Nay nghỉ tết dương rồi, một ngày thôi nhưng có nghĩ ra việc gì để làm đâu. Nếu có em ở đây có khi hôm nay đã là một nhày bận rộn rồi. Nhưng thực tế thì nó lại không như tưởng tượng. Thôi thì làm một chuyến về quê.
Gọi cho bà già đã.
- U à?
- Nay thời tiết đang đẹp đừng làm mất tâm trạng tao.
- U nói thế thì thôi, đang định về quê ăn tết với U.
- Nay mày nhớ đến hai cái thằng già này nữa à?
- Thế thôi, con ở đây cũng được.
- Về ngay cho tao, tết gì cũng là tết.
- Thế nay hai sếp có nghỉ tết không?
- Mày về rồi tao nghỉ.
- Uầy yêu U thế nhờ.
- Thôi bỏ đi, tao sởn hết da gà rồi.
- Lát con về, thôi chào U.
- Ừ về đến thì gọi tao.
Thế là bò dậy võ trang rồi lên đường. Vừa ra đến cửa thì ông L gọi.
- Mày nay có về với bố mẹ không?
- Đang định về đây.
- Đợi anh chị về cùng.
- Nay đi chơi tết cơ.
- Ừ, ít nhất cũng phải dẫn về với bố mẹ chứ. Đám cưới chưa chào hỏi kĩ mà.
- Ghê, ông anh chu đáo vler.
- Chị dâu mày đấy.
- Biết ngay mà, ông thì vứt. May mà vớ được chị ý.
- À cả con Vi nó đi nữa, qua chở nó giúp anh.
- Ừ, cho về chơi với bé Linh.
Và lại chạy sang nhà ông ý.
- Ơ đm ông anh đâu? Đang cửa nhà anh này.
- Nhà vợ anh. Cả Vi nữa mà.
- Ờ, tưởng.
- Nhanh lên đợi lâu quá.
- Cứ đi trước, đuổi lát kịp mà.
- Vậy được không Vi? Nghe ông nói to trong điện thoại, chắc mở loa ngoài.
- Ừ chú nhanh qua đón nó nhớ, anh đi trước.
Lại quay xe chạy sang đón Vi.
- Haiiiiiiii.
- Ơ ai nhỉ? @@
- Đấm chết giờ.
- Ơ cô bé xinh gái gọi anh à?
- Hì.
- Đi đâu vậy cô?
- Về quê hai.
- Xe đường dài. Tới nơi 200k.
- Hứ. Không trả
- Vậy thôi.
- Ứ chịu hai đâu. Chở út.
- Ừ thôi cô ạ. Lên đi
- Hai thấy út nay thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Xinh không ý?
- Xem nào. Ừm.....xinh......gần bằng vk anh.
- Ai bằng được vk hai chứ?
- Ờ biết thế là tốt.
- Chả chịu nói ngọt được một câu.
- Vâng cô xinh nhất đoạn đường này rồi ạ.
- Hi.....mà làm gì có ai nữa đâu?
- Ờ đúng như thế đấy. @@
- Hứ hai lại trêu út.
- Thôi nhanh đi cô nương, hai còn về với mẹ yêu dấu của hai.
- Ghét.
- Ghét cũng kệ, hay không đi nữa?
- Đi chứ, đi chơi ngu gì không đi. Thế là lại nhảy tót lên ngay được.
Về đến nhà thì thấy đã có kha khá xe và giày dép rồi. Sao hôm nay đông thế nhờ?
- Nhà hai nay có khách nữa à?
- Chịu. Vào xem rồi ra báo cáo tình hình cho hai.
- Dạ....ơ mà nhà hai út biết sao được?
- Ờ, quên.
- Đợi hai cất xe rồi vào. Có biến gì chạy ngay nhớ.
- Sao phải chạy hai?
- Không chạy có chuyện gì hai không đền con gái cho bố mẹ út đâu.
- Hứ út không tin.
- Thế hai không chịu đâu nhớ.
Trông mặt Vi có vẻ hơi tái rồi nhưng vẫn tỏ ra cứng lắm. Lâu lâu có dịp trêu lát.
- Đi sát sau hai nhớ.
- Dạ.@@
Vừa bỏ giày đi vài bước qua cửa thì tôi trả vờ hét rồi chạy. Và điều tất nhiên, Vi hét như chưa bao giờ được hét và chạy như chưa bao giờ được chạy, tôi đứng lại cửa nhìn theo mà không lỡ gọi lại. Trong nhà ùa ra xem.
- Ơ P cái Vi đâu? Sao chị vừa nghe tiếng nó hét? Hay cậu lại làm gì nó? Chị dâu.
- Chạy bán sống bán chết kìa. Em đã làm gì đâu. Tôi chỉ
- Vi ơi. Bà gọi to.
Lúc này Vi mới hoàn hồn đứng lại, quay lại nhìn ngu ngơ 100% là éo hiểu gì đang xảy ra. Tôi thì cười rũ người. Quay vào nhà thì đm, team bạn nhỏ tuýp mà. Đúng team chặn mình luôn, nhưng không có thằng L. Chắc rồi.
- Ơ.....
- Bố mẹ mời khách lại làm loạn nhà lên. Bà già tôi.
- Hai trêu út hả????? Vi
- Thì tại cô chạy nhanh hai không gọi kịp.
- Hứ, anh L ơi, anh P bắt nạt em kìa.
- Em thề là mới doạ vài câu thôi.
- Vài câu hả? Vi
- Thế chú trêu nó sao? Anh L
-.... Vi kể hết cho mọi người nghe.
Và giờ là cả nhà cùng cười vang lên. Riêng đám kia thì chỉ cười mỉm không giám ho he nhiều.
- Mày chỉ giỏi bắt nạt các em. Mà cháu là... Mẹ tôi
- Em gái vk anh L, bằng tuổi con mà.
- Sao lại....
- Thì con nhận vơ là em gái. Được không ạ?
- Ơ cái thằng này, tao nói với mày à?
- Dạ vâng con biết rồi. Mà sao.....
- Không phải hỏi, khách của tao hết.
- Ok ok.
- Thái độ gì đấy hả?
- Thì càng đông càng vui, dù gì cũng làm quen rồi.
- Mày làm gì tao biết hết đấy, liệu hồn. Mẹ tôi nói nhỏ với tôi.
- Chả sao cả, mẹ thích làm gì thì làm.
- Ơ hai mẹ con nhà này, nhà có khách đấy. Ông già tôi.
- À xin lỗi mọi người, mọi người vào đi. Bà già nói xong với túm tay tôi lại.
Khi mọi người đã vào hết bà mới về mặt nghiêm.
- Mày có quá đáng quá không con?
- Mẹ thấy con sai ở đâu con xin chịu hết.
- Tao chưa thấy mày đúng chuyện gì cả.
- Rồi mẹ sẽ thấy, xem các điều ấy có sai hay đúng.
- Tao sẽ chờ xem.
- Còn đám này.
- Khách thì đàng hoàng. Nhớ chưa?
- Tuỳ thái độ của KHÁCH thôi.
- Tao chiều mày quá rồi.
- Nếu không vậy thì thằng con mẹ bị đạp xuống tận đáy rồi.
- Mày không bình thường được hả con.
- Nếu không có gì bất thường thôi ạ.
- Được rồi, cư sử hẳn hoi đấy.
- Mẹ không phải lo.
Rồi cũng vào nhập hội.
Vừa vào đến nhà thì ông già phang luôn câu.
- Hai mẹ con nhà này tâm sự lâu quá, toàn bắt mọi người chờ.
Quân số đông nên giải chiếu ngồi đất, tất cả quây thành hình bầu dục, "đực" một bên "cái" một bên. Cũng đã ổn định chõi ngồi nên tôi vào ngồi cùng ông L luôn.
- Bắt đầu nhỉ? Ăn uống tự nhiên nhớ mọi người, còn uống thì ai uống được thì uống. Không ai bắt ép gì cả. Ông già tôi
Bọn trai kia thì mỗi thằng một chai ken hổ báo phết, tôi thì vẫn ngồi xem đã.
- P, cho chúng tôi xin lỗi vì mọi chuyện, giờ uống với chúng tôi một cụng nha. Một thằng bên team kia mời.
Tôi giả ngơ, lấy non coca.
- Thôi tôi không uống bia đâu. Đéo ưa bọn này.
- Dạo này cậu em bỏ hết rượu trè thuốc lá hả? Ông L xuáy luôn.
- Cháu biết uống rượu? Chú T
- Đừng gạ nó. Ông già tôi.
- Anh lại còn cấm nó hả?
- Chú còn muốn có ít lai rai thì kệ nó đi. Không hai anh em mình cũng nước lọc đấy.
- Sao lại vậy?
- Nó với thằng L ngồi với nhau thì hết bia hết rượu.
- Cao hơn cả anh à?
- Tại tôi, cho nó đi làm thêm. Ai ngờ làm cái khỉ gì ở quán bar ý, giờ nó uống thay nước luôn.
- Giỏi nhỉ? Nhỏ vậy mà cũng có trí đi làm thêm.
- Cho nó thiếu thốn gì đâu. Cứ thích kiếm tiền sớm.
- Thế là giỏi đấy anh.
- Chỉ giỏi.... Ơ thằng kia. Trong lúc hai ông đàm đạo thì tôi và ông L đã mỗi thằng đến chai thứ 3 rồi.
- Con xin lỗi, khát quá ạ. Ông L
- Thế còn mày? Ông nhìn em
- Con uống mồi. Lát còn uống nữa.
- Thôi cả nhà nhập tiệc đi. Bà già tôi
- Anh với chú. Ông L lôi két ken về chỗ hai thằng.
- Đủ không?
- Vk anh.....lườm rồi.
- Ha ha. Để em. U ơi cho con mượn chìa khoá xe.
- Mày đi đâu nữa?
- Ra quán lát thôi mẹ.
- Quán hết bia rồi.
- Ơ. Con đã bảo làm gì đâu?
- Tao lạ hai thằng mày.
- Con không liên quan nhé. Ông L
- Một nữa thôi đấy.
- Sao mẹ bảo hết?
- Bảo hết mày có chịu thôi hả?
- Lâu lâu mới có dịp mà.
- Mới hôm đám cưới.
- Hôm đấy con không uống.
- Đúng đấy ạ. Nó mà uống rồi mời con nữa thì chắc khỏi luôn.
- Rồi, tao chịu hai thằng.
Thế là chạy đi lấy thêm một két. Ngồi uống cũng bình thương thôi, toàn ngồi cậy bằng răng và tu nguyên chai. Bên kia tưởng thế nào, tưng bừng hết mặt mũi từ sớm. Ngồi mãi cũng hết. Tới màn ngủ nghỉ thì hết cmn phòng. Bực mình ra quán của bà già ngủ luôn đến chiều. Đang ngủ thì bà già gọi.
- Gì vậy mẹ?
- Mày đang ở đâu đấy?
- Trông quán hàng của mẹ này.
- Về nhà đi.
- Làm gì ạ?
- Nấu bữa tối.
- Con không thích, gọi ở quán vào làm đi.
- Về đi, lần này cho bố mày đi.
- Bao nhiêu người ạ?
- Như lúc trưa, thêm nhân viên của bố mẹ.
- Thế cứ gọi thêm người đi ạ.
- Cho con T với bạn nó phụ.
- Hoá ra là vậy.
- Mày nghĩ gì vậy?
- Không tiến triển gì đâu mẹ.
- Thì cứ làm đi.
- Được rồi, con nói rồi con sẽ làm.
Thế là lại phải bò dậy chạy về nhà chuẩn bị. Bực mình thật, éo thích đâu nhưng bà già nói vậy chẳng nhẽ không?
Làm mới biết tưởng đám này là không biết làm gì......hoá ra là........là đám này chả biết làm gì thật. Bảo làm gì cũng phải hỏi lại vài lần rồi phải chỉ từng ít một. Bực mình gọi đến nhà hàng nhờ mấy ông phụ bếp.
Tới lúc chuẩn bị tới bữa thì bà già xuống nhìn thành quả hớn hở.
- Sao con trai? Các bạn giúp nên làm tốt chứ?
- Vâng, tốt lắm ạ. Tới mức con chỉ phải...gọi thuê người phụ bếp ở nhà hàng thôi.
- Sao...
- 100k một người, 3 người.
- Nhưng sao lại phải vậy? Các bạn đây mà.
- À vâng. Mẹ biết tài bếp lúc của bé Linh chứ?
- Em biết nấu mà. Linh chun mũi
- Ừ, anh đã nói hết đâu. Cô thì vẫn giỏi mấy món "nướng" thành than với nấu mì.
- Thì sao? Bà già
- Thua bé Linh vài phần.@@
- Mày không chỉ được à?
- Một hai còn được. Chứ thế này con chịu.
Cả đám kia im re, chả dám nói câu nào. Và buổi tối lại tiếp diễn một kịch bản như lúc trưa. Ngoài việc là ngồi solo vì ông L có vợ "coi sóc". Đám nhân viên thì cũng ngang ngửa mấy thằng kia. Cũng chán chả ngồi lâu, leo lên sân thượng ngồi.( mái thái nhưng có một phần để khoảng sân nhớ). Gió thổi lạnh buốt, nhưng dở hơi mà, ngồi đấy đốt thuốc và ngắm trời đất.
Nhưng nhỏ Nhi(2) ở đâu đến bên ngồi.
- Cho mình xin lỗi về mọi chuyện.
- Qua rồi mà.
- Vì anh mình có tình cảm với Thuý, nên không thích bạn.
- Mình biết rồi. L sao không?
- Gãy chân. Nhưng chắc sẽ có một bài học.
- Em gái nhưng có vẻ không quan tâm lắm nhỉ?
- Tại anh ý hết mà.
- Ừm.
- Mà bạn giỏi thật đó.
- Chuyện gì?
- Võ, nấu ăn.
- Do có rèn luyện thôi. Nhưng không phải lúc nào như thế cũng tốt đâu.
- Mình tập nấu ăn hoài có được đâu?
- Tìm một việc mình có thể mà cố gắng, đừng cố gắng vào những việc không thể.
Xong bỏ xuống luôn. Tối thì lại chạy ra quán ngủ. Vẫn là mất một lúc ngồi nói chuyện với Nhi. Nghe em kể về tết dương của em. Và giấc mơ lại mơ về em.
Nay nghỉ tết dương rồi, một ngày thôi nhưng có nghĩ ra việc gì để làm đâu. Nếu có em ở đây có khi hôm nay đã là một nhày bận rộn rồi. Nhưng thực tế thì nó lại không như tưởng tượng. Thôi thì làm một chuyến về quê.
Gọi cho bà già đã.
- U à?
- Nay thời tiết đang đẹp đừng làm mất tâm trạng tao.
- U nói thế thì thôi, đang định về quê ăn tết với U.
- Nay mày nhớ đến hai cái thằng già này nữa à?
- Thế thôi, con ở đây cũng được.
- Về ngay cho tao, tết gì cũng là tết.
- Thế nay hai sếp có nghỉ tết không?
- Mày về rồi tao nghỉ.
- Uầy yêu U thế nhờ.
- Thôi bỏ đi, tao sởn hết da gà rồi.
- Lát con về, thôi chào U.
- Ừ về đến thì gọi tao.
Thế là bò dậy võ trang rồi lên đường. Vừa ra đến cửa thì ông L gọi.
- Mày nay có về với bố mẹ không?
- Đang định về đây.
- Đợi anh chị về cùng.
- Nay đi chơi tết cơ.
- Ừ, ít nhất cũng phải dẫn về với bố mẹ chứ. Đám cưới chưa chào hỏi kĩ mà.
- Ghê, ông anh chu đáo vler.
- Chị dâu mày đấy.
- Biết ngay mà, ông thì vứt. May mà vớ được chị ý.
- À cả con Vi nó đi nữa, qua chở nó giúp anh.
- Ừ, cho về chơi với bé Linh.
Và lại chạy sang nhà ông ý.
- Ơ đm ông anh đâu? Đang cửa nhà anh này.
- Nhà vợ anh. Cả Vi nữa mà.
- Ờ, tưởng.
- Nhanh lên đợi lâu quá.
- Cứ đi trước, đuổi lát kịp mà.
- Vậy được không Vi? Nghe ông nói to trong điện thoại, chắc mở loa ngoài.
- Ừ chú nhanh qua đón nó nhớ, anh đi trước.
Lại quay xe chạy sang đón Vi.
- Haiiiiiiii.
- Ơ ai nhỉ? @@
- Đấm chết giờ.
- Ơ cô bé xinh gái gọi anh à?
- Hì.
- Đi đâu vậy cô?
- Về quê hai.
- Xe đường dài. Tới nơi k.
- Hứ. Không trả
- Vậy thôi.
- Ứ chịu hai đâu. Chở út.
- Ừ thôi cô ạ. Lên đi
- Hai thấy út nay thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Xinh không ý?
- Xem nào. Ừm.....xinh......gần bằng vk anh.
- Ai bằng được vk hai chứ?
- Ờ biết thế là tốt.
- Chả chịu nói ngọt được một câu.
- Vâng cô xinh nhất đoạn đường này rồi ạ.
- Hi.....mà làm gì có ai nữa đâu?
- Ờ đúng như thế đấy. @@
- Hứ hai lại trêu út.
- Thôi nhanh đi cô nương, hai còn về với mẹ yêu dấu của hai.
- Ghét.
- Ghét cũng kệ, hay không đi nữa?
- Đi chứ, đi chơi ngu gì không đi. Thế là lại nhảy tót lên ngay được.
Về đến nhà thì thấy đã có kha khá xe và giày dép rồi. Sao hôm nay đông thế nhờ?
- Nhà hai nay có khách nữa à?
- Chịu. Vào xem rồi ra báo cáo tình hình cho hai.
- Dạ....ơ mà nhà hai út biết sao được?
- Ờ, quên.
- Đợi hai cất xe rồi vào. Có biến gì chạy ngay nhớ.
- Sao phải chạy hai?
- Không chạy có chuyện gì hai không đền con gái cho bố mẹ út đâu.
- Hứ út không tin.
- Thế hai không chịu đâu nhớ.
Trông mặt Vi có vẻ hơi tái rồi nhưng vẫn tỏ ra cứng lắm. Lâu lâu có dịp trêu lát.
- Đi sát sau hai nhớ.
- Dạ[email protected]@
Vừa bỏ giày đi vài bước qua cửa thì tôi trả vờ hét rồi chạy. Và điều tất nhiên, Vi hét như chưa bao giờ được hét và chạy như chưa bao giờ được chạy, tôi đứng lại cửa nhìn theo mà không lỡ gọi lại. Trong nhà ùa ra xem.
- Ơ P cái Vi đâu? Sao chị vừa nghe tiếng nó hét? Hay cậu lại làm gì nó? Chị dâu.
- Chạy bán sống bán chết kìa. Em đã làm gì đâu. Tôi chỉ
- Vi ơi. Bà gọi to.
Lúc này Vi mới hoàn hồn đứng lại, quay lại nhìn ngu ngơ % là éo hiểu gì đang xảy ra. Tôi thì cười rũ người. Quay vào nhà thì đm, team bạn nhỏ tuýp mà. Đúng team chặn mình luôn, nhưng không có thằng L. Chắc rồi.
- Ơ.....
- Bố mẹ mời khách lại làm loạn nhà lên. Bà già tôi.
- Hai trêu út hả????? Vi
- Thì tại cô chạy nhanh hai không gọi kịp.
- Hứ, anh L ơi, anh P bắt nạt em kìa.
- Em thề là mới doạ vài câu thôi.
- Vài câu hả? Vi
- Thế chú trêu nó sao? Anh L
-.... Vi kể hết cho mọi người nghe.
Và giờ là cả nhà cùng cười vang lên. Riêng đám kia thì chỉ cười mỉm không giám ho he nhiều.
- Mày chỉ giỏi bắt nạt các em. Mà cháu là... Mẹ tôi
- Em gái vk anh L, bằng tuổi con mà.
- Sao lại....
- Thì con nhận vơ là em gái. Được không ạ?
- Ơ cái thằng này, tao nói với mày à?
- Dạ vâng con biết rồi. Mà sao.....
- Không phải hỏi, khách của tao hết.
- Ok ok.
- Thái độ gì đấy hả?
- Thì càng đông càng vui, dù gì cũng làm quen rồi.
- Mày làm gì tao biết hết đấy, liệu hồn. Mẹ tôi nói nhỏ với tôi.
- Chả sao cả, mẹ thích làm gì thì làm.
- Ơ hai mẹ con nhà này, nhà có khách đấy. Ông già tôi.
- À xin lỗi mọi người, mọi người vào đi. Bà già nói xong với túm tay tôi lại.
Khi mọi người đã vào hết bà mới về mặt nghiêm.
- Mày có quá đáng quá không con?
- Mẹ thấy con sai ở đâu con xin chịu hết.
- Tao chưa thấy mày đúng chuyện gì cả.
- Rồi mẹ sẽ thấy, xem các điều ấy có sai hay đúng.
- Tao sẽ chờ xem.
- Còn đám này.
- Khách thì đàng hoàng. Nhớ chưa?
- Tuỳ thái độ của KHÁCH thôi.
- Tao chiều mày quá rồi.
- Nếu không vậy thì thằng con mẹ bị đạp xuống tận đáy rồi.
- Mày không bình thường được hả con.
- Nếu không có gì bất thường thôi ạ.
- Được rồi, cư sử hẳn hoi đấy.
- Mẹ không phải lo.
Rồi cũng vào nhập hội.
Vừa vào đến nhà thì ông già phang luôn câu.
- Hai mẹ con nhà này tâm sự lâu quá, toàn bắt mọi người chờ.
Quân số đông nên giải chiếu ngồi đất, tất cả quây thành hình bầu dục, "đực" một bên "cái" một bên. Cũng đã ổn định chõi ngồi nên tôi vào ngồi cùng ông L luôn.
- Bắt đầu nhỉ? Ăn uống tự nhiên nhớ mọi người, còn uống thì ai uống được thì uống. Không ai bắt ép gì cả. Ông già tôi
Bọn trai kia thì mỗi thằng một chai ken hổ báo phết, tôi thì vẫn ngồi xem đã.
- P, cho chúng tôi xin lỗi vì mọi chuyện, giờ uống với chúng tôi một cụng nha. Một thằng bên team kia mời.
Tôi giả ngơ, lấy non coca.
- Thôi tôi không uống bia đâu. Đéo ưa bọn này.
- Dạo này cậu em bỏ hết rượu trè thuốc lá hả? Ông L xuáy luôn.
- Cháu biết uống rượu? Chú T
- Đừng gạ nó. Ông già tôi.
- Anh lại còn cấm nó hả?
- Chú còn muốn có ít lai rai thì kệ nó đi. Không hai anh em mình cũng nước lọc đấy.
- Sao lại vậy?
- Nó với thằng L ngồi với nhau thì hết bia hết rượu.
- Cao hơn cả anh à?
- Tại tôi, cho nó đi làm thêm. Ai ngờ làm cái khỉ gì ở quán bar ý, giờ nó uống thay nước luôn.
- Giỏi nhỉ? Nhỏ vậy mà cũng có trí đi làm thêm.
- Cho nó thiếu thốn gì đâu. Cứ thích kiếm tiền sớm.
- Thế là giỏi đấy anh.
- Chỉ giỏi.... Ơ thằng kia. Trong lúc hai ông đàm đạo thì tôi và ông L đã mỗi thằng đến chai thứ rồi.
- Con xin lỗi, khát quá ạ. Ông L
- Thế còn mày? Ông nhìn em
- Con uống mồi. Lát còn uống nữa.
- Thôi cả nhà nhập tiệc đi. Bà già tôi
- Anh với chú. Ông L lôi két ken về chỗ hai thằng.
- Đủ không?
- Vk anh.....lườm rồi.
- Ha ha. Để em. U ơi cho con mượn chìa khoá xe.
- Mày đi đâu nữa?
- Ra quán lát thôi mẹ.
- Quán hết bia rồi.
- Ơ. Con đã bảo làm gì đâu?
- Tao lạ hai thằng mày.
- Con không liên quan nhé. Ông L
- Một nữa thôi đấy.
- Sao mẹ bảo hết?
- Bảo hết mày có chịu thôi hả?
- Lâu lâu mới có dịp mà.
- Mới hôm đám cưới.
- Hôm đấy con không uống.
- Đúng đấy ạ. Nó mà uống rồi mời con nữa thì chắc khỏi luôn.
- Rồi, tao chịu hai thằng.
Thế là chạy đi lấy thêm một két. Ngồi uống cũng bình thương thôi, toàn ngồi cậy bằng răng và tu nguyên chai. Bên kia tưởng thế nào, tưng bừng hết mặt mũi từ sớm. Ngồi mãi cũng hết. Tới màn ngủ nghỉ thì hết cmn phòng. Bực mình ra quán của bà già ngủ luôn đến chiều. Đang ngủ thì bà già gọi.
- Gì vậy mẹ?
- Mày đang ở đâu đấy?
- Trông quán hàng của mẹ này.
- Về nhà đi.
- Làm gì ạ?
- Nấu bữa tối.
- Con không thích, gọi ở quán vào làm đi.
- Về đi, lần này cho bố mày đi.
- Bao nhiêu người ạ?
- Như lúc trưa, thêm nhân viên của bố mẹ.
- Thế cứ gọi thêm người đi ạ.
- Cho con T với bạn nó phụ.
- Hoá ra là vậy.
- Mày nghĩ gì vậy?
- Không tiến triển gì đâu mẹ.
- Thì cứ làm đi.
- Được rồi, con nói rồi con sẽ làm.
Thế là lại phải bò dậy chạy về nhà chuẩn bị. Bực mình thật, éo thích đâu nhưng bà già nói vậy chẳng nhẽ không?
Làm mới biết tưởng đám này là không biết làm gì......hoá ra là........là đám này chả biết làm gì thật. Bảo làm gì cũng phải hỏi lại vài lần rồi phải chỉ từng ít một. Bực mình gọi đến nhà hàng nhờ mấy ông phụ bếp.
Tới lúc chuẩn bị tới bữa thì bà già xuống nhìn thành quả hớn hở.
- Sao con trai? Các bạn giúp nên làm tốt chứ?
- Vâng, tốt lắm ạ. Tới mức con chỉ phải...gọi thuê người phụ bếp ở nhà hàng thôi.
- Sao...
- k một người, người.
- Nhưng sao lại phải vậy? Các bạn đây mà.
- À vâng. Mẹ biết tài bếp lúc của bé Linh chứ?
- Em biết nấu mà. Linh chun mũi
- Ừ, anh đã nói hết đâu. Cô thì vẫn giỏi mấy món "nướng" thành than với nấu mì.
- Thì sao? Bà già
- Thua bé Linh vài phầ[email protected]@
- Mày không chỉ được à?
- Một hai còn được. Chứ thế này con chịu.
Cả đám kia im re, chả dám nói câu nào. Và buổi tối lại tiếp diễn một kịch bản như lúc trưa. Ngoài việc là ngồi solo vì ông L có vợ "coi sóc". Đám nhân viên thì cũng ngang ngửa mấy thằng kia. Cũng chán chả ngồi lâu, leo lên sân thượng ngồi.( mái thái nhưng có một phần để khoảng sân nhớ). Gió thổi lạnh buốt, nhưng dở hơi mà, ngồi đấy đốt thuốc và ngắm trời đất.
Nhưng nhỏ Nhi() ở đâu đến bên ngồi.
- Cho mình xin lỗi về mọi chuyện.
- Qua rồi mà.
- Vì anh mình có tình cảm với Thuý, nên không thích bạn.
- Mình biết rồi. L sao không?
- Gãy chân. Nhưng chắc sẽ có một bài học.
- Em gái nhưng có vẻ không quan tâm lắm nhỉ?
- Tại anh ý hết mà.
- Ừm.
- Mà bạn giỏi thật đó.
- Chuyện gì?
- Võ, nấu ăn.
- Do có rèn luyện thôi. Nhưng không phải lúc nào như thế cũng tốt đâu.
- Mình tập nấu ăn hoài có được đâu?
- Tìm một việc mình có thể mà cố gắng, đừng cố gắng vào những việc không thể.
Xong bỏ xuống luôn. Tối thì lại chạy ra quán ngủ. Vẫn là mất một lúc ngồi nói chuyện với Nhi. Nghe em kể về tết dương của em. Và giấc mơ lại mơ về em.