Sau buổi tối hôm đó, cũng chưa phát sinh thêm bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Hướng Văn Hạo thậm chí còn cho rằng, cuộc điện thoại đêm đó chẳng qua chỉ do y làm việc mệt nhọc quá độ nên sinh ra ảo giác mà thôi.
*
*
*
Hôm nay cũng như bao ngày bình thường khác, lúc y dừng xe trước khu nhà ở cũng đã là ba giờ sáng.
Dọc hành lang không có một bóng người, nhưng ánh đèn báo hiệu của thang máy vẫn sáng, và đang dừng ở tầng 1. (Editor: Thực ra trong bản QT là lầu 1 ó “G”, nhưng vì cho dễ ta để là tầng 1, theo cách gọi ngoài Bắc, còn sẽ là tầng trệt theo cách gọi trong Nam nhé)
Hướng Văn Hạo đi vào, không ngoài sở liệu ── thùng giấy kia vẫn còn “kiên trì” được đặt ở một góc thang máy. Hướng Văn Hạo thật sự suy nghĩ, không biết mình nên hay không nên đề cập chuyện này với ban quản lý khu nhà không nữa. Chậc, xem ra vẫn là không muốn xen vào chuyện của người khác ah!
*
*
*
Hướng Văn Hạo ở trên tầng 17.
Thang máy cũng đã lên đến tầng thứ 10, sắp về đến nhà rồi.
Nhưng chỉ một khắc ngay sau đó, thang máy liền “Đinh!” – bất ngờ dừng lại.
Hướng Văn Hạo đứng không vững, thiếu chút nữa thì ngã chúi về phía trước.
Còn chưa kịp chửi thề lấy một câu, bốn phía thang máy liền lâm vào hắc ám.
“@&%xyz!” ── chết tiệt , xui xẻo tám đời không gặp phải, không ai dính phải, sao lại đổ lên người y cơ chứ. Ngày mai mà mua sổ xố thì hay rồi.
Hùng hùng hổ hổ tìm tòi lục lọi trong bóng tối, y muốn lấy di động ra gọi cho nhân viên quản lý thang máy của tòa nhà. Móc bật lửa ra, “Tách” – y muốn có chút ánh sáng để nhìn rõ số điện thoại được in trên tường thang máy.
Đột nhiên bốn phía truyền đến từng đợt âm thanh u u u… trầm thấp.
Có một bàn tay nào đó rất nhanh mà nhẹ thoáng vuốt ve tóc y, cứ thế mà vuốt rất nhẹ nhàng.
Từng đợt gió lạnh thổi qua vivu…vivu…
Hướng Văn Hạo toàn thân nổi trận trận da gà, tóc gáy dựng thẳng. Y nhanh chóng quay người, hướng bật lửa sang bên trái.
— Trước mắt trống rỗng, mặt tường thang máy bằng kim loại sáng bóng hắt lên từng vầng sáng ấm áp phản chiếu từ ánh lửa.
Góc tường cũng chỉ có cái thùng giấy, nguyên xi như lúc y mới bước vào thang máy, không có chút xi nhê, sứt mẻ.
Thở dài một hơi, buông lỏng bản thân, dời bật lửa về phía trước, tiếp tục bấm nốt số điện thoại trên vách tường.
“Tiiiiiit — tiiiiit—– “
“Tiiiiiit — tiiiiit—– “
“Tiiiiiit — tiiiiit—– “
“@&%xyz!”
Chửi xong, y nặng nề tắt điện thoại, chờ một lúc sau mới bật lên gọi lại.
Lại như vừa nãy, một bàn tay lại nhẹ nhàng thoáng vuốt ve tóc y, vuốt chán mới rời đi. Một bàn tay cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu, dường như bao hàm vô tận – yêu thương cùng… tưởng niệm.
Hướng Văn Hạo giật mình ngẩng đầu lên, một lần nữa, dời bật lửa sang bên trái.
── Vẫn không có gì.
Y có chút nghi hoặc, có chút sợ hãi, hai hàm răng bởi vì run rẩy mà va vào nhau khanh khách. Đột nhiên như ý thức được điều gì đang xảy ra, y xoay mình đưa bật lửa thật chậm rãi hướng về góc trái của thang máy.
Một khuôn mặt thình lình xuất hiện! Cái khuôn mặt thập phần âm mỹ kia, dù nó có hóa thành tro, Hướng Văn Hạo y cũng vẫn nhận ra được.
Vậy mà giờ khắc này, khuôn mặt đó không còn nửa phần mỹ mạo.
── rõ ràng chỉ còn là một khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, tựa như ma quỷ! (Huyết nhục mơ hồ: Máu thịt lẫn lộn)
Những đường chỉ chằng chịt, thô kệch, chồng chéo, trải rộng khắp trên khuôn mặt đó.
Từ những vết khâu qua loa, nhiễu ra từng chút từng chút chất nhầy hồng hồng lục lục, thuận theo đó, bạch bạch thảm thảm thịt rữa cũng bị kéo ra theo, quanh co khúc khuỷu chảy xuống.
Chu Tử Mặc thẳng tắp mà nhìn Hướng Văn Hạo.
Trong mắt của hắn không có lòng trắng, không có con ngươi, chỉ là một mảnh tối om, từ hốc mắt thỉnh thoảng còn chảy ra một ít chấy lỏng nhầy nhầy đùng đục, khiến người ta buồn nôn – thủy thi! (Thủy thi: chất lỏng hình thành trong quá trình xác người hoặc động vật bị phân hủy)
Hắn nhếch môi, lộ ra bên trong là hàm răng máu me nhầy nhụa, cùng phần lợi bị hư thối, hướng Hướng Văn Hạo hắc hắc cười, thì thầm:
“Hạo ~~ nghĩ tới anh sao ~~~ “
Hướng Văn Hạo thảm thiết kêu một tiếng, cả người dựa vào cửa thang máy lạnh băng, trượt dần xuống đất.
! Lạch … cạch.
Chiếc bật lửa trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, tất ngúm, bốn phía lại lần nữa rơi vào hắc ám.
Sau buổi tối hôm đó, cũng chưa phát sinh thêm bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Hướng Văn Hạo thậm chí còn cho rằng, cuộc điện thoại đêm đó chẳng qua chỉ do y làm việc mệt nhọc quá độ nên sinh ra ảo giác mà thôi.
Hôm nay cũng như bao ngày bình thường khác, lúc y dừng xe trước khu nhà ở cũng đã là ba giờ sáng.
Dọc hành lang không có một bóng người, nhưng ánh đèn báo hiệu của thang máy vẫn sáng, và đang dừng ở tầng . (Editor: Thực ra trong bản QT là lầu ó “G”, nhưng vì cho dễ ta để là tầng , theo cách gọi ngoài Bắc, còn sẽ là tầng trệt theo cách gọi trong Nam nhé)
Hướng Văn Hạo đi vào, không ngoài sở liệu ── thùng giấy kia vẫn còn “kiên trì” được đặt ở một góc thang máy. Hướng Văn Hạo thật sự suy nghĩ, không biết mình nên hay không nên đề cập chuyện này với ban quản lý khu nhà không nữa. Chậc, xem ra vẫn là không muốn xen vào chuyện của người khác ah!
Hướng Văn Hạo ở trên tầng .
Thang máy cũng đã lên đến tầng thứ , sắp về đến nhà rồi.
Nhưng chỉ một khắc ngay sau đó, thang máy liền “Đinh!” – bất ngờ dừng lại.
Hướng Văn Hạo đứng không vững, thiếu chút nữa thì ngã chúi về phía trước.
Còn chưa kịp chửi thề lấy một câu, bốn phía thang máy liền lâm vào hắc ám.
“@&%xyz!” ── chết tiệt , xui xẻo tám đời không gặp phải, không ai dính phải, sao lại đổ lên người y cơ chứ. Ngày mai mà mua sổ xố thì hay rồi.
Hùng hùng hổ hổ tìm tòi lục lọi trong bóng tối, y muốn lấy di động ra gọi cho nhân viên quản lý thang máy của tòa nhà. Móc bật lửa ra, “Tách” – y muốn có chút ánh sáng để nhìn rõ số điện thoại được in trên tường thang máy.
Đột nhiên bốn phía truyền đến từng đợt âm thanh u u u… trầm thấp.
Có một bàn tay nào đó rất nhanh mà nhẹ thoáng vuốt ve tóc y, cứ thế mà vuốt rất nhẹ nhàng.
Từng đợt gió lạnh thổi qua vivu…vivu…
Hướng Văn Hạo toàn thân nổi trận trận da gà, tóc gáy dựng thẳng. Y nhanh chóng quay người, hướng bật lửa sang bên trái.
— Trước mắt trống rỗng, mặt tường thang máy bằng kim loại sáng bóng hắt lên từng vầng sáng ấm áp phản chiếu từ ánh lửa.
Góc tường cũng chỉ có cái thùng giấy, nguyên xi như lúc y mới bước vào thang máy, không có chút xi nhê, sứt mẻ.
Thở dài một hơi, buông lỏng bản thân, dời bật lửa về phía trước, tiếp tục bấm nốt số điện thoại trên vách tường.
“Tiiiiiit — tiiiiit—– “
“Tiiiiiit — tiiiiit—– “
“Tiiiiiit — tiiiiit—– “
“@&%xyz!”
Chửi xong, y nặng nề tắt điện thoại, chờ một lúc sau mới bật lên gọi lại.
Lại như vừa nãy, một bàn tay lại nhẹ nhàng thoáng vuốt ve tóc y, vuốt chán mới rời đi. Một bàn tay cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu, dường như bao hàm vô tận – yêu thương cùng… tưởng niệm.
Hướng Văn Hạo giật mình ngẩng đầu lên, một lần nữa, dời bật lửa sang bên trái.
── Vẫn không có gì.
Y có chút nghi hoặc, có chút sợ hãi, hai hàm răng bởi vì run rẩy mà va vào nhau khanh khách. Đột nhiên như ý thức được điều gì đang xảy ra, y xoay mình đưa bật lửa thật chậm rãi hướng về góc trái của thang máy.
Một khuôn mặt thình lình xuất hiện! Cái khuôn mặt thập phần âm mỹ kia, dù nó có hóa thành tro, Hướng Văn Hạo y cũng vẫn nhận ra được.
Vậy mà giờ khắc này, khuôn mặt đó không còn nửa phần mỹ mạo.
── rõ ràng chỉ còn là một khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, tựa như ma quỷ! (Huyết nhục mơ hồ: Máu thịt lẫn lộn)
Những đường chỉ chằng chịt, thô kệch, chồng chéo, trải rộng khắp trên khuôn mặt đó.
Từ những vết khâu qua loa, nhiễu ra từng chút từng chút chất nhầy hồng hồng lục lục, thuận theo đó, bạch bạch thảm thảm thịt rữa cũng bị kéo ra theo, quanh co khúc khuỷu chảy xuống.
Chu Tử Mặc thẳng tắp mà nhìn Hướng Văn Hạo.
Trong mắt của hắn không có lòng trắng, không có con ngươi, chỉ là một mảnh tối om, từ hốc mắt thỉnh thoảng còn chảy ra một ít chấy lỏng nhầy nhầy đùng đục, khiến người ta buồn nôn – thủy thi! (Thủy thi: chất lỏng hình thành trong quá trình xác người hoặc động vật bị phân hủy)
Hắn nhếch môi, lộ ra bên trong là hàm răng máu me nhầy nhụa, cùng phần lợi bị hư thối, hướng Hướng Văn Hạo hắc hắc cười, thì thầm:
“Hạo ~~ nghĩ tới anh sao ~~~ “
Hướng Văn Hạo thảm thiết kêu một tiếng, cả người dựa vào cửa thang máy lạnh băng, trượt dần xuống đất.
! Lạch … cạch.
Chiếc bật lửa trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, tất ngúm, bốn phía lại lần nữa rơi vào hắc ám.