Sáng nay, dậy chuẩn bị rồi vscn bình thường rồi như thường lệ chạy qua rước nàng.
Nhưng nay lại có điều hoàn toàn khác biệt. Nhi hôm nay không đợi tôi như thường lệ, chưa vội, ngồi đợi thêm 5' rồi 10' tôi bắt đầu thấy lo. Gọi ngay cho em, 1 cuộc 2 cuộc rồi 11,12 cuộc vẫn không bắt máy. Ngó lại vào trong nhà hoàn toàn không có ai. Chợt nhận ra căn nhà đã được dọn dẹp hoàn toàn...chợt hụt hẫng. Sao nhì, em lại bỏ đi mà không báo trước ư? Mà không, có báo mà. Nhưng là hơn một tháng nữa mà.
Rồi điện thoại reo, là Nhi. Nhưng sao tôi lại không thể nhấc máy. Tôi không muốn nghe điều mà tôi đang nghĩ, đang mong nó không xảy ra, rằng nó chỉ là một cơn ác mộng với tôi. Nhưng hy vọng vẫn cao hơn, tôi bắt máy.
- Vk hả, đi học thôi. Ck chờ nãy giờ này.
-....
- Nhanh không lâu quá ck hôn chết giờ.
-....
- Thôi không đùa nữa, nhanh đi ck đưa đi ăn sáng.
-....
- Sao.....
-....
- Sao lại bỏ đi như vậy?
-....
- Ck có một tháng nữa mà.
-....
- Ck sẽ rất nhớ vk... Lần này là tiếng Nhi oà khóc ở đầu dây bên kia.
- Vk xin lỗi, vk xin lỗi...
- Đâu có lỗi gì đâu mà xin.
- Vk..vk....
- Ck không sao đâu, vk đi bình an. Tới nơi nhớ gọi ck.
- Vk không muốn xa ck, vk muốn về ngay bên ck cơ.
- Hâm ạ. Về để bố mẹ nuôi thêm mấy năm cho lớn rồi ck sẽ đến xin về.
- Ck hấp.
- Ngoan. Cứ đi với bố mẹ đi. Ck không sao đâu.
- Vk muốn nói với ck nhiều lắm, nhưng không biết nói sao. Ck hãy lấy lá thư ở khe cửa giúp vk nha.
- Ừm đi mạnh khoẻ.......ck sẽ nhớ vk.
Rồi em cúp máy, lấy lá thư và ngồi luôn bên cạnh cổng đọc.
" Ck hấp
Vk đi đây, xa cách cả hơn nửa mảnh đất hình chữ S. Vk không dám nói với ck nhưng bố mẹ muốn vk đi từ tháng trước cơ. Nhưng tại tên ngốc nào đó mà vk đã xin ở lại đến bây giờ. Chỉ thêm một tháng thôi nhưng với vk thế là quá đủ rồi, vk hạnh phúc lắm, bên ck vk cảm nhận đuọc tất cả, từ khi gặp ck vk đã thấy cảm giác rất lạ, một thứ gì đó lạ lắm. Lúc đầu trong mắt vk khi thấy ck bước vào quán coffee là một tên nhóc lôm côm, lấc cấc. Nhưng suy nghĩ ấy đã hoàn toàn mất đi sau khi thấy cử chỉ và nghe cuộc trò chuyện của ck. Hôm đó vk đã thấy ck trong giấc mơ. Và lại thật vui khi thấy ck học cùng mình, nhưng ck cứ như vậy, cố đẩy vk sang một bên, vk càng muốn gần ck thì ck lại càng cố né xa.
Rồi có lúc vk ghét ck lắm, vk lại quá tự tin vào bản thân là sẽ làm ck thay đổi, sẽ tự phải thay đổi hướng về vk. Nên vk đã dùng Dũng để cố làm ck ghen. Nhưng vk đâu ngờ vì vậy mà ck lại thành kẻ thù trong mắt Dũng.
Rồi sau đó vk có gì đó thấy xấu hổ khi đứng trước ck, chắc vì cái suy nghĩ và hành động quá trẻ con ấy. Vk không biết, đã từ lâu vk cố tỏ ra trưởng thành hay lanh lùng với mọi người. Nhưng với ck thì không thể, cái tính trẻ con lại còn ngốc ngốc sao ý. Bên ck vk mới thực sự là vk chăng?
Cả khi ck bị thương, vk muốn chạy đến lắm, muốn là người chăm sóc bên ck lúc ấy lắm, nhưng tình bạn của ck và Dũng là tại vk mà, vk không dám.
Cả Hậu nữa, không hiểu sao Hậu biết được tình cảm của vk với ck. Hậu đã thông đồng với vk làm những việc vậy để phá ck. Để ck và Duyên sẽ xa nhau, để vk được bên ck. Vk quá mù quáng, tin vào như vậy.
Và rồi khi thấy ck với Duyên, vk thực sự sụp đổ hoàn toàn. Sao ck nói không thể bên ai nữa mà sao lại.... Vk đã khóc, khóc nhiều lắm khi thấy như vậy. Nhưng khi Duyên đi, vk có phần vui phần buồn. Buồn là thấy ck như con người khác, vô hồn, buồn bã. Nhưng vui là vì mình lại có cơ hội, vk ích kỉ quá phải không?
Rồi tối hôm ấy, vk đã nói được hết suy nghĩ bấy lâu với ck, vk nói ra hết như bùng hết ra vậy. Rồi....ck hấp. Cướp mất nụ hôn đầu của người ta. Nhưng vk không hiểu sao, hôm đó nụ hôn đầu, không như bao lần vk từng nghĩ từng mơ mộng về nó. Không khung cảnh lãng mạn, không những lời ngọt ngào. Không hề ăn kem, ăn kẹo hay đường nhưng nó thật sự ngọt ngào, thực sự hạnh phúc.
Rồi là chuỗi những ngày hạnh phúc đến với vk nhờ ck. Cái bài hát trước toàn trường của ck, bao cử chỉ lời nói của ck, vk biết vk cảm nhận được tất cả từ tình cảm của ck.
Rồi hôm qua, khi ck tỏ tình. Ck biết vk vui như thế nào không? Rồi còn....bây giờ thì lấy hết của vk rồi thì đừng phụ lòng vk đấy.
Vk còn để một chiếc áo ở khe rào thứ 3 thừ bên phải cổng sang đấy. Nhớ nhìn cái áo là phải nhớ đến vk đấy. Thử léng phéng xem...hứ
Vk ngốc của ck hấp,
Mãi mãi nha ck".
Lá thư của Nhi hết 2 tờ giấy. Tuy thêm vào nhiều câu vui nhưng những dòng chữ nhoè đi vì nước mắt thì không thể che dấu được.
Món quà của em ư? Một cái áo thun đen trước ngực in chữ ck hấp, phía sau là câu.
" Một. Vk luôn luôn đúng
Hai. Nếu vk sai đọc lại câu một".
Kèm đó là một thiệp nhỏ xinh xắn, chắc món quà này đã chuẩn bị từ lâu với một lá thư.
"Hì, ck
Lại là vk đây, quà của ck đấy. Nhớ vk thì bỏ nó ra nhìn. Nếu nhỡ có cãi nhau cũng bỏ ra mà nhìn. Có hơi tơ tưởng đến cô nào cũng bỏ ra mà nhìn.
Vk mua nó và chắc ck cũng thích thôi, vk thích thì ck cũng thích phải hông.
Nhớ mặc nó giặt và giữ gìn cẩn thận đấy. Ck ở dơ lắm, hì hì. Yêu ck".
Lại gọi cho em.
- Ck. Giọng Nhi đã nấc nghẹn
- Hâm, không khóc nữa, khóc xấu lắm.
- Ck chê vk hả?
- Thế ai chê tôi ở dơ.
- Thì thì....
- Hâm, không được khóc khi không có ck. Ck muốn là người ở bên dỗ dành, là người duy nhất. Hiểu chứ?
- Hông.
- Hử?
- Còn ông bà bố mẹ nữa mừk.
- Ừ. Hì
- Mà ck hông đi học hả???????????
- Xe ôm chờ khách lâu quá nên giờ nghỉ luôn.
- Hông được, đi học đi. Nhanh lên hông.
- Rồi rồi. Bye vk, đi mạnh khoẻ.
- Hì. Ngoan vk thương. Bye ck.
Lần này tôi đã không nghe lời vk. Lại chạy đến quán coffe vẫn chỗ cũ. Vẫn cofe (quán thì bị bà già tịch thu rồi nhớ). Ngồi đấy ôm cái áo và nhớ về thời gian qua. Và chợt nhận ra, suốt thời gian qua việc làm đúng dắn nhất của tôi là chọn từ bỏ quá khứ và chọn em.
Đúng thật, từ ngày đầu lên đây thì con gái trong mắt tôi thức sự chỉ để "ngắm". Không chút lòng tin hay tình cảm.
Với tất cả, luôn lạnh lùng phũ phàng. Nhưng chắc tôi vẫn là người rất may mắn. Những người con gái ấy không hề xa lánh hay bỏ mặc tôi.
Và niệm hạnh phúc khi có em. Đó là tất cả....
Sáng nay, dậy chuẩn bị rồi vscn bình thường rồi như thường lệ chạy qua rước nàng.
Nhưng nay lại có điều hoàn toàn khác biệt. Nhi hôm nay không đợi tôi như thường lệ, chưa vội, ngồi đợi thêm ' rồi ' tôi bắt đầu thấy lo. Gọi ngay cho em, cuộc cuộc rồi , cuộc vẫn không bắt máy. Ngó lại vào trong nhà hoàn toàn không có ai. Chợt nhận ra căn nhà đã được dọn dẹp hoàn toàn...chợt hụt hẫng. Sao nhì, em lại bỏ đi mà không báo trước ư? Mà không, có báo mà. Nhưng là hơn một tháng nữa mà.
Rồi điện thoại reo, là Nhi. Nhưng sao tôi lại không thể nhấc máy. Tôi không muốn nghe điều mà tôi đang nghĩ, đang mong nó không xảy ra, rằng nó chỉ là một cơn ác mộng với tôi. Nhưng hy vọng vẫn cao hơn, tôi bắt máy.
- Vk hả, đi học thôi. Ck chờ nãy giờ này.
-....
- Nhanh không lâu quá ck hôn chết giờ.
-....
- Thôi không đùa nữa, nhanh đi ck đưa đi ăn sáng.
-....
- Sao.....
-....
- Sao lại bỏ đi như vậy?
-....
- Ck có một tháng nữa mà.
-....
- Ck sẽ rất nhớ vk... Lần này là tiếng Nhi oà khóc ở đầu dây bên kia.
- Vk xin lỗi, vk xin lỗi...
- Đâu có lỗi gì đâu mà xin.
- Vk..vk....
- Ck không sao đâu, vk đi bình an. Tới nơi nhớ gọi ck.
- Vk không muốn xa ck, vk muốn về ngay bên ck cơ.
- Hâm ạ. Về để bố mẹ nuôi thêm mấy năm cho lớn rồi ck sẽ đến xin về.
- Ck hấp.
- Ngoan. Cứ đi với bố mẹ đi. Ck không sao đâu.
- Vk muốn nói với ck nhiều lắm, nhưng không biết nói sao. Ck hãy lấy lá thư ở khe cửa giúp vk nha.
- Ừm đi mạnh khoẻ.......ck sẽ nhớ vk.
Rồi em cúp máy, lấy lá thư và ngồi luôn bên cạnh cổng đọc.
" Ck hấp
Vk đi đây, xa cách cả hơn nửa mảnh đất hình chữ S. Vk không dám nói với ck nhưng bố mẹ muốn vk đi từ tháng trước cơ. Nhưng tại tên ngốc nào đó mà vk đã xin ở lại đến bây giờ. Chỉ thêm một tháng thôi nhưng với vk thế là quá đủ rồi, vk hạnh phúc lắm, bên ck vk cảm nhận đuọc tất cả, từ khi gặp ck vk đã thấy cảm giác rất lạ, một thứ gì đó lạ lắm. Lúc đầu trong mắt vk khi thấy ck bước vào quán coffee là một tên nhóc lôm côm, lấc cấc. Nhưng suy nghĩ ấy đã hoàn toàn mất đi sau khi thấy cử chỉ và nghe cuộc trò chuyện của ck. Hôm đó vk đã thấy ck trong giấc mơ. Và lại thật vui khi thấy ck học cùng mình, nhưng ck cứ như vậy, cố đẩy vk sang một bên, vk càng muốn gần ck thì ck lại càng cố né xa.
Rồi có lúc vk ghét ck lắm, vk lại quá tự tin vào bản thân là sẽ làm ck thay đổi, sẽ tự phải thay đổi hướng về vk. Nên vk đã dùng Dũng để cố làm ck ghen. Nhưng vk đâu ngờ vì vậy mà ck lại thành kẻ thù trong mắt Dũng.
Rồi sau đó vk có gì đó thấy xấu hổ khi đứng trước ck, chắc vì cái suy nghĩ và hành động quá trẻ con ấy. Vk không biết, đã từ lâu vk cố tỏ ra trưởng thành hay lanh lùng với mọi người. Nhưng với ck thì không thể, cái tính trẻ con lại còn ngốc ngốc sao ý. Bên ck vk mới thực sự là vk chăng?
Cả khi ck bị thương, vk muốn chạy đến lắm, muốn là người chăm sóc bên ck lúc ấy lắm, nhưng tình bạn của ck và Dũng là tại vk mà, vk không dám.
Cả Hậu nữa, không hiểu sao Hậu biết được tình cảm của vk với ck. Hậu đã thông đồng với vk làm những việc vậy để phá ck. Để ck và Duyên sẽ xa nhau, để vk được bên ck. Vk quá mù quáng, tin vào như vậy.
Và rồi khi thấy ck với Duyên, vk thực sự sụp đổ hoàn toàn. Sao ck nói không thể bên ai nữa mà sao lại.... Vk đã khóc, khóc nhiều lắm khi thấy như vậy. Nhưng khi Duyên đi, vk có phần vui phần buồn. Buồn là thấy ck như con người khác, vô hồn, buồn bã. Nhưng vui là vì mình lại có cơ hội, vk ích kỉ quá phải không?
Rồi tối hôm ấy, vk đã nói được hết suy nghĩ bấy lâu với ck, vk nói ra hết như bùng hết ra vậy. Rồi....ck hấp. Cướp mất nụ hôn đầu của người ta. Nhưng vk không hiểu sao, hôm đó nụ hôn đầu, không như bao lần vk từng nghĩ từng mơ mộng về nó. Không khung cảnh lãng mạn, không những lời ngọt ngào. Không hề ăn kem, ăn kẹo hay đường nhưng nó thật sự ngọt ngào, thực sự hạnh phúc.
Rồi là chuỗi những ngày hạnh phúc đến với vk nhờ ck. Cái bài hát trước toàn trường của ck, bao cử chỉ lời nói của ck, vk biết vk cảm nhận được tất cả từ tình cảm của ck.
Rồi hôm qua, khi ck tỏ tình. Ck biết vk vui như thế nào không? Rồi còn....bây giờ thì lấy hết của vk rồi thì đừng phụ lòng vk đấy.
Vk còn để một chiếc áo ở khe rào thứ thừ bên phải cổng sang đấy. Nhớ nhìn cái áo là phải nhớ đến vk đấy. Thử léng phéng xem...hứ
Vk ngốc của ck hấp,
Mãi mãi nha ck".
Lá thư của Nhi hết tờ giấy. Tuy thêm vào nhiều câu vui nhưng những dòng chữ nhoè đi vì nước mắt thì không thể che dấu được.
Món quà của em ư? Một cái áo thun đen trước ngực in chữ ck hấp, phía sau là câu.
" Một. Vk luôn luôn đúng
Hai. Nếu vk sai đọc lại câu một".
Kèm đó là một thiệp nhỏ xinh xắn, chắc món quà này đã chuẩn bị từ lâu với một lá thư.
"Hì, ck
Lại là vk đây, quà của ck đấy. Nhớ vk thì bỏ nó ra nhìn. Nếu nhỡ có cãi nhau cũng bỏ ra mà nhìn. Có hơi tơ tưởng đến cô nào cũng bỏ ra mà nhìn.
Vk mua nó và chắc ck cũng thích thôi, vk thích thì ck cũng thích phải hông.
Nhớ mặc nó giặt và giữ gìn cẩn thận đấy. Ck ở dơ lắm, hì hì. Yêu ck".
Lại gọi cho em.
- Ck. Giọng Nhi đã nấc nghẹn
- Hâm, không khóc nữa, khóc xấu lắm.
- Ck chê vk hả?
- Thế ai chê tôi ở dơ.
- Thì thì....
- Hâm, không được khóc khi không có ck. Ck muốn là người ở bên dỗ dành, là người duy nhất. Hiểu chứ?
- Hông.
- Hử?
- Còn ông bà bố mẹ nữa mừk.
- Ừ. Hì
- Mà ck hông đi học hả???????????
- Xe ôm chờ khách lâu quá nên giờ nghỉ luôn.
- Hông được, đi học đi. Nhanh lên hông.
- Rồi rồi. Bye vk, đi mạnh khoẻ.
- Hì. Ngoan vk thương. Bye ck.
Lần này tôi đã không nghe lời vk. Lại chạy đến quán coffe vẫn chỗ cũ. Vẫn cofe (quán thì bị bà già tịch thu rồi nhớ). Ngồi đấy ôm cái áo và nhớ về thời gian qua. Và chợt nhận ra, suốt thời gian qua việc làm đúng dắn nhất của tôi là chọn từ bỏ quá khứ và chọn em.
Đúng thật, từ ngày đầu lên đây thì con gái trong mắt tôi thức sự chỉ để "ngắm". Không chút lòng tin hay tình cảm.
Với tất cả, luôn lạnh lùng phũ phàng. Nhưng chắc tôi vẫn là người rất may mắn. Những người con gái ấy không hề xa lánh hay bỏ mặc tôi.
Và niệm hạnh phúc khi có em. Đó là tất cả....