Ngồi được tầm tiếng thì.....vcl hai nàng éo hiểu sao thoát được mà lại còn tìm được mình ở đây. Hậu quả là cả hai bên tai mình đều đang được "chăm sóc".
Không những thế, nay ở khu "sân trên" quen thuộc này lại xuất hiện thêm kha khá khách, vậy nên tôi thành tâm điểm chú ý của mọi người.
- Dám giam hai chị em tui lại để ra đây ngồi hưởng thụ à? D
- Ck đểu, giờ muốn sao? Nhi
- Khoan khoan....sao ra được đã?
- Vk khóc. Nhi
- Vk hét. D
- Bác chủ nhà lên. Nhi
- Vk bảo mở cửa giúp. D
- Vk bảo ra đây tìm. Nhi
- Vk đi cùng bắt ck. D
Hai nàng cứ vậy, người tung người hứng làm mình éo đỡ được.
- Hai người hợp nhau nhỉ? Tôi
- Chuyện. D
- Chị em tui mà. Nhi
- Vậy hai người cứ yêu nhau đi. Tôi đi kiếm cô khác. @@
- Giết. D
- Không tha. Nhi
Không thể để cho hai tên phản động này làm càn được. Túm tay lôi xuay cả hai nàng cho mỗi nàng ngồi một bên đùi.
- Mọi người nhìn kìa. Nhi thẹn
- Bớ người ta......chưa hiếp. D
- Bảo vệ đâu. Lôi ra ngoài. Nhi
- Bắt hắn đi. D
Chị quản lý với nhân viên thì lắc đầu cười thua, còn giờ thì khách kia càng chú ý hơn.
- Im. Trói lại bịt mồm giờ. Tôi doạ
- Dạ hông mà. Nhi
- Đừng nha ck. D
- Nhi à, vk ra kia lát đi.
- Làm gì ạ?
- Ờ thì.....
- Dạ. Nàng hiểu ra ngoang ngoãn làm theo.
Giờ yên ổn lại chỉ còn tôi và D.
- Có gì muốn nói chứ?
- Dạ....
- Chẳng nhẽ chỉ có như vậy?
- Em bỏ lỡ cơ hội rồi phải không?
- Là do lỗi ở anh.
- Không, là do em không quyết tâm ở lại với anh.
- Chắc là do cả hai ta không cố gắng thôi.
- Nên giờ em không có thể nào còn cơ hội.
- Có thể là bạn bè tri kỉ mà.
- Anh biết không? Ngày em đi em đã quyết tâm để quên hết mọi thứ. Và cả anh.... Khi em biết tin anh và Nhi, em đã nghĩ vậy là xong, sẽ càng nhanh để quên. Em biết Nhi rất tốt và anh cũng đã trao trọn trái tim cho Nhi. Em không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần anh không ghẻ lạnh hay xa lánh em thôi.
- Khoan để anh nói đã.
- Dạ.
- Anh nợ em rất nhiều.
- Đâu có gì đâu.....
- Không. Thật sự. Nếu không có em không biết giờ anh ra sao. Khi anh thực sự hiểu ra mình có thể mở lòng thì em đã đi mất và....
- Nhi đến. Và em không còn cơ hội.
- Chắc vì chúng ta chỉ có duyên mà không có nợ.
- Vậy giờ em vẫn có thể là một chút gì đó trong đời anh chứ?
- Tri kỉ, hay một điều gì đó rất quan trọng.
- Vậy thì coi em là một cô em gái đi. Ít ra thì anh vẫn sẽ phải quan tâm bảo vệ em.@@
- Vậy chào chị dâu đi. Nhi chen vào
- Cô hấp kia, bảo ra kia mà.
- Tui ra nhỡ hai người bàn kế bỏ tui lại trốn đi cùng nhau thì sao?
- Tụi tui bàn xong rồi, tới lúc đừng hòng tìm. D
Rồi hai nàng lại chí choé loạn lên. Đến chịu
- Thế cãi nhau tiếp hay gọi mọi người liên hoan đây? Tôi cũng chán xem cãi nhau
- Được đó ck. D
- Không cho gọi ck tui vậy nữa. Nhi
- Kệ tui. Tui thích vậy đó. D
- Thôi thôi xin hai nàng. Để lát gọi hết đến cho các cô cãi nhau một thể.
- Ai ạ? Nhi
- Thì vk 3 vk 4 vk.......
Sau khi hai nàng bỏ cãi nhau chuyển mục tiêu sang tôi thì cũng về chuẩn bị. Nhưng kể ra thì cái đất nước Việt Nam mình rộng vậy mà sao tôi cảm thấy nó quá nhỏ bé ? Vì hình ảnh tôi nhìn thấy lại là bố mẹ Nhi đang ngồi với nhỏ tuýp và bố mẹ nhỏ.
Nhi thấy vậy cũng ngạc nhiên không kém gì mình.
- Con chào.....
- Con rể ngoan. Cả nhạc phụ và bố nhỏ tuýp.
Cũng hài, nghe nhạc mẫu nói giới thiệu thì hai sếp là bạn học ngày trước, giờ thì lại có màn tranh "tôi" mà mình là người chứ có phải đồ đạc đâu mà toàn bị lôi ra làm vật tranh chấp vậy.
Cũng hài, giờ đến hai ông sếp ngồi tranh nhau, chả muốn mất lòng ai nên xin phép về luôn còn chuẩn bị liên hoan.
Và cô vk hâm của tôi lại còn rủ thêm nhỏ tuýp nữa chứ. Và bữa tất niên sớm diễn ra với số tàn quân còn lại cắm rễ ở đây chưa về quê ăn tết và "dân bản địa" của mảnh đất thủ đô. Xong xuôi dọn dẹp tăng hai karaoke thêm tăng kem và coffee mãi muộn cũng nghỉ ngơi. Về nhà chuẩn bị mai về quê thăm "sếp".
Cũng có chút "biến" là khi đi hát lúc vào phòng thằng C có va phải một tml nào đó. Thằng ấy định táng chai ken vào thằng C thì tôi túm lại rồi táng cho nó một cái. Nó cũng không dám làm gì thêm, chỉ thấy lúc nó quay đi có lảm nhảm gì đó nhưng cũng éo quan tâm.
Chỉ có điều là khi đưa Nhi về có thấy mấy thằng bám theo nhưng giữ khoảng cách, cũng lo cho Nhi nên phải đưa nàng vào nhà hàng xóm cách khá xa rồi dặn nàng đợi lát hãng về, mà còn phải dặn nàng gọi nhạc phụ. Mà hàng xóm đấy hình như là nhà nhỏ Hường, vì khi đã về có nghe chất giọng nó ở đó.
Ngồi được tầm tiếng thì.....vcl hai nàng éo hiểu sao thoát được mà lại còn tìm được mình ở đây. Hậu quả là cả hai bên tai mình đều đang được "chăm sóc".
Không những thế, nay ở khu "sân trên" quen thuộc này lại xuất hiện thêm kha khá khách, vậy nên tôi thành tâm điểm chú ý của mọi người.
- Dám giam hai chị em tui lại để ra đây ngồi hưởng thụ à? D
- Ck đểu, giờ muốn sao? Nhi
- Khoan khoan....sao ra được đã?
- Vk khóc. Nhi
- Vk hét. D
- Bác chủ nhà lên. Nhi
- Vk bảo mở cửa giúp. D
- Vk bảo ra đây tìm. Nhi
- Vk đi cùng bắt ck. D
Hai nàng cứ vậy, người tung người hứng làm mình éo đỡ được.
- Hai người hợp nhau nhỉ? Tôi
- Chuyện. D
- Chị em tui mà. Nhi
- Vậy hai người cứ yêu nhau đi. Tôi đi kiếm cô khác. @@
- Giết. D
- Không tha. Nhi
Không thể để cho hai tên phản động này làm càn được. Túm tay lôi xuay cả hai nàng cho mỗi nàng ngồi một bên đùi.
- Mọi người nhìn kìa. Nhi thẹn
- Bớ người ta......chưa hiếp. D
- Bảo vệ đâu. Lôi ra ngoài. Nhi
- Bắt hắn đi. D
Chị quản lý với nhân viên thì lắc đầu cười thua, còn giờ thì khách kia càng chú ý hơn.
- Im. Trói lại bịt mồm giờ. Tôi doạ
- Dạ hông mà. Nhi
- Đừng nha ck. D
- Nhi à, vk ra kia lát đi.
- Làm gì ạ?
- Ờ thì.....
- Dạ. Nàng hiểu ra ngoang ngoãn làm theo.
Giờ yên ổn lại chỉ còn tôi và D.
- Có gì muốn nói chứ?
- Dạ....
- Chẳng nhẽ chỉ có như vậy?
- Em bỏ lỡ cơ hội rồi phải không?
- Là do lỗi ở anh.
- Không, là do em không quyết tâm ở lại với anh.
- Chắc là do cả hai ta không cố gắng thôi.
- Nên giờ em không có thể nào còn cơ hội.
- Có thể là bạn bè tri kỉ mà.
- Anh biết không? Ngày em đi em đã quyết tâm để quên hết mọi thứ. Và cả anh.... Khi em biết tin anh và Nhi, em đã nghĩ vậy là xong, sẽ càng nhanh để quên. Em biết Nhi rất tốt và anh cũng đã trao trọn trái tim cho Nhi. Em không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần anh không ghẻ lạnh hay xa lánh em thôi.
- Khoan để anh nói đã.
- Dạ.
- Anh nợ em rất nhiều.
- Đâu có gì đâu.....
- Không. Thật sự. Nếu không có em không biết giờ anh ra sao. Khi anh thực sự hiểu ra mình có thể mở lòng thì em đã đi mất và....
- Nhi đến. Và em không còn cơ hội.
- Chắc vì chúng ta chỉ có duyên mà không có nợ.
- Vậy giờ em vẫn có thể là một chút gì đó trong đời anh chứ?
- Tri kỉ, hay một điều gì đó rất quan trọng.
- Vậy thì coi em là một cô em gái đi. Ít ra thì anh vẫn sẽ phải quan tâm bảo vệ [email protected]@
- Vậy chào chị dâu đi. Nhi chen vào
- Cô hấp kia, bảo ra kia mà.
- Tui ra nhỡ hai người bàn kế bỏ tui lại trốn đi cùng nhau thì sao?
- Tụi tui bàn xong rồi, tới lúc đừng hòng tìm. D
Rồi hai nàng lại chí choé loạn lên. Đến chịu
- Thế cãi nhau tiếp hay gọi mọi người liên hoan đây? Tôi cũng chán xem cãi nhau
- Được đó ck. D
- Không cho gọi ck tui vậy nữa. Nhi
- Kệ tui. Tui thích vậy đó. D
- Thôi thôi xin hai nàng. Để lát gọi hết đến cho các cô cãi nhau một thể.
- Ai ạ? Nhi
- Thì vk vk vk.......
Sau khi hai nàng bỏ cãi nhau chuyển mục tiêu sang tôi thì cũng về chuẩn bị. Nhưng kể ra thì cái đất nước Việt Nam mình rộng vậy mà sao tôi cảm thấy nó quá nhỏ bé ? Vì hình ảnh tôi nhìn thấy lại là bố mẹ Nhi đang ngồi với nhỏ tuýp và bố mẹ nhỏ.
Nhi thấy vậy cũng ngạc nhiên không kém gì mình.
- Con chào.....
- Con rể ngoan. Cả nhạc phụ và bố nhỏ tuýp.
Cũng hài, nghe nhạc mẫu nói giới thiệu thì hai sếp là bạn học ngày trước, giờ thì lại có màn tranh "tôi" mà mình là người chứ có phải đồ đạc đâu mà toàn bị lôi ra làm vật tranh chấp vậy.
Cũng hài, giờ đến hai ông sếp ngồi tranh nhau, chả muốn mất lòng ai nên xin phép về luôn còn chuẩn bị liên hoan.
Và cô vk hâm của tôi lại còn rủ thêm nhỏ tuýp nữa chứ. Và bữa tất niên sớm diễn ra với số tàn quân còn lại cắm rễ ở đây chưa về quê ăn tết và "dân bản địa" của mảnh đất thủ đô. Xong xuôi dọn dẹp tăng hai karaoke thêm tăng kem và coffee mãi muộn cũng nghỉ ngơi. Về nhà chuẩn bị mai về quê thăm "sếp".
Cũng có chút "biến" là khi đi hát lúc vào phòng thằng C có va phải một tml nào đó. Thằng ấy định táng chai ken vào thằng C thì tôi túm lại rồi táng cho nó một cái. Nó cũng không dám làm gì thêm, chỉ thấy lúc nó quay đi có lảm nhảm gì đó nhưng cũng éo quan tâm.
Chỉ có điều là khi đưa Nhi về có thấy mấy thằng bám theo nhưng giữ khoảng cách, cũng lo cho Nhi nên phải đưa nàng vào nhà hàng xóm cách khá xa rồi dặn nàng đợi lát hãng về, mà còn phải dặn nàng gọi nhạc phụ. Mà hàng xóm đấy hình như là nhà nhỏ Hường, vì khi đã về có nghe chất giọng nó ở đó.