Chu Tử Mặc quay lưng về phía Hướng Văn Hạo, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong túi đồ của hắn.
Bóng lưng của hắn thập phần yểu điệu, tóc đen như bộc. Dưới áo ngủ thấp thoáng cặp đùi trắng tựa bạch ngọc, thon dài, thẳng tắp đầy tình dục.
Cách tay trắng nõn lộ ra dưới cánh tay áo vén cao, giờ khắc này đang từ trong túi đồ chậm rãi lấy ra một vật thể không biết tên màu đen, cựu kỳ thô to.
Hướng Văn Hạo nắm chặt bình hoa đặt trên đầu giường, rón rén tiến gần về phía hắn.
Trái tim của y đập như trống bỏi, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm.
Chu Tử Mặc vui sướng nói:
“Hạo, hôm nay nếm thử một cái mới đồ vật ah.”
Thanh âm của hắn thanh thanh nhẹ nhàng , quyến rũ, mị hoặc. Nhưng trong đó lại có chút kỳ quái, đáng sợ.
Hướng Văn Hạo hít sâu một hơi, giơ cao bình hoa mình đang cầm trên tay, đập mạnh xuống đầu Chu Tử Mặc.
Y mất 4h đồng hồ, tách rời cơ thể Chu Tử Mặc ra thành từng phần, sau đó lại cho từng khối vào từng túi nilon đen riêng biệt.
Lại mất đến 3h để thanh lý sạch sẽ hiện trường.
Đứng trong nhà tắm, tinh thần của y nhất thời có chút hoảng hốt.
Cố gắng tìm lại bình tĩnh, vào trong phòng chứa đồ tìm ra một thùng giấy không còn dùng đến nữa, đem tất cả những túi nilon đen kia bỏ vào trong.
Y chuyển thùng giấy vào trong thang máy, sau đó đặt nó nằm vào một bên góc thang máy, lau mồ hôi.
Lúc này ngoài trời đã có chút ánh sáng yếu ớt của ngày mới, bóng tối cũng dần biến mất.
Khi thang máy dừng lại ở tầng 1, Hướng Văn Hạo bê thùng giấy ra bãi đỗ xe của chung cư.
Đặt thùng giấy bên ghế ngồi cạnh tay lái, y nhanh chóng mở máy,phóng khỏi khu chung cư.
Trong đầu trống rỗng, y chỉ dựa vào bản năng của mình mà điều khiển ôtô.
Xe di chuyển liên tục, hết ngày, sang đêm, khi màn đêm buông xuống, ôtô của Hướng Văn Hạo đã chạy đến một vùng ngoại ô của một thành phố khác.
Hai bên đường vô cùng vắng vẻ, hoang dã, cỏ dại mọc cao ngang hông một người trưởng thành, thấp thoáng là những tán cây uốn éo đan xen vượt lên.
Cả con đường bị nhấn chìm trong bóng tối, trong phạm vi 10 dặm xung quanh, cũng không có bất cứ chiếc xe nào chạy ngang qua nơi này.
Hướng Văn Hạo quyết định:
── Nơi đây, chính là nơi y sẽ chôn xác của Chu Tử Mặc.
Đeo vào găng tay đã được chuẩn bị sẵn, y bê chiếc thùng giấy từ trên xe chyển xuống, sau đó từ trong cốp xe lấy ra cuốc, xẻng đã chuẩn bị trước.
Mở túi nilon ra quan sát, y hơi nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát, sau đó, y quyết định sẽ chôn đầu trước.
Sau khi chôn đầu của Chu Tử Mặc xong, y sẽ lên xe, lái xe tiến về phía trước, giống như lần trước, cứ cách một đoạn đường, Hướng Văn Hạo lại xuống xe, lần lượt chôn kỹ từng phần cơ thể của Chu Tử Mặc.
Hướng Văn Hạo cho xe chạy vào khu vực cỏ rậm bên đường, khi cách đường cái khoảng 20m mới dừng xe lại, xuống xe, y lấy xẻng ra đào một cái hố sâu chừng 1m mới dừng lại.
Từ trong túi nilon, y cẩn thận từng chút một, lấy đầu của Chu Tử Mặc ra.
Cái đầu liếc nhìn qua đã thấy vô cùng thê thảm, trên đầu là vô số vết cắt, nông sâu khác nhau, cũng bởi do Hướng Văn Hạo cắt xuống cho hả cơn tức của y. Trên mặt vết thương máu chảy đầm đìa, có những vết cắt do quá sâu mà còn để lộ ra từng mảng xương trắng.
Một bên mắt, nhãn cầu bị rơi ra khỏi hốc mắt, lủng lẳng treo trong không khí, từ trong khe hở chảy ra từng dòng máu màu đỏ hồng hồng diễm diễm.
Hướng Văn Hạo thở dài.
── Một khuôn mặt xinh đẹp như thế này, thật đáng tiếc!
Dùng hai tay bê chiếc đầu lên, chuyển đến trên miệng hố.
Khi Hướng Văn Hạo đang muốn buông tay ra, một bên mắt nhầy nhụa máu me đang đóng chặt của Chu Tử Mặc, bất thình lình mở lớn!
Trong mắt không có tròng mắt, chỉ là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng từ đó còn chảy ra một ít chất lỏng nhợt nhạt – thủy thi.
Cái đầu kia mở mắt nhìn chằm chằm Hướng Văn Hạo, khóe miệng bứt lên một nụ cười đầy quỷ dị, từ cổ họng phát ra những âm thanh khiến người ta sở gai ốc, Chu Tử Mặc nhẹ nhàng nói:
“~~ Hạo ~~ chúng ta kết hôn ah ~~~~ “
Hướng Văn Hạo phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đột nhiên mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Y phục dã ướt sũng mồ hôi lạnh, ẩm ướt dính sát vào da thịt, khiến cho lưng y cảm thấy tê dại, âm hàn.
Mờ mịt mờ mắt dò xét bốn phía, phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, từ phòng khách truyền ra tiếng tivi ồn ào huyên náo.
Nhìn lên chiếc đồng hồ đang treo trên tường, kim đồng hồ đã điểm 12h đêm.
── Y đã mê man ngủ suốt 17 tiếng đồng hồ!
Hướng Văn Hạo vuốt vuốt huyệt Thái Dương đau nhức, muốn xua tan đi cơn ác mộng còn lưu lại trong đại não của mình.
Nhưng mà ngay lập tức Hướng Văn Hạo phát ra một tiếng gầm rú dọa người, chạy về hướng cửa lớn ngoài phòng khách.
*
*
*
Khi xông vào thang máy, y phát hiện thùng giấy vẫn lẳng lặng nằm vào một góc thang máy.
── Thùng giấy này, đương nhiên lại chính là thùng giấy đã xuất hiện trong cơn ác mộng kia của y!
Trong nháy mắt Hướng Văn Hạo nhớ lại tất cả, chi tiết tỉ mỉ:
── Hôm đó y không chỉ cho từng phần xác của Chu Tử Mặc vào túi nilon, mà còn cho túi nilon vào một thùng giấy mà y không dùng nữa.
Thùng giấy trước mắt này, cùng với thùng giấy mà y dùng để bỏ xác vào ngày đó, giống nhau như đúc!
Hướng Văn Hạo nghe thấy “Xoảng” một tiếng.
Trong đầu như có cái gì đang bị vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Chu Tử Mặc quay lưng về phía Hướng Văn Hạo, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong túi đồ của hắn.
Bóng lưng của hắn thập phần yểu điệu, tóc đen như bộc. Dưới áo ngủ thấp thoáng cặp đùi trắng tựa bạch ngọc, thon dài, thẳng tắp đầy tình dục.
Cách tay trắng nõn lộ ra dưới cánh tay áo vén cao, giờ khắc này đang từ trong túi đồ chậm rãi lấy ra một vật thể không biết tên màu đen, cựu kỳ thô to.
Hướng Văn Hạo nắm chặt bình hoa đặt trên đầu giường, rón rén tiến gần về phía hắn.
Trái tim của y đập như trống bỏi, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm.
Chu Tử Mặc vui sướng nói:
“Hạo, hôm nay nếm thử một cái mới đồ vật ah.”
Thanh âm của hắn thanh thanh nhẹ nhàng , quyến rũ, mị hoặc. Nhưng trong đó lại có chút kỳ quái, đáng sợ.
Hướng Văn Hạo hít sâu một hơi, giơ cao bình hoa mình đang cầm trên tay, đập mạnh xuống đầu Chu Tử Mặc.
Y mất h đồng hồ, tách rời cơ thể Chu Tử Mặc ra thành từng phần, sau đó lại cho từng khối vào từng túi nilon đen riêng biệt.
Lại mất đến h để thanh lý sạch sẽ hiện trường.
Đứng trong nhà tắm, tinh thần của y nhất thời có chút hoảng hốt.
Cố gắng tìm lại bình tĩnh, vào trong phòng chứa đồ tìm ra một thùng giấy không còn dùng đến nữa, đem tất cả những túi nilon đen kia bỏ vào trong.
Y chuyển thùng giấy vào trong thang máy, sau đó đặt nó nằm vào một bên góc thang máy, lau mồ hôi.
Lúc này ngoài trời đã có chút ánh sáng yếu ớt của ngày mới, bóng tối cũng dần biến mất.
Khi thang máy dừng lại ở tầng , Hướng Văn Hạo bê thùng giấy ra bãi đỗ xe của chung cư.
Đặt thùng giấy bên ghế ngồi cạnh tay lái, y nhanh chóng mở máy,phóng khỏi khu chung cư.
Trong đầu trống rỗng, y chỉ dựa vào bản năng của mình mà điều khiển ôtô.
Xe di chuyển liên tục, hết ngày, sang đêm, khi màn đêm buông xuống, ôtô của Hướng Văn Hạo đã chạy đến một vùng ngoại ô của một thành phố khác.
Hai bên đường vô cùng vắng vẻ, hoang dã, cỏ dại mọc cao ngang hông một người trưởng thành, thấp thoáng là những tán cây uốn éo đan xen vượt lên.
Cả con đường bị nhấn chìm trong bóng tối, trong phạm vi dặm xung quanh, cũng không có bất cứ chiếc xe nào chạy ngang qua nơi này.
Hướng Văn Hạo quyết định:
── Nơi đây, chính là nơi y sẽ chôn xác của Chu Tử Mặc.
Đeo vào găng tay đã được chuẩn bị sẵn, y bê chiếc thùng giấy từ trên xe chyển xuống, sau đó từ trong cốp xe lấy ra cuốc, xẻng đã chuẩn bị trước.
Mở túi nilon ra quan sát, y hơi nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát, sau đó, y quyết định sẽ chôn đầu trước.
Sau khi chôn đầu của Chu Tử Mặc xong, y sẽ lên xe, lái xe tiến về phía trước, giống như lần trước, cứ cách một đoạn đường, Hướng Văn Hạo lại xuống xe, lần lượt chôn kỹ từng phần cơ thể của Chu Tử Mặc.
Hướng Văn Hạo cho xe chạy vào khu vực cỏ rậm bên đường, khi cách đường cái khoảng m mới dừng xe lại, xuống xe, y lấy xẻng ra đào một cái hố sâu chừng m mới dừng lại.
Từ trong túi nilon, y cẩn thận từng chút một, lấy đầu của Chu Tử Mặc ra.
Cái đầu liếc nhìn qua đã thấy vô cùng thê thảm, trên đầu là vô số vết cắt, nông sâu khác nhau, cũng bởi do Hướng Văn Hạo cắt xuống cho hả cơn tức của y. Trên mặt vết thương máu chảy đầm đìa, có những vết cắt do quá sâu mà còn để lộ ra từng mảng xương trắng.
Một bên mắt, nhãn cầu bị rơi ra khỏi hốc mắt, lủng lẳng treo trong không khí, từ trong khe hở chảy ra từng dòng máu màu đỏ hồng hồng diễm diễm.
Hướng Văn Hạo thở dài.
── Một khuôn mặt xinh đẹp như thế này, thật đáng tiếc!
Dùng hai tay bê chiếc đầu lên, chuyển đến trên miệng hố.
Khi Hướng Văn Hạo đang muốn buông tay ra, một bên mắt nhầy nhụa máu me đang đóng chặt của Chu Tử Mặc, bất thình lình mở lớn!
Trong mắt không có tròng mắt, chỉ là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng từ đó còn chảy ra một ít chất lỏng nhợt nhạt – thủy thi.
Cái đầu kia mở mắt nhìn chằm chằm Hướng Văn Hạo, khóe miệng bứt lên một nụ cười đầy quỷ dị, từ cổ họng phát ra những âm thanh khiến người ta sở gai ốc, Chu Tử Mặc nhẹ nhàng nói:
“~~ Hạo ~~ chúng ta kết hôn ah ~~~~ “
Hướng Văn Hạo phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đột nhiên mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Y phục dã ướt sũng mồ hôi lạnh, ẩm ướt dính sát vào da thịt, khiến cho lưng y cảm thấy tê dại, âm hàn.
Mờ mịt mờ mắt dò xét bốn phía, phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, từ phòng khách truyền ra tiếng tivi ồn ào huyên náo.
Nhìn lên chiếc đồng hồ đang treo trên tường, kim đồng hồ đã điểm h đêm.
── Y đã mê man ngủ suốt tiếng đồng hồ!
Hướng Văn Hạo vuốt vuốt huyệt Thái Dương đau nhức, muốn xua tan đi cơn ác mộng còn lưu lại trong đại não của mình.
Nhưng mà ngay lập tức Hướng Văn Hạo phát ra một tiếng gầm rú dọa người, chạy về hướng cửa lớn ngoài phòng khách.
Khi xông vào thang máy, y phát hiện thùng giấy vẫn lẳng lặng nằm vào một góc thang máy.
── Thùng giấy này, đương nhiên lại chính là thùng giấy đã xuất hiện trong cơn ác mộng kia của y!
Trong nháy mắt Hướng Văn Hạo nhớ lại tất cả, chi tiết tỉ mỉ:
── Hôm đó y không chỉ cho từng phần xác của Chu Tử Mặc vào túi nilon, mà còn cho túi nilon vào một thùng giấy mà y không dùng nữa.
Thùng giấy trước mắt này, cùng với thùng giấy mà y dùng để bỏ xác vào ngày đó, giống nhau như đúc!
Hướng Văn Hạo nghe thấy “Xoảng” một tiếng.
Trong đầu như có cái gì đang bị vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.