Nhiếp Tùng xem đi xem lại đoạn video lấy lời khai, rồi lên tiếng: “Nhìn xem, dù môi khô hết cả nhưng anh ta không hề uống một giọt nước nào. Là do thói quen sinh hoạt, hay vì tính cảnh giác quá lớn mới hình thành thói quen này.”
Lâm Canh khoanh tay, tỳ vào bàn, vừa cười vừa nói: “Người đàn ông này thú vị đấy. Cho người điều tra xem những gì Thi Dịch nói có thật hay không. Còn Vệ Anh, cô với tôi đi tìm tay luật sư mà anh ta nhắc tới.”
Thi Dịch nói, người bạn luật sư của Tô Dao tên Thạch Lỗi, tuổi, chưa lập gia đình. Cao cm, nặng kg. Làm luật sư nhưng kinh tế khó khăn và chẳng nổi tiếng gì. Đến nay không nhà, cũng không xe, chỉ thuê được căn nhà tồi tàn m².
Ngồi trên xe cảnh sát, Vệ Anh báo cáo vắn tắt thông tin về Thạch Lỗi. Nếu trước đó, những gì Thi Dịch nói khiến Lâm Canh nghi ngờ vị luật sư này, thì sau khi nghe qua chiều cao và cân nặng, sự nghi ngờ lại tăng thêm năm phần.
Nhưng chiều cao hay vóc dáng cũng có thể thay đổi mà. Mang thêm miếng độn giày, nhét mút xốp quanh eo thế là từ thấp bé thành cao ráo, từ gầy còm thành mập mạp thôi.
Cả hai đi thẳng đến nhà Thạch Lỗi. Trước đó có gọi điện hỏi thăm, thì được biết gần đây anh ta đổ bệnh, nên đã nghỉ việc, ở nhà tịnh dưỡng.
“Bệnh gì mà phải nghỉ việc?” Lâm Canh hỏi.
“Anh ta không nói nên không biết nữa.”
Lâm Canh nhấn chuông, ra mở cửa là một người đàn ông trông cực kỳ bình thường, nhưng tâm trạng không tốt lắm. Mặt mũi phờ phạc, hai mắt xanh xanh, tím tím, râu ria xồm xoàm, nhìn sơ y như vừa đội mồ sống dậy.
Thạch Lỗi đã biết họ sẽ tới, nên sau khi giới thiệu ngắn gọn thì mời họ vào trong.
Đây là căn nhà một phòng khách, một phòng ngủ, dù Thạch Lỗi ăn mặc lôi thôi, nhưng phòng óc lại rất sạch sẽ giống như vừa quét dọn xong. Lâm Canh đi thẳng vào nhà, nhìn thấy dưới sàn còn đọng lại một vệt nước.
Cảm giác như đang đón tiếp một vị khách quan trọng.
Vừa ngồi xuống, Vệ Anh liền hỏi: “Triển Khang Dụ đã mất cách đây nửa tháng, anh có biết không?”
Đang rót nước cho hai viên cảnh sát, nghe tới đây Thạch Lỗi bỗng thừ người, ly thủy tinh nặng trịch trên tay suýt nữa đã rơi xuống.
Thạch Lỗi hấp tấp đỡ lấy nhưng bị nước nóng làm phỏng tay. Anh ta vội thổi mạnh vào tay, một lúc lâu sau mới ngập ngừng: “Thì sao chứ?”
Vệ Anh cẩn thận quan sát anh ta trong chốc lát, so thủ pháp giết người và tính khí, thì một người bất cẩn như Thạch Lỗi sao có thể ra tay hoàn hảo như vậy, xét ra Thi Dịch có khả năng cao hơn: “Hiện tại, chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của anh ta, nên muốn hỏi thăm một chút về tình hình của nạn nhân lúc sinh thời.”
Thạch Lỗi mạnh bạo khịt mũi, đặt ly trà nóng trước mặt hai người: “Hắn là tên cặn bã!”
Trong hơn nửa tiếng đồng hồ kế tiếp, Thạch Lỗi hoàn toàn tập trung vào việc “nghi ngờ cái chết của Tô Dao không phải tai nạn giao thông, mà có người cố ý gây ra”, rồi kịch liệt lên án người quá cố, từ việc lạm dụng rượu bia, bạo lực gia đình, ngược đãi vợ mình, cho tới việc bóc lột lao động, thuê sát nhân, cấu kết với luật sư làm đủ hành vi phạm pháp, khiến người người bất mãn, trời đất căm phẫn. ()
Cái gì mà “Cảnh sát giao thông vớ vẩn, chưa xem xét đã vội khẳng định do sơ suất của tài xế”, rồi là “Tên tài xế kia cũng chả tốt lành gì, rõ ràng cố tình tông chết người nhưng cứ ngụy biện”, và rằng “Thẩm phán không có mắt, tiếp tay cho cái ác”. ()
Nghe tới đây, Vệ Anh sửng sốt: Trời ạ, thế kỷ rồi mà còn tên cảnh sát giao thông ngu ngốc dám đạp lên pháp luật vì một kẻ không có lai lịch, không có hậu thuẫn nữa à?! Lại còn thông đồng với thẩm phán và tài xế gây chuyện, rốt cuộc thì anh ta đánh giá cao Triển Khang Dụ cỡ nào vậy?
Lâm Canh là người đầu tiên không nhịn nổi những lời dông dài này, nên ngắt ngang câu từ phẫn nộ của Thạch Lỗi: “Ai nói anh biết chuyện này?”
Thạch Lỗi vốn đang hào hứng không kiểm soát được, đột ngột bị Lâm Canh chen ngang, thì giống như gà chiến bị bóp cổ, lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ, cả mặt đỏ bừng.
Thật hiếm mới thấy được sắc đỏ bừng trên gương mặt phờ phạc.
Thạch Lỗi trợn mắt nhìn Lâm Canh tới độ tròng mắt muốn lọt ra ngoài, sau đó dồn nén hơi thở ở cổ họng và hét to: “Dĩ nhiên tôi biết chứ! Nếu không thì, làm sao em Dao lại chết hả!”
Lâm Canh tròn mắt, nhìn lên trời, cảm giác người đàn ông này phẫn nộ nãy giờ đều do tự tưởng tượng.
Nghe nói, người bệnh nặng khó phân thực, hư, Lâm Canh cho rằng anh ta hẳn đang bị bệnh nan y rồi.
Cùng lúc đó, Nhiếp Tùng ngồi ở bàn làm việc, xem video an ninh ở trường học thêm lần nữa. Đã hỏi qua bảo vệ trường học một lượt rồi, tất cả đều trùng khớp với những gì Thi Dịch nói, nhưng vẫn phải tự mình xác minh lại.
Nhiếp Tùng bắt đầu xem video ở khung giờ giờ tối. Đoạn ghi hình tối mờ, quay xuyên qua những tán lá, tới thẳng cửa sổ văn phòng. Trong đó có truyền ra tia sáng, nhưng lại không thấy được bóng người.
Đây là hình ảnh từ cái camera gần với văn phòng của Thi Dịch nhất mà Nhiếp Tùng tìm được.
Thời gian chầm chậm trôi từ giờ sang giờ, đèn phòng học lần lượt tắt phụt, cả trường dần dần chìm vào bóng tối.
Chỉ có đèn trong văn phòng của Thi Dịch vẫn còn sáng.
Thời gian từng phút trôi qua, đèn trong văn phòng của Thi Dịch vẫn như những vì sao nhạt nhòa giữa đêm đen, rõ ràng đang ở đó, nhưng lại chẳng thấy thứ gì.
Quá trình kiểm tra video giám sát vô cùng nhạt nhẽo và buồn chán, Nhiếp Tùng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những hình ảnh lờ mờ, không sắc nét.
Nhưng chẳng có gì hết.
Thời gian dần trôi, Nhiếp Tùng xem tới lóa cả mắt, khi đang cảm thán bản thân chưa già đã yếu thì đèn trong văn phòng của Thi Dịch vụt tắt.
Hoàn toàn khớp với lời khai của Thi Dịch, xem ra lúc này anh ta định đi ngủ.
Nhiếp Tùng dụi mắt, sân trường trên băng ghi hình hoàn toàn yên tĩnh. Ngay khi định nghỉ mắt, Nhiếp Tùng bỗng thấy một ngọn đèn nhỏ trong văn phòng của Thi Dịch sáng lên.
Có vẻ lời Lâm Canh khiến Thạch Lỗi tổn thương sâu sắc, nên anh ta tức tối, thở hồng hộc.
Vệ Anh nói nhỏ bên tai Lâm Canh: “Có động cơ, nhưng không có khả năng gây án.”
Lâm Canh cũng đồng tình.
Lâm Canh cố gắng xoa dịu cảm xúc của người bệnh: “Cũng không phải không thể, nhưng tại sao không báo cảnh sát? Dù Triển Khang Dụ có tiền có của, nhưng sẽ không thể nào cấu kết với thẩm phán được.”
“Báo cảnh sát à? Tôi là người học luật đấy!” Thạch Lỗi giận dữ hét lên.
Lâm Canh ngỡ ngàng: Xem ra anh ta vẫn hiểu được pháp luật thế nào.
Vệ Anh hơi bối rối: “Thế sao anh vẫn…”
“Tôi nói gì sai à?!” Thạch Lỗi cực kỳ kích động. “Chịu trách nhiệm với vụ án đó là một tên vừa tốt nghiệp hai năm, hắn chả biết cái quái gì hết, toàn nhờ quan hệ mới được làm công chức. Hắn mà biết thế nào là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, thế nào là tai nạn do người cố ý gây ra à? Hắn phân biệt được sao?!”
“Tầm đó hay có người thanh tra, trong cục cảnh sát lại chẳng muốn thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện, có ai muốn đạp đổ chén cơm của mình đâu! Thế thì ai lại đi quan tâm sống chết của một cô gái không quyền, không thế! Còn tên tài xế đó, các người cứ điều tra xem, hắn là một tay bài bạc, nợ nần chồng chất, không ở tù thì cũng bị xã hội đen chém chết. Chỉ cần Triển Khang Dụ đưa vợ con hắn một khoản tiền, nhất định hắn sẽ không từ chối!”
Lúc này đến lượt Lâm Canh ngây người.
Anh toan nói gì đó, thì chuông cửa chợt vang lên.
Tiếng chuông cửa réo rắt làm Thạch Lỗi tỉnh táo, anh ta ôm ngực, ho khan.
Vệ Anh đứng dậy, định mở cửa giúp, Thạch Lỗi đã tỉnh táo nên thanh âm cũng dịu đi trông thấy: “Để tôi, cô cứ ngồi đi.”
Vệ Anh nhìn bóng dáng của Thạch Lỗi, nhỏ giọng hỏi: “Anh nghĩ anh ta có khả năng cao không?”
“Không rõ nữa.” Lâm Canh cũng nhỏ giọng trả lời. “Nhưng lúc Tô Dao gặp chuyện cũng là khoảng thời gian lãnh đạo thành phố ra chỉ thị cải cách, chỉnh đốn, nên những gì anh ta nói cũng không phải không thể.”
“Anh… anh đến rồi à. Tôi… tôi còn chưa dọn dẹp xong.” Từ ngoài cửa vang lên chất giọng ngạc nhiên của Thạch Lỗi, nếu nghe kỹ còn lộ ra chút kính nể.
Đang ghé tai thì thầm, Lâm Canh và Vệ Anh đồng loạt quay đầu, nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông không rõ tuổi tác đi vào nhà, anh ta mặc áo khoác đậm màu, mang găng tay, nét mặt khá hòa nhã.
Anh ta mỉm cười, lên tiếng: “Tại tôi tới sớm ấy mà, không làm phiền anh chứ.”
“Không có, không có.” Thạch Lỗi rối rít tiếp lời.
Nói anh ta không rõ tuổi tác là vì anh ta chăm sóc bản thân quá tốt, nên nhìn không ra. Nhưng thực tế, theo con mắt tinh tường của Vệ Anh, đuôi mắt người đàn ông này có nếp nhăn, nhất định anh ta đã qua tuổi rồi, nhưng điểm này lại chẳng ảnh hưởng gì tới nhan sắc anh ta cả.
“Anh có khách à?” Người đàn ông thắc mắc
“À, vâng. Đây là cảnh sát Lâm và cảnh sát Vệ của cục cảnh sát thành phố.” Thạch Lỗi giới thiệu.
“Xin chào, tôi tên Lí Lập Lam, bác sĩ tâm lý của Thạch Lỗi.” Anh ta mỉm cười, bắt tay Lâm Canh.
Lâm Canh đứng dậy, điềm tĩnh nở nụ cười: “Chào anh Lí, tôi tên Lâm Canh.”
Nhưng thời điểm mỉm cười, bắt tay, không hiểu sao lòng Lâm Canh bỗng biến động, trong nụ cười ấm áp, rạng ngời từ Lí Lập Lam lại toát ra vẻ khinh khỉnh, trái với sự hiền lành của anh ta.
Là ảo giác à? Lâm Canh tự nhủ.
Lâm Canh tự thấy ngoại hình mình không tới mức đáng bị khinh thường, là ăn mặc à, cũng đâu phải. Vậy sự khinh khỉnh này… là bệnh nghề nghiệp sao?
Vệ Anh hỏi: “Anh Thạch bị sao mà phải tìm bác sĩ tâm lý vậy?”
Lí Lập Lam cười, nói: “Cũng đâu có gì, chỉ mất ngủ thôi, cả đêm không ngủ được nên nhờ tôi tư vấn ấy mà.”
Di động Lâm Canh thình lình reo lên. Anh cầm điện thoại ra xem, người gọi là Nhiếp Tùng.
“Mau đi bắt Thi Dịch thôi! Anh ta rời trường vào giữa đêm đó!” Ở đầu dây bên kia, Nhiếp Tùng phấn khích, hét khàn cả giọng.
Chú thích:
() 天怒人怨 = Thiên nộ nhân oán: người người oán trách, thiên hạ căm ghét.
() 助纣为虐 = trợ Trụ vi ngược = trợ giúp Trụ Vương làm chuyện tàn bạo: tiếp tay cho người xấu làm việc ác, nối giáo cho giặc.