Hiểu Quả mất dấu Hứa Long, tức thì bối rối không biết làm sao, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ là phải tìm lại được tiền lương của mình về, cô Lư nói nếu cãi lộn hay đánh nhau thì tới tìm cô, nhưng mà Hiểu Quả không có điện thoại, cũng chưa được tiếp xúc với các công cụ liên lạc hiện đại, biện pháp duy nhất cậu nghĩ ra được chỉ có tự mình đi tìm cô giáo.
Lúc chạy ra ngoài Hiểu Quả không mặc áo mưa, giờ không về mặc được nữa, cậu như nghẹn cơn tức trong ngực, nổi giận bước phăm phăm về phía trước, hai tay nắm chặt, chân ướt nước tong tỏng cũng không để tâm, một lòng muốn tìm cô Lư để mách chuyện xấu của Hứa Long.
Nhưng có lẽ Hiểu Quả đã nhất thời quên mất, Lư Vi Hồng sẽ tới ký túc xá theo lịch, cậu gặp được cô Lư cũng toàn do đối phương đến tận cửa, nào có biết nhà cô ở đâu, hơn nữa cậu mới chỉ đến trạm tình thương Thiên Sứ ở thành phố A được đôi ba lần, không nhớ đường tới đó, giờ tuy trong bụng ngập ứ oán giận, cậu cũng chỉ có thể đi lung tung vô mục đích.
Mưa đêm hè không chút lưu tình chảy ào ào, cơn tức của Hiểu Quả không bao lâu liền xìu xuống, cả người cậu run run trong gió lạnh.
Không tìm thấy tiền…
Cũng không tìm thấy cô Lư.
Hiểu Quả dụi dụi đôi mắt mờ mịt, có cảm giác rất muốn khóc, nhưng cậu nín nhịn, nhịn tới nỗi phải dồn hết sức lực toàn thân đi cắn chặt hàm răng, chỉ mong nước mắt không chảy xuống.
Mình không khóc.
Mẹ nói, không được khóc.
Hiểu Quả cứ đi về phía trước, cậu cũng không có ý định tìm một chỗ nào đó tránh mưa, cứ mù quáng đi như vậy, một lúc lâu sau, không biết có phải ông trời vẫn còn thương cậu không, khi mưa ngừng lại, Hiểu Quả ấy thế mà về được đến trước cổng ký túc xá.
Lúc này cả khu nhà đã chìm trong tĩnh lặng, mái hiên mỏng manh tích tích nước đọng, tất cả mọi người đều đang yên giấc mộng lành.
Hiểu Quả tập tễnh lên lầu, đôi giày ướt đẫm, mỗi bước chân đều hằn vệt nước, đứng trước cửa phòng, Hiểu Quả vươn cánh tay lạnh đến đông cứng gõ cửa.
Không ai trả lời.
Hiểu Quả đợi một lát rồi lại gõ tiếp, mặc dù giờ đã chật vật tới vậy, động tác của cậu vẫn nhẹ nhàng như trước, hệt như con thú non bị thương cẩn thận đề phòng.
Vẫn không ai đáp lời.
Vì sao vậy?
Hiểu Quả nghi hoặc.
“Mở mở….Cửa… Tôi về, rồi.”
Lần này cậu gõ cửa lâu hơn, vừa gõ vừa hô lên, phòng cách âm kém, mấy người hàng xóm bị đánh thức, bật đèn định mở cửa ra xem, cửa phòng mới được mở ra.
Người đàn ông thọt chân ra mở cửa, quét mắt nhìn Hiểu Quả một lượt, sau đó đi về giường, nhỏ giọng ru đứa bé bị đánh thức.
Trong phòng không bật đèn, Hiểu Quả cứ vậy bước đi trong bóng đêm, tay chân vụng về tránh đủ thứ đồ tạp nham dưới đất, tháo đôi giày sũng nước, cũng không định tắm rửa, qua quýt dùng khăn mặt lau người rồi chui vào chăn.
Cửa sổ không mở, giữa tiết trời tháng chín oi bức mà Hiểu Quả lại lạnh run người, lúc đầu cậu khó chịu không ngủ nổi, cuối cùng vì quá mệt mỏi, cậu dần nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác mặt trời đã lên cao, đồng hồ sinh học của Hiểu Quả luôn rất chuẩn xác, cho dù thỉnh thoảng có muốn ngủ thêm, song chỉ cần trong phòng có người dậy, cậu sẽ dậy theo, nhưng hôm nay, Hiểu Quả chỉ cảm thấy bên tai rất ồn ào, tới khi mở mắt, bé trai kia đã đeo balo chuẩn bị đi học.
Hiểu Quả vừa nhìn đồng hồ, lập tức vội vàng bật dậy, cậu bị muộn rồi!
Hiểu Quả không buồn chải đầu, lung tung đánh răng lau mặt, trùm áo phông lên người rồi chạy ra khỏi ký túc xá, hiển nhiên không để ý thấy tầm mắt lo lắng hiếm có của người đàn ông kia.
May mắn, Hiểu Quả có thể bắt kịp xe buýt, cậu thở hổn hển ngã xuống chỗ ngồi, thoáng chốc cảm thấy trước mắt tối sầm.
Đầu đau, tay đau, chân đau, cả người đều đau quá. Hiểu Quả tựa lưng vào ghế khổ sở nhíu chặt mày, vừa đau vừa mơ màng ngủ tới vườn sinh thái, may mà đồng nghiệp chung quanh gọi cậu dậy đúng bến.
“Cậu không thoải mái à? Mắt sưng cả lên rồi.” Tới nơi, mọi người thấy cậu còn chưa xuống xe liền hỏi thăm, ngồi chung một xe đi làm tan tầm nên coi như cũng quen mặt, biết cậu đặc biệt, cho nên thỉnh thoảng họ vẫn quan tâm để ý tới cậu, chẳng qua vườn sinh thái quá lớn, hơn nữa còn có nhiều bộ phận, vì vậy mọi người mới không biết tên nhau.
Hiểu Quả dụi mắt, không nói gì.
“Xin phép về nhà nghỉ đi, hình như cậu bị sốt rồi.”
“…Đừng đi làm nữa, vào báo cho quản lý của cậu một câu…”
Mọi người đưa ra đủ loại ý kiến, dìu Hiểu Quả xuống xe, lại đưa cậu đến ngã ba đường chỗ vườn trái cây hữu cơ, dặn dò một lúc xong mới chia mỗi người một ngả.
Hiểu Quả phối hợp gật đầu, nhưng động tác này của cậu chỉ là theo phản xạ, thực ra đầu cậu lúc này đã đặc quánh lại không nghe được gì nữa, cứ thế ngây ngốc đi vào vườn trái cây.
Nếu như mọi ngày, nhất định các thím sẽ nhận ra sự bất thường của cậu, sau đó giúp đỡ chăm sóc cậu, nhưng cố tình hôm nay lại không được như vậy. Hiểu Quả còn chưa tới vườn đã gặp Tiểu Lương. Tiểu Lương là nhân viên mới đến, tuổi không lớn, cũng không phải người khuyết tật, nhưng hắn khá chất phác, nghe nói vào làm nhờ đi cửa sau, tay thô chân thô, đầu óc ngốc nghếch, toàn phải dựa vào tổ trưởng tổ hắn.
Tiểu Lương đang vội vàng đẩy xe về phía trước, thấy Hiểu Quả liền gọi cậu lại, bảo cậu đứng sau đỡ thùng cho hắn. Vườn trái cây vừa chuyển mấy thùng trái cây ra ngoài để bán nhân dịp hội hoa, cho nên nhân viên vận chuyển đã đi hết, giờ bọn họ phải tự chuyển đi.
Thế là, Hiểu Quả cứ mơ mơ hồ hồ bị hắn sai đứng sau đỡ thùng, bước chân nhẹ hẫng đi về phía trước.
….
Hôm qua trời mới mưa, ánh mặt trời không còn gay gắt, cây cối um tùm tươi tốt, tạo nên khung cảnh xanh ngắt mát mắt, rất thoải mái.
La Vực dậy từ sớm, ngồi trong viện hóng gió, chợt thấy một chiếc xe phun nước từ xa chậm rãi chạy tới, thân xe nho nhỏ mập mập, được vẽ họa tiết màu sắc sặc sỡ, không dùng xăng dầu mà chạy bằng điện, vừa bảo vệ môi trường lại không gây ồn, cũng coi như một hình ảnh đáng yêu trong vườn.
Không biết La Vực nghĩ tới gì, hứng thú nhìn xe một lúc lâu, mãi tới khi chiếc xe kia khuất bóng, y nói với Phương Tỉ đứng cạnh, “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ.”
Phương Tỉ phụ họa.
La Vực nói tiếp, “Ra ngoài một chút đi.”
Phương Tỉ không kịp trở tay.
Đi ra ngoài hoạt động chân tay là chuyện tốt, nhưng thể lực của La Vực chưa chắc đã theo được, bệnh tình của y hai hôm nay mới đỡ hơn một chút, ngộ nhỡ đi được nửa đường mà kiệt sức, nhất định La Vực sẽ không chịu ngồi xe lăn, cố gắng chống đỡ.
Phương Tỉ đáp ứng, quay đi vội vàng gọi điện cho quản lý Dư.
Năng suất làm việc của bên kia rất nhanh, chẳng bao lâu đã cử một chiếc xe điện tới, nom cao cấp hơn xe phun nước ban nãy nhiều, xe này cùng loại với xe chạy trong sân gôn, có bốn chỗ ngồi.
La Vực quét mắt, vừa lòng ngồi vào xe.
Xe chậm rãi chạy vào rừng, tài xế chọn một con đường nhỏ có khung cảnh tuyệt đẹp, song lại có rất ít khách thăm quan, đường đi thanh tịnh khoan thai, cho tới khi gặp hai người đang lớn tiếng ồn ào.
Nói chính xác thì, thực ra chỉ có người đằng trước kéo xe nói to mà thôi, giọng hắn đầy nhịp điệu tiết tấu như đang cổ vũ cho mình và người đứng sau, còn người kia thì đỡ thùng hàng, chỉ nhìn bóng dáng cũng có thể thấy người kia đang cố gắng hết sức, bước chân yếu ớt vô lực, không rên một tiếng, có lẽ đã mệt tới mức không nói nổi nữa.
Phương Tỉ chăm chú nhìn người đằng sau một lúc, lặng lẽ nhìn La Vực, phát hiện ra y đang nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt nghiêm túc, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì khác thường.
Bận tâm đến thân thể của La Vực nên xe đi rất chậm, song hiển nhiên vẫn nhanh hơn hai người kéo xe kia, khi xe điện xẹt qua hai người họ, La Vực thu mắt, chuyển sang bụi hoa bên cạnh.
Phương Tỉ cũng không lắm lời. Khi xe đi được khoảng hai ba mươi mét, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng đổ mạnh. Phương Tỉ quay đầu lại, liền thấy hai thùng hàng trên xe kéo đã đổ sập xuống, người đứng sau đỡ chúng cũng ngã xuống, từ góc độ này chỉ thấy bóng cậu nằm sấp dưới đất. Cậu không đứng dậy, càng không nhúc nhích, xụi lơ như không còn tri giác.
La Vực vẫn nhìn những cánh hoa kia, như thể bị thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn, lại như đang tự hỏi chuyện gì. Tới lúc chuẩn bị đến chỗ ngoặt, La Vực mới thản nhiên quay đầu lại, thoáng nhìn Phương Tỉ.
Phương Tỉ hiểu ý, vội vàng bảo tài xế dừng xe, nhảy xuống chạy về phía người bị ngã sấp kia
Lúc chạy ra ngoài Hiểu Quả không mặc áo mưa, giờ không về mặc được nữa, cậu như nghẹn cơn tức trong ngực, nổi giận bước phăm phăm về phía trước, hai tay nắm chặt, chân ướt nước tong tỏng cũng không để tâm, một lòng muốn tìm cô Lư để mách chuyện xấu của Hứa Long.
Nhưng có lẽ Hiểu Quả đã nhất thời quên mất, Lư Vi Hồng sẽ tới ký túc xá theo lịch, cậu gặp được cô Lư cũng toàn do đối phương đến tận cửa, nào có biết nhà cô ở đâu, hơn nữa cậu mới chỉ đến trạm tình thương Thiên Sứ ở thành phố A được đôi ba lần, không nhớ đường tới đó, giờ tuy trong bụng ngập ứ oán giận, cậu cũng chỉ có thể đi lung tung vô mục đích.
Mưa đêm hè không chút lưu tình chảy ào ào, cơn tức của Hiểu Quả không bao lâu liền xìu xuống, cả người cậu run run trong gió lạnh.
Không tìm thấy tiền…
Cũng không tìm thấy cô Lư.
Hiểu Quả dụi dụi đôi mắt mờ mịt, có cảm giác rất muốn khóc, nhưng cậu nín nhịn, nhịn tới nỗi phải dồn hết sức lực toàn thân đi cắn chặt hàm răng, chỉ mong nước mắt không chảy xuống.
Mình không khóc.
Mẹ nói, không được khóc.
Hiểu Quả cứ đi về phía trước, cậu cũng không có ý định tìm một chỗ nào đó tránh mưa, cứ mù quáng đi như vậy, một lúc lâu sau, không biết có phải ông trời vẫn còn thương cậu không, khi mưa ngừng lại, Hiểu Quả ấy thế mà về được đến trước cổng ký túc xá.
Lúc này cả khu nhà đã chìm trong tĩnh lặng, mái hiên mỏng manh tích tích nước đọng, tất cả mọi người đều đang yên giấc mộng lành.
Hiểu Quả tập tễnh lên lầu, đôi giày ướt đẫm, mỗi bước chân đều hằn vệt nước, đứng trước cửa phòng, Hiểu Quả vươn cánh tay lạnh đến đông cứng gõ cửa.
Không ai trả lời.
Hiểu Quả đợi một lát rồi lại gõ tiếp, mặc dù giờ đã chật vật tới vậy, động tác của cậu vẫn nhẹ nhàng như trước, hệt như con thú non bị thương cẩn thận đề phòng.
Vẫn không ai đáp lời.
Vì sao vậy?
Hiểu Quả nghi hoặc.
“Mở mở….Cửa… Tôi về, rồi.”
Lần này cậu gõ cửa lâu hơn, vừa gõ vừa hô lên, phòng cách âm kém, mấy người hàng xóm bị đánh thức, bật đèn định mở cửa ra xem, cửa phòng mới được mở ra.
Người đàn ông thọt chân ra mở cửa, quét mắt nhìn Hiểu Quả một lượt, sau đó đi về giường, nhỏ giọng ru đứa bé bị đánh thức.
Trong phòng không bật đèn, Hiểu Quả cứ vậy bước đi trong bóng đêm, tay chân vụng về tránh đủ thứ đồ tạp nham dưới đất, tháo đôi giày sũng nước, cũng không định tắm rửa, qua quýt dùng khăn mặt lau người rồi chui vào chăn.
Cửa sổ không mở, giữa tiết trời tháng chín oi bức mà Hiểu Quả lại lạnh run người, lúc đầu cậu khó chịu không ngủ nổi, cuối cùng vì quá mệt mỏi, cậu dần nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác mặt trời đã lên cao, đồng hồ sinh học của Hiểu Quả luôn rất chuẩn xác, cho dù thỉnh thoảng có muốn ngủ thêm, song chỉ cần trong phòng có người dậy, cậu sẽ dậy theo, nhưng hôm nay, Hiểu Quả chỉ cảm thấy bên tai rất ồn ào, tới khi mở mắt, bé trai kia đã đeo balo chuẩn bị đi học.
Hiểu Quả vừa nhìn đồng hồ, lập tức vội vàng bật dậy, cậu bị muộn rồi!
Hiểu Quả không buồn chải đầu, lung tung đánh răng lau mặt, trùm áo phông lên người rồi chạy ra khỏi ký túc xá, hiển nhiên không để ý thấy tầm mắt lo lắng hiếm có của người đàn ông kia.
May mắn, Hiểu Quả có thể bắt kịp xe buýt, cậu thở hổn hển ngã xuống chỗ ngồi, thoáng chốc cảm thấy trước mắt tối sầm.
Đầu đau, tay đau, chân đau, cả người đều đau quá. Hiểu Quả tựa lưng vào ghế khổ sở nhíu chặt mày, vừa đau vừa mơ màng ngủ tới vườn sinh thái, may mà đồng nghiệp chung quanh gọi cậu dậy đúng bến.
“Cậu không thoải mái à? Mắt sưng cả lên rồi.” Tới nơi, mọi người thấy cậu còn chưa xuống xe liền hỏi thăm, ngồi chung một xe đi làm tan tầm nên coi như cũng quen mặt, biết cậu đặc biệt, cho nên thỉnh thoảng họ vẫn quan tâm để ý tới cậu, chẳng qua vườn sinh thái quá lớn, hơn nữa còn có nhiều bộ phận, vì vậy mọi người mới không biết tên nhau.
Hiểu Quả dụi mắt, không nói gì.
“Xin phép về nhà nghỉ đi, hình như cậu bị sốt rồi.”
“…Đừng đi làm nữa, vào báo cho quản lý của cậu một câu…”
Mọi người đưa ra đủ loại ý kiến, dìu Hiểu Quả xuống xe, lại đưa cậu đến ngã ba đường chỗ vườn trái cây hữu cơ, dặn dò một lúc xong mới chia mỗi người một ngả.
Hiểu Quả phối hợp gật đầu, nhưng động tác này của cậu chỉ là theo phản xạ, thực ra đầu cậu lúc này đã đặc quánh lại không nghe được gì nữa, cứ thế ngây ngốc đi vào vườn trái cây.
Nếu như mọi ngày, nhất định các thím sẽ nhận ra sự bất thường của cậu, sau đó giúp đỡ chăm sóc cậu, nhưng cố tình hôm nay lại không được như vậy. Hiểu Quả còn chưa tới vườn đã gặp Tiểu Lương. Tiểu Lương là nhân viên mới đến, tuổi không lớn, cũng không phải người khuyết tật, nhưng hắn khá chất phác, nghe nói vào làm nhờ đi cửa sau, tay thô chân thô, đầu óc ngốc nghếch, toàn phải dựa vào tổ trưởng tổ hắn.
Tiểu Lương đang vội vàng đẩy xe về phía trước, thấy Hiểu Quả liền gọi cậu lại, bảo cậu đứng sau đỡ thùng cho hắn. Vườn trái cây vừa chuyển mấy thùng trái cây ra ngoài để bán nhân dịp hội hoa, cho nên nhân viên vận chuyển đã đi hết, giờ bọn họ phải tự chuyển đi.
Thế là, Hiểu Quả cứ mơ mơ hồ hồ bị hắn sai đứng sau đỡ thùng, bước chân nhẹ hẫng đi về phía trước.
….
Hôm qua trời mới mưa, ánh mặt trời không còn gay gắt, cây cối um tùm tươi tốt, tạo nên khung cảnh xanh ngắt mát mắt, rất thoải mái.
La Vực dậy từ sớm, ngồi trong viện hóng gió, chợt thấy một chiếc xe phun nước từ xa chậm rãi chạy tới, thân xe nho nhỏ mập mập, được vẽ họa tiết màu sắc sặc sỡ, không dùng xăng dầu mà chạy bằng điện, vừa bảo vệ môi trường lại không gây ồn, cũng coi như một hình ảnh đáng yêu trong vườn.
Không biết La Vực nghĩ tới gì, hứng thú nhìn xe một lúc lâu, mãi tới khi chiếc xe kia khuất bóng, y nói với Phương Tỉ đứng cạnh, “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ.”
Phương Tỉ phụ họa.
La Vực nói tiếp, “Ra ngoài một chút đi.”
Phương Tỉ không kịp trở tay.
Đi ra ngoài hoạt động chân tay là chuyện tốt, nhưng thể lực của La Vực chưa chắc đã theo được, bệnh tình của y hai hôm nay mới đỡ hơn một chút, ngộ nhỡ đi được nửa đường mà kiệt sức, nhất định La Vực sẽ không chịu ngồi xe lăn, cố gắng chống đỡ.
Phương Tỉ đáp ứng, quay đi vội vàng gọi điện cho quản lý Dư.
Năng suất làm việc của bên kia rất nhanh, chẳng bao lâu đã cử một chiếc xe điện tới, nom cao cấp hơn xe phun nước ban nãy nhiều, xe này cùng loại với xe chạy trong sân gôn, có bốn chỗ ngồi.
La Vực quét mắt, vừa lòng ngồi vào xe.
Xe chậm rãi chạy vào rừng, tài xế chọn một con đường nhỏ có khung cảnh tuyệt đẹp, song lại có rất ít khách thăm quan, đường đi thanh tịnh khoan thai, cho tới khi gặp hai người đang lớn tiếng ồn ào.
Nói chính xác thì, thực ra chỉ có người đằng trước kéo xe nói to mà thôi, giọng hắn đầy nhịp điệu tiết tấu như đang cổ vũ cho mình và người đứng sau, còn người kia thì đỡ thùng hàng, chỉ nhìn bóng dáng cũng có thể thấy người kia đang cố gắng hết sức, bước chân yếu ớt vô lực, không rên một tiếng, có lẽ đã mệt tới mức không nói nổi nữa.
Phương Tỉ chăm chú nhìn người đằng sau một lúc, lặng lẽ nhìn La Vực, phát hiện ra y đang nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt nghiêm túc, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì khác thường.
Bận tâm đến thân thể của La Vực nên xe đi rất chậm, song hiển nhiên vẫn nhanh hơn hai người kéo xe kia, khi xe điện xẹt qua hai người họ, La Vực thu mắt, chuyển sang bụi hoa bên cạnh.
Phương Tỉ cũng không lắm lời. Khi xe đi được khoảng hai ba mươi mét, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng đổ mạnh. Phương Tỉ quay đầu lại, liền thấy hai thùng hàng trên xe kéo đã đổ sập xuống, người đứng sau đỡ chúng cũng ngã xuống, từ góc độ này chỉ thấy bóng cậu nằm sấp dưới đất. Cậu không đứng dậy, càng không nhúc nhích, xụi lơ như không còn tri giác.
La Vực vẫn nhìn những cánh hoa kia, như thể bị thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn, lại như đang tự hỏi chuyện gì. Tới lúc chuẩn bị đến chỗ ngoặt, La Vực mới thản nhiên quay đầu lại, thoáng nhìn Phương Tỉ.
Phương Tỉ hiểu ý, vội vàng bảo tài xế dừng xe, nhảy xuống chạy về phía người bị ngã sấp kia