Chu Tử Mặc khi còn sống đã từng che giấu rất nhiều chuyện.
Trong đó có một chuyện đó là hắn có khuynh hướng thích ngược cực kỳ nghiêm trọng.
Bí mật này mãi cho đến khi hai người ở chung, lần đầu tiên lên giường với nhau, Hướng Văn Hạo mới hoảng sợ mà phát giác.
Nhưng còn một bí mật khác, Hướng Văn Hạo vĩnh viễn cũng không thể biết được:
── Chu Tử Mặc còn có một người em trai sinh đôi, tên là Chu Tử Hằng.
*
*
*
Chu Tử Hằng là một nhân viên hóa trang trong nhà hát thành phố.
Hai anh em Chu Tử Hằng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Cuộc sống của bọn họ chỉ luẩn quẩn trong một vòng tròn nhỏ hẹp, không có bạn bè bằng hữu thân thiết. Tận tới lúc trưởng thành, cả hai vẫn sống chung trong cùng một căn hộ.
Bình thường tuy sống trong cùng một nhà, chỉ là ở hai phòng khác nhau, nhưng bọn họ luôn coi nhau như người lạ.
Bọn họ đồng dạng mỹ mạo, đồng dạng âm trầm , ít nói.
Đồng dạng những bí mật không muốn bị người khác phát hiện.
Một sự tương thích cao độ, lại không bỏ qua được quan hệ huyết thống, tạo thành một hình thức sinh hoạt vặn vẹo giữa bọn họ.
Bọn họ hơn ai hết đều tinh tường nhận thức sự tồn tại của đối phương.
Nhưng lại cố tình kiên quyết mà bỏ qua sự tồn tại của nhau.
*
*
*
Chu Tử Hằng cũng là một “con cú”.
Công việc của hắn đa phần là vào ban đêm, khi về tới nhà cũng đã là rạng sáng.
Thường thường lúc đó, Chu Tử Mặc cũng đang say giấc.
Cánh cửa phòng hắn vẫn đóng chặt im re.
Chu Tử Hằng ngồi xuống ghế salon, mở tivi.
Nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, liền bị một vật cồm cộm bên dưới làm khó chịu.
Hắn cầm lên nhìn, thì ra là ví tiền của Chu Tử Mặc.
Mở ví tiền ra xem, bên trong là một đống tiền giấy được xếp lộn xộn. Lẫn trong đó là một tấm ảnh trắng bóng thu hút tầm nhìn của hắn.
Chu Tử Hằng rút tấm ảnh ra coi, phát hiện đó là một tấm ảnh vô cùng bình thường.
Trên tấm ảnh, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc ngắn, đang ôm lấy Chu Tử Mặc, dưới ánh mặt trời cười đến dị thường xán lạn.
Đằng sau tấm ảnh, là một hàng chữ tinh tế màu đen đươc viết bằng bút máy:
── Hạo, người yêu của ta.
Chu Tử Hằng không hề nhúc nhích, cứ thế nhìn chòng chọc vào tấm hình.
Những âm thanh, ồn ào, ríu rít truyền ra từ trong tivi thật vô cùng đáng ghét.
Ngồi thật lâu, hắn mới đứng dậy, bước vào trong phòng, mang ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, chụp lại tấm hình này.
*
*
*
Chu Tử Mặc cho tới bây giờ chưa từng nói với Chu Tử Hằng, hắn cách đó không lâu đã có bạn trai.
Mà Chu Tử Hằng cũng chưa bao giờ nói với Chu Tử Mặc, vào ban ngày hắn luôn đi theo dõi hai người.
Hắn theo đuôi bọn họ lái xe qua hơn nửa nội thành, mới biết được Hướng Văn Hạo tại phía đông thành phố có một căn hộ cao cấp.
Hắn nhìn bọn họ vào quán cà fê, đi theo vào rạp chiếu phim, vào nhà hàng.
Hắn nhìn bọn họ tay dắt tay, ôm nhau, hôn môi.
Ba tháng sau đó, Chu Tử Mặc lặng im không một lời thông báo, thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi nhà, tiến vào sống cùng Hướng Văn Hạo tại căn hộ của y.
*
*
*
Vào cái đêm Hướng Văn Hạo sát hại Chu Tử Mặc, Chu Tử Hằng đang ngồi một mình trong phòng khách, thủ dâm cùng tấm ảnh chụp lần trước.
Tấm ảnh bị hắn phóng lớn đến mấy lần, hơn nữa còn dùng Photoshop, xóa đi hình ảnh Chu Tử Mặc đang rúc vào trong lòng ngực Hướng Văn Hạo.
Tấm ảnh đoan đoan chính chính mà bày trước mặt hắn.
Một cỗ tinh dịch trắng đục phun tung tóe, bắn lên khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, trên người, bao trùm mái tóc ngắn cùng nụ cười xán lạn của y.
Trên bàn bên cạnh là một chiếc đài nhỏ, bên trong phát ra những thanh âm đối thoại của hai người đàn ông.
Trong đó có một người có một giọng nói, nhẹ nhàng quyến rũ đầy mị hoặc.
Sau một loạt những thanh âm lộc cộc tìm kiếm, hắn nói:
“Hạo, hôm nay nếm thử một chút đồ mới nha.”
Nhưng sau câu nói đó là vô cùng yên tĩnh, kéo dài.
Chu Tử Hằng thật lâu mới phát hiện, bên tai thủy chung không truyền ra tiếng nam nhân áp lực rên rỉ, cùng thảm thiết sợ hãi thường ngày.
Hắn nhíu mày, tắt đài đi, tiếp tục đối với tấm ảnh thủ dâm.
Sau khi bắn tới lần thứ ba, hắn mới cẩn thận từng chút một đem tấm ảnh chà lau thật kỹ, sau đó mới đi vào phòng tắm rửa.
Rạng sáng hai giờ, hắn mới làm một quyết định.
Từ trong ngăn tủ bảo hiểm, hắn lấy ra một chiếc súng lục nhỏ xinh, trên đầu súng có gắn một ống giảm thanh, hắn xuống lầu, khởi động ôtô, hướng về phía Đông thành phố.
Chu Tử Mặc khi còn sống đã từng che giấu rất nhiều chuyện.
Trong đó có một chuyện đó là hắn có khuynh hướng thích ngược cực kỳ nghiêm trọng.
Bí mật này mãi cho đến khi hai người ở chung, lần đầu tiên lên giường với nhau, Hướng Văn Hạo mới hoảng sợ mà phát giác.
Nhưng còn một bí mật khác, Hướng Văn Hạo vĩnh viễn cũng không thể biết được:
── Chu Tử Mặc còn có một người em trai sinh đôi, tên là Chu Tử Hằng.
Chu Tử Hằng là một nhân viên hóa trang trong nhà hát thành phố.
Hai anh em Chu Tử Hằng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Cuộc sống của bọn họ chỉ luẩn quẩn trong một vòng tròn nhỏ hẹp, không có bạn bè bằng hữu thân thiết. Tận tới lúc trưởng thành, cả hai vẫn sống chung trong cùng một căn hộ.
Bình thường tuy sống trong cùng một nhà, chỉ là ở hai phòng khác nhau, nhưng bọn họ luôn coi nhau như người lạ.
Bọn họ đồng dạng mỹ mạo, đồng dạng âm trầm , ít nói.
Đồng dạng những bí mật không muốn bị người khác phát hiện.
Một sự tương thích cao độ, lại không bỏ qua được quan hệ huyết thống, tạo thành một hình thức sinh hoạt vặn vẹo giữa bọn họ.
Bọn họ hơn ai hết đều tinh tường nhận thức sự tồn tại của đối phương.
Nhưng lại cố tình kiên quyết mà bỏ qua sự tồn tại của nhau.
Chu Tử Hằng cũng là một “con cú”.
Công việc của hắn đa phần là vào ban đêm, khi về tới nhà cũng đã là rạng sáng.
Thường thường lúc đó, Chu Tử Mặc cũng đang say giấc.
Cánh cửa phòng hắn vẫn đóng chặt im re.
Chu Tử Hằng ngồi xuống ghế salon, mở tivi.
Nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, liền bị một vật cồm cộm bên dưới làm khó chịu.
Hắn cầm lên nhìn, thì ra là ví tiền của Chu Tử Mặc.
Mở ví tiền ra xem, bên trong là một đống tiền giấy được xếp lộn xộn. Lẫn trong đó là một tấm ảnh trắng bóng thu hút tầm nhìn của hắn.
Chu Tử Hằng rút tấm ảnh ra coi, phát hiện đó là một tấm ảnh vô cùng bình thường.
Trên tấm ảnh, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc ngắn, đang ôm lấy Chu Tử Mặc, dưới ánh mặt trời cười đến dị thường xán lạn.
Đằng sau tấm ảnh, là một hàng chữ tinh tế màu đen đươc viết bằng bút máy:
── Hạo, người yêu của ta.
Chu Tử Hằng không hề nhúc nhích, cứ thế nhìn chòng chọc vào tấm hình.
Những âm thanh, ồn ào, ríu rít truyền ra từ trong tivi thật vô cùng đáng ghét.
Ngồi thật lâu, hắn mới đứng dậy, bước vào trong phòng, mang ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, chụp lại tấm hình này.
Chu Tử Mặc cho tới bây giờ chưa từng nói với Chu Tử Hằng, hắn cách đó không lâu đã có bạn trai.
Mà Chu Tử Hằng cũng chưa bao giờ nói với Chu Tử Mặc, vào ban ngày hắn luôn đi theo dõi hai người.
Hắn theo đuôi bọn họ lái xe qua hơn nửa nội thành, mới biết được Hướng Văn Hạo tại phía đông thành phố có một căn hộ cao cấp.
Hắn nhìn bọn họ vào quán cà fê, đi theo vào rạp chiếu phim, vào nhà hàng.
Hắn nhìn bọn họ tay dắt tay, ôm nhau, hôn môi.
Ba tháng sau đó, Chu Tử Mặc lặng im không một lời thông báo, thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi nhà, tiến vào sống cùng Hướng Văn Hạo tại căn hộ của y.
Vào cái đêm Hướng Văn Hạo sát hại Chu Tử Mặc, Chu Tử Hằng đang ngồi một mình trong phòng khách, thủ dâm cùng tấm ảnh chụp lần trước.
Tấm ảnh bị hắn phóng lớn đến mấy lần, hơn nữa còn dùng Photoshop, xóa đi hình ảnh Chu Tử Mặc đang rúc vào trong lòng ngực Hướng Văn Hạo.
Tấm ảnh đoan đoan chính chính mà bày trước mặt hắn.
Một cỗ tinh dịch trắng đục phun tung tóe, bắn lên khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, trên người, bao trùm mái tóc ngắn cùng nụ cười xán lạn của y.
Trên bàn bên cạnh là một chiếc đài nhỏ, bên trong phát ra những thanh âm đối thoại của hai người đàn ông.
Trong đó có một người có một giọng nói, nhẹ nhàng quyến rũ đầy mị hoặc.
Sau một loạt những thanh âm lộc cộc tìm kiếm, hắn nói:
“Hạo, hôm nay nếm thử một chút đồ mới nha.”
Nhưng sau câu nói đó là vô cùng yên tĩnh, kéo dài.
Chu Tử Hằng thật lâu mới phát hiện, bên tai thủy chung không truyền ra tiếng nam nhân áp lực rên rỉ, cùng thảm thiết sợ hãi thường ngày.
Hắn nhíu mày, tắt đài đi, tiếp tục đối với tấm ảnh thủ dâm.
Sau khi bắn tới lần thứ ba, hắn mới cẩn thận từng chút một đem tấm ảnh chà lau thật kỹ, sau đó mới đi vào phòng tắm rửa.
Rạng sáng hai giờ, hắn mới làm một quyết định.
Từ trong ngăn tủ bảo hiểm, hắn lấy ra một chiếc súng lục nhỏ xinh, trên đầu súng có gắn một ống giảm thanh, hắn xuống lầu, khởi động ôtô, hướng về phía Đông thành phố.