Thời gian sau mọi việc lại trở lại bình thường, không có sự việc gì quan trọng cả. Thoáng chốc đã đến tết âm lịch rồi. Hôm nay bắt đầu nghỉ tết. Đáng nhẽ theo dự kiến thì hôm nay mới là ngày tôi phải xa em. Nhưng ngày ấy đã xảy ra được hơn tháng nay rồi.
Làm gì bây giờ nhỉ? Về quê với hai sếp? Không, tết ở nhà chưa bao giờ thực sự vui vì họ dành thời gian chủ yếu cho bạn làm ăn rồi. Còn ở đây, chẳng nhẽ một mình đón tết?
Đang chưa biết sẽ sao thì có điện thoại, là Nhi.
- Ck hả?
- Không, ông hàng xóm này.
- Hứ. Đấm chết giờ.
- Đang muốn được vk đấm đây.
- Vậy mở cửa đi, vk có bất ngờ cho ck.
- Đừng đùa nha, đang nhớ vk mà buồn thối ruột đây.
- Cứ ra đi mà.
Và tôi ra mở cửa, thực sự đó là em. Người con gái của tôi. Em chắc cũng giống tôi nhỉ? Em nhào vào ôm tôi. Hai đứa hâm lại cứ như vậy ôm nhau mãi một lúc.
- Ck ơiiiii. Vk nhớ ck lắm lắm
- Thế tưởng tôi không nhớ chắc?
- Hì.
- Sao vk ở đây?
- Vk ở đây hông được à? Hay ck hông thích?
- Không được, tôi đang nhớ Nhi của tôi, cô ra đi.
- Hứ nãy ôm người ta.
- Ai ôm trước hả?
- Ckkk hấpppppppp.
- Ừm, mà nhớ ck quá trốn về đây hả?
- Vk về quê nội đón tết này mà.
- Vk lại đi một mình hả?
- Hông. Ck chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
- Chuyện gì?
- Hai hôm nữa bố mẹ vk cũng ra.
- Gặp bố mẹ vk á?
- Chứ sao?
- Bố mẹ vk như thế nào?
- Bố mẹ vừa nghiêm vừa dữ, ck cẩn thận. vâng nàng nói dối nhưng nhìn uqa biết ngay.
- Ừ. Vk hông biết nói dối đâu.
- Hứ ck hông giả vờ tin được hả?
- Rồi rồi, ck tin. Giờ sợ quá cho ôm cái xem.
- Ck hấp. Bố mẹ vk cũng dễ lắm, như bố mẹ ck ý.
- Ờ nhớ, tới hôm gặp bố mẹ ck thì đừng có lo nhớ?
- Ứ thèm lo, mẹ quý vk mà.
- Đấy là dẫn về chơi, còn về ra mắt mà.
- Sao ạ ck?
- Mẹ bảo...."Tao nuôi ngần ấy năm được thằng con trai, nay không lỡ....gả nó đi lên sẽ tìm một đứa con gái thật tốt để gửi gắm"@@
- Vậy á? Mà....ck lại trêu vk. Hứ
- Thôi chấp nhận đi chú. Số bọn đàn ông mình là khổ vì đàn bà mà.
- Chắc phải tập dần thôi.
- Chú chưa phải chờ gái à?
- Toàn vk em ra cổng chờ.
- Vk chú hiếm có đấy.
- Chắc vì vậy nên làm em không thể thiếu.
- Hai người nói xấu gì bọn tôi vậy? Chị dâu
- Chị à? Anh L đang kể lấy vk khổ lắm này.
- Ơ chua đừng có mô kích nhớ, vk ơi đừng có nghe đài địch.
- Nội dán của vk đó. Chị dâu
- Thôi ông anh, tại anh may lắm mới có cậu em như em thôi. Tôi nói nhỏ vào tai ông L.
- Vk ơi, anh nào dám.
- Xem xét sau. Chị cũng vui đấy
- Mà vk em đâu rồi chị.
- Hai cô nương sắp ra rồi đấy.
Vừa nói hết thì Vi bước ra.
- Haiiiiiiiiiiiiiii.
- Gì nữa đây?
- Lát trả công út nha.
- Công gì?
Vi không trả lời quay vào vẫy.....và Nhi bước ra. Ngày thường không trang điểm em đã là thiên thần trong lòng tôi, giờ em trang điểm vào nữa....
- Sao rồi hai?
- Hai bắt đền út.
- Ơ sao lại bắt đền?
- Vk hai xinh như thế kia hai nào muốn cho ra đường.
- Dạ.
- Ra rồi bọn nó tổ chức cướp vk hai à?
Nhi thì chỉ tủm tỉm cười.
- Vk.
- Dạ.
- Xinh vậy sao giờ mới cho ck ngắm.
- Thế trước ck chê vk không xinh à?
- Không, trước vk chỉ xinh thôi, giờ quá xinh như vậy hả?
- Hai thích không? Vi
- Ơ hai yêu nị, thích cái gì?
- Nhưng vk.
- Dạ. Vk tôi
- Chỉ trang điểm khi có ck ở bên thôi nhớ.
- Dạ.
- Kinh kinh, giữ chằm chặp. Chị dâu nhảy vào
- Chuyện, vk em mà.
- Thôi lên đường. Ông L
- Ờ. Nhưng anh chở luôn vk em nhớ.
- Sao nữa?
- Vk em thế này, không lỡ cho ngồi hóng gió hứng bụi.
- Anh hiểu chú rồi. Em dâu lên cùng Vi luôn.
- Dạ. Vk em đó, vẫn lễ phép như trẻ con luôn.
Và rồi khởi hành, nhưng cứ đi gần bên xe ông L, ông hiểu vì sao nên càng đi chậm lại. Bực quá đi ngang gõ cửa xe.
- Sao vậy cậu em?
- Ông anh chơi đẹp đi.
- Sao nữa?
- Ông còn giả ngơ.
- Ta vẫn ôm hận mối thù bán rẻ ta. Ông nói giọng phim trưởng nữa chứ.
- Vậy cho thành oán luôn nhớ. Xong quay vào nhòm chị dâu. Lúc này ông lại tái mặt.
- Ơ kìa cậu em P đẹp trai, anh chỉ đùa vui chút thôi mà.
- Nhanh, thái độ nữa thì đừng trách ta vô tình. Ha ha
- Ta hận, ta hận.
- Tại số nhà ngươi khổ thôi. Ha ha ha
Xong ông đi lại bình thường, rồi cũng về đến nhà.
- Nhà lại có khách à?
- Anh chịu.
- Anh có báo là về không?
- Có.
- Có bảo cùng em không?
- Có luôn.
- Đã hiểu.
Quay ra với Nhi.
- Vk.
- Dạ.
- Chắc hôm nay sẽ có một số chuyện xảy ra, nhưng luôn nhớ là có ck bên cạnh nhớ.
- Dạ, vk biết mà. Nhưng chuyện gì vậy ck?
- Chuyện để giữ ck đấy.
- Dạ, Thuý ạ?
- Ừ. Lát cứ bình thường thôi, có gì thì bảo ck.
- Dạ.
- Chú cần vậy không? Hay anh gọi lấy đồ cho vk chú luôn nhá?
- Ông anh ra kia với chị đi.
Vi với chị dâu thì vẫn chưa biết gì, chị dâu lại nổi hứng.
- Lần trước bé Vi về..... Ha ha. Chị kể chuyện em troll hôm trước, Cả đám lại cười, và Nhi trông đã ổn định hơn.
- Nào vào thôi. Ông L
Chưa kịp dứt lời thì trong nhà có người đi ra, éo ngạc nhiên. Nhỏ Thuý.
Nhưng ngược lại hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên đến hài của nhỏ Thuý khi nhìn thấy Nhi.
- Chào mọi người. Nhỏ gượng
- Chào. Tôi
- Chào em. Vk ck ông L
- Chào bạn. Vi
- Chào hẳn bạn là Thuý? Vk tôi, phủ đầu luôn à vk?
Bốn lời chào với bốn giọng điệu khác nhau, nhỏ tuýp thì im lặng mất vài giây.
- Ừ, chào bạn. Bạn là...
- Vk tôi đó. Hai người làm quen đi. Phải hỗ trợ vk chứ nhỉ?
Lúc đó thì bà già tôi ra.
- Sao mọi người về muộn vậy?
- À Nhi hả con, về khi nào vậy?
- Dạ con chào....bác.
- Ơ hay, bảo thế nào rồi.
- Dạ, con chào mẹ.
- Thế có phải ngoan không? Thôi xong, hết phim hay. Tưởng...hoá ra hai người họ vẫn hợp nhau quá mà. Nguy hiểm cho mình rồi.
- Dạ, con về hồi sáng.
- Thế là về rồi thăm mẹ luôn hả?
- Bắt con đưa về gặp mẹ luôn đấy.
- Tránh ra mẹ con tao nói chuyện. Bà già bỏ ngơ mình với mọi người luôn, ôm mất vk tôi vào nhà.
Ông L đi lên vỗ vai.
- Không phải lo cho nó nữa nhớ, giờ anh thấy chú phải tự lo đi.
- Hai đại ca này mà hợp sức thì từ nay tên em đi vào lịch sử.
- Hiển nhiên. Trước mắt rồi kìa.
- Thôi vào nào mọi người, ông hò mọi người vào.
Thời gian sau mọi việc lại trở lại bình thường, không có sự việc gì quan trọng cả. Thoáng chốc đã đến tết âm lịch rồi. Hôm nay bắt đầu nghỉ tết. Đáng nhẽ theo dự kiến thì hôm nay mới là ngày tôi phải xa em. Nhưng ngày ấy đã xảy ra được hơn tháng nay rồi.
Làm gì bây giờ nhỉ? Về quê với hai sếp? Không, tết ở nhà chưa bao giờ thực sự vui vì họ dành thời gian chủ yếu cho bạn làm ăn rồi. Còn ở đây, chẳng nhẽ một mình đón tết?
Đang chưa biết sẽ sao thì có điện thoại, là Nhi.
- Ck hả?
- Không, ông hàng xóm này.
- Hứ. Đấm chết giờ.
- Đang muốn được vk đấm đây.
- Vậy mở cửa đi, vk có bất ngờ cho ck.
- Đừng đùa nha, đang nhớ vk mà buồn thối ruột đây.
- Cứ ra đi mà.
Và tôi ra mở cửa, thực sự đó là em. Người con gái của tôi. Em chắc cũng giống tôi nhỉ? Em nhào vào ôm tôi. Hai đứa hâm lại cứ như vậy ôm nhau mãi một lúc.
- Ck ơiiiii. Vk nhớ ck lắm lắm
- Thế tưởng tôi không nhớ chắc?
- Hì.
- Sao vk ở đây?
- Vk ở đây hông được à? Hay ck hông thích?
- Không được, tôi đang nhớ Nhi của tôi, cô ra đi.
- Hứ nãy ôm người ta.
- Ai ôm trước hả?
- Ckkk hấpppppppp.
- Ừm, mà nhớ ck quá trốn về đây hả?
- Vk về quê nội đón tết này mà.
- Vk lại đi một mình hả?
- Hông. Ck chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
- Chuyện gì?
- Hai hôm nữa bố mẹ vk cũng ra.
- Gặp bố mẹ vk á?
- Chứ sao?
- Bố mẹ vk như thế nào?
- Bố mẹ vừa nghiêm vừa dữ, ck cẩn thận. vâng nàng nói dối nhưng nhìn uqa biết ngay.
- Ừ. Vk hông biết nói dối đâu.
- Hứ ck hông giả vờ tin được hả?
- Rồi rồi, ck tin. Giờ sợ quá cho ôm cái xem.
- Ck hấp. Bố mẹ vk cũng dễ lắm, như bố mẹ ck ý.
- Ờ nhớ, tới hôm gặp bố mẹ ck thì đừng có lo nhớ?
- Ứ thèm lo, mẹ quý vk mà.
- Đấy là dẫn về chơi, còn về ra mắt mà.
- Sao ạ ck?
- Mẹ bảo...."Tao nuôi ngần ấy năm được thằng con trai, nay không lỡ....gả nó đi lên sẽ tìm một đứa con gái thật tốt để gửi gắm"@@
- Vậy á? Mà....ck lại trêu vk. Hứ
- Thôi chấp nhận đi chú. Số bọn đàn ông mình là khổ vì đàn bà mà.
- Chắc phải tập dần thôi.
- Chú chưa phải chờ gái à?
- Toàn vk em ra cổng chờ.
- Vk chú hiếm có đấy.
- Chắc vì vậy nên làm em không thể thiếu.
- Hai người nói xấu gì bọn tôi vậy? Chị dâu
- Chị à? Anh L đang kể lấy vk khổ lắm này.
- Ơ chua đừng có mô kích nhớ, vk ơi đừng có nghe đài địch.
- Nội dán của vk đó. Chị dâu
- Thôi ông anh, tại anh may lắm mới có cậu em như em thôi. Tôi nói nhỏ vào tai ông L.
- Vk ơi, anh nào dám.
- Xem xét sau. Chị cũng vui đấy
- Mà vk em đâu rồi chị.
- Hai cô nương sắp ra rồi đấy.
Vừa nói hết thì Vi bước ra.
- Haiiiiiiiiiiiiiii.
- Gì nữa đây?
- Lát trả công út nha.
- Công gì?
Vi không trả lời quay vào vẫy.....và Nhi bước ra. Ngày thường không trang điểm em đã là thiên thần trong lòng tôi, giờ em trang điểm vào nữa....
- Sao rồi hai?
- Hai bắt đền út.
- Ơ sao lại bắt đền?
- Vk hai xinh như thế kia hai nào muốn cho ra đường.
- Dạ.
- Ra rồi bọn nó tổ chức cướp vk hai à?
Nhi thì chỉ tủm tỉm cười.
- Vk.
- Dạ.
- Xinh vậy sao giờ mới cho ck ngắm.
- Thế trước ck chê vk không xinh à?
- Không, trước vk chỉ xinh thôi, giờ quá xinh như vậy hả?
- Hai thích không? Vi
- Ơ hai yêu nị, thích cái gì?
- Nhưng vk.
- Dạ. Vk tôi
- Chỉ trang điểm khi có ck ở bên thôi nhớ.
- Dạ.
- Kinh kinh, giữ chằm chặp. Chị dâu nhảy vào
- Chuyện, vk em mà.
- Thôi lên đường. Ông L
- Ờ. Nhưng anh chở luôn vk em nhớ.
- Sao nữa?
- Vk em thế này, không lỡ cho ngồi hóng gió hứng bụi.
- Anh hiểu chú rồi. Em dâu lên cùng Vi luôn.
- Dạ. Vk em đó, vẫn lễ phép như trẻ con luôn.
Và rồi khởi hành, nhưng cứ đi gần bên xe ông L, ông hiểu vì sao nên càng đi chậm lại. Bực quá đi ngang gõ cửa xe.
- Sao vậy cậu em?
- Ông anh chơi đẹp đi.
- Sao nữa?
- Ông còn giả ngơ.
- Ta vẫn ôm hận mối thù bán rẻ ta. Ông nói giọng phim trưởng nữa chứ.
- Vậy cho thành oán luôn nhớ. Xong quay vào nhòm chị dâu. Lúc này ông lại tái mặt.
- Ơ kìa cậu em P đẹp trai, anh chỉ đùa vui chút thôi mà.
- Nhanh, thái độ nữa thì đừng trách ta vô tình. Ha ha
- Ta hận, ta hận.
- Tại số nhà ngươi khổ thôi. Ha ha ha
Xong ông đi lại bình thường, rồi cũng về đến nhà.
- Nhà lại có khách à?
- Anh chịu.
- Anh có báo là về không?
- Có.
- Có bảo cùng em không?
- Có luôn.
- Đã hiểu.
Quay ra với Nhi.
- Vk.
- Dạ.
- Chắc hôm nay sẽ có một số chuyện xảy ra, nhưng luôn nhớ là có ck bên cạnh nhớ.
- Dạ, vk biết mà. Nhưng chuyện gì vậy ck?
- Chuyện để giữ ck đấy.
- Dạ, Thuý ạ?
- Ừ. Lát cứ bình thường thôi, có gì thì bảo ck.
- Dạ.
- Chú cần vậy không? Hay anh gọi lấy đồ cho vk chú luôn nhá?
- Ông anh ra kia với chị đi.
Vi với chị dâu thì vẫn chưa biết gì, chị dâu lại nổi hứng.
- Lần trước bé Vi về..... Ha ha. Chị kể chuyện em troll hôm trước, Cả đám lại cười, và Nhi trông đã ổn định hơn.
- Nào vào thôi. Ông L
Chưa kịp dứt lời thì trong nhà có người đi ra, éo ngạc nhiên. Nhỏ Thuý.
Nhưng ngược lại hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên đến hài của nhỏ Thuý khi nhìn thấy Nhi.
- Chào mọi người. Nhỏ gượng
- Chào. Tôi
- Chào em. Vk ck ông L
- Chào bạn. Vi
- Chào hẳn bạn là Thuý? Vk tôi, phủ đầu luôn à vk?
Bốn lời chào với bốn giọng điệu khác nhau, nhỏ tuýp thì im lặng mất vài giây.
- Ừ, chào bạn. Bạn là...
- Vk tôi đó. Hai người làm quen đi. Phải hỗ trợ vk chứ nhỉ?
Lúc đó thì bà già tôi ra.
- Sao mọi người về muộn vậy?
- À Nhi hả con, về khi nào vậy?
- Dạ con chào....bác.
- Ơ hay, bảo thế nào rồi.
- Dạ, con chào mẹ.
- Thế có phải ngoan không? Thôi xong, hết phim hay. Tưởng...hoá ra hai người họ vẫn hợp nhau quá mà. Nguy hiểm cho mình rồi.
- Dạ, con về hồi sáng.
- Thế là về rồi thăm mẹ luôn hả?
- Bắt con đưa về gặp mẹ luôn đấy.
- Tránh ra mẹ con tao nói chuyện. Bà già bỏ ngơ mình với mọi người luôn, ôm mất vk tôi vào nhà.
Ông L đi lên vỗ vai.
- Không phải lo cho nó nữa nhớ, giờ anh thấy chú phải tự lo đi.
- Hai đại ca này mà hợp sức thì từ nay tên em đi vào lịch sử.
- Hiển nhiên. Trước mắt rồi kìa.
- Thôi vào nào mọi người, ông hò mọi người vào.