Edit + Beta: Vịt
Ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác vị trí bên cạnh có chút lún xuống, sau đó là một cỗ nặng đánh tới đè nửa người cậu.
Hàn Mạc giật giật, không quá vừa ý cau mày, trong miệng lầm bầm một câu nặng nề, sau đó tiếp tục ngủ.
Cậu thật sự mệt, mỗi ngày lao động trí óc làm cho tinh thần cậu căng thẳng độ cao, nếu không phải tiểu bảo bối buổi tối đặc biệt dễ trông, cũng sẽ không ngủ được một nửa khóc nháo, bằng không cậu e rằng bị mệt chết.
Khóe miệng Thiệu Văn Phong mang theo ý cười, nhìn Hàn Mạc bị mình ôm trong ngực dáng vẻ không hài lòng, sáp tới hôn hôn khóe miệng cậu, duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đôi môi khô khốc của cậu, sau đó từ từ ngậm mút thỏa thích.
Hàn Mạc bán mở mắt, giơ tay lên bộp một cái đánh vào trên mặt anh, bất mãn hừ hừ hai tiếng trở mình đưa lưng về phía Thiệu Văn Phong, một tay ôm con trai bảo bối về phía ngực, cong lưng cọ cọ mặt, "Ngủ, đừng làm rộn!"
"Được được được, ngủ." Hít sâu một cái đè xuống dục vọng dâng cao trong cơ thể mình, nam nhân cười khổ ôm chặt eo cậu, để cho lồng ngực mình dán vào sống lưng cậu.
Được rồi, loại trừng phạt ngọt ngào này anh thích, nhịn chết cũng vui vẻ.
Có thể cùng giường chung gối với Hàn Mạc cũng không phải là ý nghĩ ngày một ngày hai, anh muốn cứ luôn ngủ cùng trên một cái giường như vậy với Hàn Mạc, mặc dù bây giờ xem ra còn có chút khó khăn, bất quá không sao, anh có lòng tin, ít nhất trên cơ sở hành động cọ giường hiện tại, còn có thể nhiều hơn mấy lần nữa.
Tục ngữ đã nói, thói quen thành tự nhiên.
Anh phải để cho Hàn Mạc quen hành động cọ giường của mình, tới lúc mình không có ở đây cọ giường Hàn Mạc sẽ cảm thấy tịch mịch khó chịu ngủ không yên mới được.
Gánh nặng đường xa! Anh có kiên nhẫn, dù sao còn có rất lâu phải dây dưa cùng một chỗ, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn, cái người vừa ý làm cho mình tâm tâm niệm niệm này chính là vật trong túi của anh, ai cũng đừng nghĩ chấm mút.
Hàn Mạc cảm thấy giấc ngủ ngày thật thoải mái, buổi sáng cũng không có bị cánh tay nhỏ mập mạp của con trai nhà mình túm tỉnh, đợi tới lúc mở mắt ra trời đã sáng choang, bên cạnh đã sớm biến mất thân ảnh của con trai bảo bối.
Giật mình cậu ngồi dậy, trái phải nhìn nhìn, trong lòng có chút sợ hãi.
"Bảo bối!?" Cậu kéo cổ họng hô một tiếng, vội vàng đưa tay túm áo T-shirt mặc lên người, nhảy xuống giường mặc quần.
"A a a a." Thanh âm tiểu bảo bối từ ngoài cửa vang lên, nghe thanh âm cách cửa rất gần.
Quần mặc được một chân liền chân sau nhảy ra mở cửa, cửa vừa mở, đã nhìn thấy tiểu bảo bối đang gục trong ngực Thiệu Văn Phong, tay nhỏ còn ba ba ba vỗ cửa phòng, cười toét miệng nhỏ đã thêm 8 cái răng a a a a kêu với Hàn Mạc.
Hàn Mạc mặc xong quần, giơ tay lên ôm nhóc lại, hôn hôn mặt, lại cẩn thận nhìn nhìn. Không phát hiện nhóc có dấu hiệu đã khóc, lúc này mới coi như yên tâm.
Cau mày, cậu quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong không nói chuyện chỉ đi tới phòng ăn, không hiểu lại cúi đầu nhìn con trai trong ngực, sáp tới lại hôn hôn khuôn mặt mềm mềm trắng mịn của nhóc con, thơm thơm, hẳn là đã rửa mặt bôi phấn Bảo Bảo.
Kéo lê dép ra cửa tới phòng ăn, Hàn Mạc liếc nhìn bữa sáng trên bàn, lại liếc nhìn phòng cha Hàn, không hiểu quay đầu, "Cha tôi với dì lại đi ra ngoài rồi?"
Hai hôm nay là sao, mặc dù thời tiết rất thích hợp tập thể dục buổi sáng, bất quá lúc này hẳn là đã qua thời gian tập thể dục buổi sáng, lại nói điểm tâm này rõ ràng chính là tay nghề của dì Khương.
"Không có, hôm qua cha em nói hôm nay đi tham dự hôn lễ, bạn cũ từ sớm đã tới, em bận rộn không nghe thấy." Cầm bát đũa đặt ở trên bàn, đi tới nhận lấy tiểu bảo bối trong ngực cậu, "Đi rửa mặt đánh răng ăn cơm."
Hàn Mạc gật gật đầu, liếc nhìn con trai bảo bối bị Thiệu Văn Phong ôm vào trong ngực, có chút không xác định vào phòng.
Kết quả...... Tiểu bảo bối cư nhiên không khóc?
Hàn Mạc bán tín bán nghi thò đầu ra nhìn, nhóc con đang trợn to mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng cậu, sau khi nhìn thấy đầu cậu còn duỗi tay nhỏ nắm nắm, bất quá vẫn thật sự không khóc.
Cho dù là dẹt miệng nhỏ, nhưng tiếng khóc cũng không có phát ra.
Hàn Mạc cảm thấy con trai nhà mình hiểu chuyện, yên tâm lùi đầu đi rửa mặt. Kỳ thực cũng thật sự rất thần kỳ, nhóc con bị ai ôm ra khỏi phòng ngủ cũng khóc, chỉ có Thiệu Văn Phong, sáng nay lúc anh tỉnh tiểu bảo bối vẫn ngủ, bất quá chính là tã lót nặng không ít, anh rón rét thay tã lót khô ráo cho tiểu bảo bối, sau đó ôm nhóc ở trong phòng đi dạo, tiếp đó ra khỏi phòng.
Tiểu bảo bối không đầy một lát liền tỉnh, không nhìn thấy Hàn Mạc, nhìn thấy Thiệu Văn Phong, đoán chừng cũng nhớ trên người Thiệu Văn Phong có mùi vị của mình, dẹt miệng không khóc, kêu a a a mấy tiếng giống như lại hỏi ba ba nhóc ở đâu, Thiệu Văn Phong ở trên mặt nhóc hôn hôn, tiếng nho nhỏ dỗ nhóc, ba ba đang nhỏ, con trai cục cưng.
Khoan hẵng nói, nhóc con cư nhiên thật sự không khóc, chỉ là có chút không quá tình nguyện bị ôm.
Đối với chuyện này Hàn Mạc không biết, Thiệu Văn Phong cũng không có ý định cho cậu biết.
Anh phải bồi dưỡng tình cảm với con trai, sau này còn phải dựa vào tiểu bảo bối kéo vào khoảng cách giữa anh và Hàn Mạc đấy! Anh không thể bỏ qua một chút thời gian nào ở chung với con trai.
Đầu đối đầu ăn điểm tâm, Hàn Mạc lại đút cháo sữa và lòng đỏ trứng cho tiểu bảo bối, nhóc con gần đây thèm ăn không tốt như trước kia, bất quá ăn cũng không ít.
"Anh để đó tôi rửa, anh đi làm đi không cần để ý đến tôi." Nhìn thấy Thiệu Văn Phong đứng lên thu dọn bát đĩa, Hàn Mạc ôm tiểu bảo bối lắc lắc, nhẹ giọng mở miệng.
Cậu luôn cảm thấy Thiệu Văn Phong làm mấy chuyện thu dọn bát đĩa này có chút rất kỳ quặc, nhất là dáng vẻ anh vén tay áo rửa bát, nhìn thế nào cũng không nên xuất hiện trên người người đàn ông này, cực kỳ không phù hợp.
Động tác Thiệu Văn Phong không ngừng, chân tay nhanh nhẹn thu dọn xong bàn, còn rửa xong bát, vừa lau tay vừa cười nhìn cậu, "Em cho rằng tôi trời sinh chính là làm ông chủ? Hồi đó lúc tôi tự mình ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp ngay cả phục vụ sinh cũng làm qua, còn ở bên đường cái bán BBQ đấy!"
"......" Hàn Mạc mở to mắt, không thể tin nhìn anh.
Bán BBQ? Chậc chậc, thật đúng là nhìn không ra. Thằng cha này một thân khí chất tinh anh, còn kém ở trên đầu anh ta in vài chữ to — Tôi là tinh anh.
Lắc lắc đầu, bĩu môi, cậu hừ nhẹ một tiếng, "Vậy thì sao? Anh hiện tại không phải cũng là ông chủ lớn sao, giá trị con người đều sắp chen vào top 5 toàn cầu rồi."
Ngày đó thiết kế mệt mỏi, ở trong công ty nghe bát quái, Thiệu Văn Phong bị mấy nam nữ đồng nghiệp thảo luận nhiều nhất. Trước không nói hôm trước ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra quan hệ với mình, chỉ cái thân phận ông chủ công ty RS đã làm cho bao nhiêu người chạy theo như vịt.
Một đám nam nam nữ nữ tán gẫu bát quái, ngoại trừ gia đình tài sản chính là chuyện tình cảm, hồi đó cậu cũng từng bị thảo luận như vậy, cho nên sau khi nghe có người phân tích Thiệu Văn Phong, Hàn Mạc cảm thấy còn rất có thú vị.
Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, thẳng vai, "Đúng a đúng a, tôi có tiền, vậy thì sao, còn không phải cô đơn một mình."
...... Hàn Mạc bị lời ý vị thâm trường kia nói rất không thoải mái, mím môi dưới, cậu nhìn đồng hồ treo tường, hít lỗ mũi, "Anh hôm qua...... Không nói lời gì kỳ quái với dì chứ?"
Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, cảm thấy không cần thiết đem chuyện này lừa dối Hàn Mạc.
Vạn nhất lại chọc cậu xù lông, mình cũng không có lợi gì. Mặc dù anh rất thích nhìn dáng vẻ Hàn Mạc bởi vì một lời của mình liền thở phì phò, bất quá bây giờ...... Không đúng lúc.
"Không nói, em không phải không muốn bọn họ biết sao." Đi qua hôn hôn trán tiểu bảo bối, Thiệu Văn Phong lui về phía sau một bước cầm áo khoác tây trang khoác trên ghế salon mặc lên, "Tôi tới công ty đi làm, em chú ý nghỉ ngơi đừng quá mệt mỏi." Suy nghĩ một chút lại bồi thêm một câu, "Bản thiết kế kia nếu như không có biện pháp dựa theo thời gian sớm định ra nộp bản thảo cũng không sao hết, kéo dài hai ba ngày cũng được, tôi có thể lùi vài ngày rồi khởi công."
Hàn Mạc hiểu ý tứ của anh, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng kỳ hạn hợp đồng, nếu như bọn cậu không có biện pháp cầm ra bản thiết kế để cho công ty RS vừa lòng, vậy liền tính là vi phạm hợp đồng.
Bởi vì dù sao cũng có dính líu tới chính phủ, cho nên Hàn Mạc biết rõ ràng, có một số việc không phải nói đổi là đổi. Trì hoãn khởi công một ngày, Thiệu Văn Phong sẽ phải tổn thất một khoản tiền lớn, anh không chỉ phải trên dưới đút lót, còn phải tiến hành trấn an với nội bộ.
"Không cần, buổi chiều tôi tới công ty tìm Trương Mạo làm quyết định cuối cùng, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, sáng mai tôi sẽ mang tất cả bản thiết kế tới công ty các anh."
Cậu cũng không muốn để cho người ta sau lưng nói mình dựa vào quan hệ mới có thể có cơ duyên tốt như vậy, cậu muốn hướng bọn họ bày ra thực lực chân chính của mình.
Hàn Mạc không có dã tâm gì quá lớn, nhưng có một điểm không thể không nói, cậu thích khiêu chiến. Nhất là trên công việc, cậu thích tạo ra cho mình từng cái từng cái vấn đề khó khăn, sau đó nhất nhất giải quyết, loại cảm giác này sẽ làm cho cậu cảm giác mình là giỏi nhất.
Thiệu Văn Phong nhìn vết tinh quang lóe lên trong mắt cậu, khóe miệng cũng chầm chậm câu lên, thừa dịp cậu không chú ý, duỗi tay kéo vai cậu qua, ôm cả cậu và tiểu bảo bối vào trong ngực, sau đó sáp tới bẹp một cái hôn khóe miệng Hàn Mạc, lại hôn hôn chóp mũi tiểu bảo bối, thân mật cùng hai cha con nói tạm biệt.
"Chúc em may mắn, tôi chờ đại tác phẩm của em." Cầm chìa khóa xe, nam nhân buông tay ra xoay người rời đi. Anh không thể ở lại thêm, sợ mình sẽ nhịn không được nhào tới đè Hàn Mạc ở phía dưới hảo hảo yêu thương.
Dáng vẻ tự tin kia, ánh mắt thần thái phi dương kia, không có chỗ nào không phải yêu thích của anh. Hàn Mạc, anh phải có được.
Hàn Mạc lau miệng, nhìn cửa phòng đóng lại, bĩu bĩu khóe miệng, sau đó ở chỗ chính cậu cũng không biết cười khẽ, ôm tiểu bảo bối trở về phòng ngủ.
Ừm, còn có một vài chỗ cuối cùng cần sửa đổi, cậu làm chút là được.
Trương Mạo ở trong công ty chờ Hàn Mạc đi làm, hắn đã đem thứ Hàn Mạc bàn giao tất cả đều làm xong, hiện tại chờ Hàn Mạc tới so sánh với hắn.
Nhìn nam nhân ở phòng làm việc của mình chống chân vừa uống cà phê vừa đọc báo, sắc mặt hắn không đổi, ngữ khí bình thản hỏi: "Tân Nghiệp, cậu gần đây có phải thất tình hay không?"
Tống Tân Nghiệp đầu cũng không ngẩng, nhìn chằm chằm mỹ nữ ngực lớn trên bìa báo chiều giải trí chảy nước miếng mãi, hít hít hai cái, lắc lắc đầu, "Không a, tôi mấy hôm trước mới tìm tiểu minh tinh, đây nài, đẹp không? Mặt mũi xinh xắn."
Vừa nói chuyện, cổ tay xoay một cái, đem tấm hình kia hướng về phía Trương Mạo chỉ chỉ, "Thế nào?"
Trương Mạo sửng sốt, sau đó gật gật đầu, "Rất được."
Nói dứt lời, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, vốn là rất được thích hợp với Tống Tân Nghiệp. Ngực lớn eo mảnh mông vểnh, là kiểu Tống Tân Nghiệp thích.
Tống Tân Nghiệp thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng tức.
Mình công khai ám hiệu đều dùng rồi, thằng cha này sao giống như đầu gỗ vậy, phản ứng gì cũng không có?!
Ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác vị trí bên cạnh có chút lún xuống, sau đó là một cỗ nặng đánh tới đè nửa người cậu.
Hàn Mạc giật giật, không quá vừa ý cau mày, trong miệng lầm bầm một câu nặng nề, sau đó tiếp tục ngủ.
Cậu thật sự mệt, mỗi ngày lao động trí óc làm cho tinh thần cậu căng thẳng độ cao, nếu không phải tiểu bảo bối buổi tối đặc biệt dễ trông, cũng sẽ không ngủ được một nửa khóc nháo, bằng không cậu e rằng bị mệt chết.
Khóe miệng Thiệu Văn Phong mang theo ý cười, nhìn Hàn Mạc bị mình ôm trong ngực dáng vẻ không hài lòng, sáp tới hôn hôn khóe miệng cậu, duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đôi môi khô khốc của cậu, sau đó từ từ ngậm mút thỏa thích.
Hàn Mạc bán mở mắt, giơ tay lên bộp một cái đánh vào trên mặt anh, bất mãn hừ hừ hai tiếng trở mình đưa lưng về phía Thiệu Văn Phong, một tay ôm con trai bảo bối về phía ngực, cong lưng cọ cọ mặt, "Ngủ, đừng làm rộn!"
"Được được được, ngủ." Hít sâu một cái đè xuống dục vọng dâng cao trong cơ thể mình, nam nhân cười khổ ôm chặt eo cậu, để cho lồng ngực mình dán vào sống lưng cậu.
Được rồi, loại trừng phạt ngọt ngào này anh thích, nhịn chết cũng vui vẻ.
Có thể cùng giường chung gối với Hàn Mạc cũng không phải là ý nghĩ ngày một ngày hai, anh muốn cứ luôn ngủ cùng trên một cái giường như vậy với Hàn Mạc, mặc dù bây giờ xem ra còn có chút khó khăn, bất quá không sao, anh có lòng tin, ít nhất trên cơ sở hành động cọ giường hiện tại, còn có thể nhiều hơn mấy lần nữa.
Tục ngữ đã nói, thói quen thành tự nhiên.
Anh phải để cho Hàn Mạc quen hành động cọ giường của mình, tới lúc mình không có ở đây cọ giường Hàn Mạc sẽ cảm thấy tịch mịch khó chịu ngủ không yên mới được.
Gánh nặng đường xa! Anh có kiên nhẫn, dù sao còn có rất lâu phải dây dưa cùng một chỗ, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn, cái người vừa ý làm cho mình tâm tâm niệm niệm này chính là vật trong túi của anh, ai cũng đừng nghĩ chấm mút.
Hàn Mạc cảm thấy giấc ngủ ngày thật thoải mái, buổi sáng cũng không có bị cánh tay nhỏ mập mạp của con trai nhà mình túm tỉnh, đợi tới lúc mở mắt ra trời đã sáng choang, bên cạnh đã sớm biến mất thân ảnh của con trai bảo bối.
Giật mình cậu ngồi dậy, trái phải nhìn nhìn, trong lòng có chút sợ hãi.
"Bảo bối!?" Cậu kéo cổ họng hô một tiếng, vội vàng đưa tay túm áo T-shirt mặc lên người, nhảy xuống giường mặc quần.
"A a a a." Thanh âm tiểu bảo bối từ ngoài cửa vang lên, nghe thanh âm cách cửa rất gần.
Quần mặc được một chân liền chân sau nhảy ra mở cửa, cửa vừa mở, đã nhìn thấy tiểu bảo bối đang gục trong ngực Thiệu Văn Phong, tay nhỏ còn ba ba ba vỗ cửa phòng, cười toét miệng nhỏ đã thêm 8 cái răng a a a a kêu với Hàn Mạc.
Hàn Mạc mặc xong quần, giơ tay lên ôm nhóc lại, hôn hôn mặt, lại cẩn thận nhìn nhìn. Không phát hiện nhóc có dấu hiệu đã khóc, lúc này mới coi như yên tâm.
Cau mày, cậu quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong không nói chuyện chỉ đi tới phòng ăn, không hiểu lại cúi đầu nhìn con trai trong ngực, sáp tới lại hôn hôn khuôn mặt mềm mềm trắng mịn của nhóc con, thơm thơm, hẳn là đã rửa mặt bôi phấn Bảo Bảo.
Kéo lê dép ra cửa tới phòng ăn, Hàn Mạc liếc nhìn bữa sáng trên bàn, lại liếc nhìn phòng cha Hàn, không hiểu quay đầu, "Cha tôi với dì lại đi ra ngoài rồi?"
Hai hôm nay là sao, mặc dù thời tiết rất thích hợp tập thể dục buổi sáng, bất quá lúc này hẳn là đã qua thời gian tập thể dục buổi sáng, lại nói điểm tâm này rõ ràng chính là tay nghề của dì Khương.
"Không có, hôm qua cha em nói hôm nay đi tham dự hôn lễ, bạn cũ từ sớm đã tới, em bận rộn không nghe thấy." Cầm bát đũa đặt ở trên bàn, đi tới nhận lấy tiểu bảo bối trong ngực cậu, "Đi rửa mặt đánh răng ăn cơm."
Hàn Mạc gật gật đầu, liếc nhìn con trai bảo bối bị Thiệu Văn Phong ôm vào trong ngực, có chút không xác định vào phòng.
Kết quả...... Tiểu bảo bối cư nhiên không khóc?
Hàn Mạc bán tín bán nghi thò đầu ra nhìn, nhóc con đang trợn to mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng cậu, sau khi nhìn thấy đầu cậu còn duỗi tay nhỏ nắm nắm, bất quá vẫn thật sự không khóc.
Cho dù là dẹt miệng nhỏ, nhưng tiếng khóc cũng không có phát ra.
Hàn Mạc cảm thấy con trai nhà mình hiểu chuyện, yên tâm lùi đầu đi rửa mặt. Kỳ thực cũng thật sự rất thần kỳ, nhóc con bị ai ôm ra khỏi phòng ngủ cũng khóc, chỉ có Thiệu Văn Phong, sáng nay lúc anh tỉnh tiểu bảo bối vẫn ngủ, bất quá chính là tã lót nặng không ít, anh rón rét thay tã lót khô ráo cho tiểu bảo bối, sau đó ôm nhóc ở trong phòng đi dạo, tiếp đó ra khỏi phòng.
Tiểu bảo bối không đầy một lát liền tỉnh, không nhìn thấy Hàn Mạc, nhìn thấy Thiệu Văn Phong, đoán chừng cũng nhớ trên người Thiệu Văn Phong có mùi vị của mình, dẹt miệng không khóc, kêu a a a mấy tiếng giống như lại hỏi ba ba nhóc ở đâu, Thiệu Văn Phong ở trên mặt nhóc hôn hôn, tiếng nho nhỏ dỗ nhóc, ba ba đang nhỏ, con trai cục cưng.
Khoan hẵng nói, nhóc con cư nhiên thật sự không khóc, chỉ là có chút không quá tình nguyện bị ôm.
Đối với chuyện này Hàn Mạc không biết, Thiệu Văn Phong cũng không có ý định cho cậu biết.
Anh phải bồi dưỡng tình cảm với con trai, sau này còn phải dựa vào tiểu bảo bối kéo vào khoảng cách giữa anh và Hàn Mạc đấy! Anh không thể bỏ qua một chút thời gian nào ở chung với con trai.
Đầu đối đầu ăn điểm tâm, Hàn Mạc lại đút cháo sữa và lòng đỏ trứng cho tiểu bảo bối, nhóc con gần đây thèm ăn không tốt như trước kia, bất quá ăn cũng không ít.
"Anh để đó tôi rửa, anh đi làm đi không cần để ý đến tôi." Nhìn thấy Thiệu Văn Phong đứng lên thu dọn bát đĩa, Hàn Mạc ôm tiểu bảo bối lắc lắc, nhẹ giọng mở miệng.
Cậu luôn cảm thấy Thiệu Văn Phong làm mấy chuyện thu dọn bát đĩa này có chút rất kỳ quặc, nhất là dáng vẻ anh vén tay áo rửa bát, nhìn thế nào cũng không nên xuất hiện trên người người đàn ông này, cực kỳ không phù hợp.
Động tác Thiệu Văn Phong không ngừng, chân tay nhanh nhẹn thu dọn xong bàn, còn rửa xong bát, vừa lau tay vừa cười nhìn cậu, "Em cho rằng tôi trời sinh chính là làm ông chủ? Hồi đó lúc tôi tự mình ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp ngay cả phục vụ sinh cũng làm qua, còn ở bên đường cái bán BBQ đấy!"
"......" Hàn Mạc mở to mắt, không thể tin nhìn anh.
Bán BBQ? Chậc chậc, thật đúng là nhìn không ra. Thằng cha này một thân khí chất tinh anh, còn kém ở trên đầu anh ta in vài chữ to — Tôi là tinh anh.
Lắc lắc đầu, bĩu môi, cậu hừ nhẹ một tiếng, "Vậy thì sao? Anh hiện tại không phải cũng là ông chủ lớn sao, giá trị con người đều sắp chen vào top 5 toàn cầu rồi."
Ngày đó thiết kế mệt mỏi, ở trong công ty nghe bát quái, Thiệu Văn Phong bị mấy nam nữ đồng nghiệp thảo luận nhiều nhất. Trước không nói hôm trước ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra quan hệ với mình, chỉ cái thân phận ông chủ công ty RS đã làm cho bao nhiêu người chạy theo như vịt.
Một đám nam nam nữ nữ tán gẫu bát quái, ngoại trừ gia đình tài sản chính là chuyện tình cảm, hồi đó cậu cũng từng bị thảo luận như vậy, cho nên sau khi nghe có người phân tích Thiệu Văn Phong, Hàn Mạc cảm thấy còn rất có thú vị.
Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, thẳng vai, "Đúng a đúng a, tôi có tiền, vậy thì sao, còn không phải cô đơn một mình."
...... Hàn Mạc bị lời ý vị thâm trường kia nói rất không thoải mái, mím môi dưới, cậu nhìn đồng hồ treo tường, hít lỗ mũi, "Anh hôm qua...... Không nói lời gì kỳ quái với dì chứ?"
Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, cảm thấy không cần thiết đem chuyện này lừa dối Hàn Mạc.
Vạn nhất lại chọc cậu xù lông, mình cũng không có lợi gì. Mặc dù anh rất thích nhìn dáng vẻ Hàn Mạc bởi vì một lời của mình liền thở phì phò, bất quá bây giờ...... Không đúng lúc.
"Không nói, em không phải không muốn bọn họ biết sao." Đi qua hôn hôn trán tiểu bảo bối, Thiệu Văn Phong lui về phía sau một bước cầm áo khoác tây trang khoác trên ghế salon mặc lên, "Tôi tới công ty đi làm, em chú ý nghỉ ngơi đừng quá mệt mỏi." Suy nghĩ một chút lại bồi thêm một câu, "Bản thiết kế kia nếu như không có biện pháp dựa theo thời gian sớm định ra nộp bản thảo cũng không sao hết, kéo dài hai ba ngày cũng được, tôi có thể lùi vài ngày rồi khởi công."
Hàn Mạc hiểu ý tứ của anh, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng kỳ hạn hợp đồng, nếu như bọn cậu không có biện pháp cầm ra bản thiết kế để cho công ty RS vừa lòng, vậy liền tính là vi phạm hợp đồng.
Bởi vì dù sao cũng có dính líu tới chính phủ, cho nên Hàn Mạc biết rõ ràng, có một số việc không phải nói đổi là đổi. Trì hoãn khởi công một ngày, Thiệu Văn Phong sẽ phải tổn thất một khoản tiền lớn, anh không chỉ phải trên dưới đút lót, còn phải tiến hành trấn an với nội bộ.
"Không cần, buổi chiều tôi tới công ty tìm Trương Mạo làm quyết định cuối cùng, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, sáng mai tôi sẽ mang tất cả bản thiết kế tới công ty các anh."
Cậu cũng không muốn để cho người ta sau lưng nói mình dựa vào quan hệ mới có thể có cơ duyên tốt như vậy, cậu muốn hướng bọn họ bày ra thực lực chân chính của mình.
Hàn Mạc không có dã tâm gì quá lớn, nhưng có một điểm không thể không nói, cậu thích khiêu chiến. Nhất là trên công việc, cậu thích tạo ra cho mình từng cái từng cái vấn đề khó khăn, sau đó nhất nhất giải quyết, loại cảm giác này sẽ làm cho cậu cảm giác mình là giỏi nhất.
Thiệu Văn Phong nhìn vết tinh quang lóe lên trong mắt cậu, khóe miệng cũng chầm chậm câu lên, thừa dịp cậu không chú ý, duỗi tay kéo vai cậu qua, ôm cả cậu và tiểu bảo bối vào trong ngực, sau đó sáp tới bẹp một cái hôn khóe miệng Hàn Mạc, lại hôn hôn chóp mũi tiểu bảo bối, thân mật cùng hai cha con nói tạm biệt.
"Chúc em may mắn, tôi chờ đại tác phẩm của em." Cầm chìa khóa xe, nam nhân buông tay ra xoay người rời đi. Anh không thể ở lại thêm, sợ mình sẽ nhịn không được nhào tới đè Hàn Mạc ở phía dưới hảo hảo yêu thương.
Dáng vẻ tự tin kia, ánh mắt thần thái phi dương kia, không có chỗ nào không phải yêu thích của anh. Hàn Mạc, anh phải có được.
Hàn Mạc lau miệng, nhìn cửa phòng đóng lại, bĩu bĩu khóe miệng, sau đó ở chỗ chính cậu cũng không biết cười khẽ, ôm tiểu bảo bối trở về phòng ngủ.
Ừm, còn có một vài chỗ cuối cùng cần sửa đổi, cậu làm chút là được.
Trương Mạo ở trong công ty chờ Hàn Mạc đi làm, hắn đã đem thứ Hàn Mạc bàn giao tất cả đều làm xong, hiện tại chờ Hàn Mạc tới so sánh với hắn.
Nhìn nam nhân ở phòng làm việc của mình chống chân vừa uống cà phê vừa đọc báo, sắc mặt hắn không đổi, ngữ khí bình thản hỏi: "Tân Nghiệp, cậu gần đây có phải thất tình hay không?"
Tống Tân Nghiệp đầu cũng không ngẩng, nhìn chằm chằm mỹ nữ ngực lớn trên bìa báo chiều giải trí chảy nước miếng mãi, hít hít hai cái, lắc lắc đầu, "Không a, tôi mấy hôm trước mới tìm tiểu minh tinh, đây nài, đẹp không? Mặt mũi xinh xắn."
Vừa nói chuyện, cổ tay xoay một cái, đem tấm hình kia hướng về phía Trương Mạo chỉ chỉ, "Thế nào?"
Trương Mạo sửng sốt, sau đó gật gật đầu, "Rất được."
Nói dứt lời, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, vốn là rất được thích hợp với Tống Tân Nghiệp. Ngực lớn eo mảnh mông vểnh, là kiểu Tống Tân Nghiệp thích.
Tống Tân Nghiệp thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng tức.
Mình công khai ám hiệu đều dùng rồi, thằng cha này sao giống như đầu gỗ vậy, phản ứng gì cũng không có?!