Vẫn như vậy hạnh phúc lại đến với tôi vào cái ngày ấy. Tạm để em ở lại để về theo lệnh gọi của sếp, thôi thì chiều lại vào với em.
Chiều 2h đã chuẩn bị rồi vào thăm cô ấy. Vân thấy em thì bảo về nhà đã tối vào, còn em ở lại chăm sóc cô ấy. Vẫn ngủ như mèo, nhìn em ngủ như con mèo con mà em lại càng thấy yêu hơn.
Em ngồi vào cạnh giường cô ấy rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì đã thấy cô ấy dậy rồi và đang ngồi nhìn em.
- Mấy giờ rồi?
- Hì 4h rồi anh.
- Sao không gọi dậy?
- Hì tại thấy anh ngủ ngon quá.
- Chỉ ăn với ngủ thế này thì chết.
- Anh đẹp mà lo gì.
- Ai bảo tự lo đâu. Lo con heo đây này
- Thế sao còn yêu? Chu mỏ lên, thể là em cắn cho một phát à nhầm hôn cho một phát.
Ngồi như vậy mải nói chuyên tới lúc chợt nhớ ra thời gian thì đã 7h tối rồi.
- Chết, muộn thế rồi à. Em đói chưa?
- Dạ cũng đói rồi anh.
- Rồi, ngồi đó anh đi mua cháo cho.
- Ăn cái khác đi anh?
- Không được đang là bệnh nhân mà.
- Không chịu đâu mà.
- Bao giờ ra viện anh dẫn đi ăn sau.
- Anh nhớ đó.
- Ừ. Ăn như heo à.
- Hì thế mà có người yêu á.
- Rồi chịu cô rồi.
Xuống mua cháo cho cô ấy xong đi lên thì Vân đã đến từ lúc nào, chào hỏi qua nhưng vẫn để ý thấy ánh mắt lạ của Vân. Kệ đã mang cháo vào cho cô ấy. Nhìn thấy cháo cô ấy lại làm lũng:
- Anh đút cho em ăn đi.
- Sao lại thế? Tự ăn đi.
- Tay em đau này, mà em đang là bệnh nhân đó.
- Còn Vân kìa.
- Không, anh đút cho em cơ. Nhìn mặt cô ấy mà em không phản kháng được.
- Vâng, em làm thưa sếp
Em cứ như vậy ngồi đút cho cô ấy ăn cháo, thấy sến sến nhưng mặc kệ, yêu mà. Nhưng thỉnh thoảng ngó sang nhìn Vân thì vẫn bắt gặp ánh mắt ấy từ Vân.
Lần này em quyết định tìm hiểu thử, em đã quá tò mò về ánh mắt của Vân rồi. Và em đã nghĩ ra một cách. Chạy ra ngoài mua một con đen trắng khác, một quả pin khoẻ đủ để treo gọi qua đêm. Tranh thủ lúc cô ấy ra ngoài đi vscn cùng Vân em bấm máy mới mua gọi qua máy em rồi để vào chân giường bệnh của cô ấy. Xong cứ để hai máy gọi nhau như vậy rồi chào Vân và cô ấy rồi đi về nhà.
Ngồi nhà nghe ngóng tin từ điện thoại đến hơn 9h thì chắc đến giờ ngủ ở bệnh viện. Chắc mình quá đa nghi rồi.
Nhưng thật sự điều mà em không mong muốn nhất đã xảy ra. Đang định tắt máy thì.
- Mày quay lại với P thật à? Giọng Vân
- Cái gì? Nó thì tao yêu đương nỗi gì? Đúng là giọng cô ấy rồi, sao nghe như dao cứa vào lòng vậy.
- Sao mày.....
- Là tao diễn thôi.
- Diễn?
- Ừ.
- Vậy giờ mày tính sao.
- Thì tao cứ diễn ở bên nó như vậy. Nó ngu như thế tao cứ moi dần tiền của nó mà sống thôi, ông bà già tao đã không cho tiền thì tao tìm cách khác thôi.
- Mày ác quá không vậy?
- Sao nào? Tại nó quá tin người thôi. Hahahahaha giọng cười ấy, không phải của một cô gái ngây thơ hồn nhiên nữa rồi, đó như giọng cười man rợ làm tôi lạnh sống lưng.
Vậy ư? Giờ tôi mới thấm cái câu "ở đời chả tin được bố con thằng nào hết, mà kể cả bản thân mình" tin tưởng ư. Tưởng chết lâu rồi. Cầm lòng không điên lên, lặng lẽ đi lên sân thượng ngồi cho nhẹ đầu, sáng mai tôi sẽ kết thúc chuyện này.
Sáng hôm sau tôi vẫn đến bệnh viện bình thường, mua thêm một âu cháo.
- Anh đến rồi à?
- Ừ. Ăn cháo này
- Cháo gì vậy anh?
- Cháo TIM đấy.
- Tim?
- Ừ tim tôi đấy.
- Sến quá đi. Yêu anh nhất đấy.
- Vậy ư? Tôi cảm động phát khóc này.
- Anh sao vậy?
- Vậy thì kết lại đi. Tối qua tôi nghe hết rồi.
- Anh..... Sao anh biết?
- Rất đầu tư cho vở kịch nhưng kịch bản của cô lỗi quá. Rồi em lấy chiếc điện thoại ở chân giường ra.
- Vậy thì tôi cũng chả cần phải diễn nữa. Coi như phí mất ít máu và nước mắt vậy. Nói dửng dưng
- Hừ. Một nụ cười nửa miệng, lần này thì thực sự là một nụ vười khinh bỉ. Bỏ lại người con gái đó, bước đi lặng lẽ qua hành lang bệnh viện.
Tôi đã làm gì có lỗi với em ư? Hay đã làm gì có lỗi với ông trời để giờ đây lại phải gánh chịu thêm lần nữa cái đớn đau ấy. Quá đủ rồi, tôi lại đến bar, ngồi đó chỉ biết uống và uống. Chỉ mong cho say ngất đi để có thể tạm quên đi mọi việc hay ít nhất có thể coi như một cơn ác mộng. Nhưng càng uống càng tỉnh, tôi không sao rũ đi được những câu nói của em, em giờ là loại người như vậy ư? Mới lớp 10 thôi mà mới 16 tuổi thôi mà, sao lại có thể nhan hiểm thủ đoạn như vậy. Đau tôi đau thực sự và lại như lần trước tôi lại tìm tới săm.
Vẫn như vậy hạnh phúc lại đến với tôi vào cái ngày ấy. Tạm để em ở lại để về theo lệnh gọi của sếp, thôi thì chiều lại vào với em.
Chiều h đã chuẩn bị rồi vào thăm cô ấy. Vân thấy em thì bảo về nhà đã tối vào, còn em ở lại chăm sóc cô ấy. Vẫn ngủ như mèo, nhìn em ngủ như con mèo con mà em lại càng thấy yêu hơn.
Em ngồi vào cạnh giường cô ấy rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì đã thấy cô ấy dậy rồi và đang ngồi nhìn em.
- Mấy giờ rồi?
- Hì h rồi anh.
- Sao không gọi dậy?
- Hì tại thấy anh ngủ ngon quá.
- Chỉ ăn với ngủ thế này thì chết.
- Anh đẹp mà lo gì.
- Ai bảo tự lo đâu. Lo con heo đây này
- Thế sao còn yêu? Chu mỏ lên, thể là em cắn cho một phát à nhầm hôn cho một phát.
Ngồi như vậy mải nói chuyên tới lúc chợt nhớ ra thời gian thì đã h tối rồi.
- Chết, muộn thế rồi à. Em đói chưa?
- Dạ cũng đói rồi anh.
- Rồi, ngồi đó anh đi mua cháo cho.
- Ăn cái khác đi anh?
- Không được đang là bệnh nhân mà.
- Không chịu đâu mà.
- Bao giờ ra viện anh dẫn đi ăn sau.
- Anh nhớ đó.
- Ừ. Ăn như heo à.
- Hì thế mà có người yêu á.
- Rồi chịu cô rồi.
Xuống mua cháo cho cô ấy xong đi lên thì Vân đã đến từ lúc nào, chào hỏi qua nhưng vẫn để ý thấy ánh mắt lạ của Vân. Kệ đã mang cháo vào cho cô ấy. Nhìn thấy cháo cô ấy lại làm lũng:
- Anh đút cho em ăn đi.
- Sao lại thế? Tự ăn đi.
- Tay em đau này, mà em đang là bệnh nhân đó.
- Còn Vân kìa.
- Không, anh đút cho em cơ. Nhìn mặt cô ấy mà em không phản kháng được.
- Vâng, em làm thưa sếp
Em cứ như vậy ngồi đút cho cô ấy ăn cháo, thấy sến sến nhưng mặc kệ, yêu mà. Nhưng thỉnh thoảng ngó sang nhìn Vân thì vẫn bắt gặp ánh mắt ấy từ Vân.
Lần này em quyết định tìm hiểu thử, em đã quá tò mò về ánh mắt của Vân rồi. Và em đã nghĩ ra một cách. Chạy ra ngoài mua một con đen trắng khác, một quả pin khoẻ đủ để treo gọi qua đêm. Tranh thủ lúc cô ấy ra ngoài đi vscn cùng Vân em bấm máy mới mua gọi qua máy em rồi để vào chân giường bệnh của cô ấy. Xong cứ để hai máy gọi nhau như vậy rồi chào Vân và cô ấy rồi đi về nhà.
Ngồi nhà nghe ngóng tin từ điện thoại đến hơn h thì chắc đến giờ ngủ ở bệnh viện. Chắc mình quá đa nghi rồi.
Nhưng thật sự điều mà em không mong muốn nhất đã xảy ra. Đang định tắt máy thì.
- Mày quay lại với P thật à? Giọng Vân
- Cái gì? Nó thì tao yêu đương nỗi gì? Đúng là giọng cô ấy rồi, sao nghe như dao cứa vào lòng vậy.
- Sao mày.....
- Là tao diễn thôi.
- Diễn?
- Ừ.
- Vậy giờ mày tính sao.
- Thì tao cứ diễn ở bên nó như vậy. Nó ngu như thế tao cứ moi dần tiền của nó mà sống thôi, ông bà già tao đã không cho tiền thì tao tìm cách khác thôi.
- Mày ác quá không vậy?
- Sao nào? Tại nó quá tin người thôi. Hahahahaha giọng cười ấy, không phải của một cô gái ngây thơ hồn nhiên nữa rồi, đó như giọng cười man rợ làm tôi lạnh sống lưng.
Vậy ư? Giờ tôi mới thấm cái câu "ở đời chả tin được bố con thằng nào hết, mà kể cả bản thân mình" tin tưởng ư. Tưởng chết lâu rồi. Cầm lòng không điên lên, lặng lẽ đi lên sân thượng ngồi cho nhẹ đầu, sáng mai tôi sẽ kết thúc chuyện này.
Sáng hôm sau tôi vẫn đến bệnh viện bình thường, mua thêm một âu cháo.
- Anh đến rồi à?
- Ừ. Ăn cháo này
- Cháo gì vậy anh?
- Cháo TIM đấy.
- Tim?
- Ừ tim tôi đấy.
- Sến quá đi. Yêu anh nhất đấy.
- Vậy ư? Tôi cảm động phát khóc này.
- Anh sao vậy?
- Vậy thì kết lại đi. Tối qua tôi nghe hết rồi.
- Anh..... Sao anh biết?
- Rất đầu tư cho vở kịch nhưng kịch bản của cô lỗi quá. Rồi em lấy chiếc điện thoại ở chân giường ra.
- Vậy thì tôi cũng chả cần phải diễn nữa. Coi như phí mất ít máu và nước mắt vậy. Nói dửng dưng
- Hừ. Một nụ cười nửa miệng, lần này thì thực sự là một nụ vười khinh bỉ. Bỏ lại người con gái đó, bước đi lặng lẽ qua hành lang bệnh viện.
Tôi đã làm gì có lỗi với em ư? Hay đã làm gì có lỗi với ông trời để giờ đây lại phải gánh chịu thêm lần nữa cái đớn đau ấy. Quá đủ rồi, tôi lại đến bar, ngồi đó chỉ biết uống và uống. Chỉ mong cho say ngất đi để có thể tạm quên đi mọi việc hay ít nhất có thể coi như một cơn ác mộng. Nhưng càng uống càng tỉnh, tôi không sao rũ đi được những câu nói của em, em giờ là loại người như vậy ư? Mới lớp thôi mà mới tuổi thôi mà, sao lại có thể nhan hiểm thủ đoạn như vậy. Đau tôi đau thực sự và lại như lần trước tôi lại tìm tới săm.