Sau sự cố ấy tôi mới như sực tỉnh sau cơn mê thực sự suy nghĩ rất nhiều về những người thân xung quanh tôi. Những thứ họ cho tôi, rất nhiều mà tôi thì làm được gì, chỉ gây ra rắc rối nỗi buồn và sự thất vọng. Lần này tôi thực sự muốn thay đổi.
Tìm tới các lớp học thêm bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ. Cùng đó tôi tới chỗ những người quen để làm thêm và hoc hỏi mọi thứ.
Tôi làm ở ba chỗ. Đầu tiên là pha cà phê ở chỗ chú họ nội. Hai là học nấu ăn ở quán ăn gia đình một ông anh. Và nghề cuối tuy bố mẹ định không cho nhưng lài nỉ vì lí do muốn luyện lại bản thân là bartender cho quán bar của một ông anh mà chơi cùng từ nhỏ. Ba công việc vừa học vừa làm vừa luyện võ. Đủ để lấp hết khoảng thời gian trống của tôi. Khá mệt nhưng thấy được nụ cười hạnh phúc và tự hào của mọi người xung quanh nên cũng vơi bớt đi sự mệt mỏi. năm học tôi đã tốt nghiệp loại khá, với đó là một số kinh nghiệm từ những chỗ tôi làm.
Sau đợt thi tốt nghiệp tôi lại vùi đầu vào ôn thi chuẩn bị tuyển sinh THPT. Đành dành thời gian vào việc cấp bách trước nên tôi cũng xin nghỉ làm thêm. Giờ chỉ " văn ôn võ luyện" thôi.
Nhưng ôn luyện được nửa tháng thì vào một ngày ông già tôi sau khi vừa đi đâu về tới thì kêu tôi vào nói chuyện.
Những tưởng chỉ là nói chuyện bình thường thôi, ông già tôi nên tiếng:
- P à con. Giờ con đã hiểu chuyện nên hai bố con mình sẽ nói với tư cách là hai người đàn ông nhớ.
Giật mình thật sự vì đây là lần đầu ông già nói như thế nên chắc có chuyện quan trọng lắm. Tôi chỉ nói nhỏ " à. dạ vâng"
Ông già bắt đầu:
- Thời gian qua bố đã thấy con thực sự thay đổi đã biết suy nghĩ. có thể tự lo cho bản thân...bla...bla
Tôi đâm hoảng. " Không biết là có chuyện gì đây" Ngồi thừ ra thêm một lúc thì ông già bắt đầu vào chuyện chính.
- Bố với mẹ tính kĩ rồi, học kì sau sẽ chuyển con lên HN. Ở đó có bác S bác sẽ lo cho con học THPT. học trên đó điều kiện sẽ tốt hơn.....
- Nhưng con ở đây vẫn rất tốt mà. Với lại....
Chưa để tôi nói hết câu ông già nói luôn:
-Bố mẹ đã quyết rồi. Không thay đổi gì nữa, Vào chuẩn bị đồ với chào mọi người đi, hai ngày nữa xuất phát.
Vâng thánh chỉ đã ban tôi không thể nói thêm gì nữa. Chỉ lẳng lặng gật đầu.
Tôi tranh thủ chào hết mọi người. Hai ngày trôi qua nhanh chóng. ngày tôi đi chỉ be Linh và sp không biết vì sp và bé đã đi vào Nam có công việc. Cũng hơn chục người ra tiễn. Bà nội tôi thì ôm tôi xoa đầu như con nít rồi đưa tôi một phong bì, tôi dịnh chối thù bà nói là một mình tôi là châu đích tôn giờ xa bà bà không chăm được chỉ có ít tiền không cần đi là bà không nhận cháu luôn đấy. Tôi đành nhận lấy rồi quay qua chào mọi người. Lên xe đi mà cứ quay lại nhìn thù thấy bà già với bà nội cứ khóc nhìn theo xe. Ông già thì chỉ lặng thinh nhìn nhưng sâu trong ánh mắt là biết bao sư yêu thương lo lắng. mọi người thì chỉ vẫy tay chào thôi. Tôi cũng chả sao dù gì cũng chỉ là nơi mới mọi người mới thôi. Cái chủ yếu tôi tìm là hình bings bé Linh mà nãi cũng chả thấy xe đi xa khuất không thấy bóng dáng mọi người nữa tôi cũng quay lên ngủ một giác ngắn để đón cuộc sống mới.
Sau sự cố ấy tôi mới như sực tỉnh sau cơn mê thực sự suy nghĩ rất nhiều về những người thân xung quanh tôi. Những thứ họ cho tôi, rất nhiều mà tôi thì làm được gì, chỉ gây ra rắc rối nỗi buồn và sự thất vọng. Lần này tôi thực sự muốn thay đổi.
Tìm tới các lớp học thêm bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ. Cùng đó tôi tới chỗ những người quen để làm thêm và hoc hỏi mọi thứ.
Tôi làm ở ba chỗ. Đầu tiên là pha cà phê ở chỗ chú họ nội. Hai là học nấu ăn ở quán ăn gia đình một ông anh. Và nghề cuối tuy bố mẹ định không cho nhưng lài nỉ vì lí do muốn luyện lại bản thân là bartender cho quán bar của một ông anh mà chơi cùng từ nhỏ. Ba công việc vừa học vừa làm vừa luyện võ. Đủ để lấp hết khoảng thời gian trống của tôi. Khá mệt nhưng thấy được nụ cười hạnh phúc và tự hào của mọi người xung quanh nên cũng vơi bớt đi sự mệt mỏi. năm học tôi đã tốt nghiệp loại khá, với đó là một số kinh nghiệm từ những chỗ tôi làm.
Sau đợt thi tốt nghiệp tôi lại vùi đầu vào ôn thi chuẩn bị tuyển sinh THPT. Đành dành thời gian vào việc cấp bách trước nên tôi cũng xin nghỉ làm thêm. Giờ chỉ " văn ôn võ luyện" thôi.
Nhưng ôn luyện được nửa tháng thì vào một ngày ông già tôi sau khi vừa đi đâu về tới thì kêu tôi vào nói chuyện.
Những tưởng chỉ là nói chuyện bình thường thôi, ông già tôi nên tiếng:
- P à con. Giờ con đã hiểu chuyện nên hai bố con mình sẽ nói với tư cách là hai người đàn ông nhớ.
Giật mình thật sự vì đây là lần đầu ông già nói như thế nên chắc có chuyện quan trọng lắm. Tôi chỉ nói nhỏ " à. dạ vâng"
Ông già bắt đầu:
- Thời gian qua bố đã thấy con thực sự thay đổi đã biết suy nghĩ. có thể tự lo cho bản thân...bla...bla
Tôi đâm hoảng. " Không biết là có chuyện gì đây" Ngồi thừ ra thêm một lúc thì ông già bắt đầu vào chuyện chính.
- Bố với mẹ tính kĩ rồi, học kì sau sẽ chuyển con lên HN. Ở đó có bác S bác sẽ lo cho con học THPT. học trên đó điều kiện sẽ tốt hơn.....
- Nhưng con ở đây vẫn rất tốt mà. Với lại....
Chưa để tôi nói hết câu ông già nói luôn:
-Bố mẹ đã quyết rồi. Không thay đổi gì nữa, Vào chuẩn bị đồ với chào mọi người đi, hai ngày nữa xuất phát.
Vâng thánh chỉ đã ban tôi không thể nói thêm gì nữa. Chỉ lẳng lặng gật đầu.
Tôi tranh thủ chào hết mọi người. Hai ngày trôi qua nhanh chóng. ngày tôi đi chỉ be Linh và sp không biết vì sp và bé đã đi vào Nam có công việc. Cũng hơn chục người ra tiễn. Bà nội tôi thì ôm tôi xoa đầu như con nít rồi đưa tôi một phong bì, tôi dịnh chối thù bà nói là một mình tôi là châu đích tôn giờ xa bà bà không chăm được chỉ có ít tiền không cần đi là bà không nhận cháu luôn đấy. Tôi đành nhận lấy rồi quay qua chào mọi người. Lên xe đi mà cứ quay lại nhìn thù thấy bà già với bà nội cứ khóc nhìn theo xe. Ông già thì chỉ lặng thinh nhìn nhưng sâu trong ánh mắt là biết bao sư yêu thương lo lắng. mọi người thì chỉ vẫy tay chào thôi. Tôi cũng chả sao dù gì cũng chỉ là nơi mới mọi người mới thôi. Cái chủ yếu tôi tìm là hình bings bé Linh mà nãi cũng chả thấy xe đi xa khuất không thấy bóng dáng mọi người nữa tôi cũng quay lên ngủ một giác ngắn để đón cuộc sống mới.