Đến lúc Hướng Văn Hạo có thể đẩy ra cánh cửa cầu thang bước vào hành lang, y cảm thấy dường như thời gian đã kéo dài cả trăm năm.
Đứng trước cửa căn hộ, y thò tay vào túi quần, móc chìa khóa nhà ra.
Cắm chìa khóa vào ổ, xoay mấy vòng, nhưng ổ khóa vẫn không có chút xi nhê sứt mẻ.
Nhíu mày, Hướng Văn Hạo nương theo ánh đèn hành lang kiểm tra chiếc chìa khóa mình đang cầm trên tay.
── Đúng rồi ah, chính là nó ah!
Một lần nữa, Hướng Văn Hạo tra chìa khóa.
Vẫn là không một chút chuyển biến.
Hướng Văn Hạo cảm thấy đang có một cỗ lửa giận trong lòng bùng nổ, lục phủ ngũ tạng đang sôi lên như phiên giang đáo hải. (Phiên giang đáo hải: tràn ngập sóng gió).
Mấy ngày nay, vận rủi bay đến tới tấp như muốn đè bẹp y, hôm nay cuối cùng cũng bức y tới cực điểm bộc phát.
Hung hăng đạp mấy cước lên cánh cửa chống trộm, sau đó lại bồi thêm vài quyền.
Xương cốt nóng rát đau nhức, nhưng mà bực bội tích tụ trong lòng cũng được giảm bớt hơn phân nửa, nhất thời lại có cảm giác sảng khoái tinh thần.
Hướng Văn Hạo thở dốc một hơi, sau đó xoay người đổi góc độ “luyện quyền”.
Nhưng mà mới quay người lại, liền phát hiện trước mắt thình lình xuất hiện một quỷ ảnh đen sì đang đứng ngay bên cạnh!
Quỷ ảnh kia chỉ cách y khoảng 10cm, đang giương nanh múa vuốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên hướng về phía con mồi của nó.
“Chu Tử Mặc!”
Hướng Văn Hạo quát to một tiếng, liền lùi lại ba bước, cả người dựa vào mặt tường lạnh tanh.
Tận tới lúc đó, y mới nhìn rõ, hóa ra đó chỉ là một chậu cây cảnh, cao ngang người y.
Nhưng mà, trước cửa căn hộ của y làm thế nào lại có bồn cây cảnh này.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, y quay đầu nhìn lại bức tường sau lưng mình.
── Trên tường là một con số được in tinh tế rõ ràng bằng sơn đỏ: 16.
*
*
*
Hướng Văn Hạo một lần nữa bước vào cầu thang thoát hiểm.
Y có chút dở khóc dở cười.
── Hóa ra vào cái thời điểm xui xẻo kia y lại leo thiếu một tầng.
Cao ốc này mỗi tầng cao 4m, mỗi chiếu nghỉ cách nhau 10 bậc cầu thang, tính ra, mỗi tầng cách nhau tổng cộng 20 bậc.
Hướng Văn Hạo leo hết 10 bậc, rẽ ngoặt vào chiếu nghỉ tiếp theo leo nốt 10 bậc thang cuối cùng.
Nhưng ngay lập tức y như bị lôi điện đánh trúng, thẳng tắp đứng yên một chỗ, trân trân nhìn vào bức tường đối diện.
── Trên vách tường bên trái, nổi bật nên một hành chữ rất to được viết bằng máu:
Trả mạng cho ta!
Cả bức tường bị bốn con chữ lấp đầy, hình thành nên một mảng máu me hỗn độn, trông như một chiếc miệng lớn hung dữ đang há to.
Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi bức tường biến thành thi thể khắp người, tứ chi đứt đoạn.
Huyệt thái dương của Hướng Văn Hạo liên tục giật giật.
Y muốn kêu to, nhưng khi mở miệng lại phát hiện ra cuống họng như bị tắc nghẽn không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, một chữ cũng không.
Y nhớ đến khuôn mặt của Chu Tử Mặc bị cắt nát đến không nhận ra, sau đó lại được hắn dùng sợi chỉ đen thô to vá lại.
Khuôn mặt kia, hắc hắc cười có chút quỷ dị, có chút thê thảm, nhìn y thì thào:
“Hạo ~~ làm sao bây giờ ~~~ “
“Ta tìm không thấy mắt phải ah~~~ “
Hướng Văn Hạo từ trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn đầy sợ hãi, vươn tay ôm lấy đầu chạy như điên.
Xông ra khỏi cửa thoát hiểm, chạy như băng trên hành lang, sau đó cố gắng trong sự kích động cuống cuồng mở cửa căn hộ của y, vào được trong nhà, y mới nặng nề mà đóng sập khóa trái cửa lại.
Lần lượt y vào từng phòng, từng phòng, bật đèn khắp nhà.
Kéo rèm lại, điều chỉnh âm lượng tivi lên mức cao nhất.
Cuối cùng y nhào lên giường, dùng tất cả chăn, mền phủ kín toàn thân, chỉ duy nhất để lộ ra một đôi mắt trong đó chứa dầy hoảng loạn và sợ hãi.
Làm xong mọi việc, Hướng Văn Hạo nằm trên giường hồng hộc thở gấp, không hề nhúc nhích, chỉ nằm im nhìn chằm lên trần nhà, dường như muốn đem nó phá thành hai cái động.
Trong đầu y lúc này đã vô cùng hỗn loạn, “bùm” – trong tiếng nổ vang, một số hình ảnh bị nghiền nát cứ thế bay tới bay lui trong dầu y, đan thành một mạng lưới vô cùng dày đặc, làm y hoa mắt chóng mặt, cướp lấy hô hấp của y.
Đến lúc Hướng Văn Hạo có thể đẩy ra cánh cửa cầu thang bước vào hành lang, y cảm thấy dường như thời gian đã kéo dài cả trăm năm.
Đứng trước cửa căn hộ, y thò tay vào túi quần, móc chìa khóa nhà ra.
Cắm chìa khóa vào ổ, xoay mấy vòng, nhưng ổ khóa vẫn không có chút xi nhê sứt mẻ.
Nhíu mày, Hướng Văn Hạo nương theo ánh đèn hành lang kiểm tra chiếc chìa khóa mình đang cầm trên tay.
── Đúng rồi ah, chính là nó ah!
Một lần nữa, Hướng Văn Hạo tra chìa khóa.
Vẫn là không một chút chuyển biến.
Hướng Văn Hạo cảm thấy đang có một cỗ lửa giận trong lòng bùng nổ, lục phủ ngũ tạng đang sôi lên như phiên giang đáo hải. (Phiên giang đáo hải: tràn ngập sóng gió).
Mấy ngày nay, vận rủi bay đến tới tấp như muốn đè bẹp y, hôm nay cuối cùng cũng bức y tới cực điểm bộc phát.
Hung hăng đạp mấy cước lên cánh cửa chống trộm, sau đó lại bồi thêm vài quyền.
Xương cốt nóng rát đau nhức, nhưng mà bực bội tích tụ trong lòng cũng được giảm bớt hơn phân nửa, nhất thời lại có cảm giác sảng khoái tinh thần.
Hướng Văn Hạo thở dốc một hơi, sau đó xoay người đổi góc độ “luyện quyền”.
Nhưng mà mới quay người lại, liền phát hiện trước mắt thình lình xuất hiện một quỷ ảnh đen sì đang đứng ngay bên cạnh!
Quỷ ảnh kia chỉ cách y khoảng cm, đang giương nanh múa vuốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên hướng về phía con mồi của nó.
“Chu Tử Mặc!”
Hướng Văn Hạo quát to một tiếng, liền lùi lại ba bước, cả người dựa vào mặt tường lạnh tanh.
Tận tới lúc đó, y mới nhìn rõ, hóa ra đó chỉ là một chậu cây cảnh, cao ngang người y.
Nhưng mà, trước cửa căn hộ của y làm thế nào lại có bồn cây cảnh này.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, y quay đầu nhìn lại bức tường sau lưng mình.
── Trên tường là một con số được in tinh tế rõ ràng bằng sơn đỏ: .
Hướng Văn Hạo một lần nữa bước vào cầu thang thoát hiểm.
Y có chút dở khóc dở cười.
── Hóa ra vào cái thời điểm xui xẻo kia y lại leo thiếu một tầng.
Cao ốc này mỗi tầng cao m, mỗi chiếu nghỉ cách nhau bậc cầu thang, tính ra, mỗi tầng cách nhau tổng cộng bậc.
Hướng Văn Hạo leo hết bậc, rẽ ngoặt vào chiếu nghỉ tiếp theo leo nốt bậc thang cuối cùng.
Nhưng ngay lập tức y như bị lôi điện đánh trúng, thẳng tắp đứng yên một chỗ, trân trân nhìn vào bức tường đối diện.
── Trên vách tường bên trái, nổi bật nên một hành chữ rất to được viết bằng máu:
Trả mạng cho ta!
Cả bức tường bị bốn con chữ lấp đầy, hình thành nên một mảng máu me hỗn độn, trông như một chiếc miệng lớn hung dữ đang há to.
Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi bức tường biến thành thi thể khắp người, tứ chi đứt đoạn.
Huyệt thái dương của Hướng Văn Hạo liên tục giật giật.
Y muốn kêu to, nhưng khi mở miệng lại phát hiện ra cuống họng như bị tắc nghẽn không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, một chữ cũng không.
Y nhớ đến khuôn mặt của Chu Tử Mặc bị cắt nát đến không nhận ra, sau đó lại được hắn dùng sợi chỉ đen thô to vá lại.
Khuôn mặt kia, hắc hắc cười có chút quỷ dị, có chút thê thảm, nhìn y thì thào:
“Hạo ~~ làm sao bây giờ ~~~ “
“Ta tìm không thấy mắt phải ah~~~ “
Hướng Văn Hạo từ trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn đầy sợ hãi, vươn tay ôm lấy đầu chạy như điên.
Xông ra khỏi cửa thoát hiểm, chạy như băng trên hành lang, sau đó cố gắng trong sự kích động cuống cuồng mở cửa căn hộ của y, vào được trong nhà, y mới nặng nề mà đóng sập khóa trái cửa lại.
Lần lượt y vào từng phòng, từng phòng, bật đèn khắp nhà.
Kéo rèm lại, điều chỉnh âm lượng tivi lên mức cao nhất.
Cuối cùng y nhào lên giường, dùng tất cả chăn, mền phủ kín toàn thân, chỉ duy nhất để lộ ra một đôi mắt trong đó chứa dầy hoảng loạn và sợ hãi.
Làm xong mọi việc, Hướng Văn Hạo nằm trên giường hồng hộc thở gấp, không hề nhúc nhích, chỉ nằm im nhìn chằm lên trần nhà, dường như muốn đem nó phá thành hai cái động.
Trong đầu y lúc này đã vô cùng hỗn loạn, “bùm” – trong tiếng nổ vang, một số hình ảnh bị nghiền nát cứ thế bay tới bay lui trong dầu y, đan thành một mạng lưới vô cùng dày đặc, làm y hoa mắt chóng mặt, cướp lấy hô hấp của y.