nhìn Vi thấy cũng xong rồi.
- Xong chưa. Đi thôi. Muốn rõ ràng luôn với Vi.
- Đi đâu vậy?
- Đi lang thang, như lần trước vậy.
- Cũng được em có chuyện muốn nói.
Vậy là lại vi vu lang thang khắp nơi. Đến đoạn bờ hồ thì Vi kêu dừng lại. Chống xe xuống rồi rút thuốc ra hút. Thả hồn theo làn khói
và ngồi ngắm dòng người qua lại.
Đang mải thả hồn ngắm cảnh thì Vi huých nhẹ vai em.
- Em yêu anh. Anh có yêu em chứ. Ệt bạo vler
- Không.
- Yêu em khó với anh vậy sao?
- Không thể.
- Vì sao?
- Mình mới gặp nhau mà.
- Em chưa gặp anh lâu nhưng đủ để em cảm nhận được anh là người tốt, biết quan tâm và đủ để em biết là em yêu anh.
- Thực sự mình không có tình cảm ấy với Vi.
- Vậy em sẽ làm anh phải yêu em.
- Không được đâu.
- Có lý do chứ?
- Rồi Vi sẽ hiểu. P không được như Vi nói đâu.
- Vậy thì làm anh trai mình đi. Ít nhất thì vẫn được P chăm sóc.
- Không được.
- Hả?
- Làm anh mà không được gọi anh hả? Em gái hư quá.
- Vậy anh phải chăm sóc em gái hẳn hoi đó nha.
Vậy là thêm một cô em gái. Bị hành thêm mãi h mới được về nhà.
Tối về lại khó ngủ, ra pha coffe với lấy thuốc hút.
Ngồi làm bạn với coffe và thuốc lá cũng chán, lết lên sân thượng ngồi. Lách qua đống quần áo cuối cùng cũng có một chỗ thoáng đãng nhìn ra đường. Nhưng đã có người ngồi đó trước rồi. Là Hà, mình cũng phải rõ ràng với Hà thôi. Ít nhất phải dữ lấy một người bạn chứ.
Ra ngồi cạnh H, thấy mình ngồi xuống H chỉ ngước nhìn rồi lại quay về ngắm đường.
- Sao lại ngồi đây vậy? Có tâm sự gì à?
- Sao mình yêu P, P biết mà sao lại không chấp nhận H?
- Bây giờ thì không thể.
- Vậy sau này sẽ có chứ?
- Chắc là không thay đổi đâu.
- Mình có gì không tốt, hay là không xứng với P?
- Hà đừng nghĩ vậy, tại mình hết thôi.
- Vậy trước giờ nình trong P là gì?
- Là một cô bạn thân. Không có gì xa hơn.
- Không có thật sao?
- Mình vẫn có thể làm bạn mà.
- Chắc là vậy mình sẽ cố.
- Cố gì nữa,trước giờ không phải à
- Ừ ha. Tại mình ngộ nhận thôi. Thôi vậy ha.
- Ừ. Ngủ đi muộn rồi.
- Ừm. Bạn nha, nhớ đó. Hà chốt câu cuối
Vậy là thêm một cô em gái với giữ được cô bạn thân. Tôi không thể đón nhận tình cảm của họ nhưng ít ra vẫn muốn giữ họ bên mình. Tôi ghét mà thực sự là sợ cái cảm giác cô đơn.