Đó là nơi khác hẳn với cảnh tượng ban ngày, thậm chí trong ý thức của cô, cuộc sống ban đêm này có khác biệt quá lớn.
Anh đưa cô đến sòng bạc ngầm.
Cô thề rằng, trước buổi tối hôm nay, cô thậm chí còn không biết Vân Hải có tồn tại một nơi như thế này.
Ánh đèn rực rỡ, người người đông đúc.
Khách đánh bạc ở đây rất phong phú, không cùng giới tính, không cùng tuổi tác, không cùng màu da, nhưng cùng tụ tập ở đây để phô trương sự giàu có của họ.
“Không phải tất cả mọi người đều có thể vào đây”, khi Thẩm Trì nói, anh dẫn cô ra lan can tầng ba đứng, từ đây có thể thấy toàn bộ cảnh náo nhiệt nơi đây, “Hơn nữa thắng thua và giao dịch ở đây cũng không nhất thiết phải bằng tiền.”
“Còn gì nữa?”, cô vịn vào lan can chạm hoa, ánh mắt nhìn xuống đám khách đánh bạc như điên cuồng, vô thức hỏi.
“Đồ cổ, ngà voi, gỗ, thậm chí là quyền lực trong tay, hoặc quân bài chính trị, quan hệ xã giao, tất cả những thứ có thể thấy hoặc không thể thấy, chỉ cần em có đủ vốn và giá trị thì đều có thể đem ra đặt cược.”
Cô bàng hoàng nghe anh nói, bình thường cô cũng nghe đồn về những điều này, “Nghe có vẻ rất mới mẻ!”
Thẩm Trì bình tĩnh nhìn xuống đám người dưới lầu, tiếp tục nói cho cô biết, “Nếu không muốn dùng cách này để kiếm lợi ở đây, cũng có thể dùng thứ em cho rằng có giá trị nhất trong tay mình đi trao đổi với người khác, lấy thứ em muốn nhất. Đó là trao đổi bình đẳng, lấy thứ mình cần.”
Cô quay sang nhìn anh, “Thế nên, nơi này thuộc về anh sao?”
Thẩm Trì cũng quay lại nhìn cô, gật đầu.
Đương nhiên cô biết, nơi này chỉ là một ví dụ về thế giới ngầm rộng lớn bên ngoài thôi. Trong thế giới ngầm không thấy hết được đó, mỗi giây mỗi phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện lớn, thậm chí không thể tính nổi giá trị giao dịch. Còn Thẩm Trì, người cô đã lấy, lại là ông chủ của thế giới rộng lớn này.
Rõ ràng bước trên nền đá sáng bóng vững chắc, nhưng lúc này Thừa Ảnh lại cảm thấy mơ màng như bước vào động tối cực lớn, nhìn không thấy đáy.
Vô vàn ánh đèn từ trên trần nhà chiếu xuống, không bỏ sót góc nhỏ nào. Hành động, cử chỉ của mỗi người đều dưới ánh sáng rõ ràng, nhưng cô mơ hồ nhìn xuống, chỉ cảm thấy như xung quanh đều là bóng tối không thể chạm tới.
Còn Thẩm Trì thì sao?
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trước sau, anh vẫn giữ thái độ nhàn nhã, dù dưới lầu có ầm ĩ thế nào, cũng chỉ lạnh lùng đứng xem, thi thoảng giải thích cho cô, giọng rất bình tĩnh, lạnh lùng.
Đó là những câu từ khiến cô kinh ngạc, nhưng anh lại nói vô cùng thản nhiên, bình tĩnh.
Anh đứng dưới ánh đèn rực rỡ, thậm chí không cần ra hiệu hay nói gì mà vẫn có thể nắm rõ những giao dịch không rõ ràng, không rõ giá trị lớn thế nào ở phía dưới như lòng bàn tay.
Một tay anh kiểm soát cả thị trường giao dịch ngầm này, không cần lên tiếng, trở tay có thể che phủ mây mưa.
Cô phát hiện ra, dường như mình chưa bao giờ quen anh vậy.
Có lẽ, chỉ sau khi biết Thẩm Trì của tối nay, cô mới biết được con người anh một cách hoàn toàn.
Dưới lầu vẫn đánh bạc điên cuồng, còn trên tầng họ đứng lại cực kỳ bình yên, không có bất cứ ai làm phiền.
Rõ ràng, Thẩm Trì cũng vô ý để cô dừng lại ở đây, khi anh chuẩn bị đưa cô đi, có người chạy lên lầu, đến trước mặt Thẩm Trì nói thầm gì đó bên tai anh.
Thẩm Trì nghe xong gật đầu nói, “Tôi biết rồi.”
Người đó nhanh chóng rời đi, nhưng không đi xa mà đứng ở cửa thang máy.
“Có chuyện gì vậy?”, Thừa Ảnh hỏi.
“Có mấy người bạn muốn nói chuyện với anh”, Thẩm Trì nhìn cô, mỉm cười, “Em có muốn đi cùng anh không? Nếu không muốn, anh sẽ đưa em về trước.”
Thực ra cô vẫn chưa hoàn hồn sau sự kinh ngạc vừa rồi, chỉ cảm thấy dưới lầu như có mây khói bay lên, lồng ngực trĩu nặng như có tảng đá đè lên, hít thở cũng khó khăn. Cô muốn rời khỏi đây, nhưng lại ngần ngừ một lát, cuối cùng vẫn ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, nói, “Em đi cùng anh.”
Thẩm Trì hơi ngạc nhiên nhướng mày, tỏ ý cười mà như không, càng giống hết kiên nhẫn hơn, “Xem ra em muốn hiểu rõ về anh trong tối nay rồi.”
Dường như câu nói đó đã nói toạc tâm tư của cô, nhưng Thừa Ảnh chẳng hề phủ nhận, “Có thể đây là chuyện tốt.”
Đáy mắt Thẩm Trì ánh lên cảm xúc sâu kín vô vờ, lại im lặng nhìn cô rồi mới nói, “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Cuối cùng khi họ về đến nhà thì đã quá nửa đêm.
Thừa Ảnh không nói gì trong suốt quãng đường đi, chỉ giữ trạng thái tuyệt đối im lặng. Trên thực tế, khi vừa rồi Thẩm Trì gặp mặt bạn bè, cô cũng không lên tiếng mấy.
Cô không thích hợp với môi trường đó.
Cả đám đàn ông mở một bàn, cùng nhau hút thuốc, đánh bài, thi thoảng nói chuyện với những cô gái đi cùng nhưng cũng không quan tâm, hoặc căn bản không hiểu nội dung. Họ mới là những nhân vật chính tuyệt đối của căn phòng đó, còn những cô gái bên họ chỉ là những vật trang trí sinh động, cũng chỉ như những tờ giấy bạc mà thôi.
Mấy cô gái xinh đẹp đó có vẻ rất hứng thú, dù ai thắng cũng đều reo hò.
E rằng chỉ có Thừa Ảnh là ngoại lệ. Từ đầu đến cuối cô chỉ im lặng ngồi xem, vì Thẩm Trì đang đánh bài, đương nhiên vị trí của cô là ngồi bên cạnh anh. Thế nên nhiều lúc, cô chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của anh.
Dường như họ đánh rất lớn, dùng tiền đồng thay tiền mặt. Tối nay, Thẩm Trì không quá đen nhưng cũng không thể nói là đỏ. Tóm lại, dù thua hay thắng thì anh vẫn giữ thái độ bình thản, đánh cũng không mấy chuyên tâm. Đống tiền đồng chất như ngọn núi nhỏ, có lúc trực tiếp đẩy cho người khác mà đầu lông mày của anh cũng chẳng hề động đậy.
Cô chưa bao giờ thấy người ta đánh bạc như vậy. Tiền thắng thua mỗi ván đều cười nói như có thể dễ dàng có được vậy, hơn nữa, mấy ván liền họ cũng đều không quan tâm.
Nội dung cuộc nói chuyện giữa Thẩm Trì và họ, cô chọn cách không quan tâm.
Cô vốn không hiểu những chuyện đó, lại không nên hiểu làm gì.
Cả buổi tối đó, cô ở bên anh chỉ có một mục đích. Cô chỉ muốn biết rõ rốt cuộc anh là người như thế nào? Rốt cuộc anh sống như thế nào?
Chiếc xe dừng lại dưới lầu, Thẩm Trì đích thân đưa cô lên nhà. Tới cửa, anh mới khẽ hỏi, “Giờ em nghĩ thế nào?”
Trên đường đi, anh để mặc cô trầm mặc, dường như để cho cô có thời gian yên tĩnh suy nghĩ và trấn tĩnh cảm xúc.
Tay cô nắm chặt chiếc chìa khóa đã cắm vào ổ khóa rồi mới quay đầu lại nói, “Rất kinh ngạc.”
Anh gần như không hề bất ngờ chút nào, “Còn nữa không?”
“Em không biết nên trả lời thế nào”, cô lắc đầu thẳng thắn thừa nhận.
“Nhưng anh muốn nghe”, mắt anh sâu thẳm ánh lên, không chịu bỏ sót bất kỳ biểu lộ nào trên khuôn mặt cô.
Thừa Ảnh bị mắc kẹt giữa anh và cánh cửa.
Vóc dáng anh cao lớn, gần như che kín ánh sáng ngoài hành lang. Từ góc độ của cô nhìn lại, khuôn mặt của anh ngược sáng, nét mặt lờ mờ không rõ nhưng cô vẫn cảm nhận được thái độ mạnh mẽ và kiên quyết của anh.
Trống ngực cô hơi đập mạnh, mắt lộ vẻ bối rối chân thực. Anh đã đưa cô vào một thế giới xa lạ. Đó là thế giới phồn hoa nhất, cũng là thế giới giao dịch ngầm đen tối nhất. Mỗi người trong đó đều có tiền tài, quyền thế trong tay nhưng đều phải tuân theo những quy tắc do anh định ra.
Cô thực sự bị những điều tai nghe mắt thấy khiến cho bàng hoàng, huống hồ những điều đó có thể chỉ là một góc của núi băng mà thôi.
Nếu không phải nhờ có anh, e rằng kiếp này, có thể cả kiếp sau, cô cũng không thể nào biết đến sự tồn tại của thế giới phức tạp đó.
Trước đây, cô chỉ cảm thấy Thẩm Trì bá đạo, ngang ngược, giờ cô mới phát hiện ra, người đàn ông này có chút đáng sợ. Cô chỉ là một người bình thường, một sinh mệnh nhỏ nhoi trong thế giới bình thường này, luôn sợ hãi trước những sự việc thần bí mạnh mẽ, đối với con người cũng như vậy.
Nghĩ đến đây, tuy cô không nói gì, nhưng ánh mắt vô thức né tránh.
Thẩm Trì nhìn khuôn mặt cô, khẽ nói, “Em sợ rồi?”
Cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Anh có khả năng quan sát và phán đoán rất nhạy bén, chẳng cần mất công sức, chỉ cần nhìn cũng nhận ra tâm tư của cô.
Cô không muốn giả vờ trước mặt anh, càng không muốn “bịt tai trộm chuông” tự lừa gạt mình, như thế thực sự quá mệt mỏi! Bình thường, mỗi lần gặp nhau, mỗi khi cô tỏ ra xa lánh, cảnh giác, thậm chí ác cảm, chống đối, đều chỉ để che giấu những cú sốc mạnh mẽ mà anh mang đến, mỗi lần một mạnh hơn.
Sau khi cô mất trí nhớ, có vẻ cô đã bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng những cảm xúc đó vẫn luôn tồn tại, mà chỉ có anh mới có bản lĩnh dễ dàng khuấy động những cảm xúc đó của cô.
Sau khi mất trí nhớ, người cô gặp đầu tiên là Lâm Liên Thành, hơn nữa còn sống cùng anh ta ở Thượng Hải mấy tháng, nhưng cô chưa bao giờ rung động.
Thẩm Trì nói không sai, khi khâu vết thương cho anh, cô lo lắng muốn chết, sự tiêu chuẩn chuyên nghiệp bỗng biến mất, chỉ vì cô không nhẫn tâm.
Cô không nhẫn tâm.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy với bất kỳ ai ngoài anh. Nhưng khi cô phát hiện ra rằng không thể không thừa nhận sự thật này thì lại thấy một hiện thực khác của anh.
Tuy cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể nào tiêu hóa nổi sự thật đó.
Cô gần như không có cách nào biểu đạt cảm xúc lúc này, cuối cùng chỉ nói, “Muộn rồi, em muốn đi nghỉ.”
Thẩm Trì không nói gì, để mặc cô quay người mở khóa cửa.
Tiếng khóa cửa giòn tan, lúc này Thừa Ảnh mới phát hiện dường như ngón tay mình không chịu sự điều khiển bình thường mà đang run rẩy, cũng không hoàn toàn là sợ hãi hay kinh hãi, thực ra cô không thể nói rõ, giờ đây đối diện với Thẩm Trì thế này, rốt cuộc đã mang tâm trạng thế nào.
Tim cô loạn nhịp, rối bời, chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh nói, “Chúc anh ngủ ngon!”, có điều dường như lời chào tạm biệt bình thường này lại khiến người ta khó chịu hơn bất cứ lần nào khác.
Thẩm Trì đứng sau lưng cô, vẫn không nói gì.
Thừa Ảnh cúi đầu bước vào nhà, khi cô chuẩn bị khép cửa lại thì bị một sức mạnh ngăn lại. Thẩm Trì giơ một tay ra chặn mép cửa, ngăn hành động của cô lại. Cô gần như giật mình quay lại thì chạm ngay vào ánh mắt anh.
Hai người ở rất gần, anh từ trên cao nhìn xuống, giọng trầm trầm, “Em như vậy chỉ khiến anh hối hận về quyết định tối nay.”
Cô còn hơi sững sờ thì anh đã đẩy cửa ra, dùng bàn tay trái giữ chặt lấy cằm, rồi hôn cô.
Đôi môi mỏng của anh ấm áp và mềm mại nhưng hành động lại rất mãnh liệt, như mưa bão xoay vần tước đoạt trên môi cô. Ban đầu cô còn sững người, nhưng rồi nhanh chóng muốn vùng ra. Anh chẳng quan tâm đến sự phản kháng của cô, chỉ vòng cánh tay phải ôm lấy eo cô, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn.
Mùi thuốc lá trên người anh hòa với hương nước hoa mát lạnh bao trùm lấy cô. Trong nháy mắt, Thừa Ảnh như bị choáng váng, dường như muốn vùng vẫy do thiếu ôxi, lại dường như đang phiêu du, đầu óc lóe lên hình ảnh lờ mờ.
Còn anh nhân lúc cô bị kích động đã thành công trong việc tách hàm răng của cô ra.
Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự điên cuồng hung bạo mạnh mẽ, dường như bất chấp cô có đồng ý hay không. Đây là hành động mà phút này giây này anh muốn làm.
Cũng chỉ duy nhất muốn làm một chuyện.
Anh đang xoay vần trong miệng cô, dễ dàng tước đoạt dưỡng khí của cô, còn cô phát hiện ra mỗi lần phản kháng, vòng tay của anh lại càng siết chặt hơn. Cuối cùng, giữa hai người không còn khe hở nào nữa, dính sát vào nhau. Tư thế này khiến cô mất thăng bằng, không thể không đưa tay ra ôm lấy anh để khỏi bị ngã.
Trong tình thế như vậy, anh đã hoàn toàn chiếm thế chủ động. Như một bạo chúa tham lam, anh tiếp tục tấn công. Cô như bị thái độ này chọc cho tức giận, hai tay bấu vào bả vai anh lần mò, cuối cùng đã tìm được vị trí bị thương, ấn thật mạnh.
Cô là bác sĩ, đương nhiên biết ấn lực mạnh như vậy lên vết thương mới sẽ đau nhường nào. Quả nhiên, thân thể Thẩm Trì run lên, đồng thời không kìm được khẽ rên lên một tiếng.
Cô nhân cơ hội đẩy anh ra một chút, dù chỉ vài centimet nhưng cũng coi là có được chút không khí trong lành. Thẩm Trì đau đến mức khuôn mặt hơi trắng bệch ra, nhưng đôi mắt vẫn sâu thẳm, không nhận ra nổi cảm xúc gì.
Tay anh vẫn chưa buông ra, giữ chặt lấy thắt lưng khiến cô không thể động đậy được.
“Em thật nhẫn tâm!”, giọng trầm khan không hiểu nổi là vui mừng hay tức giận.
Cô thở hổn hển không quên uy hiếp, “Buông em ra. Nếu không em sẽ nhẫn tâm tiếp đấy.”
“Vậy thì thử xem”, anh gần như không quan tâm, nói xong liền cúi xuống hôn cô.
Khác với sự thô bạo vừa rồi, lần này anh cực kỳ kiên nhẫn, nhẹ nhàng tách hàm răng cô ra, xoay chuyển trên đôi môi mềm mại và ấm áp giống như đang thưởng thức một ly rượu quý, lại giống như với người mình yêu thương nhất.
Cô vốn đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận sự tấn công cuồng bạo như vũ bão, kết quả lại đối diện với sự dịu dàng đột ngột này, nhất thời không phản ứng kịp, bàn tay vẫn đặt trên vết thương của anh nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Anh hơi dừng lại, lặng lẽ nhìn cô, rồi càng hôn sâu hơn.
Không thể không thừa nhận, nụ hôn của anh rất thuần thục, vô cùng mê hoặc. Phút giây bị anh tấn công thành trì, dường như mọi thứ trong đầu Thừa Ảnh đều nổ tung… chìm vào bóng tối, khi môi lưỡi quấn quýt, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được là hơi thở của anh. Nó đã lặng lẽ bao vây lấy cô, rồi dần dần dung hòa.
Trong lòng cô muốn tiếp tục đẩy anh ra, nhưng dường như cơ thể đã không còn nghe theo sự sai khiến nữa, thậm chí còn làm trái lại ý thức của cô, bắt đầu không kìm nén được, đáp lại anh.
Cũng không biết như vậy bao lâu, tất cả mới kết thúc.
Thẩm Trì hơi tách ra, mỉm cười, sau đó giơ hai ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của cô, kết luận, “Tuy chỗ này của em mất trí nhớ, nhưng cơ thể của em vẫn nhớ anh.”
Thừa Ảnh còn hơi bàng hoàng, mãi sau mới hiểu rõ ý anh, nhưng cực kỳ hiếm có, cô không hề phản ứng lại. Ngay đến bản thân cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, tiếp xúc thân mật vừa rồi, gần như thật sự đánh thức ký ức bản năng nào đó sâu kín trong cô.
“Giờ anh rất đắc ý hả?”, khoảng cách quá gần, cô phải hơi ngẩng mặt lên mới có thể nhìn rõ anh.
Thẩm Trì không trả lời, im lặng một lúc bỗng nói, “Khi ở Vân Nam, anh suýt nữa đã không có cơ hội sống để quay về tìm em.”
Hóa ra vết thương lúc trước lại nghiêm trọng như vậy, nó khiến cô sững sờ, nhớ lại những điều anh đã nói, sau khi từ Vân Nam về, việc đầu tiên là đợi cô dưới lầu.
Có lẽ cũng chính vì như vậy nên nụ hôn vừa nãy, ban đầu mới điên cuồng như vậy.
Cô không khỏi chau mày, bất chợt cảm thấy lo sợ, cố ý ngẩng mặt lên nói, “Nếu đã ở ranh giới giữa sự sống và cái chết thì nên nghĩ đến chuyện nghiêm chỉnh chứ?”
Cô không tin, không kìm được cười, “Tìm em làm gì?”
“Hôn em”, Thẩm Trì đổi dáng vẻ cười mà như không, cúi xuống nhìn cô, “Lẽ nào đây không tính là chuyện nghiêm chỉnh?”
Đúng là quá lưu manh!
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, gạt tay anh ra, tỏ ý bảo anh ngồi xuống sô pha, “Cho em xem vết thương của anh nào.”
Lông mày anh khẽ động, “Lúc này mới nhớ ra không cảm thấy hơi muộn sao?”, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời ngồi xuống.
“Không! Dù có rách toác ra thì cũng đáng đời anh”, cô chẳng tử tế nói.
Sau khi kiểm tra xong, thấy vết thương không sao, Thừa Ảnh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, ngần ngừ hỏi, “Khi đó, vết thương nghiêm trọng lắm hả anh?”
“Yên tâm. Không phải giờ anh ổn rồi sao?”, dường như nhìn thấu cảm giác bất an cô đang cố che giấu, Thẩm Trì quay sang an ủi.
“Em đâu có lo cho anh”, cô liếc nhìn anh, cúi người thu dọn hộp cứu thương, “Em chỉ nghĩ, ngộ nhỡ anh có chuyện gì, liệu có phải sẽ có rất nhiều người phải chịu khổ không?”
“Điều này không phải không thể. Nhưng nếu anh thật sự có chuyện, ít nhất, sự an toàn của em cũng được ưu tiên.”
Thẩm Trì bình thản nói, dường như anh thật sự đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, nhưng cô nghe mà tim đập mạnh hơn, cảm thấy đây chẳng phải là một câu nói may mắn gì.
“Khi anh không ở nhà, có phải Thẩm Lăng đã kể chuyện cho em không?”, một lát sau, anh bỗng hỏi.
Thừa Ảnh không kìm được hơi cảm thấy buồn cười. Cô bé đó, sau khi nói lộ ra, sợ anh mình trách mắng nhưng vẫn chủ động nhận tội.
“Vâng”, cô gật đầu, “Nghe nói vì anh, em đã từng được người lạ ‘mời’ đi uống trà.”
“Đây e là nỗi sợ duy nhất từ khi em lấy anh”, Thẩm Trì mỉm cười mỉa mai mình, vừa nói vừa rút bao thuốc trong túi áo khoác ra. Dường như anh muốn hút thuốc, nhưng không biết tại sao lại nhanh chóng tắt ngấm ý nghĩ đó, tiện tay vứt cả bao thuốc lẫn bật lửa xuống bàn trà.
Thừa Ảnh phải mất rất lâu để lĩnh hội câu nói này của anh, cuối cùng mới đưa ra câu hỏi đã cất giữ trong lòng rất lâu rồi, “Nói như vậy, chuyện em mất trí nhớ có phải cũng liên quan đến anh không?”
Thực ra cô đã không nhớ chuyện gì xảy ra lúc đó, khi tỉnh lại thì nghe người ta nói, cả người lẫn xe của cô lao xuống sông, cuối cùng may mà được người ta cứu lên. Thật đúng là mạng lớn!
Người cứu cô lên là một cặp vợ chồng trung niên sống bên bờ sông bằng nghề đánh cá. Có lẽ cả đời họ chưa từng gặp chuyện như vậy nên xem ra còn lo lắng hơn cả cô. Sau khi cô tỉnh lại, người vợ đó cứ luôn miệng nói cảm ơn Quan Thế Âm Bồ tát phù hộ, đề nghị cô khỏe lại thì phải lập tức đến miếu chùa tạ ơn.
Thực ra cô là người vô thần, không hề tin vào thần phật quỷ quái, bình thường càng không đi thắp hương bái phật, nhưng đối diện với tín đồ nhà phật chân thành như vậy, lại là ân nhân cứu mạng của mình nên cô không nỡ từ chối ngay. May mà chưa đợi cô hoàn toàn bình phục thì Lâm Liên Thành đã tìm đến và lập tức đưa cô về Thượng Hải.
Giờ này, phút này, đối diện với nghi vấn của cô, Thẩm Trì do dự giây lát cực kỳ hiếm có, dường như tất cả mọi sự vật đều nằm trong lòng bàn tay anh. Không ngờ, lần này anh lại im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ sang vị trí bên cạnh, “Em ngồi xuống trước đi đã!”
Cô đặt hộp cứu thương xuống bàn trà, sau đó ngồi xuống, mắt nhìn anh không chớp.
Anh không để ý đến ánh mắt của cô, chỉ nhẹ nhàng nói, “Khoảng mấy tháng trước, em đột nhiên bị mất tích ở sân bay Vân Hải. Có người đã bắt cóc em. Có lẽ muốn dùng em để uy hiếp anh. Nhưng sau đó, cũng không biết tại sao, em đã tự thoát ra được.”
Cô hơi ngạc nhiên, “… Em giỏi thế sao?”
“Anh cũng không ngờ”, nói đến đây, cuối cùng anh cũng mỉm cười, “Trước giờ anh không phát hiện ra, em có khả năng tự cứu mình như vậy.”
“Hoặc là anh quá coi thường em, hoặc là trước đây anh đã bảo vệ em quá tốt”, cô đoán.
Anh liếc nhìn cô, chân thành nói, “Có thể em nói đúng.”
Lần này cô bỗng cảm thấy hơi buồn cười, thật sự phì cười, “Điều này thật hiếm có. Anh cũng có lúc nghe theo lời em”, nói thực, không mỉa mai hay châm chọc nhau, thật sự không quen lắm, nhưng cô lại cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu có thể như vậy mãi cũng là một lựa chọn không tồi.
“Em quá dễ dàng thỏa mãn!”, anh cười, không so đo, chỉ là nét mặt nhẹ nhõm hơn, cầm bao thuốc và bật lửa của mình trên bàn trà lên, rồi đứng dậy, “Muộn rồi! Nghỉ ngơi sớm nhé!”
“Nhưng em còn rất nhiều điều muốn hỏi.”
Cô không cam lòng đi mở cửa, trong lòng hoài nghi sâu sắc, tối nay anh phối hợp như vậy chỉ là nhất thời, có thể đến khi trời sáng, anh sẽ trở lại trạng thái dao súng nước lửa cũng không thể xâm phạm, mỗi câu nói đều khiến người ta tức gần chết.
“Còn muốn biết gì nữa?”, anh tiếp tục phối hợp.
Cô ngẫm nghĩ, “Em trước đây, có phải không hề biết những việc anh làm bên ngoài không?”
“Đừng nói khó nghe như vậy”, anh dễ tính với cô, “Thực ra em nói rất đúng. Là anh luôn bảo vệ em quá chu đáo. Sau khi em mất tích, anh cũng đã không thể ngờ. Nếu anh để em tiếp xúc với những thứ đó sớm hơn, liệu có giảm bớt nguy hiểm không?”
“Nhưng tại sao anh không làm vậy?”
Thẩm Trì đã bước ra đến cửa, nhất thời không nói gì.
Cô đoán, “Trừ khi… anh sợ khi em biết, sẽ không chấp nhận nổi mà lựa chọn bỏ đi?”
“Lẽ nào không phải sao?”, anh hơi nhìn xuống, đáy mắt không có cảm xúc gì, chỉ nhốt chặt cô.
“Em không biết”, cô trả lời rất thẳng thắn.
Anh hỏi tiếp, “Vậy còn bây giờ?”
Bây giờ ư?
Cô phải mất một lúc mới hiểu anh hỏi gì, không khỏi ngạc nhiên, “Nói như vậy, tối nay anh cố ý đưa em ra ngoài đúng không? Dù em không chủ động đề nghị, anh cũng sẽ tìm cơ hội phơi bày mọi thứ trước mặt em, đúng không?”
Thẩm Trì không hề tỏ thái độ gì, giọng rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt thay đổi rất phức tạp, “Nên anh muốn biết, rốt cuộc những việc anh làm tối nay có phải là quyết định chính xác không?”
“Nghe như đánh bạc vậy.”
“Trả lời câu hỏi của anh.”
“Có thể”, cô đưa ra câu trả lời lấp lửng.
Quả nhiên, điều này không thể khiến Thẩm Trì cảm thấy hài lòng, chỉ thấy anh hơi lim dim mắt, “Có thể là ý gì?”
“Ý là…”, Thừa Ảnh hít một hơi thật sâu, nhìn không rõ nét mặt anh ở vị trí ngược sáng, “Em vốn cho rằng mình không tiếp nhận nổi, nhưng sau đó, lại phát hiện ra, có thể để mình tạm thời thử tiếp nhận, dù sao anh cũng là người duy nhất có thể giúp em tìm lại trí nhớ.”
Cô cố ý hình dung anh có giá trị lợi dụng như vậy, vốn cho rằng sẽ kích thích phản ứng gì đó của anh. Kết quả, anh không hề phản ứng gì, chỉ nhanh chóng nắm lấy trọng điểm trong câu nói, “Nếu thật sự là một ván bạc, xem ra anh thắng rồi.”
“Đừng nói quá sớm thế!”, cô che miệng ngáp, “Ngộ nhỡ cuối cùng em phát hiện ra anh không giúp được gì cho em, rất có thể em sẽ rời xa anh mãi mãi.”
Thẩm Trì không để ý cười, rõ ràng không coi lời uy hiếp này ra gì.
Hai người cứ thế đứng trước cửa khoảng mười mấy phút.
May là đêm khuya, hành lang cũng không có người đi lại, nếu không, họ sẽ cảm thấy đôi nam nữ này vô cùng kỳ lạ.
Thực ra, Thừa Ảnh có chút hối hận, câu nói vừa rồi của mình rõ ràng đã tạo lý do cho đối phương kiêu căng.
Trong lúc rối loạn nhất thời, cô nhìn kỹ lại Thẩm Trì, đột nhiên không biết tốt xấu, khiêu khích anh, “Vừa rồi anh hôn em mãnh liệt như thế, lẽ nào là vì sợ em rời xa?”
Thẩm Trì vốn đã chuẩn bị đi, nghe vậy, không thể không dừng bước, không tỏ thái độ gì quay lại.
Trong lòng cô rất đắc ý, đợi nghe anh giải thích thế nào, kết quả, anh giơ một tay chống vào khung cửa, không hề cảnh báo đột nhiên nghiêng người.
Hơi thở nóng hổi của anh kề sát tai cô, chỉ nghe anh trầm ấm nói, “Tin anh. Đó là việc anh luôn muốn làm từ sau khi tìm thấy em.”
Thấy nụ cười trên khuôn mặt cô ngây ra, anh cảm thấy rất vui vẻ, đứng thẳng dậy, đưa tay vuốt tóc cô, “Nghỉ sớm đi. Tối mai, anh sẽ đến đón em tan ca.”
Trên thực tế, không chỉ tối hôm sau mà gần như liên tục một hai tuần, anh đều đích thân đến bệnh viện đón cô lúc tan ca.
Đoàn diễu hành của anh khoa trương và thu hút như thế nhanh chóng khiến cho cả bệnh viện phải bàn tán. Cuối cùng, Thừa Ảnh thực sự không giấu nổi, đành cầu xin, “Anh có thể bớt khoa trương một chút không?”
“Bớt khoa trương thế nào?”
Được rồi, cô cũng thừa nhận, từ này không hợp với anh lắm, đành nhượng bộ, “Nếu đến đón em, lần sau anh bảo các tài xế lái vào nhà để xe nhé!”
“Không thành vấn đề”, lần này anh trả lời rất nhẹ nhõm.
Nhưng đỗ ở nhà để xe cũng có chuyện phiền phức mới. Chẳng hạn, bạn trai hoặc chồng của rất nhiều đồng nghiệp cũng thường đợi dưới nhà xe, Thẩm Trì khó tránh khỏi tiếp xúc với họ.
Có một lần, cô cùng đồng nghiệp đi chung thang máy xuống, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thẩm Trì đang nói chuyện với một chàng trai trẻ, mà chàng trai đó vừa hay lại là chồng chưa cưới của cô bạn đồng nghiệp đi cùng cô.
Thế là cô không thể không xen vào, cười nói một lát, đến khi ngồi vào xe mới chất vấn, “Anh cố ý hả? Anh nhất định phải để cho tất cả đồng nghiệp của em biết đến sự tồn tại của anh mới được sao?”
Thẩm Trì chẳng thèm để ý, hỏi lại, “Lẽ nào anh không được gặp ai sao?”
Đương nhiên không phải.
Làm gì có chuyện không được gặp ai, chỉ là vì anh quá gây sự chú ý, hại cô luôn trở thành trung tâm của các câu chuyện tán gẫu, nhận biết bao ánh mắt tò mò hoặc ngưỡng mộ của mọi người.
Thường sẽ có người thích hỏi, “Cô và chồng quen nhau thế nào?”
Cô chỉ chán nản trả lời, “Không biết.”
Còn có người thăm dò hỏi, “Chồng cô làm nghề gì?”
Cô đành hàm hồ nói, “Làm kinh doanh.”
Lại hỏi tiếp, “Kinh doanh gì?”
Cô nghĩ mãi mới miễn cưỡng nói, “Anh ấy làm đại lý.”
Sau đó cô kể cho Thẩm Trì nghe, khiến anh gật đầu tán thưởng, “Đại lý ư? Cách gọi này hay đấy!”
Nhưng cô nhanh chóng ngán ngẩm, “Cuối cùng em biết tại sao trước đây em không chịu cho anh xuất hiện ở bệnh viện rồi.”
“Em không thấy, tất cả bây giờ giống một sự khởi đầu mới sao?”
“Sự khởi đầu mới mà anh nói chẳng có ích gì với em.”
“Cũng chưa chắc”, anh tốt bụng an ủi cô, “Ngày tháng còn dài mà.”
Đúng vậy! Ngày tháng còn dài…
Ban đầu, cô nghe câu này không cảm thấy có gì lạ, nhưng lập tức phản ứng lại, không kìm nổi bật cười, “Ai muốn sống qua ngày với anh chứ?”
Anh nhìn cô, “Ngoài anh ra, em cảm thấy mình có thể sống qua ngày với ai?”
“Nếu anh không hống hách ngăn chặn, có lẽ em sẽ có thể tìm ngay một người.”
“Vậy tại sao em không thử xem?”, anh nói rất ngắn gọn.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không thật sự đi thử rồi. Có lẽ lúc này cô thực sự có thể tìm được người đàn ông thích hợp hơn, nhưng ai bảo đảm sau đó liệu có xảy ra chuyện đột nhiên biến mất không?
Vì với những gì cô hiểu về anh, cô hoàn toàn tin anh có thể làm những chuyện như vậy.
Chỉ là cô không ngờ, cái gọi là sống qua ngày, giờ lại thành trạng thái như vậy.
Có lúc Thẩm Trì nổi hứng còn kéo cô đi siêu thị mua thức ăn.
Những chuyện cực kỳ bình thường này, dù thế nào cũng thấy anh vô cùng vụng về. Thế nên ban đầu cô cảm thấy rất lạ, gần như hoài nghi, có phải lần trước anh đã thiêu hỏng bộ não mình không? Nếu không tại sao từ đêm đó, hành động của anh lại ngày càng cổ quái, ngày càng khó hiểu vậy?
Nhưng anh chỉ nháy mắt với cô, “Là em nói thích sống cuộc sống như vậy mà.”
“Thế sao?”, cô rất hoài nghi, “Đừng bắt nạt em không nhớ gì.”
Thẩm Trì còn chẳng buồn nói chuyện, chỉ đưa điện thoại di động của mình cho cô.
Thực ra, có thể thấy, anh hoàn toàn không có thói quen giữ lại tin nhắn, nhưng chỉ có duy nhất hai tin nhắn đó luôn ở trong điện thoại di động của anh, thời gian nhận là mấy tháng trước.
Cô đọc tin nhắn dài lê thê đó một lượt, không kìm nổi hít một hơi thật sâu, “… Không ngờ em lại nói giọng điệu văn vẻ thế.”
Anh cầm lại điện thoại di động, bình tĩnh nói, “Thế nên em nên cảm ơn anh đã thực hiện mong ước của em.”
“Cảm ơn cái gì?”, cô cố tình phản đối, “Cảm ơn anh giống như một người chồng bình thường trong vô số người chồng bình thường trên thế gian này, cùng vợ con ra ngoài mua thức ăn sao? Phiền anh quay lại đằng kia nhìn xem… còn đằng kia nữa… Đây là chuyện nhỏ cực kỳ bình thường, có gì đáng phải cảm kích chứ?”
Cô nói một tràng, cuối cùng cũng dừng lại thì mới phát hiện biểu hiện của Thẩm Trì có vẻ kỳ quặc. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
“Làm gì thế?”, cô bị ánh mắt chăm chú của anh khiến cho cảm thấy có chút có lỗi.
“Không có gì”, anh quay đầu đi, cúi xuống bỏ rau xanh vào xe đẩy hàng, cười mà như không ra hiệu cho cô tiếp tục đi tiếp, “Lại đằng kia xem xem.”
Cuối cùng họ đã mua rất nhiều đồ ăn về nhà, đủ cho hai người ăn trong mấy ngày liền.
Khi cất vào tủ lạnh, Thừa Ảnh bất giác nhíu mày hỏi, “Anh định ăn cơm trường kỳ ở chỗ em sao?”
“Chồng ăn cơm vợ nấu, có cần nói khó nghe thế không?”, anh dùng lời nói của cô trong siêu thị để đáp trả cô.
Lúc này cô mới hiểu, tại sao biểu hiện của anh lúc đó lại kỳ quặc như thế. Nhưng cô thật sự không để ý, thậm chí nói xong câu đó mà vẫn không hề nhận ra có vấn đề.
Cô không khỏi có chút lúng túng, không nói gì, xếp thịt sống và thức ăn vào từng ngăn riêng, rồi yên lặng đi vào bếp rửa rau.
Thời tiết tháng Ba tháng Tư đã ấm dần, ở nhà, cô chỉ mặc chiếc áo len mỏng, nước chảy ra khe ngón tay mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu.
Cô vừa rửa rau vừa mải suy tư chuyện vừa rồi, thậm chí hoàn toàn không chú ý Thẩm Trì đã bước vào từ lúc nào.
Đợi khi cô nghe thấy tiếng động quay lại thì mũi đã suýt chạm vào vai anh.
Cô giật nảy cả mình, cả người bất giác lùi lại phía sau, may mà Thẩm Trì phản ứng nhanh đã kịp thời đưa tay ra đỡ cô.
Thực ra, sau lưng cô là bồn rửa bát, vòi vẫn mở, tiếng nước chảy ào ào. Cô cảm thấy thắt lưng mình hơi lành lạnh, dường như bị ướt, lại dường như vì tay anh đang ở đó nên mới tạo ra cảm giác đó.
Hơn nữa, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan tỏa, đi vào huyết quản và kinh mạch, nhanh chóng lan khắp cơ thể, đem đến hậu quả trực tiếp nhất là khiến đầu ngón tay cô hơi run run.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay chạm vào trước ngực anh thì dường như mất hết sức lực, rõ ràng là chống lại, cuối cùng phản ứng lại như vuốt ve trêu chọc.
Sự mất tự chủ đột ngột này khiến Thừa Ảnh cảm thấy ảo não, cô cắn môi, ngần ngừ lên tiếng, “Anh muốn làm gì?”
Anh cúi đầu, dùng một nụ hôn trầm mặc mà miên man để trả lời cô.
Cô nửa tựa vào bồn rửa bát, xem ra đang ở thế bị động, dưới sự xoay vần của anh, đôi môi hơi hé của cô dần trở nên nóng hổi mềm mại. Trong đầu cô dường như đang có ngọn lửa nhỏ bùng lên trong nháy mắt.
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ từ sau đêm hôm đó, nhưng có vẻ vô cùng hòa hợp, đến cả nhịp thở cũng thống nhất.
Thẩm Trì vừa hôn sâu vừa để bàn tay lượn vòng sau lưng cô, dường như đang trêu đùa những sợi dây thần kinh nhạy cảm của cô. Cuối cùng, ngón tay anh thuận theo đường cong hoàn mỹ đi đến khuôn mặt cô, nhân lúc cô đang thở hổn hển liền đỡ lấy khuôn mặt cô, khẽ nói, “Anh rất nhớ em.”
“Bùm” một tiếng, theo sau câu nói đầy tình tứ mà ấm áp này, ngọn lửa trong đầu Thừa Ảnh nổ bùng lên, thậm chí cô chẳng kịp suy nghĩ thì đã cảm thấy toàn thân nóng bừng, má cũng nóng bừng, nhưng vẫn khẽ nói, “Không thể ở đây được.”
Nhưng Thẩm Trì đã cúi xuống, khẽ cắn vào vành tai của cô.
Thậm chí, cô không biết, đó vốn là vị trí nhạy cảm của mình. Mỗi cử chỉ không biết tốt xấu của anh đều khiến hơi thở của cô loạn nhịp, chỉ có thể hổn hển né sang bên để tránh.
Anh nhanh chóng đưa tay đỡ sau gáy cô, kề sát bên tai khẽ cười, dịu dàng bình luận, “Em vẫn giống hệt như trước kia…”
“… Lưu manh!”, cô cắn môi, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ.
Ánh mắt anh dần sâu, dưới ánh đèn phòng bếp dường như trở nên tối đen, có thể thống trị và đảo lộn lý trí của cô bất cứ lúc nào. Đêm tối ấm áp như vậy, cô chỉ mặc chiếc váy len mỏng ngang đùi, còn tay anh đã nhanh chóng mạnh bạo vén nó lên cao, thăm dò con đường tư mật phía trong.
Cô gần như không kiềm chế nổi, khẽ rên rỉ, lập tức bị anh lấy môi bịt chặt, nuốt trọn mọi âm thanh. Ngón tay của anh đang trêu đùa vành tai nhạy cảm nhất của cô, khiến cô run lên từng đợt… cuối cùng, đôi chân cô mềm nhũn dưới sự giày vò và kích thích trong tình trạng thiếu ôxi cực độ, chỉ có thể dùng hai tay bám lấy anh như kẻ chết đuối nước vớ được khúc gỗ nổi duy nhất để cứu sống mình.
Trước khi mất đi hoàn toàn lý trí, cô đã được anh bế bổng lên, bị ép giơ cao hai chân vòng lấy thắt lưng anh.
Tốc độ của anh rất nhanh, thậm chí còn có phần dã man, như người khát nước lâu ngày cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, như người xa cách lâu ngày cuối cùng được gặp lại, không gì có thể ngăn cản anh chiếm đoạt cô.
Đôi tay mạnh mẽ giữ chặt, khuôn mặt anh vùi sâu vào cổ cô, không thể nhận ra nét mặt, chỉ là mỗi lần kích thích đều mang lại cảm giác quen thuộc, vừa sâu vừa mạnh, tấn công vào cực điểm trong cô…
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thừa Ảnh cảm thấy toàn thân mỏi nhừ. Khi xuống giường, cô suýt vấp phải quần áo vứt la liệt dưới sàn nhà. Sự điên cuồng đêm qua khiến trí nhớ của cô trở về con số không, thậm chí cô còn không nhớ nổi rốt cuộc họ đã làm bao nhiêu lần, làm bao lâu, chỉ biết, cuối cùng mệt quá, cô chẳng còn đủ sức giơ tay lên, cứ thế tựa vào lòng Thẩm Trì, để anh bưng cốc nước ấm cho uống, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thức dậy, cô vào nhà tắm vệ sinh, khi ra mới phát hiện Thẩm Trì cũng đã thức dậy.
“Em sắp muộn rồi”, cô vừa nói vừa mặc áo khoác, cố gắng cúi xuống, tránh nhìn nét mặt của anh.
“Anh đưa em đi”, khi anh xuống giường, lộ ra tấm lưng trần, trên đó có mấy vết hằn đỏ ngang dọc, rõ ràng là kiệt tác của cô đêm qua.
Cô khẽ hắng giọng, không tự nhiên lắm, quay sang chỗ khác, “Em đợi anh ở bên ngoài.”
“Ừ”, anh cười mà như không, nhìn cô rồi mới bước vào nhà tắm.
Đúng là dẫn sói vào nhà.
Trong một thời gian dài sau đó, Thừa Ảnh không kìm được nghĩ như vậy.
Từ sau hôm đó, Thẩm Trì thuận theo tự nhiên bắt đầu tùy ý ra vào căn hộ chung cư của cô. Thời gian của anh rất thất thường, có lúc sẽ về trước bữa tối, có lúc đến tận canh ba nửa đêm mới lặng lẽ lên giường, sau đó, dù cô ngủ rồi hay chưa thì anh cũng có đủ mọi cách khiến cô tỉnh giấc, sau đó giày vò cô một trận.
Cuối cùng Thẩm Lăng không chịu nổi nữa, nói với cô, “Chị dâu, khi nào chị mới chuyển về nhà vậy? Giờ cả tháng em cũng không thấy mặt anh cả nữa. Hình như anh ấy đã quên mất ở đây mới là nhà thật sự của anh ấy.”
“Tốt nhất em nên trực tiếp nói điều này với anh ấy”, Thừa Ảnh cũng không biết nói gì, chỉ nhân cơ hội đề nghị.
Thẩm Lăng xị mặt, “Em nào dám. Bây giờ một mình em sống trong căn nhà lớn như thế, em thường thấy rất sợ hãi.”
“Không phải ở nhà còn có bác giúp việc sao?”
“Trời ơi, như vậy không tính”, Thẩm Lăng bắt đầu nũng nịu “Chị dâu, em muốn chị về với em, được không?”
Thế là Thừa Ảnh chọn thời điểm mà mình cho rằng thích hợp, phản ánh với Thẩm Trì, “Anh bỏ biệt thự không ở, bỏ em gái không lo, ngày nào cũng chạy đến chỗ em thì coi là thế nào? Thẩm Lăng đã oán thán với em rất nhiều lần rồi. Anh có nên nghĩ đến chuyện về nhà không?”
Thẩm Trì vừa tắm xong, vứt chiếc khăn tắm vừa dùng để lau tóc sang một bên, khẽ nói, “Vậy em về cùng anh.”
“Không muốn.”
“Tại sao?”, anh lim dim mắt.
“Em cảm thấy giờ thế này rất tốt”, cô tựa vào đầu giường, vô thức nắm chặt chăn, cảnh giác nhìn anh, “Anh đừng cố ý tỏ vẻ nguy hiểm để dọa em. Hôm nay em rất mệt, không muốn làm gì cả.”
Anh cười, bước đến, “Em nghĩ anh muốn làm gì với em?”
Rõ ràng biết còn cố ý hỏi, cô không kìm được trừng mắt nhìn anh, quay người nằm xuống, không nói gì.
Anh cũng nhanh chóng nằm xuống, tay tự nhiên vòng lên eo cô, ôm cô gọn vào lòng. Cô hơi vùng vằng, kết quả nghe anh lười biếng uy hiếp, “Yên nào. Trừ khi em không muốn ngủ nữa.”
Chỉ một câu nói như vậy, quả nhiên khiến cô ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Gió ấm mùa xuân xuyên từ ngoài cửa sổ thổi vào, giống như một bàn tay dịu dàng lặng lẽ xuyên qua tấm mành đêm.
Hôm nay, cô thật sự rất mệt, vì gần đây đã quay lại bàn phẫu thuật, công việc bận rộn hơn rất nhiều. Chỉ cần anh không cố ý làm ồn, cô có thể ngủ thiếp đi rất nhanh. Mà dạo này, dường như số lần nằm mơ thấy ác mộng cũng ít, thường ngủ ngon lành trong lòng anh từ tối đến sáng.
Nhưng cô chưa nói chuyện này cho anh biết, để tránh anh cho rằng đó là nhờ công lao của mình, sau đó càng đường hoàng làm ông hoàng phòng ngủ.
Đang mơ mơ màng màng, bỗng cô nghe giọng nói sau lưng vang lại, “Giờ anh có chút hối hận, tại sao hồi đầu không mua cho em căn hộ lớn hơn một chút…”
“Căn hộ bây giờ còn chưa đủ sao?”, cô mơ hồ đáp lại.
“Về nhà với anh được không?”
“… Không được.”
“Rốt cuộc em định ở đây đến bao giờ?”
Hết câu này đến câu khác, cô chưa bao giờ phát hiện ra anh lại có nhiều câu hỏi đến vậy.
“Không biết”, cô ngái ngủ dụi dụi trong lòng anh, buột miệng nói, “Có lẽ… đợi đến khi em hồi phục trí nhớ.”
Cuối cùng, phía sau im lặng một lát.
Khi cô tưởng có thể đi ngủ thì mới nghe Thẩm Trì nói, “Thực ra điều này không quan trọng.”
“Gì cơ?”
“Em có thể hồi phục trí nhớ hay không, không quan trọng với anh.”
Lần này, cuối cùng cô đã tỉnh ngủ một chút, không kìm được quay lại, mặt đối mặt nhìn anh, có chút nghi hoặc, “Tại sao?”
Hai người gần nhau như vậy, trong màn đêm, cô nhìn vào mắt anh, còn anh cũng ngắm cô kỹ càng.
“Tại sao?”, rất lâu không thấy hồi đáp, cô không kìm được lại hỏi lại lần nữa.
Anh mỉm cười, lại như không, đôi môi ấm áp đặt lên giữa hai hàng lông mày của cô, hôn một cái mới nói, “Với anh mà nói, dù là em trước đây hay bây giờ đều giống nhau. Điều quan trọng nhất là…”
“Là gì?”, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, ánh mắt sáng lên trong bóng tối.
“Là anh không mất em”, anh không hề có thói quen nói những lời này, nhưng lần này, giọng anh dịu dàng vô hạn. Cô bỗng thấy trái tim rung động, dường như mọi cảm xúc khó hiểu bỗng tan biến trong nháy mắt.
Cô đưa tay ra ôm lấy eo anh, chủ động hướng tới hôn anh, mỉm cười nói, “Thực ra em cũng có một câu muốn nói.”
“Gì vậy?”, trong màn đêm, giọng anh như dòng suối chảy róc rách.
“Em rất mừng vì anh tìm lại được em.”
Có thể anh nói đúng, dù là cô trước đây, hay cô bây giờ, thực ra đều như vậy.
Chỉ vì, dù trước đây hay bây giờ, dù số phận cho cô cơ hội sống lại thế nào, thì sự lựa chọn của cô vẫn không hề thay đổi.